Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
Triệu Tuyết Nghi bật cười, quên mất bản thân đáng uống nước, giật mình ho sặc sụa. Tiếp đó, bỗng nhiên cậu nhóc đứng bật dậy. "Cháu đi hỏi bố mẹ đây." Tốt nhất là hỏi luôn cho đỡ đau đầu!
Triệu Tuyết Nghi vừa sặc nước sau câu trả lời của Mộc Minh Quân, nghe xong quyết định của cậu nhóc lại sặc thêm lần nữa. Cô nhanh tay cản cậu nhóc lại. "Nhóc bình tĩnh, sau này cháu sẽ biết. Tò mò quá không tốt!"
Mộc Minh Quân bức xúc. "Rồi lỡ bố bắt nạt mẹ thì sao? Toàn lợi dụng lúc cháu lên phòng là vồ vào bắt con mồi, đừng tưởng cháu không biết!"
Triệu Tuyết Nghi bật cười trước sự so sánh độc đáo của cậu nhóc, Vương Mặc Thoại liền ra tay cứu giúp.
Anh mặt mũi tươi cười, "Giờ nhé, chú đảm bảo bố cháu sẽ không bắt nạt mẹ cháu. Thế nào, nhóc có tin tưởng chú đúng không?"
Trong khi Vương Mặc Thoại tưởng tượng hình ảnh cậu nhóc đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt rất tin tưởng, thì ngay lập tức cậu nhóc đổ một gáo nước lạnh xuống đại não của anh.
Mộc Minh Quân quay phắt người lại. "Bản mặt giả trân thế kia mà cũng dám đi lừa đảo, trộm cướp ngày nay can đảm thật!"
Tối hôm đó Triệu Tuyết Nghi ngồi cười mãi không dứt, còn Vương Mặc Thoại sau khi bị chê thì tủi thân, trong đầu rất mông lung, tự hỏi bản thân có thật sự trông mặt anh giả trân lắm không.
.....
Mộc Thanh Tuyết mở mắt ra, mặt trời đã lên tới đỉnh. Cô gắng ngồi dậy, nơi eo truyền tới một cảm giác đau nhức, cả cơ thể như rã rời.
Liếc qua bên cạnh giường, người đàn ông cầm thú đêm qua hành hạ cô vô cớ đến mệt lả đang nằm ngủ rất ngon lành, tay vẫn còn đang choàng qua eo cô.
Chết thật, tự dưng đêm qua không phản kháng được là chịu chết luôn. Đã không còn là vợ chồng nữa rồi, mà cô đã làm cái gì thế này!
Hơn nữa, đêm qua còn bỏ quên con trai dưới kia, hôm nay thể nào cũng bị tra khảo cho mà xem!
Hiện giờ nguyên nhân của tất cả những vấn đề phát sinh đang ngủ rất thoải mái, Mộc Thanh Tuyết bắt đầu ngứa mắt. Đã gây chuyện mà vẫn ngủ ngon lành như thế!
Chống lại cơn đau nơi eo bụng, Mộc Thanh Tuyết nhấc chân lên, đạp mạnh một cái đá thẳng Khải Minh Kiệt lăn xuống đất. Hắn đang mơ màng bỗng nhiên bật tỉnh, việc đầu tiên là ngơ ngác.
"Tiểu Tuyết?"
"Tiểu cái gì mà Tiểu, xem tối qua anh làm cái gì đây?" Mộc Thanh Tuyết vớ lấy gối ném bốp vào mặt Khải Minh Kiệt, khiến hắn đang ngái ngủ cũng phải tỉnh. Hắn nhoẻn miệng cười, "Xin lỗi."
Trông mặt chẳng có tí gì là hối lỗi cả.
Mộc Thanh Tuyết chép miệng, rồi xoay người xuống giường. Vừa đứng lên một cái, cơn đau từ đêm hôm qua ập tới, lan từ eo lên đến khắp cơ thể. Cả người cứng đờ lại, rồi khuỵu xuống dưới sàn.
Khải Minh Kiệt giật mình chạy qua, "Tiểu Tuyết!"
Mộc Thanh Tuyết lựa tưng vào cạnh giường, mặt mày nhăn nhó. "Anh có còn là người không? Đêm qua không kiềm chế một chút được hả?"
Hắn bị mắng lại lật bài cún con, rất đáng thương nhận lỗi. "Tại vì lâu lắm không gặp em, nhất thời không kiềm chế được."
Mộc Thanh Tuyết đanh như thép. "Nhất với chẳng thời. Giờ thì vui rồi, người cứ như đi mượn thế này! Khác gì không có xương không?" Cô đã quá nhiều lần mềm lòng trước cái khuôn mặt này, rồi lần sau vẫn đau như thường thôi!. Chap mới luôn có tại — T R Ù M T R U Y Ệ N . M E —
Mà nghĩ lại thì, là do sức lực của hắn khỏe, hay là do thể chất của cô quá yếu? Nghĩ tới việc bản thân mình yếu ớt như cái lá, gió thổi nhẹ qua cũng bay, Mộc Thanh Tuyết rùng mình. Sau lần này nhất định chăm chỉ tập luyện hơn!
Xuống dưới nhà, mọi người đã tập hợp đông đủ. Thấy cục cưng nhà mình đi xuống, Mộc Minh Quân đang đọc sách ngay lập tức liếc qua. "Eo mẹ làm sao thế kia?"
Mộc Thanh Tuyết bị con trai tóm đuôi giật bắn mình. Cô đã đi thẳng lưng nhất có thể, khôi phục lại dáng đi ban đầu của mình, sao con trai cô vẫn nhận ra? Hơn nữa, chẳng phải cậu nhóc đang đọc sách hả? Chưa chi đã liếc thấy cô như cú vọ rồi?
May sao cô đã chuẩn bị sẵn lời đối đáp cho câu hỏi này. Mộc Thanh Tuyết liếm láp cho qua, "Tối qua mẹ phải làm việc tới tận đêm, ngồi nhiều nên bị đau mỏi eo."
Mộc Minh Quân tiếp lời, "Thế sao mắt mẹ không có quầng thâm?"
"Á?" Phải rồi, trước đây làm việc qua đêm y kì rằng ngày mai mắt thâm quầng lên như gấu trúc. Cô lén nuốt nước bọt, "Mẹ đánh chút phấn mắt, che cho đỡ xấu rồi."
Tuy câu trả lời của mẹ rất hợp lí, nhưng sao cậu cứ thấy sai sai? Bỗng nhiên Khải Minh Kiệt đi xuống từ cầu thang, Mộc Minh Quân đã biết điểm sai ở đây là đâu.
"Vậy hai người cùng nhau làm việc hả? Làm tới thâu đêm luôn?"
Khải Minh Kiệt đi xuống ôm lấy eo Mộc Thanh Tuyết, tì cằm vào bả vai của cô. "Ừ, chúng ta làm việc thâu đêm. Chúng ta đã cạnh bên nhau cả đêm."
Khải Minh Kiệt được giao nhiệm vụ trợ giúp cô lấp liếm qua chuyện, đã thành công chuyển sự chú ý của con trai sanh ghen tị với hắn, bằng cách nhấn mạnh hai chữ 'cạnh bên'.
Ngòi đã được châm, hai bên chuẩn bị chiến.
Khi chiến tranh nổ ra, người dân xung quanh đã lánh nạn tới phòng đọc sách, đóng kín cửa để giữ cho hòa bình thế giới được bền vững.
Triệu Tuyết Nghi vừa sặc nước sau câu trả lời của Mộc Minh Quân, nghe xong quyết định của cậu nhóc lại sặc thêm lần nữa. Cô nhanh tay cản cậu nhóc lại. "Nhóc bình tĩnh, sau này cháu sẽ biết. Tò mò quá không tốt!"
Mộc Minh Quân bức xúc. "Rồi lỡ bố bắt nạt mẹ thì sao? Toàn lợi dụng lúc cháu lên phòng là vồ vào bắt con mồi, đừng tưởng cháu không biết!"
Triệu Tuyết Nghi bật cười trước sự so sánh độc đáo của cậu nhóc, Vương Mặc Thoại liền ra tay cứu giúp.
Anh mặt mũi tươi cười, "Giờ nhé, chú đảm bảo bố cháu sẽ không bắt nạt mẹ cháu. Thế nào, nhóc có tin tưởng chú đúng không?"
Trong khi Vương Mặc Thoại tưởng tượng hình ảnh cậu nhóc đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt rất tin tưởng, thì ngay lập tức cậu nhóc đổ một gáo nước lạnh xuống đại não của anh.
Mộc Minh Quân quay phắt người lại. "Bản mặt giả trân thế kia mà cũng dám đi lừa đảo, trộm cướp ngày nay can đảm thật!"
Tối hôm đó Triệu Tuyết Nghi ngồi cười mãi không dứt, còn Vương Mặc Thoại sau khi bị chê thì tủi thân, trong đầu rất mông lung, tự hỏi bản thân có thật sự trông mặt anh giả trân lắm không.
.....
Mộc Thanh Tuyết mở mắt ra, mặt trời đã lên tới đỉnh. Cô gắng ngồi dậy, nơi eo truyền tới một cảm giác đau nhức, cả cơ thể như rã rời.
Liếc qua bên cạnh giường, người đàn ông cầm thú đêm qua hành hạ cô vô cớ đến mệt lả đang nằm ngủ rất ngon lành, tay vẫn còn đang choàng qua eo cô.
Chết thật, tự dưng đêm qua không phản kháng được là chịu chết luôn. Đã không còn là vợ chồng nữa rồi, mà cô đã làm cái gì thế này!
Hơn nữa, đêm qua còn bỏ quên con trai dưới kia, hôm nay thể nào cũng bị tra khảo cho mà xem!
Hiện giờ nguyên nhân của tất cả những vấn đề phát sinh đang ngủ rất thoải mái, Mộc Thanh Tuyết bắt đầu ngứa mắt. Đã gây chuyện mà vẫn ngủ ngon lành như thế!
Chống lại cơn đau nơi eo bụng, Mộc Thanh Tuyết nhấc chân lên, đạp mạnh một cái đá thẳng Khải Minh Kiệt lăn xuống đất. Hắn đang mơ màng bỗng nhiên bật tỉnh, việc đầu tiên là ngơ ngác.
"Tiểu Tuyết?"
"Tiểu cái gì mà Tiểu, xem tối qua anh làm cái gì đây?" Mộc Thanh Tuyết vớ lấy gối ném bốp vào mặt Khải Minh Kiệt, khiến hắn đang ngái ngủ cũng phải tỉnh. Hắn nhoẻn miệng cười, "Xin lỗi."
Trông mặt chẳng có tí gì là hối lỗi cả.
Mộc Thanh Tuyết chép miệng, rồi xoay người xuống giường. Vừa đứng lên một cái, cơn đau từ đêm hôm qua ập tới, lan từ eo lên đến khắp cơ thể. Cả người cứng đờ lại, rồi khuỵu xuống dưới sàn.
Khải Minh Kiệt giật mình chạy qua, "Tiểu Tuyết!"
Mộc Thanh Tuyết lựa tưng vào cạnh giường, mặt mày nhăn nhó. "Anh có còn là người không? Đêm qua không kiềm chế một chút được hả?"
Hắn bị mắng lại lật bài cún con, rất đáng thương nhận lỗi. "Tại vì lâu lắm không gặp em, nhất thời không kiềm chế được."
Mộc Thanh Tuyết đanh như thép. "Nhất với chẳng thời. Giờ thì vui rồi, người cứ như đi mượn thế này! Khác gì không có xương không?" Cô đã quá nhiều lần mềm lòng trước cái khuôn mặt này, rồi lần sau vẫn đau như thường thôi!. Chap mới luôn có tại — T R Ù M T R U Y Ệ N . M E —
Mà nghĩ lại thì, là do sức lực của hắn khỏe, hay là do thể chất của cô quá yếu? Nghĩ tới việc bản thân mình yếu ớt như cái lá, gió thổi nhẹ qua cũng bay, Mộc Thanh Tuyết rùng mình. Sau lần này nhất định chăm chỉ tập luyện hơn!
Xuống dưới nhà, mọi người đã tập hợp đông đủ. Thấy cục cưng nhà mình đi xuống, Mộc Minh Quân đang đọc sách ngay lập tức liếc qua. "Eo mẹ làm sao thế kia?"
Mộc Thanh Tuyết bị con trai tóm đuôi giật bắn mình. Cô đã đi thẳng lưng nhất có thể, khôi phục lại dáng đi ban đầu của mình, sao con trai cô vẫn nhận ra? Hơn nữa, chẳng phải cậu nhóc đang đọc sách hả? Chưa chi đã liếc thấy cô như cú vọ rồi?
May sao cô đã chuẩn bị sẵn lời đối đáp cho câu hỏi này. Mộc Thanh Tuyết liếm láp cho qua, "Tối qua mẹ phải làm việc tới tận đêm, ngồi nhiều nên bị đau mỏi eo."
Mộc Minh Quân tiếp lời, "Thế sao mắt mẹ không có quầng thâm?"
"Á?" Phải rồi, trước đây làm việc qua đêm y kì rằng ngày mai mắt thâm quầng lên như gấu trúc. Cô lén nuốt nước bọt, "Mẹ đánh chút phấn mắt, che cho đỡ xấu rồi."
Tuy câu trả lời của mẹ rất hợp lí, nhưng sao cậu cứ thấy sai sai? Bỗng nhiên Khải Minh Kiệt đi xuống từ cầu thang, Mộc Minh Quân đã biết điểm sai ở đây là đâu.
"Vậy hai người cùng nhau làm việc hả? Làm tới thâu đêm luôn?"
Khải Minh Kiệt đi xuống ôm lấy eo Mộc Thanh Tuyết, tì cằm vào bả vai của cô. "Ừ, chúng ta làm việc thâu đêm. Chúng ta đã cạnh bên nhau cả đêm."
Khải Minh Kiệt được giao nhiệm vụ trợ giúp cô lấp liếm qua chuyện, đã thành công chuyển sự chú ý của con trai sanh ghen tị với hắn, bằng cách nhấn mạnh hai chữ 'cạnh bên'.
Ngòi đã được châm, hai bên chuẩn bị chiến.
Khi chiến tranh nổ ra, người dân xung quanh đã lánh nạn tới phòng đọc sách, đóng kín cửa để giữ cho hòa bình thế giới được bền vững.
Bình luận facebook