• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-211

CHƯƠNG 211: THẬT SỰ ĐIÊN RỒI




CHƯƠNG 211: THẬT SỰ ĐIÊN RỒI
Tiếng gọi kêu cứu của bà Lâm lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người ngoài hành lang, Hứa Thịnh nấp trong bóng tối lặng lẽ quan sát mọi chuyện, thời khắc này là lúc thích hợp để anh xuất hiện, nét mặt đầy lo âu bước về phía giường bệnh, sau đó, chẳng nói lời nào, rút trong túi áo ra một ống tiêm, tiêm vào gáy của Lâm Phiên Phiên.
Khi thuốc trong ống tiêm đã ngấm vào cơ thể, Lâm Phiên Phiên không còn điên cuồng cắn Tường Hùng nữa, cô nằm yên lặng, tay chân mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, yếu ớt ngã vào lòng Tường Hùng, dáng điệu đó giống như đột nhiên chìm vào giấc ngủ vậy.
“ Cậu đã làm gì cô ấy?”
Hành động của Hứa Thịnh thật sự quá nhanh, Tường Hùng không kịp ngăn cản, chỉ có thể hỏi trong sự lo lắng.
“ Cậu đừng lo, tôi chỉ tiêm thuốc an thần cho cô ấy thôi, như vậy có thể khống chế được bệnh tình của cô ấy.”
Hứa Thịnh trả lời với vẻ mặt đầy nghiêm túc, khi nhìn thấy trên người Tường Hùng toàn vết cào, cắn, lại nói tiếp: “ Cậu bị cô ấy làm cho bị thương đến mức này rồi, mau ra ngoài để tôi xử lý vết thương.”
“ Không, tôi không muốn rời xa cô ấy, cậu muốn xử lý thì xử lý tại đây đi.”
Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên nằm bình thản trên giường bệnh, mặc dù đã qua cơn hôn mê, nhưng anh vẫn muốn trông nom bên cô ấy.
Hứa Thịnh không thắng nổi được sự cố chấp của Tường Hùng, chỉ đành đợi Sương Sương và mẹ Lâm vào trước, sau đó kêu người mang thuốc sát trùng để xử lý những vết thương đã thâm tím trên người Sở Tường Hùng.
“ Cô chú à, cháu còn phải sang viện khác thăm em cháu, cháu xin phép đi trước, ngày mai cháu sẽ lại đến thăm Lâm Phiên Phiên.”
Lâm Sương Sương nhìn đồng hồ, mọi ngày đến giờ này cô đều đến thăm em trai là Lâm Bằng Bằng, và em trai cô ngày nào cũng đợi cô đến, vậy nên cô không thể không đi.
Bố Lâm khẽ gật đầu, “ Ừ, cháu về đi, gửi lời hỏi thăm hỏi thăm của cô chú đến em trai cháu nhé”.
Lúc này, Hàn Phiêu đột nhiên nói với Lâm Sương Sương, “ Tớ đi cùng cậu đến thăm Bằng Bằng, cũng đã một tháng thôi qua kể từ lần trước đi thăm nó rồi.”
Là bạn bè với Lâm Sương Sương mấy năm trời, Hàn Phiêu và Lâm Bằng Bằng quen biết nhau cũng là chuyện rất tự nhiên, thằng bé đó có vẻ cũng rất quý anh.
Dù sao anh tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù Lâm Phiên Phiên tỉnh lại hay vẫn hôn mê cũng không đến lượt anh lo lắng.
“Vậy cũng được, đi thôi!”
Lâm Sương Sương tự hiểu được rằng trong lòng Hàn Phiêu đang rất khó chịu, nên khẽ cười rồi gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Lâm Sương Sương và Hàn Phiêu vừa về, mẹ Lâm cũng ngồi không vững, giơ tay bám lấy vai của ông Lâm, nói: “ Phiên Phiên nhập viện, Nhất Phạm và Mận Mận có lẽ vẫn chưa biết, vả lại ở đây cách chỗ hai đứa nó ở cũng gần, tôi đi nói với chúng nó một tiếng.”
Nói rồi, đứng dậy bước đi.
“Đứng lại!”
Ông Lâm mặt tối sầm lại, ý đồ của bà Lâm, ông sao mà không biết được, trách móc nói: “ Bà không muốn ở đây chăm Phiên Phiên, tôi cũng chẳng buồn quản bà, nhưng mà, bệnh tình Phiên Phiên không nhất thiết phải nói với hai đứa nó. Tôi cũng không cho phép hai đứa chúng nó đến đây làm phiền tới Phiên Phiên. Bà đi đi.”
“Được thôi, tôi đi, tôi tất nhiên sẽ đi rồi, nó cũng chẳng phải con gái của tôi, tôi việc gì phải chăm sóc nó.”
Bị ông Lâm nhìn trúng ý đồ, bà Lâm quả nhiên nổi giận đùng đùng, quay người bỏ đi.
Khó khăn lắm mới lên thành phố một lần, bà đương nhiên là muốn cùng Lâm Tinh Tinh đi dạo phố mua đồ, muốn biết thành phố có nhiều thứ ra sao, chứ không muốn lãng phí thời gian trong cái bệnh viện kia.
Nhìn bóng lưng bỏ đi trong tức giận của bà Lâm, ông Lâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng. Đi ư, được thôi, dù sao bà Lâm ở lại đây, cũng chỉ khiến ông càng thêm ngột ngạt.
Thế là, hai người đàn ông yêu Lâm Phiên Phiên nhất trên đời, ông Lâm và Sở Tường Hùng thay nhau, luân phiên chăm sóc Lâm Phiên Phiên.
Ông Lâm phụ trách ban ngày, bởi vì ban ngày Sở Tường Hùng phải đi làm, còn Sở Tường Hùng, đảm nhận việc trông nom vào bên đêm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã mười ngày trôi qua.
Trong mười ngày đó, Lâm Phiên Phiên có ăn, có uống nhưng không hề nói một lời nào. Từ sáng đến tối, chỉ nằm trên giường bệnh, chẳng buồn động đậy, đôi mắt vô hồn nhìn lên khoảng trống của trần nhà, không một tiêu điểm cụ thể. Ai gọi, cô cũng không trả lời.
Dáng điệu đó, giống như người thực vật vậy.
Sở Tường Hùng và ông Lâm ngày đêm trò chuyện với Lâm Phiên Phiên, dùng tranh để Lâm Phiên Phiên nói chuyện với họ, nhưng Lâm Phiên Phiên chỉ nín thinh.
Sở Tường Hùng đã không ít lần hoài nghi rằng sức khỏe của Lâm Phiên Phiên có vấn đề, nhưng Hứa Thịnh nói của cô phục hồi rất nhanh, vấn đề của cô ấy là ở Tiên Phong.
Nói trắng ra __ Lâm Phiên Phiên điên rồi.
Sở Tường Hùng không tin, nhưng dáng vẻ bất động của Lâm Phiên Phiên, rõ ràng là đến anh cũng chẳng thể nhận ra được nữa rồi, anh bất lực, chỉ đành mời bác sĩ tâm lý ngày trước của Lâm Phiên Phiên đến, nhưng dù cho bác sĩ tâm lý có giỏi thế nào, đối diện trước một bệnh nhân không nói, không động đậy gì như này, thì cũng chẳng chắc là có thể chữa trị được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom