Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Tất cả đều là giả
Tập đoàn Phương thị
Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong, Dạ Thành Đông, Lục Dĩ Tường và Tần Đình Danh bước vào Phương thị đầy khí thế ai nấy đều toát ra sự lạnh lùng khó gần cũng chính vì sự xuất hiện của năm người các anh mà đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên trong tập đoàn, các nhân viên nữ ở đấy đều cuống cuồng lên trở nên phấn khích vô cùng đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt nhìn thấy năm người các anh đi chung.
Bước vào phòng họp cổ đông Phương Thần nhìn thấy tất cả cổ đông đều đã đến đầy đủ ngoại trừ Phương Chí Bình, những cổ đông nhìn thấy anh đến liền bàn tán không hiểu chuyện gì? Một cổ đông thắc mắc hỏi anh:
"Tại sao cậu lại đến đây? Cậu đâu còn cổ phần nào trong tập đoàn đâu chứ? Còn có bọn họ nữa bọn họ đâu phải là người trong tập đoàn."
Phương Thần cùng bọn người Âu Hoằng Phong ngồi xuống ghế, anh vắt chéo chân đáp lại:
"Tôi cũng không có muốn đến đây nhưng Phương Chí Bình nhắn tin cho tôi bảo tôi đến đây nên tôi mới đến tôi muốn xem anh ta lại muốn giở trò gì thôi."
Âu Hoằng Phong ngồi đằng sau của Phương Thần cất giọng:
"Sở dĩ chúng tôi đến cùng là sợ Phương Chí Bình hãm hại Thần thôi ai biết được anh ta lại làm ra chuyện gì chứ?"
"Cạch!" Âu Dương Dật Huân cùng Hoàng Gia Vỹ mở cửa bước vào trong tất cả ánh mắt đều dồn hết vào hai người, Phương Thần cùng tất cả mọi người sững sốt, kinh ngạc cùng với khó hiểu khi thấy hai người xuất hiện.
Âu Dương Dật Huân bước đến đứng trước tất cả mọi người nói:
"Chắc hẳn mọi người rất ngạc nhiên và khó hiểu tại sao hai chúng tôi lại xuất hiện ở đây đúng không? Hai chúng tôi đến đây là muốn nói cho mọi người biết người đã nhắn tin hẹn mọi người đến đây chính là tôi chứ không phải là Phương Chí Bình anh ta đã bị cảnh sát bắt rồi."
"Cái gì chứ? Bị cảnh sát bắt rồi? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"
"Đúng đó! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại bị cảnh sát bắt chứ?"
Những cổ đông ở đó một phen kinh ngạc bàn tàn xôn xao không ngừng, Hoàng Gia Vỹ cất giọng rõ to:
"Mọi người hãy im lặng lại một chút, chúng tôi có chuyện muốn thông báo. Dật Huân! Cậu hãy nói đi."
Âu Dương Dật Huân cầm tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đưa cho mọi người xem rồi nói:
"Trên tay mọi người chính là bản chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang cho Phương Thần nếu mọi người nghi ngờ thì có thể cho người giám định xác minh việc này."
Bọn người Dạ Thành Đông đứng dậy bước đến xem quả thật toàn bộ cổ phần của Phương Chí Bình đã chuyển thành tên của anh mà người chuyển lại tên là Hạ Nguyệt Vân đều đó khiến cho Phương Thần kinh ngạc, không hiểu chuyện này là sao?
Hoàng Gia Vỹ nói với giọng rất to:"Nếu bây giờ mọi người đã không còn ý kiến gì vậy thì chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay hoan nghênh vị chủ tịch mới của chúng ta. Không phải! Chủ tịch này không mới lắm."
"Bốp! Bốp! Bốp!" Tất cả cổ đông đều không có ý kiến gì nghe Hoàng Gia Vỹ nói thế liền vỗ tay chào đón anh quay trở lại với tập đoàn Phương thị.
Mọi chuyện đã hoàn thành các cổ đông cũng rời đi sau khi chào đón vị tân chủ tịch bây giờ trong phòng họp chỉ còn Âu Dương Dật Huân, Hoàng Gia Vỹ cùng Phương Thần và bọn người Tần Đình Danh.
Phương Thần đứng dậy hỏi Âu Dương Dật Huân và Hoàng Gia Vỹ:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người hãy giải thích cho tôi biết đi. Tại sao đột nhiên Phương Chí Bình lại bị cảnh sát bắt còn nữa người chuyển toàn bộ cổ phần sang cho tôi lại là Tiểu Vân?"
Hoàng Gia Vỹ ngay lập tức trả lời:
"Hai chúng tôi chỉ được giao nhiệm vụ là đến đây giao lại cho anh toàn bộ cổ phần chứ chúng tôi không có nhiệm vụ là phải trả lời cho anh biết những chuyện này nếu như anh muốn biết thì hãy tự điều tra, tìm hiểu đi."
Âu Dương Dật Huân cùng Hoàng Gia Vỹ quay người đi vừa bước được một bước hình ảnh cô buồn bã lại xuất hiện trong đầu của Âu Dương Dật Huân khiến anh đau lòng, anh liền nghĩ thầm:
"Nguyệt Vân! Anh xin lỗi! Anh thất hứa với em rồi anh không thể không nói ra chuyện này cho Phương Thần biết được nhìn thấy em đau khổ như vậy anh không đành lòng."
Âu Dương Dật Huân quay người lại nói tất cả mọi chuyện cho anh biết:
"Tôi sẽ nói cho anh biết mọi chuyện, thật ra mọi chuyện không phải như anh và mọi người nghĩ và thấy đâu. Nguyệt Vân..."
Âu Dương Dật Huân chưa nói thế đã bị Hoàng Gia Vỹ cắt ngang cau chặt mày nói với anh:
"Cậu bị điên rồi hả? Nguyệt Vân đâu có bảo chúng ta nói ra đâu?"
"Tớ phải nói ra thôi tớ không đành lòng nhìn thấy Nguyệt Vân đau khổ như vậy, cậu đừng cản tớ nữa sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi."
Hoàng Gia Vỹ cau mày, khó chịu quay người sang chỗ khác, Âu Dương Dật Huân nhìn Phương Thần nói tiếp:
"Mọi chuyện đều đã được Nguyệt Vân lên kế hoạch hết, Nguyệt Vân chấp nhận ở bên cạnh Phương Chí Bình để giúp anh lấy lại cổ phần thật chất cô ấy không hề yêu Phương Chí Bình người mà cô ấy yêu là anh đó Phương Thần."
Phương Thần cùng mọi người ngoại trừ Dạ Thành Đông đã biết mọi chuyện thì ai nấy cũng đều ngỡ ngàng không thể tin được, Phương Thần gần như chết lặng khi nghe Âu Dương Dật Huân nói, môi Phương Thần mấp máy nói:
"Những gì anh nói là thật? Vậy cái thai trong bụng của cô ấy là sao chứ?"
"Đến giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Cái thai đó cũng là giả tất cả mọi chuyện đều là giả những chuyện mà Nguyệt Vân làm ra chỉ là để qua mắt Phương Chí Bình và các người thôi."
Phương Thần bước nhanh đến giọng nói khẩn trương, gấp gáp hỏi:
"Bây giờ Tiểu Vân đang ở đâu? Anh hãy mau nói cho tôi biết đi."
Âu Dương Dật Huân nhìn đồng hồ trên tay của mình rồi nói:
"Anh hãy đến sân bay ngay bây giờ đi chắc là còn kịp đó."
Phương Thần vội chạy nhanh rời khỏi tập đoàn anh lái xe chạy nhanh như bay gần như anh đã chạy bất chấp để có thể đến được sân bay sớm nhất có thể, trên xe mày anh nhíu chặt:
"Tiểu Vân! Đợi anh! Anh sẽ đến ngay. Ông trời ơi ~ Ông đừng để cô ấy đi đừng để cô ấy lên máy bay."
Càng nói Phương Thần càng đạp ga tăng tốc chạy nhanh nhất có thể, anh vượt qua tất cả chiếc xe phía trước bất chấp nguy hiểm, trong đầu anh bây giờ chỉ muốn có thể đến được sân bay cản cô lại.
Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong, Dạ Thành Đông, Lục Dĩ Tường và Tần Đình Danh bước vào Phương thị đầy khí thế ai nấy đều toát ra sự lạnh lùng khó gần cũng chính vì sự xuất hiện của năm người các anh mà đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên trong tập đoàn, các nhân viên nữ ở đấy đều cuống cuồng lên trở nên phấn khích vô cùng đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt nhìn thấy năm người các anh đi chung.
Bước vào phòng họp cổ đông Phương Thần nhìn thấy tất cả cổ đông đều đã đến đầy đủ ngoại trừ Phương Chí Bình, những cổ đông nhìn thấy anh đến liền bàn tán không hiểu chuyện gì? Một cổ đông thắc mắc hỏi anh:
"Tại sao cậu lại đến đây? Cậu đâu còn cổ phần nào trong tập đoàn đâu chứ? Còn có bọn họ nữa bọn họ đâu phải là người trong tập đoàn."
Phương Thần cùng bọn người Âu Hoằng Phong ngồi xuống ghế, anh vắt chéo chân đáp lại:
"Tôi cũng không có muốn đến đây nhưng Phương Chí Bình nhắn tin cho tôi bảo tôi đến đây nên tôi mới đến tôi muốn xem anh ta lại muốn giở trò gì thôi."
Âu Hoằng Phong ngồi đằng sau của Phương Thần cất giọng:
"Sở dĩ chúng tôi đến cùng là sợ Phương Chí Bình hãm hại Thần thôi ai biết được anh ta lại làm ra chuyện gì chứ?"
"Cạch!" Âu Dương Dật Huân cùng Hoàng Gia Vỹ mở cửa bước vào trong tất cả ánh mắt đều dồn hết vào hai người, Phương Thần cùng tất cả mọi người sững sốt, kinh ngạc cùng với khó hiểu khi thấy hai người xuất hiện.
Âu Dương Dật Huân bước đến đứng trước tất cả mọi người nói:
"Chắc hẳn mọi người rất ngạc nhiên và khó hiểu tại sao hai chúng tôi lại xuất hiện ở đây đúng không? Hai chúng tôi đến đây là muốn nói cho mọi người biết người đã nhắn tin hẹn mọi người đến đây chính là tôi chứ không phải là Phương Chí Bình anh ta đã bị cảnh sát bắt rồi."
"Cái gì chứ? Bị cảnh sát bắt rồi? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"
"Đúng đó! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại bị cảnh sát bắt chứ?"
Những cổ đông ở đó một phen kinh ngạc bàn tàn xôn xao không ngừng, Hoàng Gia Vỹ cất giọng rõ to:
"Mọi người hãy im lặng lại một chút, chúng tôi có chuyện muốn thông báo. Dật Huân! Cậu hãy nói đi."
Âu Dương Dật Huân cầm tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đưa cho mọi người xem rồi nói:
"Trên tay mọi người chính là bản chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang cho Phương Thần nếu mọi người nghi ngờ thì có thể cho người giám định xác minh việc này."
Bọn người Dạ Thành Đông đứng dậy bước đến xem quả thật toàn bộ cổ phần của Phương Chí Bình đã chuyển thành tên của anh mà người chuyển lại tên là Hạ Nguyệt Vân đều đó khiến cho Phương Thần kinh ngạc, không hiểu chuyện này là sao?
Hoàng Gia Vỹ nói với giọng rất to:"Nếu bây giờ mọi người đã không còn ý kiến gì vậy thì chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay hoan nghênh vị chủ tịch mới của chúng ta. Không phải! Chủ tịch này không mới lắm."
"Bốp! Bốp! Bốp!" Tất cả cổ đông đều không có ý kiến gì nghe Hoàng Gia Vỹ nói thế liền vỗ tay chào đón anh quay trở lại với tập đoàn Phương thị.
Mọi chuyện đã hoàn thành các cổ đông cũng rời đi sau khi chào đón vị tân chủ tịch bây giờ trong phòng họp chỉ còn Âu Dương Dật Huân, Hoàng Gia Vỹ cùng Phương Thần và bọn người Tần Đình Danh.
Phương Thần đứng dậy hỏi Âu Dương Dật Huân và Hoàng Gia Vỹ:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người hãy giải thích cho tôi biết đi. Tại sao đột nhiên Phương Chí Bình lại bị cảnh sát bắt còn nữa người chuyển toàn bộ cổ phần sang cho tôi lại là Tiểu Vân?"
Hoàng Gia Vỹ ngay lập tức trả lời:
"Hai chúng tôi chỉ được giao nhiệm vụ là đến đây giao lại cho anh toàn bộ cổ phần chứ chúng tôi không có nhiệm vụ là phải trả lời cho anh biết những chuyện này nếu như anh muốn biết thì hãy tự điều tra, tìm hiểu đi."
Âu Dương Dật Huân cùng Hoàng Gia Vỹ quay người đi vừa bước được một bước hình ảnh cô buồn bã lại xuất hiện trong đầu của Âu Dương Dật Huân khiến anh đau lòng, anh liền nghĩ thầm:
"Nguyệt Vân! Anh xin lỗi! Anh thất hứa với em rồi anh không thể không nói ra chuyện này cho Phương Thần biết được nhìn thấy em đau khổ như vậy anh không đành lòng."
Âu Dương Dật Huân quay người lại nói tất cả mọi chuyện cho anh biết:
"Tôi sẽ nói cho anh biết mọi chuyện, thật ra mọi chuyện không phải như anh và mọi người nghĩ và thấy đâu. Nguyệt Vân..."
Âu Dương Dật Huân chưa nói thế đã bị Hoàng Gia Vỹ cắt ngang cau chặt mày nói với anh:
"Cậu bị điên rồi hả? Nguyệt Vân đâu có bảo chúng ta nói ra đâu?"
"Tớ phải nói ra thôi tớ không đành lòng nhìn thấy Nguyệt Vân đau khổ như vậy, cậu đừng cản tớ nữa sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi."
Hoàng Gia Vỹ cau mày, khó chịu quay người sang chỗ khác, Âu Dương Dật Huân nhìn Phương Thần nói tiếp:
"Mọi chuyện đều đã được Nguyệt Vân lên kế hoạch hết, Nguyệt Vân chấp nhận ở bên cạnh Phương Chí Bình để giúp anh lấy lại cổ phần thật chất cô ấy không hề yêu Phương Chí Bình người mà cô ấy yêu là anh đó Phương Thần."
Phương Thần cùng mọi người ngoại trừ Dạ Thành Đông đã biết mọi chuyện thì ai nấy cũng đều ngỡ ngàng không thể tin được, Phương Thần gần như chết lặng khi nghe Âu Dương Dật Huân nói, môi Phương Thần mấp máy nói:
"Những gì anh nói là thật? Vậy cái thai trong bụng của cô ấy là sao chứ?"
"Đến giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Cái thai đó cũng là giả tất cả mọi chuyện đều là giả những chuyện mà Nguyệt Vân làm ra chỉ là để qua mắt Phương Chí Bình và các người thôi."
Phương Thần bước nhanh đến giọng nói khẩn trương, gấp gáp hỏi:
"Bây giờ Tiểu Vân đang ở đâu? Anh hãy mau nói cho tôi biết đi."
Âu Dương Dật Huân nhìn đồng hồ trên tay của mình rồi nói:
"Anh hãy đến sân bay ngay bây giờ đi chắc là còn kịp đó."
Phương Thần vội chạy nhanh rời khỏi tập đoàn anh lái xe chạy nhanh như bay gần như anh đã chạy bất chấp để có thể đến được sân bay sớm nhất có thể, trên xe mày anh nhíu chặt:
"Tiểu Vân! Đợi anh! Anh sẽ đến ngay. Ông trời ơi ~ Ông đừng để cô ấy đi đừng để cô ấy lên máy bay."
Càng nói Phương Thần càng đạp ga tăng tốc chạy nhanh nhất có thể, anh vượt qua tất cả chiếc xe phía trước bất chấp nguy hiểm, trong đầu anh bây giờ chỉ muốn có thể đến được sân bay cản cô lại.
Bình luận facebook