Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Đạt được sự đồng ý của cha mẹ Tiêu, Lục Thừa Phong nhanh chóng tới cửa ra mắt. Chỉ là khi Tiêu Ninh Dữ thấy đống lễ vật chuẩn bị trong va li của anh, ngây ngẩn cả người: “Lục Thừa Phong, anh mang nhiều đồ vậy?” Thử lật qua vài món, giá trị không hề nhỏ.
Lục Thừa Phong hết sức nghiêm túc: “Không nhiều. Lần đầu tiên đến nhà, anh đang lo bằng này thứ vẫn chưa đủ.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tiêu Ninh Dữ vội ngăn anh lại, sợ anh lại mang thêm.
Sáng sớm Lục Thừa Phong thức dậy đã mang vẻ mặt nghiêm trọng. Lần đầu tiên chính thức ra mắt cha mẹ Tiêu Ninh Dữ, anh đã sẵn sàng trận địa đón địch. Hai người kết hôn rồi mới đến nhà thăm hỏi cha mẹ, Lục Thừa Phong cảm thấy đây đúng là anh cân nhắc không chu toàn, hẳn là ấn tượng của hai vị phụ huynh với anh kém đi nhiều. Lần này tới nhà họ Tiêu, anh hạ quyết tâm phải đạt được sự tán thành của cha mẹ Tiêu Ninh Dữ bằng mọi giá.
Dàn trận sẵn sàng đón địch còn có nhà họ Tiêu.
Một ngày trước đó đã cho tổng vệ sinh toàn bộ, mẹ Tiêu đi tới đi lui trong phòng khách, ánh mắt ngóng trông ra ngoài cổng không biết bao nhiêu lần.
Cha Tiêu thì bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, thấy mẹ Tiêu thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đi lui, nói: “Bà ngồi xuống đi, đến thì tự đến, bà gấp cái gì.”
Mẹ Tiêu trừng cha Tiêu một cái: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Dữ dẫn người về nhà, tôi không được sốt ruột à? Cứ nói tôi, ông không khẩn trương không nôn nóng, sao ông đọc tạp chí hơn nửa giờ vẫn chỉ ở trang này?”
Cha Tiêu lúng túng xoay mặt đi, tỉnh bơ lật cuốn tạp chí trên tay sang một trang khác.
Mẹ Tiêu nhìn động tác của cha Tiêu, không vạch trần ông. Bà không đi đi lại nữa, ngồi xuống, nhịn không được cảm thán một câu: “Nhanh như thế Tiểu Dữ của chúng ta cũng kết hôn rồi. Đứa bé nhà họ Lục kia tôi nghe nói cũng là người ưu tú. Tôi nghe ngóng chỗ Tiểu Chu, thằng bé đối xử với Tiểu Dữ tốt lắm.”
Cha Tiêu hừ một tiếng: “Gặp còn chưa gặp, tốt cái gì mà tốt.”
“Không phải hôm nay được gặp còn gì?” Mẹ Tiêu đáp.
“Vậy gặp xong bà hãy nói.” Chưa thấy mặt mũi đâu đã lừa Tiểu Dữ của hai ông bà đi kết hôn, cha Tiêu cứ canh cánh trong lòng chuyện này. Tuy nhà họ Tiêu không thể so sánh với nhà họ Lục, nhưng lúc này không thể nhún nhường. Phải để thằng nhóc Lục Thừa Phong kia biết, không được ức hiếp Tiêu Ninh Dữ. Nhà họ Tiêu có người chứ không phải không.
…
Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ nhanh chóng tới nhà chính của Tiêu gia, để người chuyển đồ từ xe xuống, còn hai người tự xách mấy thứ đi vào.
Mẹ Tiêu thấy hai người đến, vội vàng đứng lên, vui mừng lại gần bọn họ. Còn cha Tiêu thì nghiêm mặt, để mẹ Tiêu giục mấy câu mới chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn lom lom hai người bên kia.
“Mẹ, cha. Con rất xin lỗi trước kia không thể đến thăm hỏi.” Lục Thừa Phong lên tiếng đầu tiên, đổi xưng hô đến thuận miệng, còn khiến cha mẹ Tiêu khựng cả lại.
Mẹ Tiêu nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười trên mặt sâu hơn: “Không sao không sao, hai con bận rộn công việc có thể thông cảm, đến là được rồi. Ta và cha nó ấy mà, chỉ là muốn gặp hai đứa.”
Nói rồi mẹ Tiêu bảo hai người ngồi xuống, phân phó người giúp việc châm trà.
“Cha, mẹ.” Tiêu Ninh Dữ gọi một tiếng, quản gia cùng mấy người khác đang đem lễ vật Lục Thừa Phong mang tới đến phòng khách.
Mẹ Tiêu nói: “Cái đứa nhỏ này, tới thì tới, sao còn mang nhiều đồ như vậy.”
“Mẹ, đều là việc nên làm.” Trình độ gọi cha mẹ của Lục Thừa Phong trơn tru đến nỗi ngay cả Tiêu Ninh Dữ cũng giật nảy cả người.
Chỉ thấy Lục Thừa Phong bày đồ lúc nãy họ xách vào, nói: “Mẹ, đây là tặng người.”
Lục Thừa Phong tặng mẹ Tiêu một chiếc vòng tay bằng ngọc có chất lượng thượng hạng, trước đó cố gắng đấu giá bằng được.
Mẹ Tiêu hết sức hài lòng về anh, cười đáp: “Cảm ơn con, ta rất thích.”
“Cha, nghe nói ngài thích tranh chữ, đây là lễ vật tặng người.” Sau đó Lục Thừa Phong lấy ra một bức tranh chữ, là bức tranh của học giả tiếng tăm mà cha Tiêu tìm kiếm đã lâu.
Trong lòng cha Tiêu thích lắm nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lãnh lãnh đạm đạm: “Ừ.”
Đừng tưởng dùng một bức tranh chữ là thu mua được ông.
Cha Tiêu nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt nhiều lần rơi xuống chỗ bức tranh kia.
Lục Thừa Phong hết sức nghiêm túc: “Không nhiều. Lần đầu tiên đến nhà, anh đang lo bằng này thứ vẫn chưa đủ.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tiêu Ninh Dữ vội ngăn anh lại, sợ anh lại mang thêm.
Sáng sớm Lục Thừa Phong thức dậy đã mang vẻ mặt nghiêm trọng. Lần đầu tiên chính thức ra mắt cha mẹ Tiêu Ninh Dữ, anh đã sẵn sàng trận địa đón địch. Hai người kết hôn rồi mới đến nhà thăm hỏi cha mẹ, Lục Thừa Phong cảm thấy đây đúng là anh cân nhắc không chu toàn, hẳn là ấn tượng của hai vị phụ huynh với anh kém đi nhiều. Lần này tới nhà họ Tiêu, anh hạ quyết tâm phải đạt được sự tán thành của cha mẹ Tiêu Ninh Dữ bằng mọi giá.
Dàn trận sẵn sàng đón địch còn có nhà họ Tiêu.
Một ngày trước đó đã cho tổng vệ sinh toàn bộ, mẹ Tiêu đi tới đi lui trong phòng khách, ánh mắt ngóng trông ra ngoài cổng không biết bao nhiêu lần.
Cha Tiêu thì bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, thấy mẹ Tiêu thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đi lui, nói: “Bà ngồi xuống đi, đến thì tự đến, bà gấp cái gì.”
Mẹ Tiêu trừng cha Tiêu một cái: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Dữ dẫn người về nhà, tôi không được sốt ruột à? Cứ nói tôi, ông không khẩn trương không nôn nóng, sao ông đọc tạp chí hơn nửa giờ vẫn chỉ ở trang này?”
Cha Tiêu lúng túng xoay mặt đi, tỉnh bơ lật cuốn tạp chí trên tay sang một trang khác.
Mẹ Tiêu nhìn động tác của cha Tiêu, không vạch trần ông. Bà không đi đi lại nữa, ngồi xuống, nhịn không được cảm thán một câu: “Nhanh như thế Tiểu Dữ của chúng ta cũng kết hôn rồi. Đứa bé nhà họ Lục kia tôi nghe nói cũng là người ưu tú. Tôi nghe ngóng chỗ Tiểu Chu, thằng bé đối xử với Tiểu Dữ tốt lắm.”
Cha Tiêu hừ một tiếng: “Gặp còn chưa gặp, tốt cái gì mà tốt.”
“Không phải hôm nay được gặp còn gì?” Mẹ Tiêu đáp.
“Vậy gặp xong bà hãy nói.” Chưa thấy mặt mũi đâu đã lừa Tiểu Dữ của hai ông bà đi kết hôn, cha Tiêu cứ canh cánh trong lòng chuyện này. Tuy nhà họ Tiêu không thể so sánh với nhà họ Lục, nhưng lúc này không thể nhún nhường. Phải để thằng nhóc Lục Thừa Phong kia biết, không được ức hiếp Tiêu Ninh Dữ. Nhà họ Tiêu có người chứ không phải không.
…
Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ nhanh chóng tới nhà chính của Tiêu gia, để người chuyển đồ từ xe xuống, còn hai người tự xách mấy thứ đi vào.
Mẹ Tiêu thấy hai người đến, vội vàng đứng lên, vui mừng lại gần bọn họ. Còn cha Tiêu thì nghiêm mặt, để mẹ Tiêu giục mấy câu mới chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn lom lom hai người bên kia.
“Mẹ, cha. Con rất xin lỗi trước kia không thể đến thăm hỏi.” Lục Thừa Phong lên tiếng đầu tiên, đổi xưng hô đến thuận miệng, còn khiến cha mẹ Tiêu khựng cả lại.
Mẹ Tiêu nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười trên mặt sâu hơn: “Không sao không sao, hai con bận rộn công việc có thể thông cảm, đến là được rồi. Ta và cha nó ấy mà, chỉ là muốn gặp hai đứa.”
Nói rồi mẹ Tiêu bảo hai người ngồi xuống, phân phó người giúp việc châm trà.
“Cha, mẹ.” Tiêu Ninh Dữ gọi một tiếng, quản gia cùng mấy người khác đang đem lễ vật Lục Thừa Phong mang tới đến phòng khách.
Mẹ Tiêu nói: “Cái đứa nhỏ này, tới thì tới, sao còn mang nhiều đồ như vậy.”
“Mẹ, đều là việc nên làm.” Trình độ gọi cha mẹ của Lục Thừa Phong trơn tru đến nỗi ngay cả Tiêu Ninh Dữ cũng giật nảy cả người.
Chỉ thấy Lục Thừa Phong bày đồ lúc nãy họ xách vào, nói: “Mẹ, đây là tặng người.”
Lục Thừa Phong tặng mẹ Tiêu một chiếc vòng tay bằng ngọc có chất lượng thượng hạng, trước đó cố gắng đấu giá bằng được.
Mẹ Tiêu hết sức hài lòng về anh, cười đáp: “Cảm ơn con, ta rất thích.”
“Cha, nghe nói ngài thích tranh chữ, đây là lễ vật tặng người.” Sau đó Lục Thừa Phong lấy ra một bức tranh chữ, là bức tranh của học giả tiếng tăm mà cha Tiêu tìm kiếm đã lâu.
Trong lòng cha Tiêu thích lắm nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lãnh lãnh đạm đạm: “Ừ.”
Đừng tưởng dùng một bức tranh chữ là thu mua được ông.
Cha Tiêu nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt nhiều lần rơi xuống chỗ bức tranh kia.