Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
CHƯƠNG 456: ĐỘT NHIÊN MẤT TÍCH
CHƯƠNG 456: ĐỘT NHIÊN MẤT TÍCH
Sau khi Lâm Phiên Phiên rời khỏi bệnh viện Tiên Phong, lại nhanh chóng chạy tới bệnh viện và Sở Quy Thôn và Hứa Bành đang điều trị.
Mới tới sảnh bệnh viện, Lâm Phiên Phiên đã thấy một màn kịch: Lâm Tinh Tinh và bà Lâm Lý Mịch Hương đang bám lấy một người đàn ông, khóc lóc thảm thiết ở sảnh bệnh viện đông đúc người qua kẻ lại, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Hoa Hữa Hà.
Khi Lâm Phiên Phiên bước tới, xung quanh đã có rất nhiều người đứng xem, Lâm Phiêu Phiêu dừng lại nghe ngóng, đã hiểu ra Lâm Tinh Tinh và bà Tiêu đang gào khóc chuyện gì.
Thì ra là từ sau khi Lâm Tinh Tinh bị sảy thai trong hôn lễ phải nhập viện, do Hoa Hữu Sơn vẫn luôn ngăn cấm Hoa Hữu Hà nên anh ta không thể đến thăm Lâm Tinh Tinh, lần này anh ta khó khăn lắm mới lén lút tới đây thăm, nhưng là để đưa tiền phí chia tay cho Lâm Tinh Tinh.
Tuy Lâm Tinh Tinh lấy “bào thai đã chết” lừa Hoa Hữu Hà khiến Hoa Hữu Hà rất tức giận, nhưng khi biết được vì chuyện này mà Lâm Tinh Tinh phải cắt bỏ tử cung thì Hoa Hữu Hà cũng cảm thấy áy náy, nhưng anh ta biết Hoa Hữu Sơn anh trai mình không thể nào cho phép anh ta tiếp tục qua lại với Lâm Tinh Tinh, thế nên đành phải cho Lâm Tinh Tinh ít tiền coi như là đền bù tổn thất.
Lâm Tinh Tinh đã phải nằm viện cả tháng trời, thứ nhất là để dưỡng bệnh thứ hai là chờ Hoa Hữu Hà, nhưng không ngờ rằng lại thành ra như vậy, cô ta kiên quyết bám lấy, khóc lóc thảm thiết không cho Hoa Hữu Hà đi, bà Lâm cũng biết đây là cơ hội giữ Hoa Hữu Hà lại, nên cũng tham gia. Hoa Hữu Hà không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người, ba người cứ giằng co từ phòng bệnh tầng tám xuống tới tận sảnh của bệnh viện.
Hoa Hữu Hà không thể ngờ rằng Lâm Tinh Tinh là bám sống bám chết lấy anh ta, còn cả bà Lâm nữa, cũng không hề để ý tới thân phận của mình, đáng ra có ý tốt nhưng lần này anh ta cũng phải hối hận vì không nghe lời theo anh trai mình, mặc dù Hoa Hữu Hà cũng không phải là người có máu mặt ở thành phố A, nhưng đàn ông đều rất sĩ diện, thấy người vây xung quanh xem càng lúc càng đông, mọi người đều chỉ chỏ này nọ khiến sắc mặt của Hoa Hữu Hà càng ngày càng khó coi, cuối cùng gầm lên giận dữ, đội nhiên xoay người khiến cho hai mẹ con Lâm Tinh Tinh đang bám chặt lấy quần áo của Hoa Hữu Hà ngã sóng soài ra đất, sau đó giống như chạy trốn vậy, bỏ chạy như bay.
Bà Lâm thấy Hoa Hữu Hà chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả cũng biết không thể đuổi kịp thế nên giống như bà thím bò xuống sàn, dùng hết sức bình sinh để chửi rửa Hoa Hữu Hà bạc tình bạc nghĩa, còn Lâm Tinh Tinh thấy Hoa Hữu Hà biến mất thì nằm rạp xuống đất gào khóc, đến cả cơ hội cuối cùng cô ta cũng không còn nữa, cô ta rất hận, thực sự cô ta không cam lòng!
Lâm Phiên Phiên đứng lẫn trong đám người nhìn hai mẹ con khóc lóc không còn có chút hình tượng nào chỉ có thể lắc đầu, rồi bước vào thang máy phía bên trái.
Cho tới ngày hôm nay, Lâm Phiên Phiên mới hoàn toàn có thể đối xử với Lâm Tinh Tinh và bà Lâm như những người xa lạ.
Hai người rơi vào kết cục như ngày hôm nay chính là do họ tự chuốc lấy mà thôi, Lâm Phiên Phiên cũng sẽ không yếu lòng vì họ.
Vả lại, trong vòng một tháng vừa rồi, ông Lâm đã phải hai lần lặn lội đường xa từ quê lên bệnh viện, muốn đón Lâm Tinh Tinh về nhà dưỡng bệnh, nhưng lại bị Lâm Tinh Tinh vẫn ôm mộng trong lòng nên đã mắng mỏ thậm tệ và đuổi ông về, Lâm Phiên Phiên thấy vậy vô cùng tức giận, nếu không phải ông Lâm vừa khuyên nhủ vừa lôi kéo, Lâm Phiên Phiên đã mắng cho Lâm Tinh Tinh một trận nên thân, thấy ảo tưởng của Lâm Tinh Tinh đã tan vỡ, Lâm Phiên Phiên lại muốn xem xem cô ta còn ở bệnh viện được tới lúc nào nữa!
Khi thang máy lên tới tầng mười tám, Lâm Phiên Phiên hít một hơi thật sau, lấy lại cảm xúc, bởi vì cô không muốn Sở Tường Hùng nhìn thấu hết tâm tư của cô.
Không ngờ rằng, cô vừa ra khỏi thang máy thì lại thấy Sở Tường Hùng với vẻ mặt vô cùng lo lắng lao ra khỏi phòng bệnh của Sở Quy Thôn, nhìn dáng vẻ ấy có vẻ như đang vội vàng tìm khiến gì đó.
“Tường Hùng, sao vậy?”
Lâm Phiên Phiên lập tức bước tới, cho rằng Sở Tường Hùng đang bị mất thứ gì quan trọng.
“Phi Phi, em đến thật đúng lúc, em có nhìn thấy bố anh không, không thấy ông ấy đâu cả…” Sắc mặt của Sở Tường Hùng hơi tái đi.
“Hả? Em không nhìn thấy ông ấy, không phải ông ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Lâm Phiên Phiên hoảng hốt, một tháng vừa rồi Sở Quy Thôn vẫn ở trong trạng thái hôn mê, tại sao đột nhiên lại mất tích? Dừng lại một lát, Lâm Phiên Phiên lại hỏi: “Không phải chúng ta đã mời một nữ y tá để chăm sóc đặc biệt cho bố anh sao, sao anh không hỏi cô ấy xem có chuyện gì xảy ra?”
“Không thấy nữ y tá đó đâu.”
Sở Tường Hùng lo lắng day trán, lập tức lấy điện thoại ra nói: “Anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, bảo ông ấy giúp đỡ tìm người.”
Thời gian này Sở Quy Thôn vẫn hôn mê nhưng tình hình tương đối ổn định, cho nên Sở Tường Hùng đã điều phần lớn số người sang chăm sóc bên Hứa Bành, mà phòng bệnh của Hứa Bành và Sở Quy Thôn không ở gần nhau, hai người họ cách nhau ba phòng bệnh, cho nên mỗi ngày Sở Tường Hùng chỉ có thể thi thoảng sang thăm Sở Quy Thôn cũng không thể ở lại chăm sóc, không ngờ rằng một người hôn mê như vậy lại không cánh mà bay.
CHƯƠNG 456: ĐỘT NHIÊN MẤT TÍCH
Sau khi Lâm Phiên Phiên rời khỏi bệnh viện Tiên Phong, lại nhanh chóng chạy tới bệnh viện và Sở Quy Thôn và Hứa Bành đang điều trị.
Mới tới sảnh bệnh viện, Lâm Phiên Phiên đã thấy một màn kịch: Lâm Tinh Tinh và bà Lâm Lý Mịch Hương đang bám lấy một người đàn ông, khóc lóc thảm thiết ở sảnh bệnh viện đông đúc người qua kẻ lại, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Hoa Hữa Hà.
Khi Lâm Phiên Phiên bước tới, xung quanh đã có rất nhiều người đứng xem, Lâm Phiêu Phiêu dừng lại nghe ngóng, đã hiểu ra Lâm Tinh Tinh và bà Tiêu đang gào khóc chuyện gì.
Thì ra là từ sau khi Lâm Tinh Tinh bị sảy thai trong hôn lễ phải nhập viện, do Hoa Hữu Sơn vẫn luôn ngăn cấm Hoa Hữu Hà nên anh ta không thể đến thăm Lâm Tinh Tinh, lần này anh ta khó khăn lắm mới lén lút tới đây thăm, nhưng là để đưa tiền phí chia tay cho Lâm Tinh Tinh.
Tuy Lâm Tinh Tinh lấy “bào thai đã chết” lừa Hoa Hữu Hà khiến Hoa Hữu Hà rất tức giận, nhưng khi biết được vì chuyện này mà Lâm Tinh Tinh phải cắt bỏ tử cung thì Hoa Hữu Hà cũng cảm thấy áy náy, nhưng anh ta biết Hoa Hữu Sơn anh trai mình không thể nào cho phép anh ta tiếp tục qua lại với Lâm Tinh Tinh, thế nên đành phải cho Lâm Tinh Tinh ít tiền coi như là đền bù tổn thất.
Lâm Tinh Tinh đã phải nằm viện cả tháng trời, thứ nhất là để dưỡng bệnh thứ hai là chờ Hoa Hữu Hà, nhưng không ngờ rằng lại thành ra như vậy, cô ta kiên quyết bám lấy, khóc lóc thảm thiết không cho Hoa Hữu Hà đi, bà Lâm cũng biết đây là cơ hội giữ Hoa Hữu Hà lại, nên cũng tham gia. Hoa Hữu Hà không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người, ba người cứ giằng co từ phòng bệnh tầng tám xuống tới tận sảnh của bệnh viện.
Hoa Hữu Hà không thể ngờ rằng Lâm Tinh Tinh là bám sống bám chết lấy anh ta, còn cả bà Lâm nữa, cũng không hề để ý tới thân phận của mình, đáng ra có ý tốt nhưng lần này anh ta cũng phải hối hận vì không nghe lời theo anh trai mình, mặc dù Hoa Hữu Hà cũng không phải là người có máu mặt ở thành phố A, nhưng đàn ông đều rất sĩ diện, thấy người vây xung quanh xem càng lúc càng đông, mọi người đều chỉ chỏ này nọ khiến sắc mặt của Hoa Hữu Hà càng ngày càng khó coi, cuối cùng gầm lên giận dữ, đội nhiên xoay người khiến cho hai mẹ con Lâm Tinh Tinh đang bám chặt lấy quần áo của Hoa Hữu Hà ngã sóng soài ra đất, sau đó giống như chạy trốn vậy, bỏ chạy như bay.
Bà Lâm thấy Hoa Hữu Hà chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả cũng biết không thể đuổi kịp thế nên giống như bà thím bò xuống sàn, dùng hết sức bình sinh để chửi rửa Hoa Hữu Hà bạc tình bạc nghĩa, còn Lâm Tinh Tinh thấy Hoa Hữu Hà biến mất thì nằm rạp xuống đất gào khóc, đến cả cơ hội cuối cùng cô ta cũng không còn nữa, cô ta rất hận, thực sự cô ta không cam lòng!
Lâm Phiên Phiên đứng lẫn trong đám người nhìn hai mẹ con khóc lóc không còn có chút hình tượng nào chỉ có thể lắc đầu, rồi bước vào thang máy phía bên trái.
Cho tới ngày hôm nay, Lâm Phiên Phiên mới hoàn toàn có thể đối xử với Lâm Tinh Tinh và bà Lâm như những người xa lạ.
Hai người rơi vào kết cục như ngày hôm nay chính là do họ tự chuốc lấy mà thôi, Lâm Phiên Phiên cũng sẽ không yếu lòng vì họ.
Vả lại, trong vòng một tháng vừa rồi, ông Lâm đã phải hai lần lặn lội đường xa từ quê lên bệnh viện, muốn đón Lâm Tinh Tinh về nhà dưỡng bệnh, nhưng lại bị Lâm Tinh Tinh vẫn ôm mộng trong lòng nên đã mắng mỏ thậm tệ và đuổi ông về, Lâm Phiên Phiên thấy vậy vô cùng tức giận, nếu không phải ông Lâm vừa khuyên nhủ vừa lôi kéo, Lâm Phiên Phiên đã mắng cho Lâm Tinh Tinh một trận nên thân, thấy ảo tưởng của Lâm Tinh Tinh đã tan vỡ, Lâm Phiên Phiên lại muốn xem xem cô ta còn ở bệnh viện được tới lúc nào nữa!
Khi thang máy lên tới tầng mười tám, Lâm Phiên Phiên hít một hơi thật sau, lấy lại cảm xúc, bởi vì cô không muốn Sở Tường Hùng nhìn thấu hết tâm tư của cô.
Không ngờ rằng, cô vừa ra khỏi thang máy thì lại thấy Sở Tường Hùng với vẻ mặt vô cùng lo lắng lao ra khỏi phòng bệnh của Sở Quy Thôn, nhìn dáng vẻ ấy có vẻ như đang vội vàng tìm khiến gì đó.
“Tường Hùng, sao vậy?”
Lâm Phiên Phiên lập tức bước tới, cho rằng Sở Tường Hùng đang bị mất thứ gì quan trọng.
“Phi Phi, em đến thật đúng lúc, em có nhìn thấy bố anh không, không thấy ông ấy đâu cả…” Sắc mặt của Sở Tường Hùng hơi tái đi.
“Hả? Em không nhìn thấy ông ấy, không phải ông ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Lâm Phiên Phiên hoảng hốt, một tháng vừa rồi Sở Quy Thôn vẫn ở trong trạng thái hôn mê, tại sao đột nhiên lại mất tích? Dừng lại một lát, Lâm Phiên Phiên lại hỏi: “Không phải chúng ta đã mời một nữ y tá để chăm sóc đặc biệt cho bố anh sao, sao anh không hỏi cô ấy xem có chuyện gì xảy ra?”
“Không thấy nữ y tá đó đâu.”
Sở Tường Hùng lo lắng day trán, lập tức lấy điện thoại ra nói: “Anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, bảo ông ấy giúp đỡ tìm người.”
Thời gian này Sở Quy Thôn vẫn hôn mê nhưng tình hình tương đối ổn định, cho nên Sở Tường Hùng đã điều phần lớn số người sang chăm sóc bên Hứa Bành, mà phòng bệnh của Hứa Bành và Sở Quy Thôn không ở gần nhau, hai người họ cách nhau ba phòng bệnh, cho nên mỗi ngày Sở Tường Hùng chỉ có thể thi thoảng sang thăm Sở Quy Thôn cũng không thể ở lại chăm sóc, không ngờ rằng một người hôn mê như vậy lại không cánh mà bay.
Bình luận facebook