• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-136

CHƯƠNG 136: LẠI NẢY SINH SUY NGHĨ ÁC ĐỘC




CHƯƠNG 136: LẠI NẢY SINH SUY NGHĨ ÁC ĐỘC
Ở quê, nhìn thì có vẻ bình yên giản dị, dân giã mộc mạc là thế, thế nhưng thực chất lại lắm chuyện thị phi, phụ nữ và các bà trung tuổi đều là những người vô cùng nhiều chuyện.
Quả đúng như vậy, Lâm Phiên Phiên mới sáng sớm về đến nhà, ấy thế mà ngay trưa hôm ấy những bà rảnh rỗi không có việc gì làm ở quê thì lại giống như ruồi nhặng vậy, đợi không được nữa mà thi nhau đến nhà họ Lâm.
Vây quanh bà Lâm và Lâm Phiên Phiên, nói không ngớt lời, hết từ chuyện này sang chuyện khác, đương nhiên chuyện mà họ nói nhiều nhất vẫn là khen Lâm Phiên Phiên trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp như hoa như ngọc vậy.
Lâm Phiên Phiên nghe mấy bà cô buôn chuyện đến đau cả đầu, chỉ muốn tìm đại một cái cớ nào đấy để về phòng thôi, lúc đó, thím Ngưu hàng xóm bên cạnh vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên, cười tươi đến độ khiến da trên khuôn mặt xô lại thành một đóa hoa, nói: “Con bé này, còn nhớ A Ngưu nhà thím không? Ngày trước hai đứa con còn học chung tiểu học với mẫu giáo với nhau đấy, mấy năm nay con không có ở nhà, A Ngưu nhà thím cứ liên tục rắng con suốt, có điều bây giờ A Ngưu đang đi làm ruộng cùng bố nó rồi, không có ở nhà, đến tối chắc là sẽ về, đến lúc đấy con sang nhà thím Ngưu đây chơi nha!”
Những lời nói đó có nghĩa là thím ý đang muốn mai mối Lâm Phiên Phiên với con trai của thím ý tên là Ninh Á Nguyên.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy, lập tức nháy nháy mí mắt.
Nói về Ninh Á Nguyên con người này, tên sao thì người y vậy, dáng vẻ thô kệch, khỏe như trâu, hồi nhỏ không tốt nghiệp được tiểu học thì không thèm đi học nữa, thì khi lớn lên tất nhiên không có tiền đồ gì rồi, chỉ có thể ở lại quê làm ruộng cùng bố mà thôi.
Thím Lý ngồi đối diện vừa nghe những lời của thím Ngưu nói xong thì không bằng lòng, nhăn mặt lại, giọng khinh thường: “Tôi nói này thím Ngưu, mắt bà đúng là không phải cao bình thường rồi, con bé Phiên Phiên nhà người ta là nữ sinh đại học số 1 của làng chúng ta đấy, hơn nữa còn xinh như hoa như ngọc, còn con trai bà A Ngưu, đến cái tiểu học cũng không tốt nghiệp nổi, ngoại hình thì cũng chả ra làm sao, thử hỏi có xứng với con bé Phiên Phiên không?”
Thím Ngưu vừa nghe người khác chê con trai mình, lập tức tức giận, nắm chặt tay áo, chỉ thẳng tay vào thím Lý, lớn giọng chửi: “A Ngưu nhà chúng tôi không ra làm sao là như thế nào, chả nhẽ thằng con trai bệnh tật nhà bà thì tốt đẹp lắm ý, ít ra A Ngưu nhà chúng tôi còn khỏe mạnh cường tráng, còn con trai nhà bà, khéo có khi chỉ cần một cơn gió cũng thổi nó bay mất rồi, cái đồ bệnh tật.”
“Con trai tôi sức khỏe không tốt, bà nghĩ là nó muốn thế à, đồ lo chuyện bao đồng thối tha, bà mà còn dám nói con trai tôi nửa lời nào nữa xem, coi chừng tôi liều mạng với bà...”
Lúc đó, hai con người bất đồng quan điểm, như sắp đánh nhau đến nơi rồi.
Mấy bà cô trong làng đứng xung quanh thấy vậy vội vàng can ngăn, trong phút chốc, nhà họ Lâm hỗn loạn hết cả lên.
Lâm Phiên Phiên đau đầu xoa xoa thái dương, những tưởng rằng về nhà là có thể yên bình, còn đây lại toàn gì với gì thế này?
Bà Lâm đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu bà.
Đợi đến khi mấy bà cô nhiều chuyện giải tán, bà Lâm lập tức kéo Lâm Phiên Phiên lại, giọng điệu hết mực quan tâm hỏi han: “Phiên Phiên à, cái cậu con trai người thành phố lần trước đi cùng với con ấy, hai con tiến triển đến đâu rồi rồi?”
Lâm Phiên Phiên đau khổ, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bọn con... chia tay rồi.”
Bà Lâm nghe xong liền mở to mắt, mừng thầm trong lòng, nhưng cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, giả vờ ra vẻ thương tiếc nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi mà, chúng ta là người nông thôn, làm sao xứng với gia đình danh giá ấy chứ, chia rồi thì thôi, con cũng đừng buồn quá, làm người cần phải thật thà, những cái đấy với không tới đâu, nhất định đừng mơ mộng hão huyền.”
Lâm Phiên Phiên nghe đến phiền lòng “Mẹ, con biết rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc, con hơi mệt rồi.”
Vừa nói vừa muốn đứng dậy đi về phòng.
Nhưng ý đồ thật sự bà Lâm vẫn chưa nói ra thì làm sao có thể để Lâm Phiên Phiên đi được kia chứ, vội vàng kéo Lâm Phiên Phiên lại, tiếp tục nói: “Phiên Phiên à, lần trước lúc giúp mẹ giải quyết hôn ước của con với Nhất Phong, mẹ đã nói qua sẽ tìm cho con một đối tượng, bây giờ vừa hay con đang ở nhà, hay là mẹ nhờ bà mai tìm một nhà nào tốt ở làng mình cho con nha!”
Sau khi từ thành phố trở về, bà Lâm liên tục lo lắng Lâm Phiên Phiên sẽ phá hoại mối quan hệ của Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam, lần này nếu bà có thể tìm một mối hôn sự ở quê nhà cho Lâm Phiên Phiên, thì Lâm Phiên Phiên-mối đe dọa này tự khắc sẽ được loại bỏ, còn về mối hôn sự này có phải môn đăng hộ đối hay không, thì còn phải xem tâm trạng của bà. Bà Lâm thầm nghĩ một cách độc ác.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe bà Lâm lại có thể giống như đám người nhàn rỗi lúc này cũng muốn giới thiệu người cho cô, phiền muộn trong cô càng tăng thêm, ngước mắt lên, ánh mắt đầy kiên định nói: “Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn, với lại bây giờ mọi người đều là tự do yêu đương, xem mắt gì đấy đã qua lâu rồi, tóm lại con không xem mắt, càng không thể kết hôn.”
Nói xong, Lâm Phiên Phiên xoay người bước về phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng lại.
Thể xác và Tiên Phong cô hiện tại vô cùng mệt mỏi, vừa chia tay Sở Tường Hùng xong, vết thương trong tim vẫn còn đang rỉ máu, bà Lâm lại có thể nhắc đến chuyện qua lại với người con trai khác ngay vào thời điểm này, bất luận thế nào cô cũng không chấp nhận được.
Vả lại, với tầm nhìn của bà Lâm thì tìm đâu ra được nổi một đối tượng tốt ở quê đây?
Có tốt đến cỡ nào cũng làm sao sánh được với Sở Tường Hùng?
Từng yêu người con trai ấm áp dịu dàng như Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên nghĩ, cả đời này cô cũng chẳng thể yêu thêm người con trai nào khác được nữa.
Bà Lâm sớm đã đoán ra được Lâm Phiên Phiên sẽ một mực từ chối, nhưng việc mà bà đã quyết rồi thì Lâm Phiên Phiên có từ chối cũng vô dụng, liếc nhìn về phía phòng Lâm Phiên Phiên đang đóng chặt cửa một cái, bà Lâm rít lên lạnh lùng một cái, cầm cái ví trong tủ trên đầu giường dắt vào người rồi ra khỏi nhà, đi về phía cuối làng.
Mà cuối làng chính là nhà bà mối duy nhất của Thôn Long Giang-dì Mã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom