Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-411
CHƯƠNG 411: QUÁ MỨC BÌNH TĨNH
CHƯƠNG 411: QUÁ MỨC BÌNH TĨNH
Phòng khách vốn la hét ầm ĩ, bỗng chỉ vì một câu nói của Lâm Phiên Phiên mà trở nên lặng ngắt.
Sự tồn tại của Lâm Phiên Phiên vào lúc này không hề nghi ngờ mà trở thành tiêu điểm, dù là Giang Sa, Mạc Tiên Lầu, hay Sở Quy Thôn và Hứa Bành thì vào lúc này đều không thể nói ra nửa chữ không đối với Lâm Phiên Phiên!
Thế nên, 4 người vốn thế như nước lửa chỉ vì một câu nói ngồi xuống nói chuyện của Lâm Phiên Phiên mà lập tức yên lặng ngồi xuống ở sofa ngoài phòng khách, ánh mắt họ đều tập trung hết lên khuôn mặt không lộ vẻ gì của Lâm Phiên Phiên.
“Lâm Phiên Phiên, xin lỗi, tôi đã nói ra sự thật, mẹ tôi đã biết cô là…”
Nhìn Lâm Phiên Phiên có vẻ quá mức bình tĩnh kia thì Mạc Tiên Lầu bỗng thấy có chút căng thẳng, hoặc có lẽ hôm nay thật sự có chút quá xung động rồi.
Thế nhưng không được anh nói hết thì Lâm Phiên Phiên đã giơ tay ý bảo anh không cần nói nữa, ngay sau đó cô liền bình tĩnh nhìn về phía Giang Sa vẫn đang nhìn chằm chằm cô nãy giờ rồi nói: “Từ ngày tôi biết được sự thật thì tôi cũng biết sẽ có ngày bà biết, nếu hôm nay bà đến đây để đưa tôi về nhà họ Mạc thì tôi có thể cho bà câu trả lời luôn rằng, tôi sẽ không đi theo bà. Thật ra thì tôi chưa từng oán trách hay căm hận bà, bởi tôi hiểu nỗi khổ của bà, có lẽ theo thời gian sẽ có ngày tôi gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng, thế nên chúng ta cũng không cần nói nhiều, bà với Tiên Lầu về trước đi, mọi người đều bình tĩnh lại đi!”
“Con à…”
Giang Sa dù thế nào cũng không ngờ rằng Lâm Phiên Phiên chỉ nói vài câu đã muốn đuổi bà đi, thế nên tấm lòng không thể chờ đợi muốn nhận lại con gái bỗng trở nên rất tủi thân, đôi mắt ầng ậc nước.
Nhưng bà hiểu, bà không có tư cách đi trách cứ sự lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên, năm đó bà vì trả thù mà vứt Lâm Phiên Phiên ở nông thôn, rồi chẳng hề quan tâm tận hai mươi năm liền, bây giờ muốn nhận lại con gái còn nhận sai, trong thời gian ấy Lâm Phiên Phiên đã chịu bao nhiêu uất ức thì không nói cũng biết, thật ra Lâm Phiên Phiên không quát tháo bà thì bà đã cảm thấy không tệ rồi, chuyện này mà đổi thành Lâm Tinh Tinh thì chẳng biết đã ồn ào thành thế nào rồi nữa.
Thế nhưng bảo bà tay không trở về mà không có kết quả gì vậy hay sao, Giang Sa bà sao có thể buông tha?
Giang Sa ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ngước lên nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên, nghiêm túc nói: “Con bây giờ không nhận mẹ, thì do mẹ đáng bị, mẹ chịu! Thế nhưng, ngày đó con trốn trong tủ quần áo đã nghe hết cuộc cãi vã của mẹ và Sở Quy Thôn rồi, con cũng biết rõ ông ta là bố ruột của con, thế mà con còn muốn ở cạnh Sở Tường Hùng, thế thì ra cái gì chứ, anh em loạn luân? Con muốn hủy hoại bản thân mình hay sao, mẹ tuyệt đối không cho phép con đi lên một con ngõ cụt như vậy, hôm nay con không chịu đi với mẹ cũng được, thế nhưng con nhất định phải rời khỏi Sở Tường Hùng, rời khỏi nhà họ Sở.”
Với cương vị một người mẹ bà nhất định phải làm vậy, dù cho như thế sẽ khiến mối quan hệ mẹ con còn chưa thành lập của bà với Lâm Phiên Phiên càng trở nên tồi tệ.
Sở Quy Thôn và Hứa Bành ở bên cạnh nghe vậy thì cũng không kìm được mà run lên, trên khuôn mặt họ cũng trở nên rất phức tạp, muôn vẻ, mà trong lòng thì mỗi người một ý nghĩ.
Mạc Tiên Lầu thì giữ im lặng, dù thái độ quá mức lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên khiến anh không vui, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà nghĩ, thì nếu anh là Lâm Phiên Phiên, thì anh sẽ đối mặt với những chuyện này như thế nào đây?
Anh không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì chuyện này thật sự khiến người ta vô cùng giày vò.
Thế nên giờ anh hiểu Lâm Phiên Phiên, mặc kệ hôm nay cô ấy quyết định thế nào, thì anh vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy như trước đây.
Vẻ mặt của Lâm Phiên Phiên cũng không bị dao động bởi mấy lời nói của Giang Sa, bởi vì từ ngày mà cô biết sự thật thì cô cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Cô không hề thoái nhượng mà nhìn thẳng vào mắt Giang Sa, vẻ mặt Lâm Phiên Phiên cũng vô cùng nghiêm túc nói rằng: “Bà đã lỡ mất thời kì niên thiếu nghịch ngợm yêu cầu bố mẹ quản lý giáo dục của tôi rồi, bây giờ tôi đã sắp 28 tuổi, suy nghĩ của tôi đã chín chắn rồi, tôi sẽ chỉ làm theo những lựa chọn của mình để quyết định sẽ đi con đường nào, chuyện của tôi và Tường Hùng thì tôi rõ hơn bất cứ ai, tôi không cần ai đến dạy tôi phải làm thế nào, càng không cho phép bất kì ai xen vào chuyện của chúng tôi, nếu không thì đứng trách đến lúc đó tôi thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Thái độ của Lâm Phiên Phiên đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn, nhưng trong lòng cô vẫn thầm nói xin lỗi với Giang Sa.
Xin lỗi, vào giờ phút này cô thật sự không thể giữ vẻ mặt hòa nhã với Giang Sa được. Bởi vì cô nhất định phải bảo vệ Sở Tường Hùng, thân thế của anh tuyệt đối không thể bị lộ ra.
Hơn nữa, cô nói những câu này cũng là để cảnh cáo Sở Quy Thôn và Hứa Bành, dù cho sự thật bị lộ ra trong hôm nay, thì cô cũng không chấp nhận bất kì sự thay đổi nào trong hiện thực, cô vẫn sẽ ở nhà họ Sở như trước, vẫn sẽ lấy Sở Tường Hùng, nếu không đến lúc đó thì đôi bên cùng thiệt, rồi cùng hủy diệt mà thôi.
Không thể không nói sự uy hiếp của Lâm Phiên Phiên đã có hiệu quả ngay, sắc mặt khó coi của Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã không lời nào có thể tả được.
CHƯƠNG 411: QUÁ MỨC BÌNH TĨNH
Phòng khách vốn la hét ầm ĩ, bỗng chỉ vì một câu nói của Lâm Phiên Phiên mà trở nên lặng ngắt.
Sự tồn tại của Lâm Phiên Phiên vào lúc này không hề nghi ngờ mà trở thành tiêu điểm, dù là Giang Sa, Mạc Tiên Lầu, hay Sở Quy Thôn và Hứa Bành thì vào lúc này đều không thể nói ra nửa chữ không đối với Lâm Phiên Phiên!
Thế nên, 4 người vốn thế như nước lửa chỉ vì một câu nói ngồi xuống nói chuyện của Lâm Phiên Phiên mà lập tức yên lặng ngồi xuống ở sofa ngoài phòng khách, ánh mắt họ đều tập trung hết lên khuôn mặt không lộ vẻ gì của Lâm Phiên Phiên.
“Lâm Phiên Phiên, xin lỗi, tôi đã nói ra sự thật, mẹ tôi đã biết cô là…”
Nhìn Lâm Phiên Phiên có vẻ quá mức bình tĩnh kia thì Mạc Tiên Lầu bỗng thấy có chút căng thẳng, hoặc có lẽ hôm nay thật sự có chút quá xung động rồi.
Thế nhưng không được anh nói hết thì Lâm Phiên Phiên đã giơ tay ý bảo anh không cần nói nữa, ngay sau đó cô liền bình tĩnh nhìn về phía Giang Sa vẫn đang nhìn chằm chằm cô nãy giờ rồi nói: “Từ ngày tôi biết được sự thật thì tôi cũng biết sẽ có ngày bà biết, nếu hôm nay bà đến đây để đưa tôi về nhà họ Mạc thì tôi có thể cho bà câu trả lời luôn rằng, tôi sẽ không đi theo bà. Thật ra thì tôi chưa từng oán trách hay căm hận bà, bởi tôi hiểu nỗi khổ của bà, có lẽ theo thời gian sẽ có ngày tôi gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng, thế nên chúng ta cũng không cần nói nhiều, bà với Tiên Lầu về trước đi, mọi người đều bình tĩnh lại đi!”
“Con à…”
Giang Sa dù thế nào cũng không ngờ rằng Lâm Phiên Phiên chỉ nói vài câu đã muốn đuổi bà đi, thế nên tấm lòng không thể chờ đợi muốn nhận lại con gái bỗng trở nên rất tủi thân, đôi mắt ầng ậc nước.
Nhưng bà hiểu, bà không có tư cách đi trách cứ sự lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên, năm đó bà vì trả thù mà vứt Lâm Phiên Phiên ở nông thôn, rồi chẳng hề quan tâm tận hai mươi năm liền, bây giờ muốn nhận lại con gái còn nhận sai, trong thời gian ấy Lâm Phiên Phiên đã chịu bao nhiêu uất ức thì không nói cũng biết, thật ra Lâm Phiên Phiên không quát tháo bà thì bà đã cảm thấy không tệ rồi, chuyện này mà đổi thành Lâm Tinh Tinh thì chẳng biết đã ồn ào thành thế nào rồi nữa.
Thế nhưng bảo bà tay không trở về mà không có kết quả gì vậy hay sao, Giang Sa bà sao có thể buông tha?
Giang Sa ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ngước lên nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên, nghiêm túc nói: “Con bây giờ không nhận mẹ, thì do mẹ đáng bị, mẹ chịu! Thế nhưng, ngày đó con trốn trong tủ quần áo đã nghe hết cuộc cãi vã của mẹ và Sở Quy Thôn rồi, con cũng biết rõ ông ta là bố ruột của con, thế mà con còn muốn ở cạnh Sở Tường Hùng, thế thì ra cái gì chứ, anh em loạn luân? Con muốn hủy hoại bản thân mình hay sao, mẹ tuyệt đối không cho phép con đi lên một con ngõ cụt như vậy, hôm nay con không chịu đi với mẹ cũng được, thế nhưng con nhất định phải rời khỏi Sở Tường Hùng, rời khỏi nhà họ Sở.”
Với cương vị một người mẹ bà nhất định phải làm vậy, dù cho như thế sẽ khiến mối quan hệ mẹ con còn chưa thành lập của bà với Lâm Phiên Phiên càng trở nên tồi tệ.
Sở Quy Thôn và Hứa Bành ở bên cạnh nghe vậy thì cũng không kìm được mà run lên, trên khuôn mặt họ cũng trở nên rất phức tạp, muôn vẻ, mà trong lòng thì mỗi người một ý nghĩ.
Mạc Tiên Lầu thì giữ im lặng, dù thái độ quá mức lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên khiến anh không vui, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà nghĩ, thì nếu anh là Lâm Phiên Phiên, thì anh sẽ đối mặt với những chuyện này như thế nào đây?
Anh không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì chuyện này thật sự khiến người ta vô cùng giày vò.
Thế nên giờ anh hiểu Lâm Phiên Phiên, mặc kệ hôm nay cô ấy quyết định thế nào, thì anh vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy như trước đây.
Vẻ mặt của Lâm Phiên Phiên cũng không bị dao động bởi mấy lời nói của Giang Sa, bởi vì từ ngày mà cô biết sự thật thì cô cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Cô không hề thoái nhượng mà nhìn thẳng vào mắt Giang Sa, vẻ mặt Lâm Phiên Phiên cũng vô cùng nghiêm túc nói rằng: “Bà đã lỡ mất thời kì niên thiếu nghịch ngợm yêu cầu bố mẹ quản lý giáo dục của tôi rồi, bây giờ tôi đã sắp 28 tuổi, suy nghĩ của tôi đã chín chắn rồi, tôi sẽ chỉ làm theo những lựa chọn của mình để quyết định sẽ đi con đường nào, chuyện của tôi và Tường Hùng thì tôi rõ hơn bất cứ ai, tôi không cần ai đến dạy tôi phải làm thế nào, càng không cho phép bất kì ai xen vào chuyện của chúng tôi, nếu không thì đứng trách đến lúc đó tôi thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Thái độ của Lâm Phiên Phiên đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn, nhưng trong lòng cô vẫn thầm nói xin lỗi với Giang Sa.
Xin lỗi, vào giờ phút này cô thật sự không thể giữ vẻ mặt hòa nhã với Giang Sa được. Bởi vì cô nhất định phải bảo vệ Sở Tường Hùng, thân thế của anh tuyệt đối không thể bị lộ ra.
Hơn nữa, cô nói những câu này cũng là để cảnh cáo Sở Quy Thôn và Hứa Bành, dù cho sự thật bị lộ ra trong hôm nay, thì cô cũng không chấp nhận bất kì sự thay đổi nào trong hiện thực, cô vẫn sẽ ở nhà họ Sở như trước, vẫn sẽ lấy Sở Tường Hùng, nếu không đến lúc đó thì đôi bên cùng thiệt, rồi cùng hủy diệt mà thôi.
Không thể không nói sự uy hiếp của Lâm Phiên Phiên đã có hiệu quả ngay, sắc mặt khó coi của Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã không lời nào có thể tả được.
Bình luận facebook