Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Cuối tuần đến cũng thật mau, thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc hai người chung đụng dưới mái hiên cũng đã được 6 ngày.
Mà trong mấy ngày này, cô cũng không có gặp nữ chính và nam chính, thỉnh thoảng mẹ cô gọi điện thoại đến hỏi thăm, chung quy cuộc sống vẫn rất tốt.
Tịch Húc Sâm hôm qua lại thức khuya, anh che giấu rất tốt, không muốn bị cô phát hiện, nhưng quá xui, không có thứ gì có thể qua mắt được Tịch Hân Nghiêng.
Ngày mai là chủ nhật, cô muốn đi thăm ông ngoại và sẵn tiện ghé vào cửa hàng thú cưng mua một ít đồ, hôm nay cũng được xem là rãnh rỗi, có thể thức khuya một chút.
Đổ sữa ra cho thú cưng, cô đang trong hành trình vỗ béo nó, còn đặc biệt thêm cho nó một cây xúc xích.
Cô đang ôm mèo nằm trên sofa xem phim hài, thấy anh đi đến cô liền thả mèo ú meo meo xuống ghế, đi đến đè vai anh ngồi xuống, trong miệng có vài tia trách móc.
" chú à~ chú phải giữ gìn sức khỏe chứ, nhìn chú này, hai mắt đều muốn đen hết rồi".
Cô bĩa môi nói bừa, thật ra hai mắt của anh không hề thâm đen như cô nói, cô chỉ vờ nói như thế..... không ngờ làm Tịch Húc Sâm chột dạ là có thật.
"....".
Anh nghe cô nói thế thì đưa tay xóa mí mắt mình, vì thế cô lại càng chắc chắn rằng tối hôm qua anh lại thức khuya.
Cô thở dài, hết cách, đưa tay xoa nhẹ trên trán anh giúp anh thư giãn.
Tịch Húc Sâm mấy ngày này bị xoa bóp nhiều lần liền trở thành thói quen, anh không căn thẳng như lần đầu tiên mà lúc này ngược lại rất hưởng thụ, nhắm chặt mắt, ngả đầu về phía sau.
Cô nhìn xuống hàng lông mi dày rậm của anh, sau đó có chút thất thần cười khẽ, thật đẹp, gen của anh tốt quá đi.
" chú à, gen chú tốt như thế, sau này sinh con khẳng định di truyền rất được luôn đó". Cô vừa nói vừa ấn ấn trên trán anh.
Cô xin thề với danh dự của một học sinh đã từng giỏi sinh học, mọi lời nói của cô đều là trong sáng, tất cả tuyệt đối trong sáng.....
Nhưng mà thề thốt thì ích lợi gì, những lời này lọt vào tai anh thì đã chuyển thể và cosplay ra nhiều thể loại đen tối hoàn toàn khác với bản góc rồi.
Tịch Húc Sâm khẽ mở mắt, cô chỉ nhìn được phía trên, hoàn toàn không nhìn ra hiện tại anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ thấy vai Tịch Húc Sâm hơi run một chút khi cô nói ra câu này mà thôi.
Quả thật bên ngoài chỉ hơi run một chút, trái ngược bên trong đã run đến lợi hại rồi.
" gen cháu cũng rất tốt". Khó khăn lắm Tịch Húc Sâm mới mở miệng khen ngợi một câu.
" thật sao?". Tuy đây không phải dáng vẻ của mình, nhưng mà cô đang gắng liền với nó, nghe mình cũng được khen, Cô cũng rất vui vẻ mà hỏi lại.
" ừ " Tịch Húc Sâm xác nhận, anh sau đó lại nói:" gen em và tôi kết hợp một chút sẽ sinh ra baby vô cùng xuất sắc".
Tịch Húc Sâm nói ra mấy lời này rất nghiêm túc, cô bị không khí nói chuyện này làm lơ đãng, cũng không chú ý là người chú trên danh nghĩa này đang nói ra một câu vô cùng mờ ám, Tịch Hân Nghiêng cũng gật đầu phụ họa theo.
" đúng rồi, nếu con và chú kết hợp sẽ sinh ra......".
Cô đang nói rất hăng hái, nói tới đây liền im bặt.... cô phát hiện có gì đó sai sai.
Không... không phải là chỉ sai sai thôi đâu, mà là quá sai.
Anh đây là có ý gì... mặt lạnh lại giở trò lưu manh.
" hử.... nói tiếp đi". Tịch Húc Sâm đang nghe rất êm tai, đột nhiên cô không nói nữa, hắn thúc giục.
".....".
Cô không nói nữa đâu, thật sự quá đáng sợ, cô tuy yêu thích anh nhưng cũng không cần quá lộ liễu như thế được không.
" ... à... chú à... cháu buồn ngủ rồi, cháu về phòng trước đây....chú ngủ ngon".
Cô bị ngượng đến sắp chín đỏ, làm sao dám đối mặt với anh đây, vì thế ấp úng nói vài câu rồi ôm theo con mèo trốn chạy mất dạng, bỏ lại Tịch Húc Sâm một mình đối diện với cái tivi đang mở trước mặt.
Tịch Hân Nghiêng vừa đi vừa bác bỏ một chút phủ nhận không nên có, với một người chính chắn như anh, cô không nghĩ anh sẽ nói ra được những lời ái muội này.
Nói nhiều làm gì, cô khẳng định là anh không phải cố ý, đúng, xác định là như vậy.
Tịch Hân Nghiêng trở về phòng rồi mà cả người vẫn còn nóng muốn chết, nằm trên giường không yên, con meig ngốc bên cạnh bị quấy rầy kêu meo meo mấy cái rồi xoay đít không thèm quan tâm đến cô.
Ở ngoài sofa, lúc này anh mới lộ ra tâm trạng lúng túng, Tịch Húc Sâm ho khan một chút, điều chỉnh tâm tình, tắt tivi trở về phòng.
Tịch Húc Sâm vừa trở về phòng mình thì đã lấy ra điện thoại, nhanh chóng quay số gọi đi.
Chỉ chốc lát bên kia vang lên một âm thanh hơi ngả ngớn, cà lơ phất phơ không đợi anh nói, đối phương đã hỏi trước.
" sao hả A Sâm, cậu cảm thấy như thế nào?".
Anh ừ nhẹ:" rất tốt".
Bên kia vang lên âm thanh cái đét, như hệt đang vỗ tay, Hứa Kình vội nói:" bạn tốt, tôi nói rồi mà, cậu muốn cưa gái thì phải như thế, như vậy mới có hiệu quả.... sao nào, bây giờ cậu còn muốn tôi giúp gì cho cậu nữa không?".
Anh bình tĩnh nói:" tôi muốn ăn cô ấy".
Cậu giúp đi.
Mà trong mấy ngày này, cô cũng không có gặp nữ chính và nam chính, thỉnh thoảng mẹ cô gọi điện thoại đến hỏi thăm, chung quy cuộc sống vẫn rất tốt.
Tịch Húc Sâm hôm qua lại thức khuya, anh che giấu rất tốt, không muốn bị cô phát hiện, nhưng quá xui, không có thứ gì có thể qua mắt được Tịch Hân Nghiêng.
Ngày mai là chủ nhật, cô muốn đi thăm ông ngoại và sẵn tiện ghé vào cửa hàng thú cưng mua một ít đồ, hôm nay cũng được xem là rãnh rỗi, có thể thức khuya một chút.
Đổ sữa ra cho thú cưng, cô đang trong hành trình vỗ béo nó, còn đặc biệt thêm cho nó một cây xúc xích.
Cô đang ôm mèo nằm trên sofa xem phim hài, thấy anh đi đến cô liền thả mèo ú meo meo xuống ghế, đi đến đè vai anh ngồi xuống, trong miệng có vài tia trách móc.
" chú à~ chú phải giữ gìn sức khỏe chứ, nhìn chú này, hai mắt đều muốn đen hết rồi".
Cô bĩa môi nói bừa, thật ra hai mắt của anh không hề thâm đen như cô nói, cô chỉ vờ nói như thế..... không ngờ làm Tịch Húc Sâm chột dạ là có thật.
"....".
Anh nghe cô nói thế thì đưa tay xóa mí mắt mình, vì thế cô lại càng chắc chắn rằng tối hôm qua anh lại thức khuya.
Cô thở dài, hết cách, đưa tay xoa nhẹ trên trán anh giúp anh thư giãn.
Tịch Húc Sâm mấy ngày này bị xoa bóp nhiều lần liền trở thành thói quen, anh không căn thẳng như lần đầu tiên mà lúc này ngược lại rất hưởng thụ, nhắm chặt mắt, ngả đầu về phía sau.
Cô nhìn xuống hàng lông mi dày rậm của anh, sau đó có chút thất thần cười khẽ, thật đẹp, gen của anh tốt quá đi.
" chú à, gen chú tốt như thế, sau này sinh con khẳng định di truyền rất được luôn đó". Cô vừa nói vừa ấn ấn trên trán anh.
Cô xin thề với danh dự của một học sinh đã từng giỏi sinh học, mọi lời nói của cô đều là trong sáng, tất cả tuyệt đối trong sáng.....
Nhưng mà thề thốt thì ích lợi gì, những lời này lọt vào tai anh thì đã chuyển thể và cosplay ra nhiều thể loại đen tối hoàn toàn khác với bản góc rồi.
Tịch Húc Sâm khẽ mở mắt, cô chỉ nhìn được phía trên, hoàn toàn không nhìn ra hiện tại anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ thấy vai Tịch Húc Sâm hơi run một chút khi cô nói ra câu này mà thôi.
Quả thật bên ngoài chỉ hơi run một chút, trái ngược bên trong đã run đến lợi hại rồi.
" gen cháu cũng rất tốt". Khó khăn lắm Tịch Húc Sâm mới mở miệng khen ngợi một câu.
" thật sao?". Tuy đây không phải dáng vẻ của mình, nhưng mà cô đang gắng liền với nó, nghe mình cũng được khen, Cô cũng rất vui vẻ mà hỏi lại.
" ừ " Tịch Húc Sâm xác nhận, anh sau đó lại nói:" gen em và tôi kết hợp một chút sẽ sinh ra baby vô cùng xuất sắc".
Tịch Húc Sâm nói ra mấy lời này rất nghiêm túc, cô bị không khí nói chuyện này làm lơ đãng, cũng không chú ý là người chú trên danh nghĩa này đang nói ra một câu vô cùng mờ ám, Tịch Hân Nghiêng cũng gật đầu phụ họa theo.
" đúng rồi, nếu con và chú kết hợp sẽ sinh ra......".
Cô đang nói rất hăng hái, nói tới đây liền im bặt.... cô phát hiện có gì đó sai sai.
Không... không phải là chỉ sai sai thôi đâu, mà là quá sai.
Anh đây là có ý gì... mặt lạnh lại giở trò lưu manh.
" hử.... nói tiếp đi". Tịch Húc Sâm đang nghe rất êm tai, đột nhiên cô không nói nữa, hắn thúc giục.
".....".
Cô không nói nữa đâu, thật sự quá đáng sợ, cô tuy yêu thích anh nhưng cũng không cần quá lộ liễu như thế được không.
" ... à... chú à... cháu buồn ngủ rồi, cháu về phòng trước đây....chú ngủ ngon".
Cô bị ngượng đến sắp chín đỏ, làm sao dám đối mặt với anh đây, vì thế ấp úng nói vài câu rồi ôm theo con mèo trốn chạy mất dạng, bỏ lại Tịch Húc Sâm một mình đối diện với cái tivi đang mở trước mặt.
Tịch Hân Nghiêng vừa đi vừa bác bỏ một chút phủ nhận không nên có, với một người chính chắn như anh, cô không nghĩ anh sẽ nói ra được những lời ái muội này.
Nói nhiều làm gì, cô khẳng định là anh không phải cố ý, đúng, xác định là như vậy.
Tịch Hân Nghiêng trở về phòng rồi mà cả người vẫn còn nóng muốn chết, nằm trên giường không yên, con meig ngốc bên cạnh bị quấy rầy kêu meo meo mấy cái rồi xoay đít không thèm quan tâm đến cô.
Ở ngoài sofa, lúc này anh mới lộ ra tâm trạng lúng túng, Tịch Húc Sâm ho khan một chút, điều chỉnh tâm tình, tắt tivi trở về phòng.
Tịch Húc Sâm vừa trở về phòng mình thì đã lấy ra điện thoại, nhanh chóng quay số gọi đi.
Chỉ chốc lát bên kia vang lên một âm thanh hơi ngả ngớn, cà lơ phất phơ không đợi anh nói, đối phương đã hỏi trước.
" sao hả A Sâm, cậu cảm thấy như thế nào?".
Anh ừ nhẹ:" rất tốt".
Bên kia vang lên âm thanh cái đét, như hệt đang vỗ tay, Hứa Kình vội nói:" bạn tốt, tôi nói rồi mà, cậu muốn cưa gái thì phải như thế, như vậy mới có hiệu quả.... sao nào, bây giờ cậu còn muốn tôi giúp gì cho cậu nữa không?".
Anh bình tĩnh nói:" tôi muốn ăn cô ấy".
Cậu giúp đi.
Bình luận facebook