Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
" Tại sao không để tôi chết?"
Tôi cũng rất muốn biết tại sao...
Ninh Dao cố quay sang chỗ khác nhưng anh lại ghì cằm cô mạnh hơn khiến cô đau điếng.
Trình Hy nhíu mày.
" Tôi cho em năm phút sửa soạn xuống nhà với tôi " Nói xong anh quay ra ngoài.
Nước mắt cô tuôn ra.
...
Năm phút sau cô theo lời anh đi ra.
Cô cố tình trái lời anh. Đầu tóc cô làm rối tung lên, còn đồ thì mặc chẳng ra gì. Áo thun phông rộng, quần thì ống cao ống thấp, mặt mũi không chút son phấn. Trông rất buồn cười nhưng dễ thương.
Khóe môi ai đó giật giật rồi đi xuống nhà.
...
Dưới sảnh phòng khách có hai người đang ngồi, cỡ tuổi trung niên. Là mẹ và bố anh. Bố anh - Trình Viễn vẻ mặt nghiêm nghị cùng với khí chất ngang tàng. Mẹ anh - Chu An Quỳnh thì tao nhã, quý phái.
Anh cùng cô đi xuống.
Ninh Dao nhìn thấy hai người tim lại hụt một nhịp.
" Bố mẹ tôi " Trình Hy nói với cô, âm lượng chỉ đủ hai người nghe.
Ninh Dao nghe xong ngay lập tức làm động tác quay lên, đồng thời anh giữ tay cô lại.
Trình Viễn và Chu An Quỳnh cũng thấy họ rồi.
Trình Hy kéo cô đến trước mặt họ.
" Đây là..? " Chu An Quỳnh nhìn cô
" Tôi... là..." Ninh Dao liếc qua anh. Quan hệ giữa mình và anh ta là gì?!
" Cô ấy là bạn gái con" Anh ôm vai cô sát vào mình.
" Tôi..." Cô đang định phủ nhận thì một bên vai bị bóp chặt.
Ông bà Trình nhìn nhau.
" Bố mẹ hôm nay đến đây có việc gì không?!" Anh vừa nói vừa bình thản kéo cô ngồi sopha đối diện.
Vốn hôm nay họ định đến để bàn về việc đi xem mắt của anh. Nhưng tình hình này...
Chuyện này thì anh đương nhiên cũng biết.
" Bố mẹ đã hẹn xem mắt cho con với con gái chú Bạch rồi" Chu An Quỳnh cười gượng.
" Con đã có bạn gái rồi " Anh ngồi tựa ra sau ghế.
Bà nhìn sang cô. Ấn tượng đầu tiên đối với bà vô cùng quan trọng. Nhưng ngay lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng rất không tốt.
" Cô gái, cô tên gì? "
" Hạ Ninh Dao " Cô cũng cố tình gây ấn tượng xấu. Trả lời cụt ngủn.
Cô gái này đúng là không có phép tắc.
" Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?"
- " 23 "
" Bố mẹ cô..."
"... Mất hết rồi "
Trình Hy bên cạnh hơi nhíu mày.
" Có bạn gái rồi cũng phải đi " Trình Viễn nói. Cuộc sắp đặt hôn ước này liên quan đến lợi ích hai bên công ti.
" Tại sao?"
" Không thể thất hẹn "
" Hủy đi, con sẽ không tới " Anh kéo cô đứng dậy.
" Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, bây giờ lại thái độ như thế hả?" Ông Trình tức giận đập bàn đứng dậy.
" Thế ông nuôi tôi vì cái gì? " Trình Hy cười nhạt.
" Trình Hy, con hãy bỏ cô gái này đi. Mẹ không chấp nhận, con gái chú Bạch gia thế tốt hơn, xứng với con hơn" Chu An Quỳnh khuyên anh, ánh mắt liếc qua Ninh Dao.
" Mẹ có quyền cấm con?"
" Mẹ biết mẹ không có quyền, nhưng mà..."
" Biết là được rồi " Anh cắt ngang lời rồi kéo tay Ninh Dao ra ngoài.
Từ nhỏ anh hoàn toàn tự lập, chỉ sống trong sự kiểm soát của bố anh. Đến mẹ cũng không quan tâm anh tới một lần.
" Đứng lại " Ông Trình quát lên.
Ninh Dao nãy giờ vô cùng căng thẳng, nên im bặt đi.
Sao lại làm vậy với bố mẹ mình chứ!
Trình Hy đưa cô tới bờ biển.
"... Anh đến đây làm gì?" Ninh Dao nhìn anh.
Anh mở cửa xuống xe.
" Anh không nên làm vậy với bố mẹ anh" Cô cũng mở cửa đi ra.
Anh không trả lời đứng tựa vào xe nhìn ra bãi biển.
" Hiện tại bố mẹ anh vẫn còn, nên thật tốt với họ. Đừng như tôi..." Cô cũng không biết tình hình thế nào.
Thật ra anh không quan tâm lắm, ở đây chủ yếu để hóng mát thôi.
" Quan tâm tôi à?"
"... Không, tôi chỉ cảm thấy tội hai bác khi có con như anh!"
Anh không nói gì, và cô cũng không nói nữa.
" Về thôi " Một giờ sau anh mới nói một câu rồi vào xe.
Đến biệt thự anh bảo cô vào trong, còn anh thì về công ti.
Bố mẹ anh vẫn còn đó, cô hít một hơi rồi đi vào.
Nên làm gì?! Lễ phép hay không đây... Có con như anh ta chắc bất hạnh lắm...
Nhưng thật ra người bất hạnh là anh!
" Chào hai bác... " Cô từ từ đi vào.
Chu An Quỳnh không nhìn cô lấy một lần, bà ném cho cô một xấp tiền.
" Đây là số tiền đủ cho cô sang nước ngoài sinh sống, hãy cầm lấy... Và biến mất khỏi Trình Hy!"
Tôi cũng rất muốn biết tại sao...
Ninh Dao cố quay sang chỗ khác nhưng anh lại ghì cằm cô mạnh hơn khiến cô đau điếng.
Trình Hy nhíu mày.
" Tôi cho em năm phút sửa soạn xuống nhà với tôi " Nói xong anh quay ra ngoài.
Nước mắt cô tuôn ra.
...
Năm phút sau cô theo lời anh đi ra.
Cô cố tình trái lời anh. Đầu tóc cô làm rối tung lên, còn đồ thì mặc chẳng ra gì. Áo thun phông rộng, quần thì ống cao ống thấp, mặt mũi không chút son phấn. Trông rất buồn cười nhưng dễ thương.
Khóe môi ai đó giật giật rồi đi xuống nhà.
...
Dưới sảnh phòng khách có hai người đang ngồi, cỡ tuổi trung niên. Là mẹ và bố anh. Bố anh - Trình Viễn vẻ mặt nghiêm nghị cùng với khí chất ngang tàng. Mẹ anh - Chu An Quỳnh thì tao nhã, quý phái.
Anh cùng cô đi xuống.
Ninh Dao nhìn thấy hai người tim lại hụt một nhịp.
" Bố mẹ tôi " Trình Hy nói với cô, âm lượng chỉ đủ hai người nghe.
Ninh Dao nghe xong ngay lập tức làm động tác quay lên, đồng thời anh giữ tay cô lại.
Trình Viễn và Chu An Quỳnh cũng thấy họ rồi.
Trình Hy kéo cô đến trước mặt họ.
" Đây là..? " Chu An Quỳnh nhìn cô
" Tôi... là..." Ninh Dao liếc qua anh. Quan hệ giữa mình và anh ta là gì?!
" Cô ấy là bạn gái con" Anh ôm vai cô sát vào mình.
" Tôi..." Cô đang định phủ nhận thì một bên vai bị bóp chặt.
Ông bà Trình nhìn nhau.
" Bố mẹ hôm nay đến đây có việc gì không?!" Anh vừa nói vừa bình thản kéo cô ngồi sopha đối diện.
Vốn hôm nay họ định đến để bàn về việc đi xem mắt của anh. Nhưng tình hình này...
Chuyện này thì anh đương nhiên cũng biết.
" Bố mẹ đã hẹn xem mắt cho con với con gái chú Bạch rồi" Chu An Quỳnh cười gượng.
" Con đã có bạn gái rồi " Anh ngồi tựa ra sau ghế.
Bà nhìn sang cô. Ấn tượng đầu tiên đối với bà vô cùng quan trọng. Nhưng ngay lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng rất không tốt.
" Cô gái, cô tên gì? "
" Hạ Ninh Dao " Cô cũng cố tình gây ấn tượng xấu. Trả lời cụt ngủn.
Cô gái này đúng là không có phép tắc.
" Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?"
- " 23 "
" Bố mẹ cô..."
"... Mất hết rồi "
Trình Hy bên cạnh hơi nhíu mày.
" Có bạn gái rồi cũng phải đi " Trình Viễn nói. Cuộc sắp đặt hôn ước này liên quan đến lợi ích hai bên công ti.
" Tại sao?"
" Không thể thất hẹn "
" Hủy đi, con sẽ không tới " Anh kéo cô đứng dậy.
" Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, bây giờ lại thái độ như thế hả?" Ông Trình tức giận đập bàn đứng dậy.
" Thế ông nuôi tôi vì cái gì? " Trình Hy cười nhạt.
" Trình Hy, con hãy bỏ cô gái này đi. Mẹ không chấp nhận, con gái chú Bạch gia thế tốt hơn, xứng với con hơn" Chu An Quỳnh khuyên anh, ánh mắt liếc qua Ninh Dao.
" Mẹ có quyền cấm con?"
" Mẹ biết mẹ không có quyền, nhưng mà..."
" Biết là được rồi " Anh cắt ngang lời rồi kéo tay Ninh Dao ra ngoài.
Từ nhỏ anh hoàn toàn tự lập, chỉ sống trong sự kiểm soát của bố anh. Đến mẹ cũng không quan tâm anh tới một lần.
" Đứng lại " Ông Trình quát lên.
Ninh Dao nãy giờ vô cùng căng thẳng, nên im bặt đi.
Sao lại làm vậy với bố mẹ mình chứ!
Trình Hy đưa cô tới bờ biển.
"... Anh đến đây làm gì?" Ninh Dao nhìn anh.
Anh mở cửa xuống xe.
" Anh không nên làm vậy với bố mẹ anh" Cô cũng mở cửa đi ra.
Anh không trả lời đứng tựa vào xe nhìn ra bãi biển.
" Hiện tại bố mẹ anh vẫn còn, nên thật tốt với họ. Đừng như tôi..." Cô cũng không biết tình hình thế nào.
Thật ra anh không quan tâm lắm, ở đây chủ yếu để hóng mát thôi.
" Quan tâm tôi à?"
"... Không, tôi chỉ cảm thấy tội hai bác khi có con như anh!"
Anh không nói gì, và cô cũng không nói nữa.
" Về thôi " Một giờ sau anh mới nói một câu rồi vào xe.
Đến biệt thự anh bảo cô vào trong, còn anh thì về công ti.
Bố mẹ anh vẫn còn đó, cô hít một hơi rồi đi vào.
Nên làm gì?! Lễ phép hay không đây... Có con như anh ta chắc bất hạnh lắm...
Nhưng thật ra người bất hạnh là anh!
" Chào hai bác... " Cô từ từ đi vào.
Chu An Quỳnh không nhìn cô lấy một lần, bà ném cho cô một xấp tiền.
" Đây là số tiền đủ cho cô sang nước ngoài sinh sống, hãy cầm lấy... Và biến mất khỏi Trình Hy!"
Bình luận facebook