Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Tịch Hân Nghiên tỉnh lại, mọi thứ đều là một màu trắng xóa, cả người cũng đau nhức không thể cựa quậy được.... bất động.
Cô bị làm sao vậy?
Tịch Hân Nghiên nheo mắt, thật lâu sau đó mới có thể thích ứng được với xung quanh.
Sau đó hơi ngờ nghệch.
Đây là đâu???? Tại sao cô lại ở đây? Cô không thể cử động được...
Trong tình huống này Tịch Hân Nghiên vô cùng hoảng sợ, không thể cử động được... không thể ... cả người vô lực, đầu nặng trì như bị bệnh
Tịch Hân Nghiên sắp hoảng đến nơi, cuối cùng cũng cử động được xíu xiu, động đến vết thương, đau đến nhăn cả mày.
Tịch Húc Sâm ngồi kế bên chợp mắt, cô vừa khẽ động, anh liền biến sắc.
" Nghiên Nghiên, em sao rồi!". Tịch Húc Sâm nhanh tay nhân chuông báo trước đầu giường bệnh.
Ba ngày rồi, bây giờ cô mới tỉnh, có lúc mơ màng nhưng vì mệt mỏi kèm theo Tịch Húc Sâm sợ cô đau nên thêm một ít thuốc an thần, Tịch Hân Nghiên vừa tỉnh lại ngủ miên man, hôm nay mới tỉnh lại.
" đừng nháo loạn, em còn chưa khỏe, sẽ đau". Tịch Húc Sâm trấn an cô.
Anh đang sợ, sợ như bác sĩ dự đoán, sợ cô tỉnh dậy không nhớ anh là ai.
Tịch Hân Nghiên vẫn nghe được Tịch Húc Sâm nói, tuy nhiên, hiện tại trong đầu Tịch Hân Nghiên nảy ra rất nhiều nghi vấn.
Chỉ thấy trước mắt phóng to ra khuôn mặt đẹp đến bức người của một người đàn ông lạ, tuy hơi xuề xòa nhưng vẫn không cản được mắt cô nhìn, trong phòng có trai đẹp, mà còn dùng giọng nhẹ nhàng an ủi cô nữa.
Hiện tại là như thế nào? Cô cũng không nhớ trước khi mình bị như thế này cô đã làm gì... toàn một màu trắng xóa.
Người trước mắt này tuy đẹp nhưng rốt cuộc là ai? Cô sao lại nằm ở đây? Cô và người trước mặt này có quan hệ gì?
Tịch Húc Sâm thấy cô trợn mắt, chăm chú nhìn anh, tỏ rõ vẻ nghi vấn, trong lòng Tịch Húc Sâm cảm thấy có điều không may.
" không sao, ngoan ngoãn".
Tịch Hân Nghiên lại nghe thấy tiếng dỗ dành, sau đó một nhóm người mặc áo trắng mở cửa chạy vào, đứng quanh giường cô, sau đó Tịch Hân Nghiên lại lim dim nhắm mắt thiếp đi.
Bác sĩ đến, cuối cùng đẩy cô đi kiểm tra tổng quát, sau đó nghe Tịch Húc Sâm nói sơ qua tình hình, bọn họ liền nhăn mặt.
Tình huống xấu nhất bọn họ phòng bị cuối cùng cũng đã đến... cô mất trí nhớ.
Tịch Húc Sâm trầm ngâm, sau đó nói:" khi nào mới hồi phục bình thường?".
Anh không muốn cô quên anh.
Viện trưởng nhìn bệnh án sau khi kiểm tra xong, cuối cùng đầu mày cũng giãn ra, tự tin mà nói:" không sao, sẽ nhanh hết thôi, ảnh chụp X-Quang cho thấy máu bầm cũng đã tan bớt đi, sẽ không sao".
Tịch Húc Sâm im lặng, sau đó cho vệ sĩ tiễn bác sĩ rời đi.
Trong phòng bệnh lại một mãnh yên tĩnh, trong lòng Tịch Húc Sâm lại chua sót, anh hôn khẽ lên trán cô một nụ hôn rồi bước ra khỏi phòng lấy di động gọi cho Phượng Vũ Vân báo cáo tình hình, bà nghe xong bảo một lúc sau sẽ đến ngay.
Khi Phượng Vũ Vân đến Tịch Hân Nghiên vẫn không có tỉnh lại, bà đem theo canh gà hầm bồi vổ cho Tịch Húc Sâm, nhìn Tịch Hân Nghiên tay truyền dịch đinh dưỡng lại một trận nghẹn ngào.
Sau khi hàn huyên một lúc lâu, Phượng Vũ Vân mới lưu luyến dặn dò Tịch Húc Sâm bảo vệ sức khỏe rồi mới ra về.
Tịch Húc Sâm vẫn chưa nói tới việc cô mất trí nhớ cho bà biết, vì việc này bà đã rất tức giận, nếu như biết, không biết sẽ như thế nào, dù sao chuyện này cứ để anh giải quyết.
Sau khi Phương Vũ Vân rời đi, một lúc sau Thư ký đến, trên tay còn cầm theo văn kiệm cần tổng giám đốc ký kết và macbook.
Tịch Húc Sâm vừa chăm sóc cho cô vừa ngồi kế bên duyệt hợp đồng, mấy ngày nay đều như thế, anh cũng rất sẵn lòng làm như thế.
Gần đây giáo viên và bạn bè cũng tới thăm cô, nhưng cô vẫn trong trạng thái ngủ say, những người đó đều do anh tiếp, Tịch Húc Sâm đừng khuôn mặt tê liệt vạn năm nói chuyện với mọi người, người đến thăm cũng không dám ở lâu.
Mạch Doãn cũng đến, cứ mỗi buổi chiều lại đến thăm Tịch Hân Nghiên, cô nàng vẫn còn rất tự trách vụ đã để cho Tịch Hân Nghiên một mình, thêm Tịch Húc Sâm nói cho Mạch Doãn biết có khả năng Tịch Hân Nghiên không nhớ cô nàng là ai thì càng khóc lớn hơn.
Tuy Mạch Doãn có trẻ con, nhưng Tịch Húc Sâm thấy được Mạch Doãn chơi với Tịch Hân Nghiên là thật lòng, mà người thật thường nên đối đãi tốt, anh cũng không so đo gì.
Nói tới cũng nên nói lại mấy ngày trước, sau khi Tịch Húc Sâm ôm Tịch Hân Nghiên lên xe cấp cứu, phía cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó áp giải Tịch Điềm Điềm về trụ sở, còn lại giáo viên và mọi người đều thở ra, may mắn tìm thấy người, lại nghe nói đã qua cơn nguy kịch, ai nấy đều nhẹ lòng, vốn nghĩ sẽ là buổi cắm trại vui vẻ.. nhưng... ai nấy đều trở lại dọn dẹp đồ đạc lên xe về nhà.
Phía nhà trường có biết chút ít đến thân thế của Tịch Hân Nghiên nên quen thuộc với Tịch Húc Sâm, còn phía khách sạn, ai cũng hết sức ngạc nhiên, họ không nghĩ nam thần thuê phòng chỗ họ lại liên quan đến người mà họ đang tìm kiếm.
Cô bị làm sao vậy?
Tịch Hân Nghiên nheo mắt, thật lâu sau đó mới có thể thích ứng được với xung quanh.
Sau đó hơi ngờ nghệch.
Đây là đâu???? Tại sao cô lại ở đây? Cô không thể cử động được...
Trong tình huống này Tịch Hân Nghiên vô cùng hoảng sợ, không thể cử động được... không thể ... cả người vô lực, đầu nặng trì như bị bệnh
Tịch Hân Nghiên sắp hoảng đến nơi, cuối cùng cũng cử động được xíu xiu, động đến vết thương, đau đến nhăn cả mày.
Tịch Húc Sâm ngồi kế bên chợp mắt, cô vừa khẽ động, anh liền biến sắc.
" Nghiên Nghiên, em sao rồi!". Tịch Húc Sâm nhanh tay nhân chuông báo trước đầu giường bệnh.
Ba ngày rồi, bây giờ cô mới tỉnh, có lúc mơ màng nhưng vì mệt mỏi kèm theo Tịch Húc Sâm sợ cô đau nên thêm một ít thuốc an thần, Tịch Hân Nghiên vừa tỉnh lại ngủ miên man, hôm nay mới tỉnh lại.
" đừng nháo loạn, em còn chưa khỏe, sẽ đau". Tịch Húc Sâm trấn an cô.
Anh đang sợ, sợ như bác sĩ dự đoán, sợ cô tỉnh dậy không nhớ anh là ai.
Tịch Hân Nghiên vẫn nghe được Tịch Húc Sâm nói, tuy nhiên, hiện tại trong đầu Tịch Hân Nghiên nảy ra rất nhiều nghi vấn.
Chỉ thấy trước mắt phóng to ra khuôn mặt đẹp đến bức người của một người đàn ông lạ, tuy hơi xuề xòa nhưng vẫn không cản được mắt cô nhìn, trong phòng có trai đẹp, mà còn dùng giọng nhẹ nhàng an ủi cô nữa.
Hiện tại là như thế nào? Cô cũng không nhớ trước khi mình bị như thế này cô đã làm gì... toàn một màu trắng xóa.
Người trước mắt này tuy đẹp nhưng rốt cuộc là ai? Cô sao lại nằm ở đây? Cô và người trước mặt này có quan hệ gì?
Tịch Húc Sâm thấy cô trợn mắt, chăm chú nhìn anh, tỏ rõ vẻ nghi vấn, trong lòng Tịch Húc Sâm cảm thấy có điều không may.
" không sao, ngoan ngoãn".
Tịch Hân Nghiên lại nghe thấy tiếng dỗ dành, sau đó một nhóm người mặc áo trắng mở cửa chạy vào, đứng quanh giường cô, sau đó Tịch Hân Nghiên lại lim dim nhắm mắt thiếp đi.
Bác sĩ đến, cuối cùng đẩy cô đi kiểm tra tổng quát, sau đó nghe Tịch Húc Sâm nói sơ qua tình hình, bọn họ liền nhăn mặt.
Tình huống xấu nhất bọn họ phòng bị cuối cùng cũng đã đến... cô mất trí nhớ.
Tịch Húc Sâm trầm ngâm, sau đó nói:" khi nào mới hồi phục bình thường?".
Anh không muốn cô quên anh.
Viện trưởng nhìn bệnh án sau khi kiểm tra xong, cuối cùng đầu mày cũng giãn ra, tự tin mà nói:" không sao, sẽ nhanh hết thôi, ảnh chụp X-Quang cho thấy máu bầm cũng đã tan bớt đi, sẽ không sao".
Tịch Húc Sâm im lặng, sau đó cho vệ sĩ tiễn bác sĩ rời đi.
Trong phòng bệnh lại một mãnh yên tĩnh, trong lòng Tịch Húc Sâm lại chua sót, anh hôn khẽ lên trán cô một nụ hôn rồi bước ra khỏi phòng lấy di động gọi cho Phượng Vũ Vân báo cáo tình hình, bà nghe xong bảo một lúc sau sẽ đến ngay.
Khi Phượng Vũ Vân đến Tịch Hân Nghiên vẫn không có tỉnh lại, bà đem theo canh gà hầm bồi vổ cho Tịch Húc Sâm, nhìn Tịch Hân Nghiên tay truyền dịch đinh dưỡng lại một trận nghẹn ngào.
Sau khi hàn huyên một lúc lâu, Phượng Vũ Vân mới lưu luyến dặn dò Tịch Húc Sâm bảo vệ sức khỏe rồi mới ra về.
Tịch Húc Sâm vẫn chưa nói tới việc cô mất trí nhớ cho bà biết, vì việc này bà đã rất tức giận, nếu như biết, không biết sẽ như thế nào, dù sao chuyện này cứ để anh giải quyết.
Sau khi Phương Vũ Vân rời đi, một lúc sau Thư ký đến, trên tay còn cầm theo văn kiệm cần tổng giám đốc ký kết và macbook.
Tịch Húc Sâm vừa chăm sóc cho cô vừa ngồi kế bên duyệt hợp đồng, mấy ngày nay đều như thế, anh cũng rất sẵn lòng làm như thế.
Gần đây giáo viên và bạn bè cũng tới thăm cô, nhưng cô vẫn trong trạng thái ngủ say, những người đó đều do anh tiếp, Tịch Húc Sâm đừng khuôn mặt tê liệt vạn năm nói chuyện với mọi người, người đến thăm cũng không dám ở lâu.
Mạch Doãn cũng đến, cứ mỗi buổi chiều lại đến thăm Tịch Hân Nghiên, cô nàng vẫn còn rất tự trách vụ đã để cho Tịch Hân Nghiên một mình, thêm Tịch Húc Sâm nói cho Mạch Doãn biết có khả năng Tịch Hân Nghiên không nhớ cô nàng là ai thì càng khóc lớn hơn.
Tuy Mạch Doãn có trẻ con, nhưng Tịch Húc Sâm thấy được Mạch Doãn chơi với Tịch Hân Nghiên là thật lòng, mà người thật thường nên đối đãi tốt, anh cũng không so đo gì.
Nói tới cũng nên nói lại mấy ngày trước, sau khi Tịch Húc Sâm ôm Tịch Hân Nghiên lên xe cấp cứu, phía cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó áp giải Tịch Điềm Điềm về trụ sở, còn lại giáo viên và mọi người đều thở ra, may mắn tìm thấy người, lại nghe nói đã qua cơn nguy kịch, ai nấy đều nhẹ lòng, vốn nghĩ sẽ là buổi cắm trại vui vẻ.. nhưng... ai nấy đều trở lại dọn dẹp đồ đạc lên xe về nhà.
Phía nhà trường có biết chút ít đến thân thế của Tịch Hân Nghiên nên quen thuộc với Tịch Húc Sâm, còn phía khách sạn, ai cũng hết sức ngạc nhiên, họ không nghĩ nam thần thuê phòng chỗ họ lại liên quan đến người mà họ đang tìm kiếm.
Bình luận facebook