Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chap 12 : Mua quà
" Quả thật rất ngọt "
Nói xong hắn còn liếm môi , càng thêm quyến rũ của một người đàn ông thực thụ . Trần Nguyệt Nhi liền nhớ đến nụ hôn tối qua . Mặt cô liền đỏ , nhanh chóng chuyển chủ đề
" Sao hôm nay anh...lại về sớm vậy ? "
" Hôm nay là chủ nhật "
" À em vào trước "
Cô đứng lên đi ngang qua , hắn nắm tay cô kéo lại lập tức đã yên phần ngồi lên chân hắn . Cô muốn nhảy xuống hắn liền ôm lại vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam ngửi thấy mùi hương khiến hắn thoải mái nói :
" Em ngồi yên cho anh ôm một lát "
Cô ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích . Lúc sau thấy hơi thở đều cô mới nhìn xem " ngủ rồi sao ? Nể tình anh cũng khá tốt nên cho anh ngủ thêm một chút " . Nhưng càng nhìn gần hắn tim cô đập lọan xạ " Không được mày không thể rung động với hắn được " .
Bây giờ cô mới nhìn kỹ từng lông mi dài công còn chân mày sắc bén vừa đủ đen , chiếc mũi thẳng cao càng thêm đẹp , ông trời còn thêm thiên vị cho hắn cho đôi môi hồng tự nhiên .
" Em nhìn đủ không ? Lên phòng anh cho nhìn kỹ hơn "
Cô giật mình thu lại ánh mắt nói :
" Em...nhìn anh hồi nào ? "
" Thật không ? "
" Em có một chuyện muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật "
Hắn nhìn cô nhếch môi cười gật đầu . Cô tiếp tục nói :
" Anh là một người rất đẹp lại còn giàu biết bao nhiêu người muốn được anh chút ý tiểu thư nhà giàu không thiếu . Sao anh lại chọn tôi trong khi tôi nhan sắc bình thường học thức chẳng có gì nổi bật càng không phải tiểu thư nhà giàu làm đối tượng liên hôn ? "
" Không phải anh đã nói vì anh thích em sao ? "
Trần Nguyệt Nhi lườm hắn , đây không phải câu trả lời cô muốn nghe
" Ngoài câu này còn có lý do khác không ? "
" Vì em cướp nụ hôn đầu của anh "
Cô tức giận nhìn hắn mạnh dạn nói :
" Thời đại nào rồi còn nụ hôn đầu , bây giờ còn ngủ.... làm gì có chịu trách nhiệm ? "
Hắn nhíu mày nhìn cô không đồng tình nói :
" Anh là người sống theo thời đại phong kiến "
Trần Nguyệt Nhi không cãi lý với hắn bỏ đi vào trong . Để lại khuôn mặt đắc ý ! " Xem ra hắn phải ra tay rồi "
Hắn còn không biết cô nghĩ gì sao ? Từ khi cô ký vào bản hợp đồng kể từ giây phút đó cô chính thức mãi mãi thuộc về hắn .
........
Trần Nguyệt Nhi tức giận lên phòng lúc sau hắn đi vào thấy gối nằm dưới chân nhặt lên lại gần cô bảo :
" Em mau chuẩn bị , mười lăm phút sau xuống anh chở em đi mua ít quà "
Cô đăm chiêu nhìn hắn " Mua quà làm gì ? Nay có phải sinh nhật ai hay ngày lễ gì cả ? " .
Đúng giờ cô mặc chiếc đầm xanh biển đơn giản bất mãn đi xuống tuy không có hứng thú đành nghe theo hắn vậy .
Kỳ lạ hôm nay hắn đích thân lái xe sao ? Vào xe cô chẳng thèm nói với hắn câu nào đến khi chiếc xe dừng trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố cô tò mò hỏi :
" Anh đến đây định mua gì à ? "
" Mua quà cho ba mẹ em . Không muốn về thăm nhà ? "
Cô vội phủ nhận vui vẻ bước vào trong cũng lâu rồi chưa về thăm nhà .
Dương Lục Phong nắm tay cô vào nơi bán trà các loài bình quý . Bước vào hương thơm của trà khiến cho tinh thần vô cùng thoải mái , thư giãn .
" Nguyệt Nhi , em thấy bộ này đẹp không ? Ba mẹ em có thích không ? Hay là bộ này trông tinh xảo hơn nhỉ ? "
Cô nhìn hắn mỉm cười không biết sao hắn lúc này trông có vẻ rất đáng yêu nhỉ ? Như sắp ra mắt bố mẹ vợ lo lắng không được ưng . " Ôi mày đang nghĩ gì thế ? tỉnh đi " .
Trần Nguyệt Nhi chỉ bộ bình bên trái của hắn nói
" Bộ bình này đi đơn giản nhưng rất tinh xảo "
Hắn gật đầu đồng ý cả hai quyết định lấy . Tiếp theo tiến vào cửa hàng bán các loại nhân sâm quý hiếm , thuốc bổ đắt giá . Cô nắm tay hắn kéo lại nói :
" Này sao anh mua nhiều thế ? Với lại trong đây mắc lắm đấy ? "
" Em tiếc tiền cho anh à ? "
" Cũng một phần nhưng mà em thấy ngại dù sao thì chúng ta cũng... "
Dương Lục Phong mỉm cười búng trán cô bảo :
" Em ngốc à ? Mua quà cho ba mẹ bạn gái là chuyện đương nhiên với lại tiền của anh nhà em ăn ba đời cũng không hết "
" Quả thật rất ngọt "
Nói xong hắn còn liếm môi , càng thêm quyến rũ của một người đàn ông thực thụ . Trần Nguyệt Nhi liền nhớ đến nụ hôn tối qua . Mặt cô liền đỏ , nhanh chóng chuyển chủ đề
" Sao hôm nay anh...lại về sớm vậy ? "
" Hôm nay là chủ nhật "
" À em vào trước "
Cô đứng lên đi ngang qua , hắn nắm tay cô kéo lại lập tức đã yên phần ngồi lên chân hắn . Cô muốn nhảy xuống hắn liền ôm lại vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam ngửi thấy mùi hương khiến hắn thoải mái nói :
" Em ngồi yên cho anh ôm một lát "
Cô ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích . Lúc sau thấy hơi thở đều cô mới nhìn xem " ngủ rồi sao ? Nể tình anh cũng khá tốt nên cho anh ngủ thêm một chút " . Nhưng càng nhìn gần hắn tim cô đập lọan xạ " Không được mày không thể rung động với hắn được " .
Bây giờ cô mới nhìn kỹ từng lông mi dài công còn chân mày sắc bén vừa đủ đen , chiếc mũi thẳng cao càng thêm đẹp , ông trời còn thêm thiên vị cho hắn cho đôi môi hồng tự nhiên .
" Em nhìn đủ không ? Lên phòng anh cho nhìn kỹ hơn "
Cô giật mình thu lại ánh mắt nói :
" Em...nhìn anh hồi nào ? "
" Thật không ? "
" Em có một chuyện muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật "
Hắn nhìn cô nhếch môi cười gật đầu . Cô tiếp tục nói :
" Anh là một người rất đẹp lại còn giàu biết bao nhiêu người muốn được anh chút ý tiểu thư nhà giàu không thiếu . Sao anh lại chọn tôi trong khi tôi nhan sắc bình thường học thức chẳng có gì nổi bật càng không phải tiểu thư nhà giàu làm đối tượng liên hôn ? "
" Không phải anh đã nói vì anh thích em sao ? "
Trần Nguyệt Nhi lườm hắn , đây không phải câu trả lời cô muốn nghe
" Ngoài câu này còn có lý do khác không ? "
" Vì em cướp nụ hôn đầu của anh "
Cô tức giận nhìn hắn mạnh dạn nói :
" Thời đại nào rồi còn nụ hôn đầu , bây giờ còn ngủ.... làm gì có chịu trách nhiệm ? "
Hắn nhíu mày nhìn cô không đồng tình nói :
" Anh là người sống theo thời đại phong kiến "
Trần Nguyệt Nhi không cãi lý với hắn bỏ đi vào trong . Để lại khuôn mặt đắc ý ! " Xem ra hắn phải ra tay rồi "
Hắn còn không biết cô nghĩ gì sao ? Từ khi cô ký vào bản hợp đồng kể từ giây phút đó cô chính thức mãi mãi thuộc về hắn .
........
Trần Nguyệt Nhi tức giận lên phòng lúc sau hắn đi vào thấy gối nằm dưới chân nhặt lên lại gần cô bảo :
" Em mau chuẩn bị , mười lăm phút sau xuống anh chở em đi mua ít quà "
Cô đăm chiêu nhìn hắn " Mua quà làm gì ? Nay có phải sinh nhật ai hay ngày lễ gì cả ? " .
Đúng giờ cô mặc chiếc đầm xanh biển đơn giản bất mãn đi xuống tuy không có hứng thú đành nghe theo hắn vậy .
Kỳ lạ hôm nay hắn đích thân lái xe sao ? Vào xe cô chẳng thèm nói với hắn câu nào đến khi chiếc xe dừng trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố cô tò mò hỏi :
" Anh đến đây định mua gì à ? "
" Mua quà cho ba mẹ em . Không muốn về thăm nhà ? "
Cô vội phủ nhận vui vẻ bước vào trong cũng lâu rồi chưa về thăm nhà .
Dương Lục Phong nắm tay cô vào nơi bán trà các loài bình quý . Bước vào hương thơm của trà khiến cho tinh thần vô cùng thoải mái , thư giãn .
" Nguyệt Nhi , em thấy bộ này đẹp không ? Ba mẹ em có thích không ? Hay là bộ này trông tinh xảo hơn nhỉ ? "
Cô nhìn hắn mỉm cười không biết sao hắn lúc này trông có vẻ rất đáng yêu nhỉ ? Như sắp ra mắt bố mẹ vợ lo lắng không được ưng . " Ôi mày đang nghĩ gì thế ? tỉnh đi " .
Trần Nguyệt Nhi chỉ bộ bình bên trái của hắn nói
" Bộ bình này đi đơn giản nhưng rất tinh xảo "
Hắn gật đầu đồng ý cả hai quyết định lấy . Tiếp theo tiến vào cửa hàng bán các loại nhân sâm quý hiếm , thuốc bổ đắt giá . Cô nắm tay hắn kéo lại nói :
" Này sao anh mua nhiều thế ? Với lại trong đây mắc lắm đấy ? "
" Em tiếc tiền cho anh à ? "
" Cũng một phần nhưng mà em thấy ngại dù sao thì chúng ta cũng... "
Dương Lục Phong mỉm cười búng trán cô bảo :
" Em ngốc à ? Mua quà cho ba mẹ bạn gái là chuyện đương nhiên với lại tiền của anh nhà em ăn ba đời cũng không hết "
Bình luận facebook