Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 604
Chương 604
“Vậy nếu, sau này em gặp lại người đó, em gọi là ông lớn…”
Lương Chỉ Duy thật thà nói, còn chưa nói nói hết đã bị Lương Chỉ Hoành lạnh lùng, lên tiếng chặn họng: “Im miệng!”
Khuôn mặt nhỏ của Lương Chỉ Hoành biến sắc, hít một hơi thật sâu: “Chi Duy, em nhớ này, kính trên nhường dưới là chuyện tốt, nhưng đối với những người không đáng để chúng †a tôn trọng, nếu gặp lại em chỉ cần gọi người đó là ông Tô”
“Ông Tô?” Đôi mắt của Lương Chi Duy để lộ vẻ hoài nghỉ: “Anh, anh quen ông ấy sao?”
Lương Chi Hoành liếc nhìn em trai: “Bài tập hôm nay ở trường mẫu giáo làm hết chưa?”
Cậu giống như một người phụ huynh hỏi đến bài tập của con trẻ, Lương Chỉ Duy bĩu môi: “Đâu phải anh không biết, mấy thứ trường mẫu giáo dạy, em đã học thuộc từ lâu rồi, giờ em đang đọc sách Olympic.”
“Vậy đi đọc đi”
“Dạ.”
Tâng một Sau khi Lương Chỉ Duy đi lên tầng, Lương Tiểu Ý ngã gục xuống ghế sofa.
Cô liếc nhìn quyển chứng nhận ly hôn màu xanh trong tay, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời… Dường như, là được giải thoát, nhưng dường như lại không phải.
Cảm giác này rất khó nói thành lời.
Cô nhớ lại lời mà người phục vụ anh tuấn nói với cô ở quán cà phê đối diện bệnh viện. Bỗng chốc cô lại chìm vào Suy tư.
“Không! Không thể nào!” Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy khỏi ghế sofa: “Không được suy nghĩ lung tung”
“Đây là nghiệt duyên! Mối nghiệt duyên này đáng nhẽ phải kết thúc từ lâu rồi!” Chuyện lúc trước của cô và Tô Lương Mặc, chính là nghiệt duyên!
Đúng lúc này, Savvy trở về.
Anh ta xách theo túi lớn túi nhỏ, nách cũng đang kẹp thêm một túi, dáng vẻ trông rất buồn cười.
Lương Tiểu Ý ra đón, đỡ túi đồ trên tay anh ta: “Để em”
“Sao em đã về rồi?” Savvy sững sờ, không ngờ Lương Tiểu Ý đang ở nhà.
Lương Tiểu Ý đặt túi đồ mua sắm trong tay xuống, biểu cảm rất khó để diễn tả thành lời: “Có hai tin, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt và tin xấu?… Vậy anh muốn nghe tin tốt trước”
Savvy mỉm cười.
“Tin thứ nhất, anh ấy cuối cùng cũng đã ký đơn ly hôn”
Savvy sững sờ.
“Tin thứ hai, thực tế thì em và anh ấy đã ly hôn 5 năm, giấy chứng nhận ly hôn này là ông nội Tô đích thân mang đến. Em đúng thật là quá vinh hạnh”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Đừng hỏi nữa” Lương Tiểu Ý tỏ vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt sâu thẳm của Savvy nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới hỏi: “Nếu em đã ly hôn rồi, vậy thì Lương Tiểu Ý; Anh ta đột nhiên giữ lấy vai Lương Tiếu Ý: “Gả cho anh đi”
“Vậy nếu, sau này em gặp lại người đó, em gọi là ông lớn…”
Lương Chỉ Duy thật thà nói, còn chưa nói nói hết đã bị Lương Chỉ Hoành lạnh lùng, lên tiếng chặn họng: “Im miệng!”
Khuôn mặt nhỏ của Lương Chỉ Hoành biến sắc, hít một hơi thật sâu: “Chi Duy, em nhớ này, kính trên nhường dưới là chuyện tốt, nhưng đối với những người không đáng để chúng †a tôn trọng, nếu gặp lại em chỉ cần gọi người đó là ông Tô”
“Ông Tô?” Đôi mắt của Lương Chi Duy để lộ vẻ hoài nghỉ: “Anh, anh quen ông ấy sao?”
Lương Chi Hoành liếc nhìn em trai: “Bài tập hôm nay ở trường mẫu giáo làm hết chưa?”
Cậu giống như một người phụ huynh hỏi đến bài tập của con trẻ, Lương Chỉ Duy bĩu môi: “Đâu phải anh không biết, mấy thứ trường mẫu giáo dạy, em đã học thuộc từ lâu rồi, giờ em đang đọc sách Olympic.”
“Vậy đi đọc đi”
“Dạ.”
Tâng một Sau khi Lương Chỉ Duy đi lên tầng, Lương Tiểu Ý ngã gục xuống ghế sofa.
Cô liếc nhìn quyển chứng nhận ly hôn màu xanh trong tay, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời… Dường như, là được giải thoát, nhưng dường như lại không phải.
Cảm giác này rất khó nói thành lời.
Cô nhớ lại lời mà người phục vụ anh tuấn nói với cô ở quán cà phê đối diện bệnh viện. Bỗng chốc cô lại chìm vào Suy tư.
“Không! Không thể nào!” Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy khỏi ghế sofa: “Không được suy nghĩ lung tung”
“Đây là nghiệt duyên! Mối nghiệt duyên này đáng nhẽ phải kết thúc từ lâu rồi!” Chuyện lúc trước của cô và Tô Lương Mặc, chính là nghiệt duyên!
Đúng lúc này, Savvy trở về.
Anh ta xách theo túi lớn túi nhỏ, nách cũng đang kẹp thêm một túi, dáng vẻ trông rất buồn cười.
Lương Tiểu Ý ra đón, đỡ túi đồ trên tay anh ta: “Để em”
“Sao em đã về rồi?” Savvy sững sờ, không ngờ Lương Tiểu Ý đang ở nhà.
Lương Tiểu Ý đặt túi đồ mua sắm trong tay xuống, biểu cảm rất khó để diễn tả thành lời: “Có hai tin, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt và tin xấu?… Vậy anh muốn nghe tin tốt trước”
Savvy mỉm cười.
“Tin thứ nhất, anh ấy cuối cùng cũng đã ký đơn ly hôn”
Savvy sững sờ.
“Tin thứ hai, thực tế thì em và anh ấy đã ly hôn 5 năm, giấy chứng nhận ly hôn này là ông nội Tô đích thân mang đến. Em đúng thật là quá vinh hạnh”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Đừng hỏi nữa” Lương Tiểu Ý tỏ vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt sâu thẳm của Savvy nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới hỏi: “Nếu em đã ly hôn rồi, vậy thì Lương Tiểu Ý; Anh ta đột nhiên giữ lấy vai Lương Tiếu Ý: “Gả cho anh đi”
Bình luận facebook