• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-226

CHƯƠNG 226: NÊN LÀM VÀI VIỆC




CHƯƠNG 226: NÊN LÀM VÀI VIỆC
Thực tế, Lâm Phiên Phiên có thể không cần phải đi làm, với xuất thân không tầm thường của Hàn Phiêu thì việc nuôi cô và Táp Táp là không thành vấn đề. Nhưng Lâm Phiên Phiên lại kiên quyết dựa vào thực lực của chính mình để nuôi sống cô và Táp Táp, Hàn Phiêu cũng chỉ có thể nghe theo cô, bởi vì anh biết nguyên nhân cô làm như vậy.
Mấy năm nay ở gần nhau, hơn ai hết anh là người hiểu rõ nỗi hận trong lòng Lâm Phiên Phiên sâu sắc cỡ nào, chớ có nhìn bề ngoài cô thể hiện như không có chuyện gì xảy ra, sau khi rời đi cũng không hề nhắc đến người cũ chuyện cũ, nhưng cô càng bình tĩnh như thế thì lại càng đáng sợ.
Hàn Phiêu biết Lâm Phiên Phiên là muốn thay đổi bản thân, ồ không, phải nói là cô muốn cải tạo lại chính mình, cô liều mạng biến bản thân trở nên mạnh mẽ, để bản thân không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai. Và cô đích thực đã làm được.
Cô lại không biết, anh đứng một bên nhìn cô như vậy đau lòng vì cô cỡ nào.
Hàn Phiêu nấu cơm xong, “một nhà 3 người” cùng Mỹ Mỹ ăn xong cơm tối, Táp Táp cả ngày nghịch ngợm, ồn ào sau khi được mẹ tắm rửa cho liền ngáy khò khò.
Lúc này trên ghế sofa phòng khách chỉ còn lại Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên.
Hàn Phiêu do dự hồi lâu, dường như là đang đưa ra quyết định rất lớn, trầm giọng nói: “Chuyện bên anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mấy ngày này chúng ta có thể về nước bất cứ lúc nào, em...đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Phiên Phiên nghe thấy thế, cơ thể ngay lập tức trở nên cứng đờ, trên môi từ từ nở ra nụ cười kỳ dị, sau đó khẽ đáp: “Xong rồi!”
Hàn Phiêu lại nói: “Trước khi về nước, anh sẽ tìm A Tử kiểm tra lại cho em lần nữa, mặc dù bệnh trầm cảm của em đã khỏi, nhưng sau khi về nước sẽ phải gặp lại một vài người , em nhất định phải có một Tiên Phong vững vàng mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.”
A Tử là bác sỹ tâm lý của Lâm Phiên Phiên mấy năm nay.
Lâm Phiên Phiên gật gật đầu, đáp: “Vâng”
Hàn Phiêu thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Phiên Phiên, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Phiên Phiên, thật sự là nhất định phải quay trở về sao?”
Lâm Phiên Phiên ánh mắt kiên quyết, từng câu từng chữ nói ra: “Vâng! Nhất định phải quay về.”
Năm đó rời đi cũng chính là vì sự quay trở lại của hôm ngày nay.
Tình yêu, lòng căm thù, còn có đứa con chưa kịp ra đời đã bị hại chết của cô... tất cả những thứ này cô phải để họ “nợ máu phải trả bằng máu.”
Hàn Phiêu không biết phải làm sao, nhưng anh vẫn tha thiết cầu xin: “Có thể... có thể vì anh mà quên đi quá khứ đã qua không?Anh, em còn có Táp Táp, ba người chúng ta sống vui vẻ, hạnh phúc như bây giờ, hận thù của quá khứ, cứ để cho nó từ từ chìm vào quên lãng được không?”
Anh thật sự yêu Lâm Phiên Phiên, thậm chí yêu đến nỗi có thể coi Táp Táp như con đẻ của mình, mấy năm nay, anh cũng đích thực là làm như vậy, Táp Táp cũng gọi anh là “ba”, cũng không uổng công vô ích.
Chỉ đáng tiếc, mấy năm nay, Lâm Phiên Phiên chưa một ngày quên đi những chuyện đã qua, những người đã qua....
Nhìn vào đôi mắt chân thành khẩn thiết của Hàn Phiêu, thoáng chốc Lâm Phiên Phiên thực sự bị dao động.
Hàn Phiêu thật sự là một người đàn ông hoàn hảo, là một người chồng tốt, nếu gả cho anh, thì người đó sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, tuy nhiên...
Lâm Phiên Phiên không quên được, không quên được quá khứ, bao nhiêu lần tỉnh dậy trong mơ, đứa con chết lạnh trên bàn phẫu thuật máu me đàm đìa giơ tay về phía cô, mặt toàn máu khóc với cô: “Mẹ, mẹ ơi cứu con,cứu con với mẹ ơi, mẹ , mẹ...”
Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi, cô muốn con được yên nghỉ, vì thế nhất định phải báo thù.
Cô không thể vì bây giờ đã có Táp Táp mà quên đi oán giận, thù hận của đứa con đầu.
“Hàn Phiêu....em xin lỗi.”
Lâm Phiên Phiên không dám nhìn vào mắt anh, ngoài câu xin lỗi, cô không biết nên nói cái gì, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, mấy năm qua, người cô cảm thấy áy náy nhất chính là Hàn Phiêu.
Cuộc trò chuyện rơi vào trầm mặc, hai người không ai nói gì nữa.
Đêm đã khuya, Lâm Phiên Phiên nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được.
Lời nói, ánh mắt của Hàn Phiêu luôn hiện hữu trong đầu cô, càng nghĩ Lâm Phiên Phiên càng cảm thấy cô nợ Hàn Phiêu, nợ nhiều lắm nhưng từ trước đến nay cô chưa từng đền đáp cho anh ngày nào.
Nhìn ánh trăng thăm thẳm ngoài cửa sổ, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy nên làm cái gì đó, đối với người đàn ông đã hi sinh cho cô nhiều năm qua mà không một lời oán than trách móc này, cô thật sự nên làm cái gì đó cho anh.
Vì thế, Lâm Phiên Phiên từ từ trèo xuống giường, đêm khuya như này ngồi trước bàn trang điểm trang điểm nhẹ nhàng, sau đó thay một bộ váy ngủ màu đỏ sexy, xịt chút nước hoa, rồi mở cửa phòng, gõ cửa phòng Hàn Phiêu ở kế bên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom