Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96 - Sớm phải phát điên rô
*Chương có nội dung hình ảnh
“Trầm Tu...”
lời đến miệng của Bách Dục Hàng, liên không còn tiếng gì nữa, bộ dạng của Trầm Tu Cẩn rất đáng sợ.
Người như Bách Dục Hàng, chỉ cần nhìn thôi, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Trầm Tu Cẩn không để ý đến Bách Dục Hàng, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, khóa lên trên người của Giản Đồng, vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng đáng sợ.
Đối diện với người phụ nữ này, ngoài tức giận ra, thì còn có cả sự buôn rầu không thể hiện ra ngoài ở trong lòng.
“Cô thực sự, không biết nghe lời”
Giọng nói lạnh giá của người đàn ông, lộ ra vẻ lạnh lùng hà khắc.
Bách Dục Hàng vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt của anh cứ chuyển đi chuyển lại trên người của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng hai người này, bầu không khí trong phòng, lạnh lẽo đến tột độ! Nhìn thì có vẻ yên bình không có dao động gì, nhưng thực ra lại đang tuôn ra một dòng nước ngầm! Người phụ nữ ở trên giường bệnh, vào lúc nhìn thấy bóng dáng đó ở ngoài cửa, cũng giống như vậy, đôi vai co rúm lại.
Cô hận người này, cũng rất sợ người này.
Sắc màu ở trên mặt, dần dần mất đi.
“Ba năm, không dạy dỗ được cô phải nghe lời, ngược lại còn khiển cô ngày càng táo tợn hơn”
Giọng nói của anh, lộ ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối, có thể làm đông cứng trái tim của người khác! Cho dù đã vô số lân, không dám động chạm vào con người Trầm Tu Cẩn này nữa, cho dù thất vọng từng lần liên tiếp, cho dù đã nói với bản thân rằng “Tôi không quan tâm”
, cô chỉ muốn sống “thật tốt”
, trả nợ “thật tốt”
, nhưng trong lòng Giản Đồng vẫn cảm thấy đau như cắt.
“Vậy anh lại cho tôi vào tù đi!" Cô không khống chế được sự tức giận đang tuôn ra trong lòng của mình, ra sức gào lên: “Trầm Tu Cẩn, anh cho tôi vào tù tiếp đi! Tôi vẫn phải nói cho anh biết, một cái ba năm, hai cái ba năm, ba cái ba năm! Vô số cái ba năm! Chính là vào cái ngày mà tôi chết, tôi vẫn sẽ lấy tính mạng của tôi để chửi rủa Hạ Vi Minh hãy xuống địa ngục đi!”
Cô từng đối tốt với Hạ Vi Minh như thể nào, nhưng bây giờ cô lại căm ghét người này đến mức nào! Thời gian ba năm, ở trong cái nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấy, cô có rất nhiều thời gian, để hiểu được chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Thời gian ba năm, đủ để cô hiểu ra một số chuyện.
Chỉ là, cho đến ngày cô ấy ra tù, cô vẫn không dám tin, lại vẫn giống như đang bị thôi miên, thôi miên bản thân, không ngừng nói với bản thân: Chắc chắn có hiều lâm, chắc chăn là do cô chịu quá nhiều sự giày vò, quá nhiều sự sỉ nhục, quá nhiều sự bẩn thỉu và tăm tối khi ở trong tù, vì vậy trái tim của cô đã trở nên xấu xí, cô nhìn ai cũng nghĩ là người xấu, cô giận lây sang cả Hạ Vi Minh.
Vô số lần lừa gạt bản thân, vô số lần nói với
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
Xem ảnh 10
Xem ảnh 11
Xem ảnh 12
Xem ảnh 13
- -----------------
“Trầm Tu...”
lời đến miệng của Bách Dục Hàng, liên không còn tiếng gì nữa, bộ dạng của Trầm Tu Cẩn rất đáng sợ.
Người như Bách Dục Hàng, chỉ cần nhìn thôi, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Trầm Tu Cẩn không để ý đến Bách Dục Hàng, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, khóa lên trên người của Giản Đồng, vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng đáng sợ.
Đối diện với người phụ nữ này, ngoài tức giận ra, thì còn có cả sự buôn rầu không thể hiện ra ngoài ở trong lòng.
“Cô thực sự, không biết nghe lời”
Giọng nói lạnh giá của người đàn ông, lộ ra vẻ lạnh lùng hà khắc.
Bách Dục Hàng vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt của anh cứ chuyển đi chuyển lại trên người của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng hai người này, bầu không khí trong phòng, lạnh lẽo đến tột độ! Nhìn thì có vẻ yên bình không có dao động gì, nhưng thực ra lại đang tuôn ra một dòng nước ngầm! Người phụ nữ ở trên giường bệnh, vào lúc nhìn thấy bóng dáng đó ở ngoài cửa, cũng giống như vậy, đôi vai co rúm lại.
Cô hận người này, cũng rất sợ người này.
Sắc màu ở trên mặt, dần dần mất đi.
“Ba năm, không dạy dỗ được cô phải nghe lời, ngược lại còn khiển cô ngày càng táo tợn hơn”
Giọng nói của anh, lộ ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối, có thể làm đông cứng trái tim của người khác! Cho dù đã vô số lân, không dám động chạm vào con người Trầm Tu Cẩn này nữa, cho dù thất vọng từng lần liên tiếp, cho dù đã nói với bản thân rằng “Tôi không quan tâm”
, cô chỉ muốn sống “thật tốt”
, trả nợ “thật tốt”
, nhưng trong lòng Giản Đồng vẫn cảm thấy đau như cắt.
“Vậy anh lại cho tôi vào tù đi!" Cô không khống chế được sự tức giận đang tuôn ra trong lòng của mình, ra sức gào lên: “Trầm Tu Cẩn, anh cho tôi vào tù tiếp đi! Tôi vẫn phải nói cho anh biết, một cái ba năm, hai cái ba năm, ba cái ba năm! Vô số cái ba năm! Chính là vào cái ngày mà tôi chết, tôi vẫn sẽ lấy tính mạng của tôi để chửi rủa Hạ Vi Minh hãy xuống địa ngục đi!”
Cô từng đối tốt với Hạ Vi Minh như thể nào, nhưng bây giờ cô lại căm ghét người này đến mức nào! Thời gian ba năm, ở trong cái nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấy, cô có rất nhiều thời gian, để hiểu được chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Thời gian ba năm, đủ để cô hiểu ra một số chuyện.
Chỉ là, cho đến ngày cô ấy ra tù, cô vẫn không dám tin, lại vẫn giống như đang bị thôi miên, thôi miên bản thân, không ngừng nói với bản thân: Chắc chắn có hiều lâm, chắc chăn là do cô chịu quá nhiều sự giày vò, quá nhiều sự sỉ nhục, quá nhiều sự bẩn thỉu và tăm tối khi ở trong tù, vì vậy trái tim của cô đã trở nên xấu xí, cô nhìn ai cũng nghĩ là người xấu, cô giận lây sang cả Hạ Vi Minh.
Vô số lần lừa gạt bản thân, vô số lần nói với
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
Xem ảnh 10
Xem ảnh 11
Xem ảnh 12
Xem ảnh 13
- -----------------
Bình luận facebook