Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Để Anh Đây Chỉ Cậu Cách Tán Gái
Nam Ngữ quay trở về bàn ăn, Hạ Lệ hỏi cô sao đi vệ sinh lâu thế, cô cũng chỉ đáp lại qua loa, nói rằng mình bị đau bụng. Còn Gia Kỳ ngồi một bên lại tủm tỉm cười, mami nhất định là đi gọi điện cho chú đẹp trai rồi!
Ăn xong, ba người bọn họ vui vẻ quay trở về bệnh viện. Nam Ngữ theo thói quen cũ lại hướng về phòng bệnh cũ mà đi tới, nhưng bất ngờ nhận được tiếng nói phía sau.
"Cô Nam Ngữ..."
Nam Ngữ quay đầu nhìn, là một bác sĩ, bề ngoài nhìn khá trẻ và ưa nhìn.
Anh ta mỉm cười hòa nhã nói.
"Tôi là Nhiễm Hải, bác sĩ điều trị cho bé Gia Kỳ, anh Mộ đã dặn dò tôi phải chăm sóc cẩn thận, và phòng bệnh của cô đã được chuyển sang phòng bệnh vip rồi, mời cô đi theo tôi..."
Nhiễm Hải? Chẳng lẽ anh ta chính là bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất mà bấy lâu nay cô tìm kiếm?
Nam Ngữ còn chưa hoàn hồn, người mà cô khó khăn lắm còn chưa tìm được nay Mộ Hàn chỉ cần búng tay một cái mà ở đây chăm sóc cho con trai cô. Đúng là cầu còn không được.
"Mami ơi..."
Kỳ Kỳ thấy cô thất thần, non nớt gọi.
Cô định thần lại đi theo sau Nhiễm Hải, anh ta đã xem bệnh án của Kỳ Kỳ, còn động viên cậu bé rất giỏi. Nam Ngữ để con trai ngồi chơi siêu nhân, cô muốn hỏi tình trạng bệnh thật sự bây giờ của cậu bé là như thế nào.
"Bác sĩ, tình trạng bệnh của con trai tôi thế nào ạ?"
Nhiễm Hải cười nói.
"Cô đừng quá lo lắng, thực ra tình trạng bệnh của Kỳ Kỳ không đến nỗi quá nghiêm trọng. Chỉ là loại thuốc hiện nay mà Kỳ Kỳ đang uống đã không còn hiệu quả nữa, cần phải thay thế."
"Thay thế sao...? Vậy nếu chuyển sang loại thuốc đó thì sẽ phải chi trả bao nhiêu?"
Nhiễm Hải nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô chỉ cười nói.
"Cô đừng lo, hiện tại bệnh viện đang có ưu tiên cho ba người bệnh, Kỳ Kỳ còn nhỏ nên sẽ ở trong số đó, chúng tôi hiện chưa thu tiền."
Thật sao? Cảm ơn anh!"
Nam Ngữ kích động nắm lấy tay anh ta cảm ơn rối rít, không chút nghi ngờ.
Tốt quá rồi!
"Đừng khách sáo. Cô cứ ở lại phòng bệnh này đi nhé. Tôi đi đây."
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
Nam Ngữ cảm ơn anh ta một lần nữa, nhìn Kỳ Kỳ vui vẻ chơi trong phòng, thở dài, cô đã muốn từ chối anh rồi vậy mà lại không từ chối được, Mộ Hàn đem tới điều kiện quá tốt cho Kỳ Kỳ, mà cô không có gì để báo đáp cả.
Nhiễm Hải đi về phòng của mình, bấy giờ mới nhấn số gọi cho Mộ Hàn, chưa đầy ba tiếng chuông, người bên kia đã nhấc máy.
Anh ta nghe được tiếng ồn ào từ phía bên kia, liền hỏi.
"Cậu đang ở đâu mà ồn thế?"
"Bar."
Mộ Hàn đáp cụt lủn.
Nhiễm Hãi đã quen với cách tính cách lạnh lùng này của anh nên không tức giận.
"Chuyện cậu nhờ tôi, tôi đã nói rồi. Cô ấy tin sái cổ không chút nghi ngờ. Làm gì có bệnh viện nào đồng ý tài trợ một khoản tiền lớn như thế để chi trả thuốc cơ chứ, nếu cậu đã giúp cô ấy trả tiền cho Kỳ Kỳ thì sao không nói ra?"
Với tính cách của anh, đây là lần đầu tiên Nhiễm Hải thấy anh quan tâm tới một người con gái nhiều đến thế.
Lát sau, Mộ Hàn mới lạnh lùng đáp lại. Truyện Light Novel
"Nhiều chuyện, cậu cứ làm y như tôi nói, đừng cho cô ấy biết."
Sau đó, anh không thương tình cúp máy. Nhiễm Hải gãi gãi đầu, chẳng lẽ Mộ Hàn có sở thích núp trong bóng tối làm điều tốt đẹp mà không muốn cho người khác biết?
Anh ta lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ đó, một tên ác ma hút máu như Mộ Hàn sao có thể rảnh rỗi làm chuyện tốt như thế, anh ta cũng lười suy đoán, mà có đoán cũng chả đoán nổi. Xưa nay có mấy ai mà đoán được tính cách sáng nắng chiều mưa ấy.
Nam Ngữ ngồi trong phòng bệnh chơi với con trai, tiện thể quay video lần trước đồng ý kí hợp đồng luôn. Vừa nãy cô cũng đã nhận được đồ tài trợ rồi. đang định nhờ dì Thẩm trông hộ Kỳ Kỳ để tới phòng bếp thì Kỳ Kỳ lại nói là có cả phòng bếp bên trong. Nam Ngữ không tin đi tới xem, hóa ra là có cả phòng bếp thật!
Ông trời ơi...rốt cuộc là còn phòng bệnh nào xa hoa tới mức này không?
"Mami ơi, chú đẹp trai hôm nay không đến ạ?"
"Không..."
Nam Ngữ lúng túng trả lời, anh mà đến thì cô không biết đối mặt với anh thế nào nữa đây.
"Ngoan, con ra ngoài chơi nhé"
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn vâng lời.
Hàn Đàm Diệp bấy giờ ngồi bên cạnh Mộ Hàn đang thơ thẩn nãy giờ, anh ta lại bắt đầu khua môi múa mép.
"Này, Mộ Hàn, vui lên đi. Sao phải buồn chỉ vì một người con gái chứ?"
Anh như cũ lạnh lùng chả buồn liếc.
"Để anh đây chỉ cậu cách tán gái nhé, thế nào?"
Câu nói này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của anh.
"Cách gì?"
Hàn Đàm Diệp vỗ vỗ vai anh.
"Được rồi. Để tôi nói cho cậu biết, con gái bây giờ đa số là sống theo cảm xúc, lúc quan tâm tới họ thì họ lại cảm thấy phiền, còn lúc không quan tâm thì họ lại giận dỗi. Thế nên cậu phải thể hiện lúc gần lúc xa mới có hiệu quả, hiểu không?"
Mộ Hàn suy nghĩ một lát.
"Không."
Hàn Đàm Diệp đúng là bó tay.
"Mộ Hàn, cậu đích thị là ngoài đẹp trai, nhiều tiền, tài giỏi, gia thế tốt ra thì EQ không bằng một đứa trẻ con."
Anh lườm Hàn Đàm Diệp một cái.
"Nói vào trọng tâm đi."
"Trọng tâm chính là làm cho cô ấy ghen."
"Tại sao?"
Hàn Đàm Diệp đúng là không còn gì để nói, đây là anh ta đang phổ cập kiến thức luôn rồi.
"Còn tại sao nữa? Bình thường cậu quan tâm, nuông chiều cô ấy quá nên cô ấy nghĩ cậu sẽ không bao giờ bỏ cô ấy. nhưng bây giờ cậu thử đi với người con gái khác xem, cô ấy sẽ ghen tức mà quan tâm đến cậu ngay."
"Không được."
Anh nói ngay, ngoài Nam Ngữ ra thì anh không muốn tiếp xúc với bất kì cô gái nào.
"Chỉ là giả vờ thôi. Cậu yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi bảo, thể nào cô ấy cũng ngã vào lòng cậu ngay."
Hàn Đàm Diệp giật lấy điện thoại của Mộ Hàn, chụp lại khoảnh khắc anh ở trong bar cùng với các cô gái. Sau đó cười cười nói.
"Đây. Khi nào đến thời điểm thích hợp thì cậu cứ giả vờ gửi tấm ảnh này cho cô ấy, nếu cô ấy mà hỏi thì cậu nhất định phải trả lời là không biết gì cả."
Mộ Hàn cau mày, sao anh cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không ổn cho lắm...
"Yên tâm đi, với kinh nghiệm tình trường của anh đây thì chắc chắn sẽ thành công."
Hàn Đàm Diệp lại trấn an anh.
Diệp Diệp từ nãy tới giờ ngồi bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và Hàn Đàm Diệp, trong lòng thầm ghen tức đố kỵ, Mộ Hàn động lòng với cô gái nào sao? Không thể nào! Anh chỉ có thể là của cô ta!
Diệp Diệp thầm suy tính, nhân lúc Hàn Đàm Diệp đi ra chỗ khác vui vẻ với mấy cô gái, cô ta lập tức cầm một ly rượu sán đến bên cạnh Mộ Hàn.
"Hàn...đã lâu rồi anh không đến đây, cùng uống với em một ly đi..."
Mộ Hàn nhíu mày, cô ta là ai vậy? Anh hoàn toàn không có ấn tượng.
"Cút."
Anh lạnh lùng nói.
Diệp Diệp lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Hàn, anh đừng lạnh lùng như thế mà. Em đã ái mộ anh từ lâu, sắp tới em còn rời đi không còn làm việc ở đây nữa. Coi như là ly rượu cuối cùng, anh đừng từ chối mà."
Cô ta cứ liên tục sán đến, mùi nước hoa rẻ tiền làm anh vô cùng khó chịu, còn cả gương mặt trát đầy phấn kia nữa. Mộ Hàn muốn kết thúc cho xong, thế là nhận ly rượu trên tay cô ta uống cạn rồi đứng dậy định đi về.
Diệp Diệp tức thì đi theo sau anh, Mộ Hàn đi được một đoạn cảm giác như người dần nóng lên rất khó chịu, đầu óc cũng trở nên mông lung.
"Hàn, tựa vào người em này."
Diệp Diệp thấy anh lảo đảo, lập tức chạy tới đỡ, vừa được chạm vào cơ thể anh, cả người cô ta đã rạo rực không ngừng.
"Hình như anh say rồi, để em đưa anh vào phòng nghỉ ngơi nhé."
Cô ta tiếp tục dìu anh đến một căn phòng kín đáo, ý thức của anh vẫn còn, chỉ là cơ thể không nghe theo sự điều khiển.
"Để em cởi áo cho anh..."
Bàn tay cô ta như con rắn nước mơn trớn lên da thịt anh, cứ tưởng sẽ thuận lợi thì bỗng nhiên Mộ Hàn đẩy mạnh cô ta ra, Diệp Diệp ngã sõng soài trên sàn. Lúc ngẩng đầu lên thì đã không thấy anh đâu, cô ta đuổi theo ra đến bên ngoài thì anh đã lên xe đi mất.
"Chết tiệt!"
Ăn xong, ba người bọn họ vui vẻ quay trở về bệnh viện. Nam Ngữ theo thói quen cũ lại hướng về phòng bệnh cũ mà đi tới, nhưng bất ngờ nhận được tiếng nói phía sau.
"Cô Nam Ngữ..."
Nam Ngữ quay đầu nhìn, là một bác sĩ, bề ngoài nhìn khá trẻ và ưa nhìn.
Anh ta mỉm cười hòa nhã nói.
"Tôi là Nhiễm Hải, bác sĩ điều trị cho bé Gia Kỳ, anh Mộ đã dặn dò tôi phải chăm sóc cẩn thận, và phòng bệnh của cô đã được chuyển sang phòng bệnh vip rồi, mời cô đi theo tôi..."
Nhiễm Hải? Chẳng lẽ anh ta chính là bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất mà bấy lâu nay cô tìm kiếm?
Nam Ngữ còn chưa hoàn hồn, người mà cô khó khăn lắm còn chưa tìm được nay Mộ Hàn chỉ cần búng tay một cái mà ở đây chăm sóc cho con trai cô. Đúng là cầu còn không được.
"Mami ơi..."
Kỳ Kỳ thấy cô thất thần, non nớt gọi.
Cô định thần lại đi theo sau Nhiễm Hải, anh ta đã xem bệnh án của Kỳ Kỳ, còn động viên cậu bé rất giỏi. Nam Ngữ để con trai ngồi chơi siêu nhân, cô muốn hỏi tình trạng bệnh thật sự bây giờ của cậu bé là như thế nào.
"Bác sĩ, tình trạng bệnh của con trai tôi thế nào ạ?"
Nhiễm Hải cười nói.
"Cô đừng quá lo lắng, thực ra tình trạng bệnh của Kỳ Kỳ không đến nỗi quá nghiêm trọng. Chỉ là loại thuốc hiện nay mà Kỳ Kỳ đang uống đã không còn hiệu quả nữa, cần phải thay thế."
"Thay thế sao...? Vậy nếu chuyển sang loại thuốc đó thì sẽ phải chi trả bao nhiêu?"
Nhiễm Hải nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô chỉ cười nói.
"Cô đừng lo, hiện tại bệnh viện đang có ưu tiên cho ba người bệnh, Kỳ Kỳ còn nhỏ nên sẽ ở trong số đó, chúng tôi hiện chưa thu tiền."
Thật sao? Cảm ơn anh!"
Nam Ngữ kích động nắm lấy tay anh ta cảm ơn rối rít, không chút nghi ngờ.
Tốt quá rồi!
"Đừng khách sáo. Cô cứ ở lại phòng bệnh này đi nhé. Tôi đi đây."
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
Nam Ngữ cảm ơn anh ta một lần nữa, nhìn Kỳ Kỳ vui vẻ chơi trong phòng, thở dài, cô đã muốn từ chối anh rồi vậy mà lại không từ chối được, Mộ Hàn đem tới điều kiện quá tốt cho Kỳ Kỳ, mà cô không có gì để báo đáp cả.
Nhiễm Hải đi về phòng của mình, bấy giờ mới nhấn số gọi cho Mộ Hàn, chưa đầy ba tiếng chuông, người bên kia đã nhấc máy.
Anh ta nghe được tiếng ồn ào từ phía bên kia, liền hỏi.
"Cậu đang ở đâu mà ồn thế?"
"Bar."
Mộ Hàn đáp cụt lủn.
Nhiễm Hãi đã quen với cách tính cách lạnh lùng này của anh nên không tức giận.
"Chuyện cậu nhờ tôi, tôi đã nói rồi. Cô ấy tin sái cổ không chút nghi ngờ. Làm gì có bệnh viện nào đồng ý tài trợ một khoản tiền lớn như thế để chi trả thuốc cơ chứ, nếu cậu đã giúp cô ấy trả tiền cho Kỳ Kỳ thì sao không nói ra?"
Với tính cách của anh, đây là lần đầu tiên Nhiễm Hải thấy anh quan tâm tới một người con gái nhiều đến thế.
Lát sau, Mộ Hàn mới lạnh lùng đáp lại. Truyện Light Novel
"Nhiều chuyện, cậu cứ làm y như tôi nói, đừng cho cô ấy biết."
Sau đó, anh không thương tình cúp máy. Nhiễm Hải gãi gãi đầu, chẳng lẽ Mộ Hàn có sở thích núp trong bóng tối làm điều tốt đẹp mà không muốn cho người khác biết?
Anh ta lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ đó, một tên ác ma hút máu như Mộ Hàn sao có thể rảnh rỗi làm chuyện tốt như thế, anh ta cũng lười suy đoán, mà có đoán cũng chả đoán nổi. Xưa nay có mấy ai mà đoán được tính cách sáng nắng chiều mưa ấy.
Nam Ngữ ngồi trong phòng bệnh chơi với con trai, tiện thể quay video lần trước đồng ý kí hợp đồng luôn. Vừa nãy cô cũng đã nhận được đồ tài trợ rồi. đang định nhờ dì Thẩm trông hộ Kỳ Kỳ để tới phòng bếp thì Kỳ Kỳ lại nói là có cả phòng bếp bên trong. Nam Ngữ không tin đi tới xem, hóa ra là có cả phòng bếp thật!
Ông trời ơi...rốt cuộc là còn phòng bệnh nào xa hoa tới mức này không?
"Mami ơi, chú đẹp trai hôm nay không đến ạ?"
"Không..."
Nam Ngữ lúng túng trả lời, anh mà đến thì cô không biết đối mặt với anh thế nào nữa đây.
"Ngoan, con ra ngoài chơi nhé"
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn vâng lời.
Hàn Đàm Diệp bấy giờ ngồi bên cạnh Mộ Hàn đang thơ thẩn nãy giờ, anh ta lại bắt đầu khua môi múa mép.
"Này, Mộ Hàn, vui lên đi. Sao phải buồn chỉ vì một người con gái chứ?"
Anh như cũ lạnh lùng chả buồn liếc.
"Để anh đây chỉ cậu cách tán gái nhé, thế nào?"
Câu nói này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của anh.
"Cách gì?"
Hàn Đàm Diệp vỗ vỗ vai anh.
"Được rồi. Để tôi nói cho cậu biết, con gái bây giờ đa số là sống theo cảm xúc, lúc quan tâm tới họ thì họ lại cảm thấy phiền, còn lúc không quan tâm thì họ lại giận dỗi. Thế nên cậu phải thể hiện lúc gần lúc xa mới có hiệu quả, hiểu không?"
Mộ Hàn suy nghĩ một lát.
"Không."
Hàn Đàm Diệp đúng là bó tay.
"Mộ Hàn, cậu đích thị là ngoài đẹp trai, nhiều tiền, tài giỏi, gia thế tốt ra thì EQ không bằng một đứa trẻ con."
Anh lườm Hàn Đàm Diệp một cái.
"Nói vào trọng tâm đi."
"Trọng tâm chính là làm cho cô ấy ghen."
"Tại sao?"
Hàn Đàm Diệp đúng là không còn gì để nói, đây là anh ta đang phổ cập kiến thức luôn rồi.
"Còn tại sao nữa? Bình thường cậu quan tâm, nuông chiều cô ấy quá nên cô ấy nghĩ cậu sẽ không bao giờ bỏ cô ấy. nhưng bây giờ cậu thử đi với người con gái khác xem, cô ấy sẽ ghen tức mà quan tâm đến cậu ngay."
"Không được."
Anh nói ngay, ngoài Nam Ngữ ra thì anh không muốn tiếp xúc với bất kì cô gái nào.
"Chỉ là giả vờ thôi. Cậu yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi bảo, thể nào cô ấy cũng ngã vào lòng cậu ngay."
Hàn Đàm Diệp giật lấy điện thoại của Mộ Hàn, chụp lại khoảnh khắc anh ở trong bar cùng với các cô gái. Sau đó cười cười nói.
"Đây. Khi nào đến thời điểm thích hợp thì cậu cứ giả vờ gửi tấm ảnh này cho cô ấy, nếu cô ấy mà hỏi thì cậu nhất định phải trả lời là không biết gì cả."
Mộ Hàn cau mày, sao anh cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không ổn cho lắm...
"Yên tâm đi, với kinh nghiệm tình trường của anh đây thì chắc chắn sẽ thành công."
Hàn Đàm Diệp lại trấn an anh.
Diệp Diệp từ nãy tới giờ ngồi bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và Hàn Đàm Diệp, trong lòng thầm ghen tức đố kỵ, Mộ Hàn động lòng với cô gái nào sao? Không thể nào! Anh chỉ có thể là của cô ta!
Diệp Diệp thầm suy tính, nhân lúc Hàn Đàm Diệp đi ra chỗ khác vui vẻ với mấy cô gái, cô ta lập tức cầm một ly rượu sán đến bên cạnh Mộ Hàn.
"Hàn...đã lâu rồi anh không đến đây, cùng uống với em một ly đi..."
Mộ Hàn nhíu mày, cô ta là ai vậy? Anh hoàn toàn không có ấn tượng.
"Cút."
Anh lạnh lùng nói.
Diệp Diệp lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Hàn, anh đừng lạnh lùng như thế mà. Em đã ái mộ anh từ lâu, sắp tới em còn rời đi không còn làm việc ở đây nữa. Coi như là ly rượu cuối cùng, anh đừng từ chối mà."
Cô ta cứ liên tục sán đến, mùi nước hoa rẻ tiền làm anh vô cùng khó chịu, còn cả gương mặt trát đầy phấn kia nữa. Mộ Hàn muốn kết thúc cho xong, thế là nhận ly rượu trên tay cô ta uống cạn rồi đứng dậy định đi về.
Diệp Diệp tức thì đi theo sau anh, Mộ Hàn đi được một đoạn cảm giác như người dần nóng lên rất khó chịu, đầu óc cũng trở nên mông lung.
"Hàn, tựa vào người em này."
Diệp Diệp thấy anh lảo đảo, lập tức chạy tới đỡ, vừa được chạm vào cơ thể anh, cả người cô ta đã rạo rực không ngừng.
"Hình như anh say rồi, để em đưa anh vào phòng nghỉ ngơi nhé."
Cô ta tiếp tục dìu anh đến một căn phòng kín đáo, ý thức của anh vẫn còn, chỉ là cơ thể không nghe theo sự điều khiển.
"Để em cởi áo cho anh..."
Bàn tay cô ta như con rắn nước mơn trớn lên da thịt anh, cứ tưởng sẽ thuận lợi thì bỗng nhiên Mộ Hàn đẩy mạnh cô ta ra, Diệp Diệp ngã sõng soài trên sàn. Lúc ngẩng đầu lên thì đã không thấy anh đâu, cô ta đuổi theo ra đến bên ngoài thì anh đã lên xe đi mất.
"Chết tiệt!"
Bình luận facebook