Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 558
Chương 558
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót, nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, cô nói: “Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô Thị, là người nắm quyền của nhà họ Tô, sống như thế nào thì liên quan gì đến tôi chứ?” Năm năm trước, bắt đầu từ khoảnh khắc cô cho rằng mình đã chết, bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa. Cho dù là có thì đó cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn mà hôn.
Cô có thái độ giữ khoảnh cách với anh, Tô Lương Mặc là người như thế nào chứ, làm sao có thể không nhìn ra.
Anh chau mày, anh không thích giọng điệu này của cô, giống như mọi chuyện của anh đều không liên quan đến cô.
Giống như Tô Lương Mặc người này trong trái tim cô đã không còn quan trọng, có hay không cũng chẳng sao.
“Tiểu Ý, đợi em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện tiếp”
Người đàn ông dứt khoát đưa ra quyết định, không nên nói chuyện lúc người ta không bình tĩnh, anh bước đến bàn làm việc, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Quần áo hôm qua em mặc trên người bẩn hết rồi, đây là quần áo mới anh cho người chuẩn bị.
Em yên tâm mà mặc vào.”
Dưới ánh nhìn của Lương Tiểu Ý, đôi chân thon dài của Tô Lương Mặc bước ra khỏi phòng.
Người đàn ông rời khỏi phòng ngủ, để lại Lương Tiểu Ý một mình.
Lương Tiểu Ý ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rời đi một cách phóng khoáng. Cô lặng lẽ bước đến bàn làm việc.
Một chiếc váy dài màu xanh nhạt, kiểu cách đơn giản nhưng tinh tế. Lương Tiểu Ý liếc nhìn Logo, khóe miệng giật giật, quần áo hãng quốc tế đó, giá chẳng rẻ chút nào đâu.
Bỗng nhiên nhớ đến một việc vô cùng quan trọng, mắt nhìn trái nhìn phải, tầm mắt rơi lên chiếc tủ đầu giường, điện thoại cô đang nằm yên tĩnh ở chỗ đó.
Quần áo còn chưa mặc, Lương Tiểu Ý chạy đến tủ, cầm điện thoại lên mở ra.
Nhìn thời gian trên điện thoại… Tim cô đập thình thịch thình thịch!
Cô đã ngủ gần 20 tiếng đồng hồ! Sau này cô không dám uống rượu nữa!
Xong rồi… Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn ổn chứ?
Vội vàng nhìn một chút, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, Lương Tiểu Ý bấm gọi một số.
Đầu dây bên kia nhấc máy, cô vội vã lên tiếng: “Đại Bảo, là Mami. Hôm qua Mami không về nhà, ba bữa của Đại Bảo với Tiểu Bảo làm thế nào, có bị đói không? Chú Savvy có đưa hai đứa đi ăn cơm không?”
“Mami, mẹ hỏi một lúc nhiều như vậy, con nên trả lời câu nào trước ạ?” Đầu dây bên kia, một giọng nói non nớt, không nhanh không chậm, cực kỳ chín chắn, “Mami, trước khi con trả lời những câu hỏi này, mẹ có thể nói cho con, mẹ đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn?”
Điện thoại? Tin nhắn?
“Ầm!” một tiếng, lý trí hoàn toàn sụp độ, đầu dây bên kia, giọng nói non nớt có chút ngờ vực: “Mami? Mami? Mẹ vẫn đang nghe chứ?”
“Aa… đang nghe! Đang nghe” Lương Tiểu Ý hoàn hồn lại, vội vàng dặn dò qua điện thoại: “Đại Bảo, hôm qua Mami có việc quan trọng, bây giờ đã xong rồi, mẹ sẽ về nhà ngay. Con đã ăn sáng chưa? Muốn ăn gì? Mami làm cho con.”
“Vâng ạ, Mami mau về đi ạ. Sáng sớm chú Savvy đã làm bữa sáng rồi ạ. Mami cách nhà có xe không, có cần chú Savvy đi đón mẹ không?”
Lương Tiểu Ý nghe con trai ở đầu dây bên kia càng ngày càng hiểu chuyện, tim cô có chút đau xót. Tuổi này không phải là tuổi đùa nghịch sao?
Đại Bảo trưởng thành sớm lại rất hiểu chuyện, cậu bé càng hiểu chuyện, món nợ của Lương Tiểu Ý với Đại Bảo lại càng khó có thể quên đi được.
Một đứa bé tốt như thế mà vì cô… từ bé đã chịu bao nhiêu đau khổ, vẫn còn nhớ lúc Đại Bảo ra đời, suýt nữa thì mất đi mạng sống. Đại Bảo vừa ra đời, tim bẩm sinh cộng với những triệu chứng tổng hợp của bệnh NE, Savvy vì lo lắng cho sức khỏe của cô nên không nói cho cô biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót, nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, cô nói: “Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô Thị, là người nắm quyền của nhà họ Tô, sống như thế nào thì liên quan gì đến tôi chứ?” Năm năm trước, bắt đầu từ khoảnh khắc cô cho rằng mình đã chết, bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa. Cho dù là có thì đó cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn mà hôn.
Cô có thái độ giữ khoảnh cách với anh, Tô Lương Mặc là người như thế nào chứ, làm sao có thể không nhìn ra.
Anh chau mày, anh không thích giọng điệu này của cô, giống như mọi chuyện của anh đều không liên quan đến cô.
Giống như Tô Lương Mặc người này trong trái tim cô đã không còn quan trọng, có hay không cũng chẳng sao.
“Tiểu Ý, đợi em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện tiếp”
Người đàn ông dứt khoát đưa ra quyết định, không nên nói chuyện lúc người ta không bình tĩnh, anh bước đến bàn làm việc, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Quần áo hôm qua em mặc trên người bẩn hết rồi, đây là quần áo mới anh cho người chuẩn bị.
Em yên tâm mà mặc vào.”
Dưới ánh nhìn của Lương Tiểu Ý, đôi chân thon dài của Tô Lương Mặc bước ra khỏi phòng.
Người đàn ông rời khỏi phòng ngủ, để lại Lương Tiểu Ý một mình.
Lương Tiểu Ý ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rời đi một cách phóng khoáng. Cô lặng lẽ bước đến bàn làm việc.
Một chiếc váy dài màu xanh nhạt, kiểu cách đơn giản nhưng tinh tế. Lương Tiểu Ý liếc nhìn Logo, khóe miệng giật giật, quần áo hãng quốc tế đó, giá chẳng rẻ chút nào đâu.
Bỗng nhiên nhớ đến một việc vô cùng quan trọng, mắt nhìn trái nhìn phải, tầm mắt rơi lên chiếc tủ đầu giường, điện thoại cô đang nằm yên tĩnh ở chỗ đó.
Quần áo còn chưa mặc, Lương Tiểu Ý chạy đến tủ, cầm điện thoại lên mở ra.
Nhìn thời gian trên điện thoại… Tim cô đập thình thịch thình thịch!
Cô đã ngủ gần 20 tiếng đồng hồ! Sau này cô không dám uống rượu nữa!
Xong rồi… Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn ổn chứ?
Vội vàng nhìn một chút, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, Lương Tiểu Ý bấm gọi một số.
Đầu dây bên kia nhấc máy, cô vội vã lên tiếng: “Đại Bảo, là Mami. Hôm qua Mami không về nhà, ba bữa của Đại Bảo với Tiểu Bảo làm thế nào, có bị đói không? Chú Savvy có đưa hai đứa đi ăn cơm không?”
“Mami, mẹ hỏi một lúc nhiều như vậy, con nên trả lời câu nào trước ạ?” Đầu dây bên kia, một giọng nói non nớt, không nhanh không chậm, cực kỳ chín chắn, “Mami, trước khi con trả lời những câu hỏi này, mẹ có thể nói cho con, mẹ đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn?”
Điện thoại? Tin nhắn?
“Ầm!” một tiếng, lý trí hoàn toàn sụp độ, đầu dây bên kia, giọng nói non nớt có chút ngờ vực: “Mami? Mami? Mẹ vẫn đang nghe chứ?”
“Aa… đang nghe! Đang nghe” Lương Tiểu Ý hoàn hồn lại, vội vàng dặn dò qua điện thoại: “Đại Bảo, hôm qua Mami có việc quan trọng, bây giờ đã xong rồi, mẹ sẽ về nhà ngay. Con đã ăn sáng chưa? Muốn ăn gì? Mami làm cho con.”
“Vâng ạ, Mami mau về đi ạ. Sáng sớm chú Savvy đã làm bữa sáng rồi ạ. Mami cách nhà có xe không, có cần chú Savvy đi đón mẹ không?”
Lương Tiểu Ý nghe con trai ở đầu dây bên kia càng ngày càng hiểu chuyện, tim cô có chút đau xót. Tuổi này không phải là tuổi đùa nghịch sao?
Đại Bảo trưởng thành sớm lại rất hiểu chuyện, cậu bé càng hiểu chuyện, món nợ của Lương Tiểu Ý với Đại Bảo lại càng khó có thể quên đi được.
Một đứa bé tốt như thế mà vì cô… từ bé đã chịu bao nhiêu đau khổ, vẫn còn nhớ lúc Đại Bảo ra đời, suýt nữa thì mất đi mạng sống. Đại Bảo vừa ra đời, tim bẩm sinh cộng với những triệu chứng tổng hợp của bệnh NE, Savvy vì lo lắng cho sức khỏe của cô nên không nói cho cô biết.
Bình luận facebook