Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
CHƯƠNG 312: MAY MÀ CÓ ANH
CHƯƠNG 312: MAY MÀ CÓ ANH
Hoắc Mạnh Lam nghe vậy thì chợt cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, suýt nữa hôn mê.
Nhưng Hàn Phiêu vẫn ngại hắn ta bị đả kích không đủ, nói tiếp: “Tề Huynh quả nhiên có thủ đoạn, nghe nói hắn từng có quan hệ không bình thường với Lâm Tinh Tinh, cũng chính là người từng chạy theo anh trước đây. Bây giờ hắn lại quay sang lừa gạt Thu Thùy Mỹ - niềm vui mới của anh, ngay cả số tiền anh dùng hết thủ đoạn và đánh đổi bằng cả đời tự do mới lấy được cũng bị hắn lấy bằng sạch. Chà chà, chẳng lẽ, trời sinh hắn ra là để khắc anh sao?”
Thế giới này thật sự quá thần kỳ, một kẻ ác áp chế một kẻ ác, chỉ là không biết tới khi nào thì kẻ ác kia sẽ gặp báo ứng mà thôi!
Hoắc Mạnh Lam đã hoàn toàn không nghe được tiếng Hàn Phiêu nói nữa. Hắn ta chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, hoàn toàn suy sụp.
Người phụ nữ của hắn ta mang theo tiền của hắn ta bỏ chạy với người đàn ông khác.
Nếu như người đàn ông này là ai khác, có lẽ hắn ta còn có thể thoải mái một chút. Nhưng người đàn ông này là Tề Huynh, là người mà cả đời Hoắc Mạnh Lam căm ghét nhất, luôn coi như kẻ thù.
Hắn ta vốn còn một hy vọng cuối cùng, cho rằng Thu Thùy Mỹ sẽ thuê luật sư tốt nhất giúp hắn ta chống án, như vậy hắn ta còn có cơ hội thoát tội. Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta thật sự đang nằm mơ giữa ban ngày!
Hàn Phiêu lạnh lùng cười, nhìn bộ dạng Hoắc Mạnh Lam đã hoàn toàn suy sụp. Khi cửa thang máy mở, Hoắc Mạnh Lam bị áp giải đi, anh ta trực tiếp ấn thang máy lên tầng, đến văn phòng của Lâm Phiên Phiên.
Anh ta thấy cô ngồi yên trên ghế làm việc và nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt trống rỗng.
Hàn Phiêu đột nhiên cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy cô như vậy. Anh ta nhẹ nhàng đi tới, dịu dàng nói: “Sao vậy? Cuối cùng Hoắc Mạnh Lam phải đền tội, kế hoạch bước đầu của chúng ta đã có thu hoạch tốt như vậy, em không vui sao?”
Lâm Phiên Phiên quay đầu lại. Cô rất muốn mỉm cười với Hàn Phiêu, sau đó nói cho anh ta biết mình rất vui, nhưng... cô cười không nổi, cũng không vui vẻ gì.
Cô từng cho rằng mình đánh đổ Hoắc Mạnh Lam thì nhất định sẽ hài lòng, nhưng hóa ra sự thật không phải vậy. Hoắc Mạnh Lam bị đánh đổ, báo ứng cuối cùng đã đến, nhưng... những nỗi đau, từng dấu vết để lại trên người cô sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Hơn nữa, Hoắc Mạnh Lam vừa nói, những tấm hình và video kia sẽ bị đưa đến tay Sở Tường Hùng. Vào giờ phút này, chỉ sợ anh đã nhận được rồi!
Cho dù đã sớm có quyết định, nhưng vừa nghĩ tới cảnh Sở Tường Hùng sẽ nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, khó chịu muốn chết.
Cô giơ tay lên che mặt, không nhịn được mà khóc lớn.
Hàn Phiêu vừa thấy Lâm Phiên Phiên tự nhiên khóc thì lập tức khiếp sợ. Chỉ tiếc rằng anh ta không biết vì sao Lâm Phiên Phiên lại khóc. Chắc Hoắc Mạnh Lam cuối cùng đền tội làm Lâm Phiên Phiên nhớ lại một vài chuyện không vui trước đó, nên kích động mới khóc lóc thảm thiết như vậy.
Hàn Phiêu đi đến gần Lâm Phiên Phiên, nhẹ nhàng ôm đôi vai cô và dịu dàng nói: “Em đừng khổ sở như vậy nữa. Tất cả những chuyện không tốt đều đã qua. Về sau, mọi chuyện sẽ càng lúc càng tốt hơn. Em tin anh đi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Mãi cho đến ngày em không cần anh nữa.
Nhưng Hàn Phiêu chỉ thầm nói câu cuối cùng trong lòng.
Anh ta hiểu rõ, tình nghĩa của mình đã trở thành gánh nặng của Lâm Phiên Phiên, dần dần biến thành áy náy. Đây không phải là điều anh ta muốn nhìn thấy.
“Hàn Phiêu... May là có anh!”
Lâm Phiên Phiên mệt mỏi dựa vào người Hàn Phiêu, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt muốn dừng lại nghỉ ngơi. Khi ngửi mùi cỏ tươi trên người Hàn Phiêu, mặc dù tim không đập rộn ràng như khi ở với Sở Tường Hùng, nhưng cô thấy rất bình yên và ổn định.
Hàn Phiêu thoáng mỉm cười khi nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói một câu “may là có anh”. Có một câu nói này, anh ta làm gì cũng đáng giá.
Thấy Lâm Phiên Phiên dần bình tĩnh lại, lúc này Hàn Phiêu mới nói thêm: “Tề Huynh đã bỏ chạy cùng Thu Thùy Mỹ, còn cầm theo tất cả số tiền của Hoắc Mạnh Lam. Xem ra hắn cũng không cần tới chức Phó quản lý mà em hứa với hắn nữa. Em có vừa ý người nào khác không?”
“Anh xử lý chuyện này đi. Anh cảm thấy ai thích hợp thì cho người đó làm. Mỗi ngày anh đều ở lại công ty nhiều hơn em, chỉ sợ em còn không biết rõ về công ty bằng nửa anh đâu.”
Lâm Phiên Phiên lau nước mắt trên mặt, ngại ngùng rời khỏi người Hàn Phiêu và ngồi thẳng dậy. Cô nghĩ tới điều gì nói: “Nghe anh nói vậy, Tề Huynh đã trở thành người được lợi nhất sau khi Hoắc Mạnh Lam sa lưới. Xem ra trước đây chúng ta đều coi thường người này, còn cả con tiểu nhân Thu Thùy Mỹ này nữa. Bây giờ, hai người bọn chúng hẳn đang vui mừng rồi!”
Hàn Phiêu nói: “Người tính kế phản bội người khác, cuối cùng sẽ có một ngày bị người khác lập mưu phản bội thôi. Thế giới này luôn thay đổi, báo ứng khó lường. Anh không tin người như bọn chúng sẽ có kết quả gì tốt!”
Lâm Phiên Phiên gật đầu công nhận, nhưng những điều này không còn trong suy nghĩ của cô nữa.
Lúc này, điện thoại nội bộ đột nhiên đổ chuông. Lâm Phiên Phiên nghe máy. Bên kia truyền đến giọng nói của lễ tân: “Tổng giám đốc Lâm, có người phụ nữ đột nhiên dẫn theo người xông vào, nói muốn gặp cô. Nhưng cô ta không hẹn trước, cũng không chịu ngồi đợi, đang tranh cãi ầm ĩ với bảo vệ. Cô có muốn gặp cô ta không?”
Lâm Phiên Phiên hơi nhíu mày: “Cô ta tên là gì?”
Cô về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người chạy tới đây muốn gặp đích danh cô.
“Cô ta nói cô ta tên là Mạc Tiểu Vang!”
Nhân viên lễ tân cung kính trả lời.
CHƯƠNG 312: MAY MÀ CÓ ANH
Hoắc Mạnh Lam nghe vậy thì chợt cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, suýt nữa hôn mê.
Nhưng Hàn Phiêu vẫn ngại hắn ta bị đả kích không đủ, nói tiếp: “Tề Huynh quả nhiên có thủ đoạn, nghe nói hắn từng có quan hệ không bình thường với Lâm Tinh Tinh, cũng chính là người từng chạy theo anh trước đây. Bây giờ hắn lại quay sang lừa gạt Thu Thùy Mỹ - niềm vui mới của anh, ngay cả số tiền anh dùng hết thủ đoạn và đánh đổi bằng cả đời tự do mới lấy được cũng bị hắn lấy bằng sạch. Chà chà, chẳng lẽ, trời sinh hắn ra là để khắc anh sao?”
Thế giới này thật sự quá thần kỳ, một kẻ ác áp chế một kẻ ác, chỉ là không biết tới khi nào thì kẻ ác kia sẽ gặp báo ứng mà thôi!
Hoắc Mạnh Lam đã hoàn toàn không nghe được tiếng Hàn Phiêu nói nữa. Hắn ta chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, hoàn toàn suy sụp.
Người phụ nữ của hắn ta mang theo tiền của hắn ta bỏ chạy với người đàn ông khác.
Nếu như người đàn ông này là ai khác, có lẽ hắn ta còn có thể thoải mái một chút. Nhưng người đàn ông này là Tề Huynh, là người mà cả đời Hoắc Mạnh Lam căm ghét nhất, luôn coi như kẻ thù.
Hắn ta vốn còn một hy vọng cuối cùng, cho rằng Thu Thùy Mỹ sẽ thuê luật sư tốt nhất giúp hắn ta chống án, như vậy hắn ta còn có cơ hội thoát tội. Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta thật sự đang nằm mơ giữa ban ngày!
Hàn Phiêu lạnh lùng cười, nhìn bộ dạng Hoắc Mạnh Lam đã hoàn toàn suy sụp. Khi cửa thang máy mở, Hoắc Mạnh Lam bị áp giải đi, anh ta trực tiếp ấn thang máy lên tầng, đến văn phòng của Lâm Phiên Phiên.
Anh ta thấy cô ngồi yên trên ghế làm việc và nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt trống rỗng.
Hàn Phiêu đột nhiên cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy cô như vậy. Anh ta nhẹ nhàng đi tới, dịu dàng nói: “Sao vậy? Cuối cùng Hoắc Mạnh Lam phải đền tội, kế hoạch bước đầu của chúng ta đã có thu hoạch tốt như vậy, em không vui sao?”
Lâm Phiên Phiên quay đầu lại. Cô rất muốn mỉm cười với Hàn Phiêu, sau đó nói cho anh ta biết mình rất vui, nhưng... cô cười không nổi, cũng không vui vẻ gì.
Cô từng cho rằng mình đánh đổ Hoắc Mạnh Lam thì nhất định sẽ hài lòng, nhưng hóa ra sự thật không phải vậy. Hoắc Mạnh Lam bị đánh đổ, báo ứng cuối cùng đã đến, nhưng... những nỗi đau, từng dấu vết để lại trên người cô sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Hơn nữa, Hoắc Mạnh Lam vừa nói, những tấm hình và video kia sẽ bị đưa đến tay Sở Tường Hùng. Vào giờ phút này, chỉ sợ anh đã nhận được rồi!
Cho dù đã sớm có quyết định, nhưng vừa nghĩ tới cảnh Sở Tường Hùng sẽ nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, khó chịu muốn chết.
Cô giơ tay lên che mặt, không nhịn được mà khóc lớn.
Hàn Phiêu vừa thấy Lâm Phiên Phiên tự nhiên khóc thì lập tức khiếp sợ. Chỉ tiếc rằng anh ta không biết vì sao Lâm Phiên Phiên lại khóc. Chắc Hoắc Mạnh Lam cuối cùng đền tội làm Lâm Phiên Phiên nhớ lại một vài chuyện không vui trước đó, nên kích động mới khóc lóc thảm thiết như vậy.
Hàn Phiêu đi đến gần Lâm Phiên Phiên, nhẹ nhàng ôm đôi vai cô và dịu dàng nói: “Em đừng khổ sở như vậy nữa. Tất cả những chuyện không tốt đều đã qua. Về sau, mọi chuyện sẽ càng lúc càng tốt hơn. Em tin anh đi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Mãi cho đến ngày em không cần anh nữa.
Nhưng Hàn Phiêu chỉ thầm nói câu cuối cùng trong lòng.
Anh ta hiểu rõ, tình nghĩa của mình đã trở thành gánh nặng của Lâm Phiên Phiên, dần dần biến thành áy náy. Đây không phải là điều anh ta muốn nhìn thấy.
“Hàn Phiêu... May là có anh!”
Lâm Phiên Phiên mệt mỏi dựa vào người Hàn Phiêu, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt muốn dừng lại nghỉ ngơi. Khi ngửi mùi cỏ tươi trên người Hàn Phiêu, mặc dù tim không đập rộn ràng như khi ở với Sở Tường Hùng, nhưng cô thấy rất bình yên và ổn định.
Hàn Phiêu thoáng mỉm cười khi nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói một câu “may là có anh”. Có một câu nói này, anh ta làm gì cũng đáng giá.
Thấy Lâm Phiên Phiên dần bình tĩnh lại, lúc này Hàn Phiêu mới nói thêm: “Tề Huynh đã bỏ chạy cùng Thu Thùy Mỹ, còn cầm theo tất cả số tiền của Hoắc Mạnh Lam. Xem ra hắn cũng không cần tới chức Phó quản lý mà em hứa với hắn nữa. Em có vừa ý người nào khác không?”
“Anh xử lý chuyện này đi. Anh cảm thấy ai thích hợp thì cho người đó làm. Mỗi ngày anh đều ở lại công ty nhiều hơn em, chỉ sợ em còn không biết rõ về công ty bằng nửa anh đâu.”
Lâm Phiên Phiên lau nước mắt trên mặt, ngại ngùng rời khỏi người Hàn Phiêu và ngồi thẳng dậy. Cô nghĩ tới điều gì nói: “Nghe anh nói vậy, Tề Huynh đã trở thành người được lợi nhất sau khi Hoắc Mạnh Lam sa lưới. Xem ra trước đây chúng ta đều coi thường người này, còn cả con tiểu nhân Thu Thùy Mỹ này nữa. Bây giờ, hai người bọn chúng hẳn đang vui mừng rồi!”
Hàn Phiêu nói: “Người tính kế phản bội người khác, cuối cùng sẽ có một ngày bị người khác lập mưu phản bội thôi. Thế giới này luôn thay đổi, báo ứng khó lường. Anh không tin người như bọn chúng sẽ có kết quả gì tốt!”
Lâm Phiên Phiên gật đầu công nhận, nhưng những điều này không còn trong suy nghĩ của cô nữa.
Lúc này, điện thoại nội bộ đột nhiên đổ chuông. Lâm Phiên Phiên nghe máy. Bên kia truyền đến giọng nói của lễ tân: “Tổng giám đốc Lâm, có người phụ nữ đột nhiên dẫn theo người xông vào, nói muốn gặp cô. Nhưng cô ta không hẹn trước, cũng không chịu ngồi đợi, đang tranh cãi ầm ĩ với bảo vệ. Cô có muốn gặp cô ta không?”
Lâm Phiên Phiên hơi nhíu mày: “Cô ta tên là gì?”
Cô về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người chạy tới đây muốn gặp đích danh cô.
“Cô ta nói cô ta tên là Mạc Tiểu Vang!”
Nhân viên lễ tân cung kính trả lời.
Bình luận facebook