Đơn giản mà nói thì Vu Hàn rời nhà trốn đi, nhưng lại không có chỗ ở, may mắn gặp Khúc Thiến thu lưu nàng. Từ đó về sau nàng liền lại ở chung với Khúc Thiến, nàng ở phía sau quán, cũng là m việc để sinh sống.
Khúc Thiến là một người tốt, nhưng rất khi nói chuyện về bản thân. Cùng ở chung với nàng hơn một tháng đến nay, Vu Hàn chỉ biết Khúc Thiến kết hôn khi còn rất trẻ, nhưng rồi lại ly hôn. Tiểu Cương cũng không phải là con ruột nàng, mà là con của một cặp vợ chồng giả làm chủ cho thuê nhà bỏ lại.
Đó là một đôi vợ chồng trẻ, nhưng thực tế là người yêu, bọn họ ôm Tiểu Cương, diễn kịch trước mặt Khúc Thiến, nói vì muốn ở cùng với cha mẹ, nên mới đem phòng cho thuê.
Bọn họ thu nửa năm tiền đặt cọc, cùng với ba tháng tiền thuê nhà, liền lấy cớ đem đứa nhỏ tạm bỏ lại cho Khúc Thiến, liền biến mất.
” Tốt lắm, chúng ta mau làm việc thôi.” Khúc Thiếnđột nhiên vỗ tay, nói. ” Tiểu Dư, xe ở dưới lầu sao?”
” Tao!” Lưu Dư đột nhiên nhảy dựng. ” Em cũng quên mất, mau chuyển thôi!”
Ba người lập tức hành động.
Cuốc sống tại Đài Bắc quả không dễ dàng, dù chỉ là muốn tìm một chỗ dừng xe cũng là một việc khó, thật may là khu chung cư của Lưu Dư có bãi đỗ xe ngầm, để công bằng, mỗi tầng đều có hai chỗ đỗ xe. Đây cũng là lý do vì sao giá cho thuê lại cao đến vậy, 10 vạn tệ. (*Tính toán*, 1 tệ=2k Má ui)
Vừa nghe thấy cái giá trên trời này, quả thực Lưu Dư bị dọa choáng váng, bởi vì người bình thường một tháng làm sao có thể kiếm được 10 vạn tệ nha? Cho dù có thể thì còn những chi tiêu khác? Chẳng lẽ ăn sống Tây bắc mà sống sao? (Ý tỷ ấy là ăn khi khống mà sống =.=)
Nhưng là Trần luật sư lại khiến nàng đại khai nhãn giới, sau khi biết ý định muốn cho thuê của nàng, mà không phải muốn bán đi, chỉ trong một tuần mà đã cho thuê oàn bộ. ở xác định của nàng ý nguyện là muốn đem phòng ở thuê, mà không phải bán đi sau, ngắn ngủn một tuần nội hắn liền đem chung cư cho thuê hết. Hơn nữa là ký hợp đồng 1 năm liền, hay nhất là tiền bộ số tiền thuê đều đã bay vào túi nàng.
Một tháng 10 vạn, một năm 120 vạn, có đến tận 6 tầng, tổng cộng kiếm được 720 vạn tệ nha! (Chỗ này không phải là tác giả viết sai đâu, để mai ta sẽ giải thích cho các nàng >_<)
Có quá khoa trương không?
Bất quá khi nàng xem số xe của người thuê nhà, nàng thấy chẳng xa xỉ chút nào. BMV, LEXUS, đều là những dòng xe có tiếng, giá hơn 100 vạn. Khó trách bọn họ chịu bỏ ra hơn trăm vạn tiền thê nhà.
” Đồ đạc rất nhiều, chúng ta nên mang hết mộ lần hay phải chia nhỏ ra?” Vu Hàn nhìn đống đồ đạc nhồi nhét trong chiếc March, hỏi. (March, hay Nissan March, hay Mirca là một loại xe nhỏ dành cho phái nữ. *bạn thích xe này, giá bình thường nhiều màu đẹp*)
” Nên mang theo một lần thôi. Để em ấn thang máy.” Lưu Dư nói xong, ôm lấy một túi đồ, xoay người đi đến cửa.
Nàng vừa mới bước đến trước thang máy, còn không kịp vươn tay ấn nút, thì cửa đã mở ra. Thao bản năng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng phía trong, Lưu Dư ngạc nhiên, hai tròng mắt mở lớn.
Nghe tiếng thang máy mở cửa, ánh mắt Khương Khắc rời khỏi bản báo cáo trên tay, ngẩng đầu lên. Khi anh đang chuẩn bước ra thang máy thì lại nhìn thấy một nữ nhân quen mắt đứng ở trước cửa. Anh nhớ lại một chút, ốn là người có trí nhớ tuyệt vời, chỉ cần thấy qua là không thể quên, anh liền nhận ra nữ nhân đang nhìn anh trân trối nghẹn họng là ai.
“……”
Anh định mở miệng hỏi nàng, nhưng không hiểu sao nữ nhân kia bỗng thét lên, còn lấy đống giấy tờ ném đi.
“A!”
Ở tình huống chỉ mành treo chuông, Khương Khắc cố hết sức né công kích, mày túc khởi, trừng mắt nhìn nàng.
” Làm gì?” Anh hỏi.
” Tôi……” Lưu Dư biết đã làm sai, không biết phải nói gì nữa.
” Đã xảy ra chuyện gì?” Ôm một đống đồ khác, Vu Hàn đi lên hỏi.
Lưu Dư lập tức xoay người, trốn sau lưng nàng.
Vu Hàn tò mò quay đầu liếc nhìn Lưu Dư, lại nhìn về nam tử xa lạ trong thang máy. không biết nói gì. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Khắc nhíu mày lại, đủ biết chính anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh định nói tiếng xin lỗi Lưu Dư, muốn biết nàng đã tìm được công việc mới hay chưa? Vạn vạn không thể ngờ chỉ vì nàng vô ý đổ nước cafe lên người anh mà bị mất việc. Loại khiển trách này cũng quá mức rồi, nếu như nàng đồng ý, anh sẽ giúp tìm cho nàng một công việc thích hợp.
Nhưng anh chưa kịp mở lời, nàng đã lấy giấy ném hắn. Nữ nhân này rốt cuộc làm sao vậy?
Đợi sau một lúc lâu, vẫn không có người nguyện ý mở miệng. Nếu hai đương sự không muốn mở miệng trước, Vu Hàn thầm nghĩ nhanh chút buông đống đồ nặng này ra.
” Thật xin lỗi, chúng tôi có thể sử dụng?” Vu Hàn hỏi nam tử, vì anh đứng chặn ở lối vào.
Khương Khắc sửng sốt, lúc này mới chú ý tới người phụ nữ trước mắt cũng đang ôm mộ đống đồ, hơn nữa xem bàn tay trắng bệch, đủ biết nó không nhẹ chút nào.
” Thật có lỗi.” Anh lập tức tránh ra, nhường chỗ cho nàng.
” Cám ơn.” Vu Hàn mỉm cười cảm tạ.
Nàng mang bao giấy để lại trong thang máy, thở mạnh ra. Rồi cũng đem đống giấy Lưu Dư cầm lúc nãy đặt gọn vào, mới xoayngười, đẩy ngã Lưu Dư.
” Tiểu Dư!” Nàng kêu lên, đỡ lấy Lưu Dư. ” Làm chi?” Lưu Dư khó hiểu hỏi.
Thực tế Lưu Dư cũng không biết nàng đang làm sao, nàng đã bị đuổi việc, không cần phải sợ Tổng giám đốc nữa. Cho dù anh ta có thể một cước làm cả công ty chấn động, (Khắc ca là Tổng giám đốc-CEO, hay Tổng giám đốc, trong khi Dư tỷ làm ở công ty chi nhánh. Mà thường thì nếu như chi nhánh làm ăn không tốt thì rất dễ bị công ty mẹ giải thể) là Tổng giám đốc đại nhân mà bất kỳ ai trong công ty cũng phải nể sợ, cao cao tại thượng, là người có thể khiến cho các bậc đáng tuổi làm cha làm mẹ hắn (Để như vậy là trong suy nghĩ của Dư tỷ không có hảo cảm lắm với Khắc ca, ai bỉu làm tỷ ấy mất việc) cũng phải cúi đầu. Nhưng bây giờ, mấy chuyện này cũng chẳng quan trọng với nàng, nàng đâu còn là nhân viên của hắn nữa, cũng đâu thèm tiền lương hắn trao mà sống.
Nàng căn bản không việc gì phải sợ hắn.
” Không có việc gì.” Nàng hít sâu một hơi, lắc đầu nói.
Vu Hàn hoài nghi nhìn nàng. ” Thật vậy chăng?”
Như là muốn củng cố tin tưởng vào bản thân, nàng lại hít sâu một hơi, sau đó kiên định nói:” Thật sự.”
Vu Hàn lại nhìn nàng một lần nữa. ” Chúng ta mau chuyển đồ thôi!” Khúc Thiến còn đang ởbên kia chờ hai người trở về chuyển đợt thứ hai.
Lưu Dư gật đầu, cùng Vu Hàn trở về xe March tiếp tục công việc.
Xe của Khương Khắc vừa lúc đúng đỗ trước xe March, nguyên bản đã khởi động máy chuẩn bị đi, thì thấy hai nữ nhân gầy yếu vừa nãy khuân một chiesc thùng lớn từ phía thùng xe đi xuống. Vừa chuyển, đôi mắt hạnh viên sanh (*Mở lớn, nghĩa đen. Hem bik có từ tương tự T^T), thở hổn hển không ngớt. Nhất là nữ nhân chẳng hiểu vì lý do gì mà lấy giấy ném anh, mà còn kinh ngạc ở chỗ, cho dù là hai người cùng chau khuân thùng thì nữa nhân kia có vẻ ít tốn sức hơn, nàng mới là người cố bê cái hùng ấy.
Đủ! Anh thật sự không thể đứng nhìn được nữa.
Anh đem tắt máy, xuống xe đi đến chỗ các nàng.
” Cần hỗ trợ không?” Anh hỏi.
Nghe thấy vậy, các nàng đồng thời quay đầu lại.
Dọa! Vừa thấy anh, biểu tình Lưu Dư lại là chấn kinh.
Làm cái quỷ gì? (Thậ ra đây là một câu ch** thề) Bộ dạng anh khủng bố đến như vậy sao? Khương Khắc cảm giác thập phần khó chịu.
” Cần hỗ trợ không?” Anh hỏi Vu Hàn.
Vu Hàn nhanh chóng gật đầu, lập tức lại ngượng ngùng hỏi:” Có phiền không? Sẽ không làmchậm trễ công việc của ngài chứ?” (Lúc đầu ta định để là anh, nhưng mấy ngwofi này mới quen nhau, gọi anh hơi kỳ) Vu Hàn nghĩ, người đàn ông này cũng không đơn giản, khí chất khác hẳn với người bình thường.
” Nếu phiền thì ôi sẽ không chủ động” Khương Khắc trả lời đơn giản, xắn áo lên, lộ rõ bắp tay cuồn cuộn (*Dãi* Mãnh nam ak~), sau đó nhấc chiếc thùng lên.
Lưu Dư lập tức lui về phía sau, thấy hắn chỉ hơi cử động thắt lưng, tay duỗi ra là nhấc được chiếc thùng mà hai nàng dùng sức ‘Chín trâu hai hổ’ mà vẫn không thể nhấc nổi xuống thùng xe.
Nàng kìm lòng không được lập tức dùng sức vỗ tay, mặt kích động phiếm hồng. Thật là lợi hại! Thật là lợi hại!
Khương Khắc ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng.
” Ách…… Tôi chỉ là cảm thấy ngài rất lợi hại, cho nên mới……” Nàng nói nhát gừng, ngắt quãng, chân tay luống cuống nói.
” Cám ơn.” Miệng khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy mặt nàng hồng hồng rất đáng yêu. ” Cái này cũng chuyển đến thang máy lý sao?” Anh hỏi Vu Hàn.
” Đúng vậy, phiền ngài. Cám ơn.” Vu Hàn vội vàng gật đầu.
Có anh hỗ trợ, mọi thứ bên trong xe ddethoasg chốc được chuyển đến thang máy.
” Cám ơn.” Vu Hàn lại nói lời cảm tạ.” Tôi tên Vu Hàn, nàng kêu Lưu Dư, chúng tôi ở tại tầng tám. Nếu có chuyện mà chúng tôi có thể giúp đỡ, xin đừng khách khí, cứ việc mở miệng.”
Khương Khắc gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Bình luận facebook