Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565
Chương 565
Ngụy Na nghe xong, đầu tiên là chau mày không vui, ánh mắt có chút khinh thường. Vô tình liếc nhìn một cái, ánh mắt khinh thường chợt biến mất, ngay sau đó, ánh mắt nóng rực của cô ta nhìn chăm chằm người đàn ông.
Thật ra, không chỉ có mình Ngụy Na mà rất nhiều phụ nữ ở đây cũng dùng ánh mắt đó nhìn Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc: khôi ngô tuấn tú, thân hình cao thẳng, anh không hay cười, chỉ đứng ở đó thôi cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Anh là?” Ánh mắt nhìn Tô Lương Mặc của Ngụy Na, hận không thể nuốt chửng Tô Lương Mặc. Ánh mắt khiến tất cả mọi người đểu dễ dàng hiểu được.
Người đàn ông tuấn tú lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Na, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bộ đồ cô Ngụy mặc trên người nhìn rất quen, cô mua ở đâu thế?”
Ngụy Na nghe xong, trong lòng có chút vui sướng, ánh mắt của người đàn ông này không tồi, Ngụy Na cho rằng bộ đồ trên người cô ta là bản giới hạn mới ra mắt của Chanel, cả nước Z chỉ có một chiếc, trừ những người quan tâm đến các thương hiệu thời trang ra thì chẳng có mấy người có thể “nhìn rất quen” bộ đồ trên người cô ta.
Ngụy Na cho rằng, người đàn ông trông có vẻ ưu tú lạ thường này đang nịnh hót tâng bốc cô ta.
Khóe miệng bất giác cong lên, Ngụy Na cố tình nói một cách không để tâm: “Cũng không phải thứ gì ghê gớm7 Ngụy Na cười nũng nịu, nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt quyến rũ, sau đó từ từ lên tiếng: “Chỉ là thiết kế mới nhất mùa này của Chanel, cả nước Z chỉ có một chiếc mà thôi”
Người đàn ông nghe xong gật đầu, lạnh lùng thu lại ánh mắt. Lôi điện thoại ra, gọi cho Lục Trầm: “Cầm bộ đồ trên bàn trong phòng ngủ của tớ xuống đấy… Đúng, bây giờ, ngay lập tức”
Nói xong, anh bấm tắt điện thoại.
Tô Lương Mặc cất điện thoại vào túi, lạnh lùng nhìn Ngụy Na, giọng nói trầm trầm: “Cô Ngụy, bây giờ cô vẫn còn một cơ hội, xin lỗi hoặc là nhà họ Ngụy tán gia bại sản”
Nếu người khác nói lời này thì cũng chỉ nói cho vui, nhưng Tô Lương Mặc, nếu anh đã dám nói vậy thì chắc chắn 100% sẽ làm được. Mặc dù trong chuyện tình cảm anh có chút ngu ngơ, nhưng trong sự nghiệp của mình, Tô Lương Mặc chưa bao giờ nuốt lời.
“Cái gì?” Ngụy Na ngỡ ngàng, hình như cô ta vừa nghe thấy những lời rất ghê gớm, “Anh vừa nói, anh sẽ khiến nhà họ Ngụy tán gia bại sản?”
Ánh mắt nhìn Tô Lương Mặc của Ngụy Na cứ như đang nhìn một chuyện thú vị, còn mọi người xung quanh, nghe thấy lời “nói khoác mà không biết ngượng” của Tô Lương Mặc, đều cảm thấy vừa nấy mù mắt rồi mới cảm thấy cái tên răng trắng môi đỏ, không có râu này thần thái phi thường.
Đó là nhà họ Ngụy, trùm bất động sản của thành phố này đó.
Nói tán gia bại sản thì có thể tán gia bại sản sao??
Lương Tiếu Ý đứng ở một bên, cô không có chút nghi ngờ về năng lực của người đàn ông này. Cho dù nhà họ Ngụy có lai lịch gì, chỉ cần người đàn ông này muốn, Tô Thị có thể dễ dàng đàn áp sản nghiệp của nhà họ Ngụy.
Có chút đồng cảm nhìn Ngụy Na đang cười khinh bỉ, Lương Tiểu Ý cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Ngụy Na một câu.
“Khụ khụ, cô Ngụy;’ Sau năm năm mài giữa tôi luyện, cô không còn là Lương Tiểu Ý đơn thuần hiền lành của năm năm trước nữa, nhưng cho dù không còn là Lương Tiểu Ý của năm năm trước, thì lúc này cô vẫn làm cái chuyện như “gà mẹ” này: “Tôi cho rằng bây giờ cô Ngụy nên xin lỗi tôi, như vậy là tốt nhất”
Cô vốn vì muốn tốt cho Ngụy Na, thật đó, có chọc tức ai cũng đừng có chọc tức Tô Lương Mặc. Tuy nhiên chuyện này có liên quan đến Lương Tiếu Ý nếu không cô cũng không rảnh để khuyên nhủ Ngụy Na.
Ngụy Na nghe lời khuyên của Lương Tiểu Ý xong lại càng hiểu nhầm Lương Tiểu Ý hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Na nở nụ cười lạnh. Đôi môi đỏ cười khinh bỉ: “Cô là thứ gì chứ, tôi đường đường là con gái của trùm bất động sản, giá trị hàng trăm triệu, tại sao phải cúi đầu xin lỗi người phụ nữ đê tiện như cô chứ?” Nói xong, cô ta liếc nhìn Tô Lương Mặc, nhưng ánh mắt không còn như trước đó nữa.
Ngụy Na nghe xong, đầu tiên là chau mày không vui, ánh mắt có chút khinh thường. Vô tình liếc nhìn một cái, ánh mắt khinh thường chợt biến mất, ngay sau đó, ánh mắt nóng rực của cô ta nhìn chăm chằm người đàn ông.
Thật ra, không chỉ có mình Ngụy Na mà rất nhiều phụ nữ ở đây cũng dùng ánh mắt đó nhìn Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc: khôi ngô tuấn tú, thân hình cao thẳng, anh không hay cười, chỉ đứng ở đó thôi cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Anh là?” Ánh mắt nhìn Tô Lương Mặc của Ngụy Na, hận không thể nuốt chửng Tô Lương Mặc. Ánh mắt khiến tất cả mọi người đểu dễ dàng hiểu được.
Người đàn ông tuấn tú lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Na, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bộ đồ cô Ngụy mặc trên người nhìn rất quen, cô mua ở đâu thế?”
Ngụy Na nghe xong, trong lòng có chút vui sướng, ánh mắt của người đàn ông này không tồi, Ngụy Na cho rằng bộ đồ trên người cô ta là bản giới hạn mới ra mắt của Chanel, cả nước Z chỉ có một chiếc, trừ những người quan tâm đến các thương hiệu thời trang ra thì chẳng có mấy người có thể “nhìn rất quen” bộ đồ trên người cô ta.
Ngụy Na cho rằng, người đàn ông trông có vẻ ưu tú lạ thường này đang nịnh hót tâng bốc cô ta.
Khóe miệng bất giác cong lên, Ngụy Na cố tình nói một cách không để tâm: “Cũng không phải thứ gì ghê gớm7 Ngụy Na cười nũng nịu, nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt quyến rũ, sau đó từ từ lên tiếng: “Chỉ là thiết kế mới nhất mùa này của Chanel, cả nước Z chỉ có một chiếc mà thôi”
Người đàn ông nghe xong gật đầu, lạnh lùng thu lại ánh mắt. Lôi điện thoại ra, gọi cho Lục Trầm: “Cầm bộ đồ trên bàn trong phòng ngủ của tớ xuống đấy… Đúng, bây giờ, ngay lập tức”
Nói xong, anh bấm tắt điện thoại.
Tô Lương Mặc cất điện thoại vào túi, lạnh lùng nhìn Ngụy Na, giọng nói trầm trầm: “Cô Ngụy, bây giờ cô vẫn còn một cơ hội, xin lỗi hoặc là nhà họ Ngụy tán gia bại sản”
Nếu người khác nói lời này thì cũng chỉ nói cho vui, nhưng Tô Lương Mặc, nếu anh đã dám nói vậy thì chắc chắn 100% sẽ làm được. Mặc dù trong chuyện tình cảm anh có chút ngu ngơ, nhưng trong sự nghiệp của mình, Tô Lương Mặc chưa bao giờ nuốt lời.
“Cái gì?” Ngụy Na ngỡ ngàng, hình như cô ta vừa nghe thấy những lời rất ghê gớm, “Anh vừa nói, anh sẽ khiến nhà họ Ngụy tán gia bại sản?”
Ánh mắt nhìn Tô Lương Mặc của Ngụy Na cứ như đang nhìn một chuyện thú vị, còn mọi người xung quanh, nghe thấy lời “nói khoác mà không biết ngượng” của Tô Lương Mặc, đều cảm thấy vừa nấy mù mắt rồi mới cảm thấy cái tên răng trắng môi đỏ, không có râu này thần thái phi thường.
Đó là nhà họ Ngụy, trùm bất động sản của thành phố này đó.
Nói tán gia bại sản thì có thể tán gia bại sản sao??
Lương Tiếu Ý đứng ở một bên, cô không có chút nghi ngờ về năng lực của người đàn ông này. Cho dù nhà họ Ngụy có lai lịch gì, chỉ cần người đàn ông này muốn, Tô Thị có thể dễ dàng đàn áp sản nghiệp của nhà họ Ngụy.
Có chút đồng cảm nhìn Ngụy Na đang cười khinh bỉ, Lương Tiểu Ý cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Ngụy Na một câu.
“Khụ khụ, cô Ngụy;’ Sau năm năm mài giữa tôi luyện, cô không còn là Lương Tiểu Ý đơn thuần hiền lành của năm năm trước nữa, nhưng cho dù không còn là Lương Tiểu Ý của năm năm trước, thì lúc này cô vẫn làm cái chuyện như “gà mẹ” này: “Tôi cho rằng bây giờ cô Ngụy nên xin lỗi tôi, như vậy là tốt nhất”
Cô vốn vì muốn tốt cho Ngụy Na, thật đó, có chọc tức ai cũng đừng có chọc tức Tô Lương Mặc. Tuy nhiên chuyện này có liên quan đến Lương Tiếu Ý nếu không cô cũng không rảnh để khuyên nhủ Ngụy Na.
Ngụy Na nghe lời khuyên của Lương Tiểu Ý xong lại càng hiểu nhầm Lương Tiểu Ý hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Na nở nụ cười lạnh. Đôi môi đỏ cười khinh bỉ: “Cô là thứ gì chứ, tôi đường đường là con gái của trùm bất động sản, giá trị hàng trăm triệu, tại sao phải cúi đầu xin lỗi người phụ nữ đê tiện như cô chứ?” Nói xong, cô ta liếc nhìn Tô Lương Mặc, nhưng ánh mắt không còn như trước đó nữa.
Bình luận facebook