• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-172

CHƯƠNG 172: TÔI GIÚP CÔ GIẢI QUYẾT




CHƯƠNG 172: TÔI GIÚP CÔ GIẢI QUYẾT
“Lâm Phiên Phiên, sao em có thể…có thể…”
Ánh mắt Hứa Thịnh nhìn chăm chú vào Lâm Phiên Phiên, sao em lại có thể hiểu lòng người đến vậy, sao em lại có thể dịu dàng tốt đẹp thế? Nói anh phải làm sao để kìm nén lại thôi không nghĩ cách có được em…
“Tôi làm sao cơ?”
Lâm Phiên Phiên đâu thể biết được suy nghĩ của Hứa Thịnh, nhưng ánh nhìn của Hứa Thịnh khiến trong lòng cô bỗng thấy sợ hãi.
“Không có gì.”
Rất nhanh, Hứa Thịnh đã thu lại ánh mắt khác thường của mình, nói sang chuyển khác : “Thai nhi của em vẫn không ổn định, có lẽ phần lớn là do tâm trạng của em, hình như trong lòng em đang có áp lực rất lớn, có phải đã có chuyện gì xảy ra? Em có thể nói với anh, là một người bác sĩ, có lẽ anh có thể giúp được em.”
Lâm Phiên Phiên vội lắc đầu: “Tôi, tôi không sao, chỉ là lần đầu làm mẹ, thế nên…có chút lo lắng, cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi có chút mệt nên muốn ngủ một chút.”
Hứa Thịnh bất đất đắc dĩ nhún vai: “Vậy em nghĩ ngơi đi, có việc thì ấn chuông ở đầu giường.”
Nếu Lâm Phiên Phiên không chịu mở lòng với hắn, hắn cũng sẽ không bắt buộc, có rất nhiều việc đều cần từng bước từng bước một từ từ thực hiện.
Hứa Thịnh vừa đi, Lâm Phiên Phiên liền mệt mỏi mà nằm dựa vào giường bệnh trắng toát, trong đầu lần nữa vang lên giọng nói ma quỷ của Hoắc Mạnh Lam – trưa mai lúc 1 giờ, khách sạn Phong Hoa Thời Chung, anh đợi em.
“Không!”
Lâm Phiên Phiên nhắm mắt, ôm chặt lấy đầu.
Không, cô không muốn đi, cô cũng không thể đi.
Phải làm sao đây, bây giờ cô phải làm cái gì đây?
Ai có thể giúp cô, ai có thể cứu cô?
“Every night in my dreams, I see you, I feel you…”
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Phiên Phiên đang chìm đắm trong sự đau thương của bản thân, bỗng nhiên bị tiếng chuộng dọa cho giật bắn, vội cầm lấy điện thoại, số điện thoại hiển thị lại là số gọi từ Thái Lan.
Lâm Phiên Phiên trong lòng hơi run rẩy, cũng đoán được ai gọi đến, liền vội nghe máy.
“Alo! Lâm Phiên Phiên, là tôi!
Đầu kia điện thoại quả nhiên vang lên giọng nói trung tính vô cùng dễ nghe của Phiên Nhàn.
“Phiên Nhàn…”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Phiên Nhàn, Lâm Phiên Phiên mới gọi tên của anh, nước mắt cũng chẳng thể ngừng rơi, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Chuyện cô bị Hoắc Mạnh Lam xâm phạm ở Thái Lan, trừ người đương sự là cô, cũng chỉ có Phiên Nhàn là người biết chuyện.
Thế nhưng sau khi về nước, cô cũng không hề đi tìm Phiên Nhàn, đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có, có lẽ vì Phiên Nhàn biết quá nhiều, cũng có lẽ vì thân phận đặc biệt của Phiên Nhàn mà khiên cô lùi bước, nhưng không nghĩ rằng, vào lúc này, Phiên Nhàn lại gọi điện thoại cho cô.
“Cô khóc, có chuyện gì à?”
Lâm Phiên Phiên cố nén nghẹn ngào, Phiên Nhàn lập tức liền nghe được, vội quan tâm hỏi han.
“Tôi…anh ta lại đến uy hiếp tôi, anh ta bắt tôi ngày mai đến khách sạn…”
Nếu trên đời này còn có một người có thể nghe cô nói hết chuyện này, thì người đó chỉ có thể là Phiên Nhàn.
Bởi vì chỉ có anh mới biết, cô đã gặp phải chuyện thảm thiết như thế nào.
Bên kia điện thoại, Phiên Nhàn im lặng một lúc, sau đó ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Ngày mai lúc mấy giờ, khách sạn nào?”
Có lẽ người khác sẽ không hiểu được câu nói chẳng đầu chẳng đuôi của Lâm Phiên Phiên có ý gì, nhưng anh thì hiểu, anh biết “anh ta” trong câu nói đó là nhắc đến ai!
Lâm Phiên Phiên bị Phiên Nhàn hỏi đến ngây người, nhưng vẫn thành thực nói: “1 giờ trưa mai, khách sạn Phong Hoa Thời Chung.”
Phiên Nhàn ừ một tiếng, rồi nói: “Cô đừng lo, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”
“Hả?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc: “Nhưng anh đang ở Thái mà.”
“Bây giờ tôi sẽ mua vé máy bay, có thể đến kịp.”
“Thế…”
Lâm Phiên Phiên vừa cảm kích vừa hổ thẹn: “Bắt anh vì tôi mà đặc biết đến đây, thật làm phiền anh quá, hơn nữa người Hoắc Mạnh Lam muốn là tôi, anh ta muốn hủy diệt tôi, dù anh có đến, cũng không thể thay đổi điều gì.”
“Không, tôi không phải đặc biệt vì cô mà đến Trung Quốc, hôm nay tôi gọi cho cô là vì báo cho cô, hai hôm nay tôi sẽ đến nước cô đóng phim, bây giờ cũng chỉ là đến sớm một chút.”
Phiên Nhàn lạnh nhạt nói: “Còn về chuyện Hoắc Mạnh Lam, cô cứ yên tâm, tôi sẽ khiến anh ta im miệng, hơn nữa cũng sẽ không đến quấy rối cô nữa. Vậy đi, tôi cúp máy, ngày mai gặp!”
“Phiên Nhàn…alo…”
Lâm Phiên Phiên còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia Phiên Nhàn đã nhanh cóng cúp máy, nghe tiếng bíp bíp truyền ra từ di động, Lâm Phiên Phiên không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết vì sao, đối với Phiên Nhàn, cô luôn có sự tin tưởng khó hiểu, dù là cái ngày ở Thái đó, Phiên Nhàn đã đưa cô – một cô gái bị tàn phá rách nát về nhà, mà cô cũng chẳng thèm để ý gì mà cứ ở lại nhà anh ta, mà còn ở tận 1 tuần.
Nếu không phải sau này biết thân phận Phiên Nhàn là hoa hậu chuyển giới, thì có lẽ đến giờ, trong lòng cô vẫn sẽ xem Phiên Nhàn như chị của mình vậy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom