Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
CHƯƠNG 409: TÌM TỚI CỬA
CHƯƠNG 409: TÌM TỚI CỬA
Sở Quy Thôn và Hứa Bành nghe vậy đều kinh ngạc vô cùng.
Nhất là Hứa Bành, vừa nghe thấy “con giáp thứ 13” Giang Sa còn dám tìm tới cửa thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, vừa mở mồm thì toàn lời đay nghiến: “Con khốn này còn dám tìm đến nhà họ Sở cơ đấy, bà ta có bảo tới đây làm gì không?”
Cô giúp việc sợ hãi, nhưng không đợi cô nói gì thì ngoài cửa đã vang lên một giọng đàn ông đầy tức giận: “Hứa Bành, bà ăn nói cho cẩn thận vào, nếu không phải nể mặt bà là mẹ của anh Tường Hùng, thì chỉ bằng một câu chửi này của bà với mẹ tôi, thì tôi sẽ cho bà biết tay ngay!”
Vừa dứt lời thì người đã đến, Mạc Tiên Lầu đi đến với vẻ mặt âm trầm, bên cạnh anh còn có Giang Sa với vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Sa thích sườn xám, hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu xanh tím, nó khiến dáng vóc vốn cao gầy đầy đặn của bà trở nên càng duyên dáng xinh đẹp, cuộc sống giàu có nhiều năm khiến từng cử chỉ của bà trở nên vô cùng ưu nhã, khi bà từ từ tiến lại gần Sở Quy Thôn, thì cái sự cao quý, rồi cả khí chất độc đáo vừa cổ điển vừa thời thượng của bà ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của Sở Quy Thôn.
Dù cho đã từng không chỉ một lần có được rồi lại vứt bỏ người phụ nữ trước mặt này thì Sở Quy Thôn vẫn có giây lát ngây người, ông phải thừa nhận rằng dáng vóc của Giang Sa và Lượng Tử mẹ của Sở Lý thật sự không có gì khác biệt, vô cùng giống nhau, hai mươi năm trước như thế, 20 năm sau bây giờ cũng vậy, điều đó khiến trái tim bình tĩnh đã lâu của ông không kìm được rung động mãi không thôi.
Giang Sa không để cho Hứa Bành có cơ hội lại phun ra những lời bẩn thỉu mà giành trước nói thẳng: “Hôm nay tôi đến đây không phải để gây chuyện mà là đến gặp con gái của tôi.”
Lúc nói chuyện thì Giang Sa không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Sở Quy Thôn.
Sở Quy Thôn đẩy Hứa Bành đang đứng chắn trước mặt mình ra, ông đứng dậy rồi tiến hai bước lại gần Giang Sa, khẽ liếc nhìn Mạc Tiên Lầu với vẻ mặt không tốt đẹp gì bên cạnh, ông hơi ngừng lại rồi nói: “Lâm Tinh Tinh không ở đây, bà tìm nhầm chỗ rồi.”
Lúc nhắc đến Lâm Tinh Tinh thì trên mặt Sở Quy Thôn không kìm được hiện lên sự chán ghét.
Mấy ngày nay, Lâm Tinh Tinh một mình đến tìm ông nhiều lần, mỗi lần đến đều ngửa tay xin tiền, ông lúc đầu còn cho cô ta mấy lần, sau thì thấy đứa “con gái” này thật sự là lòng tham không đáy liền cũng chẳng buồn gặp cô ta nữa, ông chẳng có chút tình cảm nào với cô ta, so với người xa lạ ngoài đường cũng chẳng hơn chút nào.
Nếu không phải lúc này có Hứa Bành bên cạnh (Hứa Bành không biết chuyện Giang Sa chính là người bị bà ta vứt vào rừng “Ngân Hoa” năm đó, thế nên càng sẽ không biết chuyện Giang Sa trước khi lấy Mạc Thiên Dương thì đã có một đứa con gái với Sở Quy Thôn), Sở Quy Thôn rất muốn trách cứ Giang Sa vài câu, sao bà có thể dạy dỗ một đứa con gái tham lam như thế, cũng may là ông không định nhận đứa con gái này, chứ không thì nó sẽ khiến mặt mũi của ông mất hết!
Giang Sa thấy Sở Quy Thôn trả lời lạnh lùng thế thì sự tức giận vẫn luôn đè nén trong lòng lại bùng lên, thế nhưng bà biết chuyện nhận con gái hôm nay không thể qua loa được, càng không thể làm đến độ không thể cứu vãn, thế nên bà nhất định phải nhịn.
Bà khẽ hít sâu rồi mới nghiêm túc nói rằng: “Đứa con gái mà tôi nói không phải Lâm Tinh Tinh, mà là Lâm Phiên Phiên! Lâm Phiên Phiên mới là con gái ruột của tôi, mà Lâm Tinh Tinh chỉ là con gái của anh họ tôi, là chị dâu lừa tôi, khiến tôi nhận nhầm con gái, mà con gái thật sự của tôi chính là Lâm Phiên Phiên! Chính là Lâm Phiên Phiên đang ở nhà họ Sở các người!”
Ngụ ý cũng nói cho Sở Quy Thôn biết Lâm Phiên Phiên mới là con gái ruột của ông ta, chứ không phải là Lâm Tinh Tinh, bà cũng muốn xem ông ta còn có thể bình tĩnh nữa không.
Quả nhiên Sở Quy Thôn vừa nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi tức khắc.
“Bà… bà nói cái gì, bà nói lại xem nào…”
Sở Quy Thôn thật sự không thể tin vào tai mình.
Nếu Lâm Phiên Phiên là con gái của ông và Giang Sa, thế thì Sở Tường Hùng con trai ông chẳng phải là anh cùng cha khác mẹ với Lâm Phiên Phiên hay sao?
Thế nhưng bọn họ ngay cả con cũng sinh rồi, thế thì chẳng phải quá hỗn loạn hay sao?
Tâm trạng của của Sở Quy Thôn chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này, bất kì lời nào cũng không thể diễn tả được một phần của nó.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và phức tạp của Sở Quy Thôn, trong lòng Mạc Tiên Lầu đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi, rồi anh lạnh lùng nói: “Có nói thêm 10 lần thì cũng là sự thật, cũng không ngại nói luôn cho ông rằng Lâm Phiên Phiên đã sớm biết được thân thế của mình, đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô ấy lại quay lại nhà họ Sở lần nữa, sao nào, biết được con gái mình sắp thành con dâu mình, ông cảm giác thế nào?”
Chỉ vừa nghĩ đến việc Sở Quy Thôn đã từng làm mẹ mình khổ sở thế nào, thì anh chỉ hận không thể đày ông ta xuống địa ngục, tiếc là anh cũng chẳng có năng lực như thế, thế nên nếu nhưng lời lẽ sắc nhọn có thể khiến Sở Quy Thôn đau đớn thì anh cũng không để ý mà nói càng ác độc hơn nữa, dù thế này sẽ nói xấu Lâm Phiên Phiên nhưng anh nghĩ, dù cho Lâm Phiên Phiên có ở đây đi nữa thì cũng sẽ vui lòng khi thấy anh làm vậy, bởi vì anh biết Lâm Phiên Phiên cũng giống như anh hận Sở Quy Thôn, nhưng chỉ vì ông ta là bố ruột của mình, nên cô mới bất đắc dĩ buông xuôi việc trả thù.
Hứa Bành nghe đến đó, thì từ nãy giờ vẫn mờ mịt nghe không hiểu họ nói gì cũng vỡ lẽ ra, thế là bà ta lập tức nổi xung lên!
CHƯƠNG 409: TÌM TỚI CỬA
Sở Quy Thôn và Hứa Bành nghe vậy đều kinh ngạc vô cùng.
Nhất là Hứa Bành, vừa nghe thấy “con giáp thứ 13” Giang Sa còn dám tìm tới cửa thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, vừa mở mồm thì toàn lời đay nghiến: “Con khốn này còn dám tìm đến nhà họ Sở cơ đấy, bà ta có bảo tới đây làm gì không?”
Cô giúp việc sợ hãi, nhưng không đợi cô nói gì thì ngoài cửa đã vang lên một giọng đàn ông đầy tức giận: “Hứa Bành, bà ăn nói cho cẩn thận vào, nếu không phải nể mặt bà là mẹ của anh Tường Hùng, thì chỉ bằng một câu chửi này của bà với mẹ tôi, thì tôi sẽ cho bà biết tay ngay!”
Vừa dứt lời thì người đã đến, Mạc Tiên Lầu đi đến với vẻ mặt âm trầm, bên cạnh anh còn có Giang Sa với vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Sa thích sườn xám, hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu xanh tím, nó khiến dáng vóc vốn cao gầy đầy đặn của bà trở nên càng duyên dáng xinh đẹp, cuộc sống giàu có nhiều năm khiến từng cử chỉ của bà trở nên vô cùng ưu nhã, khi bà từ từ tiến lại gần Sở Quy Thôn, thì cái sự cao quý, rồi cả khí chất độc đáo vừa cổ điển vừa thời thượng của bà ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của Sở Quy Thôn.
Dù cho đã từng không chỉ một lần có được rồi lại vứt bỏ người phụ nữ trước mặt này thì Sở Quy Thôn vẫn có giây lát ngây người, ông phải thừa nhận rằng dáng vóc của Giang Sa và Lượng Tử mẹ của Sở Lý thật sự không có gì khác biệt, vô cùng giống nhau, hai mươi năm trước như thế, 20 năm sau bây giờ cũng vậy, điều đó khiến trái tim bình tĩnh đã lâu của ông không kìm được rung động mãi không thôi.
Giang Sa không để cho Hứa Bành có cơ hội lại phun ra những lời bẩn thỉu mà giành trước nói thẳng: “Hôm nay tôi đến đây không phải để gây chuyện mà là đến gặp con gái của tôi.”
Lúc nói chuyện thì Giang Sa không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Sở Quy Thôn.
Sở Quy Thôn đẩy Hứa Bành đang đứng chắn trước mặt mình ra, ông đứng dậy rồi tiến hai bước lại gần Giang Sa, khẽ liếc nhìn Mạc Tiên Lầu với vẻ mặt không tốt đẹp gì bên cạnh, ông hơi ngừng lại rồi nói: “Lâm Tinh Tinh không ở đây, bà tìm nhầm chỗ rồi.”
Lúc nhắc đến Lâm Tinh Tinh thì trên mặt Sở Quy Thôn không kìm được hiện lên sự chán ghét.
Mấy ngày nay, Lâm Tinh Tinh một mình đến tìm ông nhiều lần, mỗi lần đến đều ngửa tay xin tiền, ông lúc đầu còn cho cô ta mấy lần, sau thì thấy đứa “con gái” này thật sự là lòng tham không đáy liền cũng chẳng buồn gặp cô ta nữa, ông chẳng có chút tình cảm nào với cô ta, so với người xa lạ ngoài đường cũng chẳng hơn chút nào.
Nếu không phải lúc này có Hứa Bành bên cạnh (Hứa Bành không biết chuyện Giang Sa chính là người bị bà ta vứt vào rừng “Ngân Hoa” năm đó, thế nên càng sẽ không biết chuyện Giang Sa trước khi lấy Mạc Thiên Dương thì đã có một đứa con gái với Sở Quy Thôn), Sở Quy Thôn rất muốn trách cứ Giang Sa vài câu, sao bà có thể dạy dỗ một đứa con gái tham lam như thế, cũng may là ông không định nhận đứa con gái này, chứ không thì nó sẽ khiến mặt mũi của ông mất hết!
Giang Sa thấy Sở Quy Thôn trả lời lạnh lùng thế thì sự tức giận vẫn luôn đè nén trong lòng lại bùng lên, thế nhưng bà biết chuyện nhận con gái hôm nay không thể qua loa được, càng không thể làm đến độ không thể cứu vãn, thế nên bà nhất định phải nhịn.
Bà khẽ hít sâu rồi mới nghiêm túc nói rằng: “Đứa con gái mà tôi nói không phải Lâm Tinh Tinh, mà là Lâm Phiên Phiên! Lâm Phiên Phiên mới là con gái ruột của tôi, mà Lâm Tinh Tinh chỉ là con gái của anh họ tôi, là chị dâu lừa tôi, khiến tôi nhận nhầm con gái, mà con gái thật sự của tôi chính là Lâm Phiên Phiên! Chính là Lâm Phiên Phiên đang ở nhà họ Sở các người!”
Ngụ ý cũng nói cho Sở Quy Thôn biết Lâm Phiên Phiên mới là con gái ruột của ông ta, chứ không phải là Lâm Tinh Tinh, bà cũng muốn xem ông ta còn có thể bình tĩnh nữa không.
Quả nhiên Sở Quy Thôn vừa nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi tức khắc.
“Bà… bà nói cái gì, bà nói lại xem nào…”
Sở Quy Thôn thật sự không thể tin vào tai mình.
Nếu Lâm Phiên Phiên là con gái của ông và Giang Sa, thế thì Sở Tường Hùng con trai ông chẳng phải là anh cùng cha khác mẹ với Lâm Phiên Phiên hay sao?
Thế nhưng bọn họ ngay cả con cũng sinh rồi, thế thì chẳng phải quá hỗn loạn hay sao?
Tâm trạng của của Sở Quy Thôn chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này, bất kì lời nào cũng không thể diễn tả được một phần của nó.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và phức tạp của Sở Quy Thôn, trong lòng Mạc Tiên Lầu đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi, rồi anh lạnh lùng nói: “Có nói thêm 10 lần thì cũng là sự thật, cũng không ngại nói luôn cho ông rằng Lâm Phiên Phiên đã sớm biết được thân thế của mình, đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô ấy lại quay lại nhà họ Sở lần nữa, sao nào, biết được con gái mình sắp thành con dâu mình, ông cảm giác thế nào?”
Chỉ vừa nghĩ đến việc Sở Quy Thôn đã từng làm mẹ mình khổ sở thế nào, thì anh chỉ hận không thể đày ông ta xuống địa ngục, tiếc là anh cũng chẳng có năng lực như thế, thế nên nếu nhưng lời lẽ sắc nhọn có thể khiến Sở Quy Thôn đau đớn thì anh cũng không để ý mà nói càng ác độc hơn nữa, dù thế này sẽ nói xấu Lâm Phiên Phiên nhưng anh nghĩ, dù cho Lâm Phiên Phiên có ở đây đi nữa thì cũng sẽ vui lòng khi thấy anh làm vậy, bởi vì anh biết Lâm Phiên Phiên cũng giống như anh hận Sở Quy Thôn, nhưng chỉ vì ông ta là bố ruột của mình, nên cô mới bất đắc dĩ buông xuôi việc trả thù.
Hứa Bành nghe đến đó, thì từ nãy giờ vẫn mờ mịt nghe không hiểu họ nói gì cũng vỡ lẽ ra, thế là bà ta lập tức nổi xung lên!