Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
Chương 635
Cô nói: “Tình yêu của anh chỉ là một trò chơi, cả người em thực sự vô cùng mệt mỏi rồi. Không chỉ mặt em già đi, da dẻ em, cơ thể em, cả nơi này nữa” Cô chỉ vào ngực trái của mình: “Em thực sự mệt lắm rồi, chỗ này của em, không biết đã bãi công từ bao giờ rồi”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn mang theo một cảm xúc khác lạ, có thương nhớ, có lo lắng, có bất lực… Cô khẩn khoản nói: “Nếu có thể, mong anh đừng vì sự ích kỷ của mình mà lại diễn trò chơi tình yêu, diễn màn cướp hôn hoành tráng này nữa”
Anh mím môi không nói gì.
Không phải như vậy, không phải một trò chơi tình yêu.
Nhưng anh không thể nói nên lời.
Cô đứng ngay trước mặt anh. Hôm nay, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh, nhưng cô lại tẩy trang trước mặt mọi người.
Cô quá thẳng thắn.
Cô tẩy trang trước mặt anh, cô chỉ cho anh từng nếp nhăn do thời gian và anh tạo ra trên mặt cô, cô giải thích vì sao từng nếp nhăn xuất hiện. Cô không tức giận, không nổi cáu.
Cô chỉ dùng giọng nói giống như đang trần thuật lại để nói mọi chuyện.
Cô giống như một hướng viên giỏi nhất đang tận tâm giải thích từng nếp nhăn trên mặt mình.
Tô Lương Mặc mấp máy môi, nhưng anh chợt nhận ra cổ họng mình khô khốc, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào hết.
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, Tô Lương Mặc nhìn rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt to tròn của cô.
Ngay lập tức anh nhận ra vấn đề lúc này… Anh đã khiến cô cảm thấy quá mệt mỏi.
“Nếu chúng ta đã ly hôn rồi, như vậy cũng tốt. Tại sao còn cần trò chơi tình yêu này chứ. Có lẽ với anh mà nói, đây chỉ là một bài nhạc đệm trong cuộc sống. Nhưng Tô Lương Mặc, em mệt rồi” Tẩy đi khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, trải qua những chuyện ngày hôm nay, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một cái giường, nằm lên đó, ngủ thiếp đi. Khuôn mặt cô càng thêm mệt mỏi.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu: “Em không muốn đi tiếp nữa”
Lương Tiểu Ý quay người định rời đi.
Bỗng nhiên phía sau cô vang lên một tiếng hét lớn, một cánh tay cường tráng vươn đến. Lương Tiểu Ý cảm giác cơ thể bỗng nặng trịch, có người giữ cô lại từ phía sau, cô định thần lại, một lồng ngực ấm áp đang dính chặt vào lưng cô.
“Lương Tiểu Ý, anh sẽ không buông em ra đâu” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Không bao giờ”
Trái tim Lương Tiểu Ý bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Tại sao chứ? Vì con? Hay lại là một trò chơi khác? Anh muốn báo thù?
Hay anh không phục? Rốt cuộc là tại sao chứ, tại sao anh không chịu buông tha cho em? Nếu như Tô Lương Mặc anh muốn phụ nữ, muốn có con, đây đều không phải là vấn đề.
Bao nhiêu cô gái khác tình nguyện chạy đến cửa sinh con cho anh. Có phải Tô Lương Mặc anh nhìn thấy Lương Tiểu Ý em dễ bắt nạt nên anh liền dốc sức bắt nạt em đúng không?”
Trên thế giới này lại có câu chuyện nực cười như thế này sao?
Mắt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, cô giấy dụa: “Buông tay ral”
“Không buông!”
“Anh buông tay rat”
“Anh không buông!”
Lương Tiểu Ý giãy dụa, nhưng cánh tay cường tráng của anh không hề dao động. Khuỷu Lương Tiểu Ý dùng lực, cô huých vào ngực anh. Tai cô nghe thấy tiếng “Hự” nhẹ của anh.
Bấy giờ Lương Tiểu Ý mới chợt nhớ ra… Vết thương của anh!
Cô bỗng nhiên quay phắt người lại, cởi bộ vest của anh ra, phần ngực trái của chiếc áo sơ mi bên trong đã nhuộm một màu đỏ.
Cô nói: “Tình yêu của anh chỉ là một trò chơi, cả người em thực sự vô cùng mệt mỏi rồi. Không chỉ mặt em già đi, da dẻ em, cơ thể em, cả nơi này nữa” Cô chỉ vào ngực trái của mình: “Em thực sự mệt lắm rồi, chỗ này của em, không biết đã bãi công từ bao giờ rồi”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn mang theo một cảm xúc khác lạ, có thương nhớ, có lo lắng, có bất lực… Cô khẩn khoản nói: “Nếu có thể, mong anh đừng vì sự ích kỷ của mình mà lại diễn trò chơi tình yêu, diễn màn cướp hôn hoành tráng này nữa”
Anh mím môi không nói gì.
Không phải như vậy, không phải một trò chơi tình yêu.
Nhưng anh không thể nói nên lời.
Cô đứng ngay trước mặt anh. Hôm nay, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh, nhưng cô lại tẩy trang trước mặt mọi người.
Cô quá thẳng thắn.
Cô tẩy trang trước mặt anh, cô chỉ cho anh từng nếp nhăn do thời gian và anh tạo ra trên mặt cô, cô giải thích vì sao từng nếp nhăn xuất hiện. Cô không tức giận, không nổi cáu.
Cô chỉ dùng giọng nói giống như đang trần thuật lại để nói mọi chuyện.
Cô giống như một hướng viên giỏi nhất đang tận tâm giải thích từng nếp nhăn trên mặt mình.
Tô Lương Mặc mấp máy môi, nhưng anh chợt nhận ra cổ họng mình khô khốc, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào hết.
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, Tô Lương Mặc nhìn rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt to tròn của cô.
Ngay lập tức anh nhận ra vấn đề lúc này… Anh đã khiến cô cảm thấy quá mệt mỏi.
“Nếu chúng ta đã ly hôn rồi, như vậy cũng tốt. Tại sao còn cần trò chơi tình yêu này chứ. Có lẽ với anh mà nói, đây chỉ là một bài nhạc đệm trong cuộc sống. Nhưng Tô Lương Mặc, em mệt rồi” Tẩy đi khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, trải qua những chuyện ngày hôm nay, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một cái giường, nằm lên đó, ngủ thiếp đi. Khuôn mặt cô càng thêm mệt mỏi.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu: “Em không muốn đi tiếp nữa”
Lương Tiểu Ý quay người định rời đi.
Bỗng nhiên phía sau cô vang lên một tiếng hét lớn, một cánh tay cường tráng vươn đến. Lương Tiểu Ý cảm giác cơ thể bỗng nặng trịch, có người giữ cô lại từ phía sau, cô định thần lại, một lồng ngực ấm áp đang dính chặt vào lưng cô.
“Lương Tiểu Ý, anh sẽ không buông em ra đâu” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Không bao giờ”
Trái tim Lương Tiểu Ý bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Tại sao chứ? Vì con? Hay lại là một trò chơi khác? Anh muốn báo thù?
Hay anh không phục? Rốt cuộc là tại sao chứ, tại sao anh không chịu buông tha cho em? Nếu như Tô Lương Mặc anh muốn phụ nữ, muốn có con, đây đều không phải là vấn đề.
Bao nhiêu cô gái khác tình nguyện chạy đến cửa sinh con cho anh. Có phải Tô Lương Mặc anh nhìn thấy Lương Tiểu Ý em dễ bắt nạt nên anh liền dốc sức bắt nạt em đúng không?”
Trên thế giới này lại có câu chuyện nực cười như thế này sao?
Mắt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, cô giấy dụa: “Buông tay ral”
“Không buông!”
“Anh buông tay rat”
“Anh không buông!”
Lương Tiểu Ý giãy dụa, nhưng cánh tay cường tráng của anh không hề dao động. Khuỷu Lương Tiểu Ý dùng lực, cô huých vào ngực anh. Tai cô nghe thấy tiếng “Hự” nhẹ của anh.
Bấy giờ Lương Tiểu Ý mới chợt nhớ ra… Vết thương của anh!
Cô bỗng nhiên quay phắt người lại, cởi bộ vest của anh ra, phần ngực trái của chiếc áo sơ mi bên trong đã nhuộm một màu đỏ.
Bình luận facebook