Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Không thể là một người phụ nữ qua loa
Ánh đèn yếu ớt chiếu sáng gian bếp nhỏ, cũng giống như cuộc sống không mấy khá giả của Phương Hân. Tuy là đã 5 năm trôi qua, nhưng đối với cô, thời gian 5 năm đó như là sự chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Bởi vậy, 5 năm, cô không ngừng nỗ lực phấn đấu.
Cuộc sống tẻ nhạt của cô, ngoài việc kiếm tiền để chăm sóc tuổi già cho bố ra cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Cô không có bạn bè, người thân duy nhất trên đời cũng chỉ là bố mình. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm một người đàn ông để yêu đương, sau đó kết hôn đẻ cái. Hạnh phúc ư? Hai từ đó đối với cô quả là quá xa xỉ.
Với lại chính 5 năm trước, cô đã đánh mất đi sự trong trắng của một người phụ nữ, thậm chí cô còn đã từng sinh con cho một người đàn ông lạ mặt mà mình không biết tên. Chỉ biết, anh ta là một người đàn ông giàu có, là người duy nhất có thể giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn ấy.
Phương Hân...năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi!
Vừa nấu bữa tối, Phương Hân vừa mông lung suy nghĩ. Đầu óc cô không hiểu thế nào lại lơ đãng nghĩ tới khuôn mặt cương nghị điển trai kia của Phong Duật Thần, vị tổng tài mới đến hôm nay. Giọng nói trầm thấp êm tai, cùng với mùi hương nam tính trên người anh, dường như tất cả vẫn còn quẩn quanh bên cô, khiến cho cô cảm giác ngột ngạt, khó thở...
Cùng với một chút bồi hồi.
A!
"Phương Hân ơi là Phương Hân, mày lại nghĩ linh tinh gì vậy?"
Phương Hân đang rán trứng, đột ngột bị dầu mỡ bắn vào tay khiến cô giật mình, tâm trí đang bay bổng phiêu du ở nơi nào đó cũng lập tức trở về nhập xác. Cô hoàn hồn, chợt nhận ra là mình đang nghĩ tới người đàn ông tà mị kia. Sao có thể như vậy chứ?
Với lại, căn bản là cô và Phong Duật Thần, mãi mãi là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Cô không nên vì một phút lơ đãng mà lại mơ tưởng đến người đàn ông bạc tỉ kia, thật không nên một chút nào.
Người ta nói, trèo càng cao, ngã càng đau mà. Chí ít ra, cô cũng cảm thấy bản thân mình không phải là loại ngu xuẩn gì mà bám lấy đàn ông để kiếm sống.
- Hân Hân, con sao thế? Sao nhìn con cứ thất thần vậy?
Phía sau Phương Hân là Phương Đại, bố cô. Ông ấy có nụ cười hiền từ, nụ cười của bố luôn là sức mạnh lớn nhất cho cô, khiến cô dù có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa cũng nhanh chóng xua tan những mệt mỏi đó đi. Trên đời này, chỉ có bố thương cô nhất.
Nãy giờ ông Phương thấy con gái cưng của mình đang thất thần gì đó, liền chậm chạp bước tới quan tâm hỏi.
- Không có gì đâu bố, bố mau qua kia ngồi đi, trong này dầu mỡ quá.
Phương Hân vội vã buông đũa xuống, đỡ bố qua phía ghế ngồi. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Con không có việc gì cả, ngược lại, bố phải ngồi yên đây chờ con nấu xong nha.
Dù sao ông Phương cũng đã tuổi cao sức yếu, Phương Hân không muốn nhìn thấy bố mình phải đi lại nhiều, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì bất trắc thì...
Phương Hân cũng không dám nghĩ tới tình huống xấu đó, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoang mang lo lắng. Bố là người quan trọng nhất trong đời cô, vì thế nên cô phải chăm sóc và bảo vệ bố cẩn thận.
Ông Phương được con gái trấn an thì cũng ngoan ngoãn ngồi yên. Có đôi lúc, người già như một đứa trẻ đáng yêu vậy.
....
Màn đêm tịch mịch bao trùm lấy căn phòng xa hoa ở biệt thự lớn, trong phòng, bầu không khí đã sớm ngưng lại, cái loại áp lực này thật khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo như bao trùm lấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ của người đàn ông trưởng thành, y như một bức tranh điêu khắc.
Khuôn mặt cương nghị của người đàn ông như đá tạc, đôi lông mày rậm, sống mũi cao dọc dừa, đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt sắc bén đang nhìn xuống xấp giấy tờ một cách chăm chú. Giờ phút này, người đàn ông như một vị thần tối cao trên trời.
- Phong tổng, đây là tư liệu về Phương tiểu thư ạ. Không biết vì sao Phong tổng...?
Lại hứng hú với cô gái lạ này?
Đương nhiên vế câu còn lại, Lương Thành không có nói ra. Chỉ là trong lòng cậu ta cảm thấy vô cùng tò mò, tò mò vì sao Phong tổng lại đột nhiên có hứng thú với cô gái này?
Khóe môi Phong Duật Thần cong lên, từng ngón tay thon dài tao nhã lật lật từng trang giấy. Một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Thành:
- Người phụ nữ mà con trai tôi để ý tới, không thể là một người phụ nữ qua loa.
Cuộc sống tẻ nhạt của cô, ngoài việc kiếm tiền để chăm sóc tuổi già cho bố ra cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Cô không có bạn bè, người thân duy nhất trên đời cũng chỉ là bố mình. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm một người đàn ông để yêu đương, sau đó kết hôn đẻ cái. Hạnh phúc ư? Hai từ đó đối với cô quả là quá xa xỉ.
Với lại chính 5 năm trước, cô đã đánh mất đi sự trong trắng của một người phụ nữ, thậm chí cô còn đã từng sinh con cho một người đàn ông lạ mặt mà mình không biết tên. Chỉ biết, anh ta là một người đàn ông giàu có, là người duy nhất có thể giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn ấy.
Phương Hân...năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi!
Vừa nấu bữa tối, Phương Hân vừa mông lung suy nghĩ. Đầu óc cô không hiểu thế nào lại lơ đãng nghĩ tới khuôn mặt cương nghị điển trai kia của Phong Duật Thần, vị tổng tài mới đến hôm nay. Giọng nói trầm thấp êm tai, cùng với mùi hương nam tính trên người anh, dường như tất cả vẫn còn quẩn quanh bên cô, khiến cho cô cảm giác ngột ngạt, khó thở...
Cùng với một chút bồi hồi.
A!
"Phương Hân ơi là Phương Hân, mày lại nghĩ linh tinh gì vậy?"
Phương Hân đang rán trứng, đột ngột bị dầu mỡ bắn vào tay khiến cô giật mình, tâm trí đang bay bổng phiêu du ở nơi nào đó cũng lập tức trở về nhập xác. Cô hoàn hồn, chợt nhận ra là mình đang nghĩ tới người đàn ông tà mị kia. Sao có thể như vậy chứ?
Với lại, căn bản là cô và Phong Duật Thần, mãi mãi là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Cô không nên vì một phút lơ đãng mà lại mơ tưởng đến người đàn ông bạc tỉ kia, thật không nên một chút nào.
Người ta nói, trèo càng cao, ngã càng đau mà. Chí ít ra, cô cũng cảm thấy bản thân mình không phải là loại ngu xuẩn gì mà bám lấy đàn ông để kiếm sống.
- Hân Hân, con sao thế? Sao nhìn con cứ thất thần vậy?
Phía sau Phương Hân là Phương Đại, bố cô. Ông ấy có nụ cười hiền từ, nụ cười của bố luôn là sức mạnh lớn nhất cho cô, khiến cô dù có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa cũng nhanh chóng xua tan những mệt mỏi đó đi. Trên đời này, chỉ có bố thương cô nhất.
Nãy giờ ông Phương thấy con gái cưng của mình đang thất thần gì đó, liền chậm chạp bước tới quan tâm hỏi.
- Không có gì đâu bố, bố mau qua kia ngồi đi, trong này dầu mỡ quá.
Phương Hân vội vã buông đũa xuống, đỡ bố qua phía ghế ngồi. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Con không có việc gì cả, ngược lại, bố phải ngồi yên đây chờ con nấu xong nha.
Dù sao ông Phương cũng đã tuổi cao sức yếu, Phương Hân không muốn nhìn thấy bố mình phải đi lại nhiều, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì bất trắc thì...
Phương Hân cũng không dám nghĩ tới tình huống xấu đó, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoang mang lo lắng. Bố là người quan trọng nhất trong đời cô, vì thế nên cô phải chăm sóc và bảo vệ bố cẩn thận.
Ông Phương được con gái trấn an thì cũng ngoan ngoãn ngồi yên. Có đôi lúc, người già như một đứa trẻ đáng yêu vậy.
....
Màn đêm tịch mịch bao trùm lấy căn phòng xa hoa ở biệt thự lớn, trong phòng, bầu không khí đã sớm ngưng lại, cái loại áp lực này thật khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo như bao trùm lấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ của người đàn ông trưởng thành, y như một bức tranh điêu khắc.
Khuôn mặt cương nghị của người đàn ông như đá tạc, đôi lông mày rậm, sống mũi cao dọc dừa, đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt sắc bén đang nhìn xuống xấp giấy tờ một cách chăm chú. Giờ phút này, người đàn ông như một vị thần tối cao trên trời.
- Phong tổng, đây là tư liệu về Phương tiểu thư ạ. Không biết vì sao Phong tổng...?
Lại hứng hú với cô gái lạ này?
Đương nhiên vế câu còn lại, Lương Thành không có nói ra. Chỉ là trong lòng cậu ta cảm thấy vô cùng tò mò, tò mò vì sao Phong tổng lại đột nhiên có hứng thú với cô gái này?
Khóe môi Phong Duật Thần cong lên, từng ngón tay thon dài tao nhã lật lật từng trang giấy. Một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Thành:
- Người phụ nữ mà con trai tôi để ý tới, không thể là một người phụ nữ qua loa.
Bình luận facebook