Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
CHƯƠNG 132: TÔI PHẢI VỀ NHÀ
CHƯƠNG 132: TÔI PHẢI VỀ NHÀ
Người phụ nữ như sớm đã đoán được Lâm Phiên Phiên sẽ có phản ứng như vậy, đặt chứng cứ sang một bên rồi nói: “Cô đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm rồi, tôi nghĩ người nhà cô chắc giờ đang rất lo lắng đi tìm cô, cứ cho là cô không muốn gặp họ, nhưng cũng nên báo cho họ câu bình an.”
Nói rồi, người phụ nữ đưa chiếc điện thoại trong tay cho Lâm Phiên Phiên..
Lâm Phiên Phiên run rẩy cầm chiếc điện thoại, người phụ nữ này nói đúng, cô đã mất tích một ngày một đêm rồi, chỉ sợ Tường Hùng tìm cô sắp phát điên rồi, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay cô lại không biết nên nói gì với Tường Hùng.
Ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ, Lâm Phiên Phiên nói : “Tại sao cô lại giúp tôi?”
Cô và cô ấy chỉ là những người xa lạ không quen biết.
Người phụ nữ tối sầm mặt than thở đáp: “Chúng ta cùng cảnh ngộ...”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, “Lẽ nào cô cũng từng bị.....”
Những lời phía sau Lâm Phiên Phiên không nói nổi nữa, chả trách người phụ này lại giúp cô lưu chứng cứ, thì ra cô trước đây đã từng trải qua nỗi đau như vậy.
Người phụ nữ cười nhạt, “Tất cả sẽ qua trôi đi theo thời gian thôi, tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, vì vậy cô cũng không cần nghĩ không thông, gọi điện cho bạn cô đi, không thì gửi một tin nhắn cũng được, tôi đi mua cho cô ít đồ ăn.”
Nói xong, người phụ nữ đi ra khỏi phòng.
Để lại Lâm Phiên Phiên một mình co ro khóc thầm trên trên chiếc giường rộng thênh thang.
Cuối cùng, Lâm Phiên Phiên lựa chọn gửi tin nhắn cho Sở Tường Hùng, nói dối là đã gặp một người bạn, tất cả đều rất tốt, nói anh không cần lo lắng.
Hôm đó, Sở Tường Hùng tìm cô một ngày một đêm không thấy, sắp phát điên rồi, vừa thấy Lâm Phiên Phiên dùng số điện thoại lạ nhắn tin tới, anh lập tức gọi lại.
Nhưng Lâm Phiên Phiên căn bản không dám nghe giọng của anh, cô sợ khi cô nghe thấy giọng anh sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng.
Sở Tường Hùng gọi nhưng không ai nghe máy, liền gửi tin nhắn tới số vừa rồi hỏi Lâm Phiên Phiên ở đâu, anh lập tức qua đón cô...
Lâm Phiên Phiên tay run rẩy viết tin nhắn trả lời, nhưng có chết cô cũng không nói cô ở đang ở đâu, mà thật ra chính cô cũng biết giờ cô đang chốn nào.
Hai người cứ như vậy người gửi người trả lời, ban đầu Sở Tường Hùng còn hoài nghi gửi tin nhắn cho anh không phải là Phiên Phiên, nhưng theo dòng tin nhắn, anh cuối cùng cũng yên tâm, anh chắc chắn những tin nhắn này chính là do Phiên Phiên gửi bởi mỗi người đều có phong cách nói chuyện riêng, mà đây lại chính là phong cách của Lâm Phiên Phiên, điểm này không ai rõ hơn Sở Tường Hùng.
Người luôn cùng đồng hành cùng Sở Tường Hùng đi tìm Lâm Phiên Phiên là Hứa Thịnh và Mạc Tiểu, khi nghe tin Lâm Phiên Phiên “bình an vô sự” cũng an tâm phần nào.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Phiên Phiên ngày dài như đêm, đêm đêm gặp ác mộng mà sợ hãi vùng vẫy, trong mơ là cảnh cô bị Hoắc Mạnh Lam hung tàn lạnh lùng chiếm hữu, chân thật đến vô cùng, xé nát trái tim cô, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Phiên Phiên gầy đi rất nhiều, lại bị bệnh không xuống nổi giường.
Những ngày qua, thứ an ủi duy nhất cô có chính là những dòng tin nhắn của Sở Tường Hùng.
Nhưng phải rất lâu sau Lâm Phiên Phiên mới dám trả lời, cô sợ, cô sợ tất cả những gì liên quan đến Sở Tường Hùng.
Từ trước đến giờ không hề hay biết, thì ra khi trong lòng ai đó cảm thấy hổ thẹn và bất an, cuộc sống giày vò, một ngày mà ngỡ như một năm..
May mắn thay, những ngày qua, luôn là người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng đó âm thầm bên cạnh chăm sóc Lâm Phiên Phiên, không hề đuổi cô ra khỏi nhà cô ấy, cũng không reo rắc vào cô ý đồ trả thù.
Mặc dù phần lớn thời gian cô đều dành để trang điểm lộng lẫy, bôn ba khắp nơi, nhưng chỉ cần đến đến bữa ăn là cô đều về nhà đúng giờ, còn mua đồ ăn cho Lâm Phiên Phiên. Mặc dù đã một thời gian dài Lâm Phiên Phiên đến động đũa cũng không, nhưng cô vẫn không hề từ bỏ.
Còn cô, có một cái tên rất khác biệt, tên: Phiên Nhàn.
Đến ngày thứ năm.
Phiên Nhàn đúng giờ trở về như mọi khi, mang đồ ăn trưa cho Phiên Phiên, nhìn cô yên lặng nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trống rỗng vô thần, Phiên Nhàn than nhẹ một tiếng nói: “Cô định nằm như vậy đến bao giờ?”
Lâm Phiên Phiên quay đầu lại, nhìn về phía Phiên Nhàn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi.
Phiên Nhàn lại nói : “Năm ngày rồi, vết thương trên người cô cũng đỡ nhiều rồi, thật sự không có ý định quay về bên cạnh bạn trai sao?”
Những ngày này, Lâm Phiên Phiên mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng chỉ với mấy từ ít ỏi cô nói, Phiên Nhàn đã phần nào hiểu được cảnh ngộ của của Lâm Phiên Phiên.
“Tường Hùng.....”
Lâm Phiên Phiên rít nhẹ một tiếng, có trời mới biết những ngày qua cô nhớ anh biết nhường nào, nhưng... không về được nữa rồi, tất cả đều không quay lại được nữa rồi…
Thời khắc này, Lâm Phiên Phiên nhớ tới ba mẹ, trên thế giới này, ngoài Tường Hùng ra chỉ có bố mẹ là thật sự quan tâm, yêu thương, bảo vệ cô.
“Tôi, tôi muốn về nhà...”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà !”
CHƯƠNG 132: TÔI PHẢI VỀ NHÀ
Người phụ nữ như sớm đã đoán được Lâm Phiên Phiên sẽ có phản ứng như vậy, đặt chứng cứ sang một bên rồi nói: “Cô đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm rồi, tôi nghĩ người nhà cô chắc giờ đang rất lo lắng đi tìm cô, cứ cho là cô không muốn gặp họ, nhưng cũng nên báo cho họ câu bình an.”
Nói rồi, người phụ nữ đưa chiếc điện thoại trong tay cho Lâm Phiên Phiên..
Lâm Phiên Phiên run rẩy cầm chiếc điện thoại, người phụ nữ này nói đúng, cô đã mất tích một ngày một đêm rồi, chỉ sợ Tường Hùng tìm cô sắp phát điên rồi, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay cô lại không biết nên nói gì với Tường Hùng.
Ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ, Lâm Phiên Phiên nói : “Tại sao cô lại giúp tôi?”
Cô và cô ấy chỉ là những người xa lạ không quen biết.
Người phụ nữ tối sầm mặt than thở đáp: “Chúng ta cùng cảnh ngộ...”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, “Lẽ nào cô cũng từng bị.....”
Những lời phía sau Lâm Phiên Phiên không nói nổi nữa, chả trách người phụ này lại giúp cô lưu chứng cứ, thì ra cô trước đây đã từng trải qua nỗi đau như vậy.
Người phụ nữ cười nhạt, “Tất cả sẽ qua trôi đi theo thời gian thôi, tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, vì vậy cô cũng không cần nghĩ không thông, gọi điện cho bạn cô đi, không thì gửi một tin nhắn cũng được, tôi đi mua cho cô ít đồ ăn.”
Nói xong, người phụ nữ đi ra khỏi phòng.
Để lại Lâm Phiên Phiên một mình co ro khóc thầm trên trên chiếc giường rộng thênh thang.
Cuối cùng, Lâm Phiên Phiên lựa chọn gửi tin nhắn cho Sở Tường Hùng, nói dối là đã gặp một người bạn, tất cả đều rất tốt, nói anh không cần lo lắng.
Hôm đó, Sở Tường Hùng tìm cô một ngày một đêm không thấy, sắp phát điên rồi, vừa thấy Lâm Phiên Phiên dùng số điện thoại lạ nhắn tin tới, anh lập tức gọi lại.
Nhưng Lâm Phiên Phiên căn bản không dám nghe giọng của anh, cô sợ khi cô nghe thấy giọng anh sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng.
Sở Tường Hùng gọi nhưng không ai nghe máy, liền gửi tin nhắn tới số vừa rồi hỏi Lâm Phiên Phiên ở đâu, anh lập tức qua đón cô...
Lâm Phiên Phiên tay run rẩy viết tin nhắn trả lời, nhưng có chết cô cũng không nói cô ở đang ở đâu, mà thật ra chính cô cũng biết giờ cô đang chốn nào.
Hai người cứ như vậy người gửi người trả lời, ban đầu Sở Tường Hùng còn hoài nghi gửi tin nhắn cho anh không phải là Phiên Phiên, nhưng theo dòng tin nhắn, anh cuối cùng cũng yên tâm, anh chắc chắn những tin nhắn này chính là do Phiên Phiên gửi bởi mỗi người đều có phong cách nói chuyện riêng, mà đây lại chính là phong cách của Lâm Phiên Phiên, điểm này không ai rõ hơn Sở Tường Hùng.
Người luôn cùng đồng hành cùng Sở Tường Hùng đi tìm Lâm Phiên Phiên là Hứa Thịnh và Mạc Tiểu, khi nghe tin Lâm Phiên Phiên “bình an vô sự” cũng an tâm phần nào.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Phiên Phiên ngày dài như đêm, đêm đêm gặp ác mộng mà sợ hãi vùng vẫy, trong mơ là cảnh cô bị Hoắc Mạnh Lam hung tàn lạnh lùng chiếm hữu, chân thật đến vô cùng, xé nát trái tim cô, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Phiên Phiên gầy đi rất nhiều, lại bị bệnh không xuống nổi giường.
Những ngày qua, thứ an ủi duy nhất cô có chính là những dòng tin nhắn của Sở Tường Hùng.
Nhưng phải rất lâu sau Lâm Phiên Phiên mới dám trả lời, cô sợ, cô sợ tất cả những gì liên quan đến Sở Tường Hùng.
Từ trước đến giờ không hề hay biết, thì ra khi trong lòng ai đó cảm thấy hổ thẹn và bất an, cuộc sống giày vò, một ngày mà ngỡ như một năm..
May mắn thay, những ngày qua, luôn là người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng đó âm thầm bên cạnh chăm sóc Lâm Phiên Phiên, không hề đuổi cô ra khỏi nhà cô ấy, cũng không reo rắc vào cô ý đồ trả thù.
Mặc dù phần lớn thời gian cô đều dành để trang điểm lộng lẫy, bôn ba khắp nơi, nhưng chỉ cần đến đến bữa ăn là cô đều về nhà đúng giờ, còn mua đồ ăn cho Lâm Phiên Phiên. Mặc dù đã một thời gian dài Lâm Phiên Phiên đến động đũa cũng không, nhưng cô vẫn không hề từ bỏ.
Còn cô, có một cái tên rất khác biệt, tên: Phiên Nhàn.
Đến ngày thứ năm.
Phiên Nhàn đúng giờ trở về như mọi khi, mang đồ ăn trưa cho Phiên Phiên, nhìn cô yên lặng nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trống rỗng vô thần, Phiên Nhàn than nhẹ một tiếng nói: “Cô định nằm như vậy đến bao giờ?”
Lâm Phiên Phiên quay đầu lại, nhìn về phía Phiên Nhàn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi.
Phiên Nhàn lại nói : “Năm ngày rồi, vết thương trên người cô cũng đỡ nhiều rồi, thật sự không có ý định quay về bên cạnh bạn trai sao?”
Những ngày này, Lâm Phiên Phiên mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng chỉ với mấy từ ít ỏi cô nói, Phiên Nhàn đã phần nào hiểu được cảnh ngộ của của Lâm Phiên Phiên.
“Tường Hùng.....”
Lâm Phiên Phiên rít nhẹ một tiếng, có trời mới biết những ngày qua cô nhớ anh biết nhường nào, nhưng... không về được nữa rồi, tất cả đều không quay lại được nữa rồi…
Thời khắc này, Lâm Phiên Phiên nhớ tới ba mẹ, trên thế giới này, ngoài Tường Hùng ra chỉ có bố mẹ là thật sự quan tâm, yêu thương, bảo vệ cô.
“Tôi, tôi muốn về nhà...”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà !”
Bình luận facebook