Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Dễ gây hiểu lầm
Anna nói xong, tất cả các nhân viên đều vỗ tay rào rào. Tuy là Phong Duật Thần không trực tiếp xuất hiện trước mặt các nhân viên ở đây, nhưng chỉ nghe tên thôi cũng đủ để biết người đàn ông này có bao nhiêu quyền uy, khiến cho con người ta khi chỉ mới nghe thấy tên thôi đã cảm thấy áp lực vô cùng.
Phương Hân nghe Anna nói xong cũng không cảm thấy quái lạ cho lắm, cô không để ý tới mấy việc khác nữa, định tiếp tục ngồi xuống làm việc thì đột nhiên Anna lại nói.
- À, Phong tổng có nói là các cô không được phép tán chuyện trong giờ làm việc, nhất là...
Anna cố tình kéo dài âm cuối rồi quay sang phía Phương Hân, mỉm cười có ẩn ý:
- Nhất là chuyện của Phong tổng! Đồn thổi linh tinh, lập tức bị sa thải.
Tất cả nhân viên đều chấn động khi nghe Anna nói vậy. Phong tổng tài như vậy...là đang lên tiếng bênh vực Phương Hân đây mà. Nếu như thế thì rõ ràng là tổng tài có quan hệ gì đó với Phương Hân, nhất định là vậy rồi.
Nhưng bọn họ không ai dám nói thêm gì nữa. Phương Hân hiện giờ được tổng tài mới chống lưng cho, ai mà dám đắc tội chứ?
Một số nữ nhân viên không phục, đưa ánh mắt đố kị cùng với sự khinh miệt rõ ràng nhìn Phương Hân, giậm chân một cái.
Phương Hân lắc đầu thở dài, hờ hững với tất cả mọi thứ vừa xảy ra. Nhưng mà câu nói của Anna cứ canh cánh ở trong lòng cô...
Phong Duật Thần làm thế...chẳng khác nào đẩy cô vào hố. Có câu "càng bôi càng đen", đương nhiên Phương Hân biết rõ nhất định đám nhân viên đó đã hiểu lầm mối quan hệ của cô và Phong Duật Thần rồi.
.....
Thời gian trôi qua nhanh chóng, buổi chiều tối tan làm...
Phương Hân rời khỏi công ti, cô phải ngay lập tức tới siêu thị để mua đồ ăn về nấu bữa tối cho bố mới được. Từng bước chân của cô có phần vội vàng, do không bất cẩn nên cô suýt nữa là bị xe đụng...
- Á!
Phương Hân trợn tròn mắt nhìn chiếc ô tô sang trọng kịp phanh một cái, do mất thăng bằng nên cô ngã xuống đất. Nguy hiểm quá! Lúc cô còn chưa kịp phản ứng gì thì từ trong xe, một thân ảnh cao lớn bước ra.
Phương Hân nhìn đôi giày tây màu đen nhẵn bóng cùng với quần tây sang trọng, kịp phản ứng mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền được đặt may tỉ mỉ, dáng người cao lớn, ngũ quan cân đối. Đặc biệt...là khuôn mặt cương nghị vô cùng tuấn tú kia.
Cô há hốc mồm...
Sao lại là Phong Duật Thần?
Thân hình cao lớn của Phong Duật Thần hơi cúi thấp xuống, nhìn cô chăm chút, gương mặt điển trai vẫn không hề gợn sóng. Chỉ thấy khóe môi anh giật giật, như đang suy nghĩ gì đó.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô vội vã đứng lên, nhưng do vừa nãy bị ngã nên đầu gối của cô bị chảy máu, cơn đau bất ngờ khiến cô không kịp trở tay mà cả cơ thể bé nhỏ đã ngã nhào vào lồng ngực chắc rắn kia rồi.
Lại lần nữa sao?
Phương Hân ơi là Phương Hân, mày biết chui vào cái lỗ nào để trốn đây?
Nhưng Phương Hân còn chưa kịp lên tiếng giải thích cho hành động khi nãy của mình thì đột ngột giọng nói trầm thấp của Phong Duật Thần vang lên trên đỉnh đầu cô. Cô còn có thể cảm nhận rất rõ hơi thở ấm nóng, cùng mùi hương nam tính của anh. Tất cả dường như đang dần bao vây lấy cô.
- Cô không sao chứ?
Phương Hân càng kinh hoàng hơn trước câu hỏi này của Phong Duật Thần, liền đẩy anh ra. Cô vội vã cúi đầu, xin lỗi ríu rít:
- Xin lỗi Phong tổng, thực xin lỗi anh...
- Cô không sao chứ, hả?
Phong Duật Thần vẫn lặp lại câu hỏi khi nãy, nhưng không chờ cô trả lời thì anh đột nhiên ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên đầu gối trắng mịn của cô. Bàn tay ấm nóng khe khẽ chạm lên da thịt mềm mại của cô, vì sợ cô bị đau nên anh mới nhẹ nhàng như vậy. Nhưng mà tại sao?
Tại sao khi chạm lên da thịt mềm mại của cô, trong lòng anh lại sinh ra hàng loạt cảm xúc khó tả?
Phương Hân giật mình trước hành động bất ngờ của Phong Duật Thần, cô đứng ngẩn người cả ngày trời. Bị anh chạm tay vào đầu gối, sự ấm áp trên đầu ngón tay anh như một dòng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể cô, truyền lên trí óc cô. Hai má xinh đẹp kẽ đỏ bừng lên: .
- A...? Tôi không sao.
Phương Hân vội rụt chân mình lại. Chiếc váy hôm nay mà Phong Duật Thần cho cô cũng chỉ dài tới đầu gối, mà hiện giờ Phong Duật Thần ngồi xuống như vậy...
Tư thế này có hơi kì lạ, rất dễ gây hiểu lầm nha.
Phương Hân nghe Anna nói xong cũng không cảm thấy quái lạ cho lắm, cô không để ý tới mấy việc khác nữa, định tiếp tục ngồi xuống làm việc thì đột nhiên Anna lại nói.
- À, Phong tổng có nói là các cô không được phép tán chuyện trong giờ làm việc, nhất là...
Anna cố tình kéo dài âm cuối rồi quay sang phía Phương Hân, mỉm cười có ẩn ý:
- Nhất là chuyện của Phong tổng! Đồn thổi linh tinh, lập tức bị sa thải.
Tất cả nhân viên đều chấn động khi nghe Anna nói vậy. Phong tổng tài như vậy...là đang lên tiếng bênh vực Phương Hân đây mà. Nếu như thế thì rõ ràng là tổng tài có quan hệ gì đó với Phương Hân, nhất định là vậy rồi.
Nhưng bọn họ không ai dám nói thêm gì nữa. Phương Hân hiện giờ được tổng tài mới chống lưng cho, ai mà dám đắc tội chứ?
Một số nữ nhân viên không phục, đưa ánh mắt đố kị cùng với sự khinh miệt rõ ràng nhìn Phương Hân, giậm chân một cái.
Phương Hân lắc đầu thở dài, hờ hững với tất cả mọi thứ vừa xảy ra. Nhưng mà câu nói của Anna cứ canh cánh ở trong lòng cô...
Phong Duật Thần làm thế...chẳng khác nào đẩy cô vào hố. Có câu "càng bôi càng đen", đương nhiên Phương Hân biết rõ nhất định đám nhân viên đó đã hiểu lầm mối quan hệ của cô và Phong Duật Thần rồi.
.....
Thời gian trôi qua nhanh chóng, buổi chiều tối tan làm...
Phương Hân rời khỏi công ti, cô phải ngay lập tức tới siêu thị để mua đồ ăn về nấu bữa tối cho bố mới được. Từng bước chân của cô có phần vội vàng, do không bất cẩn nên cô suýt nữa là bị xe đụng...
- Á!
Phương Hân trợn tròn mắt nhìn chiếc ô tô sang trọng kịp phanh một cái, do mất thăng bằng nên cô ngã xuống đất. Nguy hiểm quá! Lúc cô còn chưa kịp phản ứng gì thì từ trong xe, một thân ảnh cao lớn bước ra.
Phương Hân nhìn đôi giày tây màu đen nhẵn bóng cùng với quần tây sang trọng, kịp phản ứng mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền được đặt may tỉ mỉ, dáng người cao lớn, ngũ quan cân đối. Đặc biệt...là khuôn mặt cương nghị vô cùng tuấn tú kia.
Cô há hốc mồm...
Sao lại là Phong Duật Thần?
Thân hình cao lớn của Phong Duật Thần hơi cúi thấp xuống, nhìn cô chăm chút, gương mặt điển trai vẫn không hề gợn sóng. Chỉ thấy khóe môi anh giật giật, như đang suy nghĩ gì đó.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô vội vã đứng lên, nhưng do vừa nãy bị ngã nên đầu gối của cô bị chảy máu, cơn đau bất ngờ khiến cô không kịp trở tay mà cả cơ thể bé nhỏ đã ngã nhào vào lồng ngực chắc rắn kia rồi.
Lại lần nữa sao?
Phương Hân ơi là Phương Hân, mày biết chui vào cái lỗ nào để trốn đây?
Nhưng Phương Hân còn chưa kịp lên tiếng giải thích cho hành động khi nãy của mình thì đột ngột giọng nói trầm thấp của Phong Duật Thần vang lên trên đỉnh đầu cô. Cô còn có thể cảm nhận rất rõ hơi thở ấm nóng, cùng mùi hương nam tính của anh. Tất cả dường như đang dần bao vây lấy cô.
- Cô không sao chứ?
Phương Hân càng kinh hoàng hơn trước câu hỏi này của Phong Duật Thần, liền đẩy anh ra. Cô vội vã cúi đầu, xin lỗi ríu rít:
- Xin lỗi Phong tổng, thực xin lỗi anh...
- Cô không sao chứ, hả?
Phong Duật Thần vẫn lặp lại câu hỏi khi nãy, nhưng không chờ cô trả lời thì anh đột nhiên ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên đầu gối trắng mịn của cô. Bàn tay ấm nóng khe khẽ chạm lên da thịt mềm mại của cô, vì sợ cô bị đau nên anh mới nhẹ nhàng như vậy. Nhưng mà tại sao?
Tại sao khi chạm lên da thịt mềm mại của cô, trong lòng anh lại sinh ra hàng loạt cảm xúc khó tả?
Phương Hân giật mình trước hành động bất ngờ của Phong Duật Thần, cô đứng ngẩn người cả ngày trời. Bị anh chạm tay vào đầu gối, sự ấm áp trên đầu ngón tay anh như một dòng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể cô, truyền lên trí óc cô. Hai má xinh đẹp kẽ đỏ bừng lên: .
- A...? Tôi không sao.
Phương Hân vội rụt chân mình lại. Chiếc váy hôm nay mà Phong Duật Thần cho cô cũng chỉ dài tới đầu gối, mà hiện giờ Phong Duật Thần ngồi xuống như vậy...
Tư thế này có hơi kì lạ, rất dễ gây hiểu lầm nha.
Bình luận facebook