Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
" Duật Duy, anh có thể giúp em không? Nó chỉ là sự cố ngoài ý muốn.."
Đôi mắt Bạch Tịnh sớm đã đỏ.
Từ Duật Duy nhắm mắt suy ngẫm. Từ khi tỉnh, Trình Hy với Bạch Tịnh tình cảm rất tốt, như hai người đã yêu nhau. Nếu là lúc trước, biết tin này Trình Hy đương nhiên sẽ thấy hài lòng, nhưng bây giờ có thể anh sẽ trở mặt với người bạn này mất.
Nhưng sao Trình Hy lại quên mất chuyện động phòng? Có lẽ những thứ anh để tâm nhất hoặc những thứ anh không hề để tâm mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì sẽ quên?
" Duật Duy, xem như em cầu xin anh. Nếu anh không đồng ý... "
Cô đặt tay lên bụng mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Duật Duy:" Đứa bé này... Em nhất định sẽ bỏ!"
" Bạch Tịnh!" Lúc này anh mới có phản ứng.
Vì tình yêu của cô và Trình Hy, cô có thể bất chấp hi sinh tính mạng của đứa bé này? Lại chính là con của mình.
Làm sao anh có thể để con của mình chưa thành người mà mất được chứ... - Bạch Tịnh, em không được đi con đường của Ninh Dao.
"... Được! Anh, đồng ý " Duật Duy lấy hết sự cứng rắn của mình mới có thể nói ra. Được, vì người mình yêu anh sẽ làm tất cả.
" Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh" Em nợ anh một ân tình.
Đến bây giờ, cô không hề biết anh yêu cô.
...
" Mẹ ơi chú đẹp trai có bị sao không ạ?" Tiểu Minh suốt ngày cứ lẽo đẽo mãi bên Ninh Dao để hỏi về Trình Hy.
" Không sao đâu con. Chú ấy có người nhà lo rồi nên con đừng lo nữa" Cô ngồi xuống xoa xoa đầu cậu bé.
"... Vâng"
Mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như hằng ngày. Bạch Tịnh đã nói cho nhà họ Trình biết cô đã có thai, và đương nhiên sẽ nói rằng nó là con của Trình Hy. Bà Trình lại nâng niu cô như ngọc quý, suốt ngày dắt cô đi mua sắm đủ thứ đồ.
Trình Hy nghe xong cũng hơi có chút sững người. Anh và cô đã động phòng rồi sao? Sao không nhớ nhỉ.
" Trình Hy, cậu suy nghĩ gì thế?"
Anh nhíu mày.
" Tôi không thể nhớ nổi đêm động phòng của tôi và Bạch Tịnh"
Vốn đâu có động đâu mà nhớ...
Từ Duật Duy cứng họng. Sao lại nói thẳng ra như thế chứ.
"... Chuyện của cậu... Làm sao tôi biết " Duật Duy lạnh người " Cậu cứ tiếp tục nghĩ, tôi đi làm việc đây"
" Hân Hân"
" Phong Dục? Anh sao ở đây?" Vũ Hân Hân hơi ngạc nhiên. Bình thường Phong Dục sẽ không xuất hiện ở biệt thự khi không có Trình Hy.
" Tôi hỏi cô, Hạ tiểu thư, trở về rồi à?"
Vũ Hân Hân hơi nghiêng đầu. Trông anh có vẻ rất khác thường.
"... Đúng vậy, tôi có gặp tiểu thư mấy ngày trước"
Môi Phong Dục hơi cong lên, một kiểu cười tà mị, có chút hiểm độc.
" Phong... Phong Dục, anh sao thế?" Vũ Hân Hân bắt đầu thấy Phong Dục hôm nay có chút lạ lẫm, bình thường anh rất dịu dàng mà.
" Không có gì. Cô biết cô ấy đang ở đâu không?"
"... Tôi không biết, có lẽ cậu chủ mới có thể tìm được tiểu thư, nhưng bây giờ cậu chủ..."
" Tôi biết rồi, cảm ơn" Nói xong Phong Dục quay lưng đi. Anh đến rồi đi chỉ nhanh như một cơn gió...
Hân Hân chăm chú nhìn anh. Ngoài việc người khác ra, anh chẳng bao giờ quan tâm hỏi han gì đến cô cả.
" Hân Hân..."
Bạch Tịnh trên lầu đi xuống.
" Hả? Gì?" Cô giật mình quay lại.
Bạch Tịnh nhìn chàng trai đã đi khuất rồi quay sang Vũ Hân Hân.
" Là Phong Dục à? Cô thích cậu ấy phải không?"
Hân Hân đỏ mặt: " Không có! Cô nói linh tinh gì thế" Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại tỏ một ý khác.
Làm sao Bạch Tịnh không biết được cơ chứ. Ánh mắt thâm tình đó chỉ nhìn với người mà mình thích. Cô cũng đã từng trải qua, bị người mình thích lạnh lùng, chẳng quan tâm đau tới mức nào.
" Cảm giác của cô tôi hiểu. Có phải cô ghét tôi? Vì cô nghĩ tôi cướp Trình Hy của Hạ Ninh Dao?"
Hân Hân hơi gật đầu.
" Từ đầu là đã không phải rồi. Trình Hy vốn không phải là của cô ấy. Tôi đến với anh ấy là danh chính môn thuận, có sự chứng kiến của hai bên gia đình " Bạch Tịnh đi đến rót nước vừa nói.
Nhưng trước giờ mọi người ai cũng đều nghĩ. Hai người họ là của nhau...
" Trình Hy và Hạ Ninh Dao vốn chẳng có quan hệ gì. Cô ta là chỉ bị Trình Hy giam cầm, nhưng anh ấy nhất định sẽ không có tình cảm với cô ta. Và cô ta sẽ càng không... Vì sao, cô biết chứ?" Vì Trình Hy chính là kẻ thù của cô ấy.
Những lời trên có hoàn toàn là sự thật?
" Nếu có được người mình yêu, cô sẽ làm tất cả chứ? Đúng không?" Bạch Tịnh hỏi Hân Hân.
Vũ Hân Hân chần chừ một chút. Cô rất ghét Bạch Tịnh, nhưng những điều hôm nay cô nói thật sự không sai.
" Đương nhiên muốn được một thứ gì đó cũng phải có sự trả giá..."
" Ý cô là sao?"
" Nếu cô thích Phong Dục, tôi sẽ giúp hai người đến với nhau. Nhưng bản thân cô sẽ phải mất đi một thứ"
Đôi mắt Bạch Tịnh sớm đã đỏ.
Từ Duật Duy nhắm mắt suy ngẫm. Từ khi tỉnh, Trình Hy với Bạch Tịnh tình cảm rất tốt, như hai người đã yêu nhau. Nếu là lúc trước, biết tin này Trình Hy đương nhiên sẽ thấy hài lòng, nhưng bây giờ có thể anh sẽ trở mặt với người bạn này mất.
Nhưng sao Trình Hy lại quên mất chuyện động phòng? Có lẽ những thứ anh để tâm nhất hoặc những thứ anh không hề để tâm mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì sẽ quên?
" Duật Duy, xem như em cầu xin anh. Nếu anh không đồng ý... "
Cô đặt tay lên bụng mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Duật Duy:" Đứa bé này... Em nhất định sẽ bỏ!"
" Bạch Tịnh!" Lúc này anh mới có phản ứng.
Vì tình yêu của cô và Trình Hy, cô có thể bất chấp hi sinh tính mạng của đứa bé này? Lại chính là con của mình.
Làm sao anh có thể để con của mình chưa thành người mà mất được chứ... - Bạch Tịnh, em không được đi con đường của Ninh Dao.
"... Được! Anh, đồng ý " Duật Duy lấy hết sự cứng rắn của mình mới có thể nói ra. Được, vì người mình yêu anh sẽ làm tất cả.
" Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh" Em nợ anh một ân tình.
Đến bây giờ, cô không hề biết anh yêu cô.
...
" Mẹ ơi chú đẹp trai có bị sao không ạ?" Tiểu Minh suốt ngày cứ lẽo đẽo mãi bên Ninh Dao để hỏi về Trình Hy.
" Không sao đâu con. Chú ấy có người nhà lo rồi nên con đừng lo nữa" Cô ngồi xuống xoa xoa đầu cậu bé.
"... Vâng"
Mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như hằng ngày. Bạch Tịnh đã nói cho nhà họ Trình biết cô đã có thai, và đương nhiên sẽ nói rằng nó là con của Trình Hy. Bà Trình lại nâng niu cô như ngọc quý, suốt ngày dắt cô đi mua sắm đủ thứ đồ.
Trình Hy nghe xong cũng hơi có chút sững người. Anh và cô đã động phòng rồi sao? Sao không nhớ nhỉ.
" Trình Hy, cậu suy nghĩ gì thế?"
Anh nhíu mày.
" Tôi không thể nhớ nổi đêm động phòng của tôi và Bạch Tịnh"
Vốn đâu có động đâu mà nhớ...
Từ Duật Duy cứng họng. Sao lại nói thẳng ra như thế chứ.
"... Chuyện của cậu... Làm sao tôi biết " Duật Duy lạnh người " Cậu cứ tiếp tục nghĩ, tôi đi làm việc đây"
" Hân Hân"
" Phong Dục? Anh sao ở đây?" Vũ Hân Hân hơi ngạc nhiên. Bình thường Phong Dục sẽ không xuất hiện ở biệt thự khi không có Trình Hy.
" Tôi hỏi cô, Hạ tiểu thư, trở về rồi à?"
Vũ Hân Hân hơi nghiêng đầu. Trông anh có vẻ rất khác thường.
"... Đúng vậy, tôi có gặp tiểu thư mấy ngày trước"
Môi Phong Dục hơi cong lên, một kiểu cười tà mị, có chút hiểm độc.
" Phong... Phong Dục, anh sao thế?" Vũ Hân Hân bắt đầu thấy Phong Dục hôm nay có chút lạ lẫm, bình thường anh rất dịu dàng mà.
" Không có gì. Cô biết cô ấy đang ở đâu không?"
"... Tôi không biết, có lẽ cậu chủ mới có thể tìm được tiểu thư, nhưng bây giờ cậu chủ..."
" Tôi biết rồi, cảm ơn" Nói xong Phong Dục quay lưng đi. Anh đến rồi đi chỉ nhanh như một cơn gió...
Hân Hân chăm chú nhìn anh. Ngoài việc người khác ra, anh chẳng bao giờ quan tâm hỏi han gì đến cô cả.
" Hân Hân..."
Bạch Tịnh trên lầu đi xuống.
" Hả? Gì?" Cô giật mình quay lại.
Bạch Tịnh nhìn chàng trai đã đi khuất rồi quay sang Vũ Hân Hân.
" Là Phong Dục à? Cô thích cậu ấy phải không?"
Hân Hân đỏ mặt: " Không có! Cô nói linh tinh gì thế" Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại tỏ một ý khác.
Làm sao Bạch Tịnh không biết được cơ chứ. Ánh mắt thâm tình đó chỉ nhìn với người mà mình thích. Cô cũng đã từng trải qua, bị người mình thích lạnh lùng, chẳng quan tâm đau tới mức nào.
" Cảm giác của cô tôi hiểu. Có phải cô ghét tôi? Vì cô nghĩ tôi cướp Trình Hy của Hạ Ninh Dao?"
Hân Hân hơi gật đầu.
" Từ đầu là đã không phải rồi. Trình Hy vốn không phải là của cô ấy. Tôi đến với anh ấy là danh chính môn thuận, có sự chứng kiến của hai bên gia đình " Bạch Tịnh đi đến rót nước vừa nói.
Nhưng trước giờ mọi người ai cũng đều nghĩ. Hai người họ là của nhau...
" Trình Hy và Hạ Ninh Dao vốn chẳng có quan hệ gì. Cô ta là chỉ bị Trình Hy giam cầm, nhưng anh ấy nhất định sẽ không có tình cảm với cô ta. Và cô ta sẽ càng không... Vì sao, cô biết chứ?" Vì Trình Hy chính là kẻ thù của cô ấy.
Những lời trên có hoàn toàn là sự thật?
" Nếu có được người mình yêu, cô sẽ làm tất cả chứ? Đúng không?" Bạch Tịnh hỏi Hân Hân.
Vũ Hân Hân chần chừ một chút. Cô rất ghét Bạch Tịnh, nhưng những điều hôm nay cô nói thật sự không sai.
" Đương nhiên muốn được một thứ gì đó cũng phải có sự trả giá..."
" Ý cô là sao?"
" Nếu cô thích Phong Dục, tôi sẽ giúp hai người đến với nhau. Nhưng bản thân cô sẽ phải mất đi một thứ"
Bình luận facebook