Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Ngọn núi nơi Lục Thừa Phong làm nhiệm vụ khá xa với vườn trái cây của Tiêu Ninh Dữ. Tiêu Ninh Dữ vui vẻ suốt, không thể chờ đợi muốn chia sẻ với Lục Thừa Phong.
Đến chân núi, Tiêu Ninh Dữ càng lên cao càng thấy kỳ lạ, cảm giác quen thuộc từ từ ùa tới. Trong lòng Tiêu Ninh Dữ buồn bực, y xác định mình chưa từng tới chỗ này, nhưng cảm giác quen thuộc cực kì này là từ đâu ra?
Ngay khi Tiêu Ninh Dữ dừng chân trước một cái đình, y bỗng nhiên bừng tỉnh. Nơi này khá giống bối cảnh được mô tả trong tiểu thuyết [Hiệp Khách Thiên Nhai]. Trước khi Lục Thừa Phong quay [Hiệp Khách Thiên Nhai] thường cho y xem bối cảnh minh hoạ của bộ phim. Lúc đó Tiêu Ninh Dữ cảm thấy rất tuyệt, rất trùng khớp với bối cảnh trong tưởng tượng của y.
Tiêu Ninh Dữ nở nụ cười nói với staff: “Nơi này rất giống bối cảnh tả trong tiểu thuyết [Hiệp Khách Thiên Nhai]. Lấy cảnh ở đây khẳng định rất đẹp.”
Đương nhiên staff không trả lời y, Tiêu Ninh Dữ bèn tiếp tục đi lên.
“Lục Thừa Phong ở đâu vậy? Nhiệm vụ của nhóm anh ấy là đốn củi mà, phải lên tận đỉnh núi à?” Tiêu Ninh Dữ không biết đường chỗ này, nghe tổ đạo diễn bảo cứ đi thẳng. Nhưng sắp tới đỉnh núi đến nơi mà tổ đạo diễn không cho y dừng lại, mãi đến khi y đến gần đỉnh núi, y ngừng lại, một bên đường dựng thẳng một hòn đá lớn, phía trên khắc mấy chữ: Đoạn Trường Nhai
Đoạn Trường Nhai, là địa điểm quyết chiến cuối cùng trong [Hiệp Khách Thiên Nhai], cũng là nơi Ngu Bội Tần rơi xuống vách núi. Tiêu Ninh Dữ ý thức được gì đó, cất bước đi lên phía trước, trước mặt xuất hiện một bãi đất bằng, trên bãi đất kéo một tấm màn chiếu màu trắng, đằng sau là vách núi.
Nếu lúc trước bối cảnh chỉ là hơi giống, vậy những thứ xuất hiện ở đây chính là hoàn toàn phục dựng lại bối cảnh trong tiểu thuyết. Tiêu Ninh Dữ chưa kịp suy nghĩ thêm, trên màn chiếu đã bắt đầu xuất hiện hình ảnh, cảnh quyết chiến cuối cùng trong [Hiệp Khách Thiên Nhai].
Tiêu Ninh Dữ rất thích cuốn tiểu thuyết này, đọc đi đọc lại vô số lần, lời thoại và tình cảnh trong truyện y thuộc nằm lòng, tiếp theo là màn gì, nhân vật sẽ nói gì, tất cả đều khắc ghi trong đầu Tiêu Ninh Dữ.
Nhưng khiến Tiêu Ninh Dữ khiếp sợ nhất là, một trong hai người đang đánh nhau trên màn chiếu là Lục Thừa Phong, từ trang phục có thể biết anh diễn vai Ngu Bội Tần. Tiêu Ninh Dữ có chút không phân biệt được liệu đây có phải một đoạn phim mà Lục Thừa Phong từng quay hay không. Gần đây [Hiệp Khách Thiên Nhai] chuẩn bị công chiếu, đây là tuyên truyền phim trên chương trình này?
Tiêu Ninh Dữ không suy nghĩ về những vấn đề này nữa, y đang đắm chìm trong vở kịch. Y đã biết với kỹ năng diễn xuất của Lục Thừa Phong, có thể làm nhân vật này sống lại, khiến y như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Trên màn chiếu hai người đã đánh nhau đến hồi ác liệt nhất. Tiêu Ninh Dữ biết Ngu Bội Tần sẽ nhanh chóng thua trận, quỳ một chân, kiếm xuyên xuống đất. Nhân vật chính sẽ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi thua rồi.”
Ngu Bội Tần cười lạnh giương mắt, tự giễu đáp: “Thật ư?”
Tiếp theo nhân vật chính sẽ đánh một chiêu cuối cùng, nhưng trước khi đòn cuối này rơi vào người, Ngu Bội Tần đã tự lao xuống vách núi, nỉ non một câu: “Ta, ai cũng không sánh bằng.”
Rồi nhắm mắt rơi xuống.
Nghĩ đến cảnh này, tim Tiêu Ninh Dữ thắt lên. Nhưng may mà cảnh Lục Thừa Phong rơi xuống vách núi không phát sinh.
Trong màn chiếu, Ngu Bội Tần đang té quỵ dưới đất chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn máy quay đồng thời bước lại gần, đứng trước máy quay không xa, nhếch khoé môi cười.
Anh nói: “Anh không so bì với bất kì ai, cũng không muốn làm đệ nhất thiên hạ gì cả. Anh chỉ cần em. Nên là… Tiêu Ninh Dữ, em đồng ý kết hôn với anh không?”
Giờ phút này đầu óc Tiêu Ninh Dữ trống rỗng, y còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cơn hoảng hốt, Lục Thừa Phong đã đi ra từ sau rừng cây, đôi mắt chăm chú dõi theo y, chậm rãi đến trước mặt y. Tiếp đó lấy một cái hộp nhung ra rồi quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Tiểu Dữ, em có muốn kết hôn với anh không?”
Tiêu Ninh Dữ sao không biết ý Lục Thừa Phong là gì. Mọi cảm xúc trong lòng ùa lên não, kinh ngạc, vui sướng, cảm động…
Lục Thừa Phong thiếu y một lễ cầu hôn, nên bây giờ trả cho y một lễ cầu hôn.
Tiêu Ninh Dữ nhoẻn cười, duỗi tay của mình ra, vốn dĩ trên tay y đeo nhẫn cưới của hai người, nhưng hôm nay làm việc đồng áng nên tháo ra. Hồi đó hai người chưa công khai nên không thể cùng nhau đeo nhẫn, Lục Thừa Phong không vui suốt, thế mà hôm nay lại nhắc y tháo ra. Hoá ra là vì cầu hôn.
Lục Thừa Phong dịu dàng cười đứng lên, nghiêm túc luồn nhẫn vào ngón vô danh của Tiêu Ninh Dữ, sau đó hân hoan ôm Tiêu Ninh Dữ vào ngực.
Các nhân viên công tác túa ra từ các bụi cây reo hò, chúc phúc cho họ.
Thực ra ban đầu khi Lục Thừa Phong nhận chương trình này, đưa ra yêu cầu muốn cầu hôn, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy nghi hoặc. Lục ảnh đế và Tiêu tổng đã kết hôn lâu rồi mà? Từ lúc công khai đến giờ cũng đã nửa năm, khi đó tập đoàn Tiêu thị còn treo thưởng lớn, ký ức mọi người vẫn y như mới. Sao lúc này lại muốn cầu hôn?
Lục Thừa Phong không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi còn nợ em ấy một lễ cầu hôn, và một hôn lễ.”
Nhà sản xuất và đạo diễn cũng là người lõi đời, một lát là hiểu. Đây là do hai người kết hôn vội vàng không kịp cầu hôn cũng không tổ chức hôn lễ, Lục ảnh đế muốn bù lại đây mà. Đột nhiên đạo diễn có một suy tính, bây giờ bổ sung lễ cầu hôn còn thiếu, sau này muốn tổ chức hôn lễ, đạo diễn sẽ tính toán độ khả thi của việc phát sóng lễ cưới của Lục ảnh đế trong chương trình này.
Tuy Tiêu Ninh Dữ có chút thẹn thùng, nhưng vui sướng nhiều hơn.
Y ngẩng lên từ ngực Lục Thừa Phong, nhìn anh chăm chú: “Đây có phải là anh trù tính từ lâu không?”
“Ừ.”
Vì buổi cầu hôn này, có thể nói Lục Thừa Phong phí hết tâm tư. Tiêu Ninh Dữ rất thông minh, nói cách khác thì, thực ra trí tưởng tượng của y lợi hại vô cùng, bằng không thì cùng không đến nỗi trước đây Khương Duật đối xử tệ bạc với y như thế, mà hễ gã hơi hơi lấy lòng đã vui vẻ nửa ngày.
Lục Thừa Phong muốn chuẩn bị một lễ cầu hôn, nhưng rất có thể chưa kịp bắt đầu đã bị Tiêu Ninh Dữ phát hiện ra. Tuy vậy y cũng rất vui, nhưng không có gì bất ngờ, Lục Thừa Phong không muốn thế, nên anh mới nghĩ đến chuyện cầu hôn trong chương trình.
Trừ ngày đầu tiên anh làm nhiệm vụ theo kịch bản, sau đó anh bận túi bụi với chuyện cầu hôn. Những đoạn phim ngắn của [Hiệp Khách Thiên Nhai] là anh xin chỗ đạo diễn, phần phía sau là anh nhờ tổ chương trình quay, còn mời nam diễn viên chính của phim đến giúp đỡ.
Nếu không phải vì chuẩn bị cầu hôn, lúc Tiêu Ninh Dữ khăng khăng đi làm nhiệm vụ khó nhất sao Lục Thừa Phong có thể dễ dàng đáp ứng như vậy, sao có thể đi một mình Tiêu Ninh Dữ đi gặt lúa. Nếu chỉ là đi tham gia chương trình, hoặc là anh sẽ tận lực thuyết phục Tiêu Ninh Dữ thay đổi nhiệm vụ, hoặc anh sẽ đi giúp Tiêu Ninh Dữ một tay.
Một là không để Tiêu Ninh Dữ nghi ngờ chuyện bọn anh quay phim, hai là, chuyện chuẩn bị sân bãi khiến anh không thoát thân được, nên tổ chương trình mới đột ngột yêu cầu tất cả các cặp vợ chồng tách ra làm nhiệm vụ. Chương trình này chủ yếu là xem cách ở chung của các cặp đôi, tương tác qua lại, lần này ngược đời tách hết ra. Đều là vì chuyện cầu hôn của Lục Thừa Phong, tổ chương trình đưa ra yêu cầu sẽ tự nhiên hơn Lục Thừa Phong đề nghị với Tiêu Ninh Dữ.
Vì không để lộ dấu vết, ngoại trừ staff nòng cốt của tổ chương trình, nhóm khách mời cũng không biết kế hoạch của Lục Thừa Phong, hiện tại xem ra hiệu quả rất tuyệt vời.
Sau khi Lục Thừa Phong cầu hôn thành công, hai người tiếp tục ghi hình hai ngày cuối cùng. Đương nhiên, chỗ điểm mà Lục Thừa Phong có là do tổ chương trình bịa, vì anh đâu có làm nhiệm vụ gì. Nói cách khác, điểm tích luỹ thực sự của nhóm Tiêu Ninh Dữ chưa đạt tới 100 điểm, nhưng, tất cả khách mời vẫn được đổi nhà ở như mong muốn, không cần ở bên ngoài màn trời chiếu đất nữa.
…
Hai người ghi hình chương trình xong quay lại thành phố C không lâu, [Hiệp Khách Thiên Nhai] do Lục Thừa Phong tham diễn công chiếu toàn quốc. Lục Thừa Phong đưa Tiêu Ninh Dữ tới hội trường buổi công chiếu, tự mình mua vé, an vị trong đám người, không ngồi hàng ghế có vị trí đẹp mà đạo diễn cho anh.
Hai người như những cặp đôi yêu nhau bình thường, tự mua vé, vào trong, xem phim.
Cảnh cuối cùng trong phim giống y như trong sách miêu tả. Ngu Bội Tần bại dưới tay nhân vật chính đại biểu cho chính phái, ngã xuống sườn núi. Lòng Tiêu Ninh Dữ bình tĩnh hơn so với lần nhìn thấy màn chiếu kia, vì y quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy an tâm vô cùng.
Lúc kết thúc bộ phim, Tiêu Ninh Dữ hiếu kì hỏi Lục Thừa Phong: “Sao anh không chỉ dùng thân phận Ngu Bội Tần để cầu hôn, lại dùng cả các trích đoạn của [Hiệp Khách Thiên Nhai]? Trước kia em từng thích… người kia cũng bởi nhân vật này, anh không để ý nhân vật này à?”
Vấn đề này Tiêu Ninh Dữ luôn thắc mắc. Lục Thừa Phong là một bình giấm chua, vấn đề nào liên quan đến Khương Duật anh cũng rất so đo. Duy chỉ có nhân vật Ngu Bội Tần này, nhân vật khiến Tiêu Ninh Dữ thích Khương Duật này, Lục Thừa Phong không chỉ không ngại, còn xuất hiện liên tục trong quá trình họ bên nhau. Thậm chí chuyện lớn cầu hôn như thế cũng mượn lời Ngu Bội Tần, thật sự khó tin.
Lục Thừa Phong cong khoé môi, cười nói: “Anh làm những việc này chỉ là vì em thích nhân vật Ngu Bội Tần mà thôi. Nhân vật này có ý nghĩa đặc biệt với em. Không phải vì người khác trao ý nghĩa cho nhân vật này, như em nói, là nhân vật này trao ý nghĩa cho người khác. Em đã thích, anh sẽ diễn dịch bằng được nhân vật đó. Nhưng nhỡ đâu, kỹ xảo của anh kém hơn người khác, có ai đó tốt hơn, một nhân vật khác có ý nghĩa hơn, thì sao?”
Trong mắt Tiêu Ninh Dữ loé lên tia giảo hoạt hiếm thấy: “Giả sử xuất hiện thứ tốt hơn thì phải làm sao nhỉ?”
Lục Thừa Phong đối mặt với Tiêu Ninh Dữ, chăm chú nhìn y chằm chằm, Tiêu Ninh Dữ vội vàng sửa lời: “Anh chính là tốt nhất!”
Lúc này Lục Thừa Phong mới như băng tan tuyết chảy, nở nụ cười: “Coi như em qua ải.”
Lúc này phim đã kết thúc, Tiêu Ninh Dữ kéo tay Lục Thừa Phong, hai người cùng nhau đi lối dành cho khách quý.
Tiêu Ninh Dữ tung tăng nói: “Chúng ta về nhà đi!”
“Ừ. Chúng ta về nhà của chúng ta.”
Gió trên đường kéo dài cái bóng của hai người.
Hai người kề sát bên nhau, lộ ra một vầng ấm áp.
Chính văn hoàn.
Đến chân núi, Tiêu Ninh Dữ càng lên cao càng thấy kỳ lạ, cảm giác quen thuộc từ từ ùa tới. Trong lòng Tiêu Ninh Dữ buồn bực, y xác định mình chưa từng tới chỗ này, nhưng cảm giác quen thuộc cực kì này là từ đâu ra?
Ngay khi Tiêu Ninh Dữ dừng chân trước một cái đình, y bỗng nhiên bừng tỉnh. Nơi này khá giống bối cảnh được mô tả trong tiểu thuyết [Hiệp Khách Thiên Nhai]. Trước khi Lục Thừa Phong quay [Hiệp Khách Thiên Nhai] thường cho y xem bối cảnh minh hoạ của bộ phim. Lúc đó Tiêu Ninh Dữ cảm thấy rất tuyệt, rất trùng khớp với bối cảnh trong tưởng tượng của y.
Tiêu Ninh Dữ nở nụ cười nói với staff: “Nơi này rất giống bối cảnh tả trong tiểu thuyết [Hiệp Khách Thiên Nhai]. Lấy cảnh ở đây khẳng định rất đẹp.”
Đương nhiên staff không trả lời y, Tiêu Ninh Dữ bèn tiếp tục đi lên.
“Lục Thừa Phong ở đâu vậy? Nhiệm vụ của nhóm anh ấy là đốn củi mà, phải lên tận đỉnh núi à?” Tiêu Ninh Dữ không biết đường chỗ này, nghe tổ đạo diễn bảo cứ đi thẳng. Nhưng sắp tới đỉnh núi đến nơi mà tổ đạo diễn không cho y dừng lại, mãi đến khi y đến gần đỉnh núi, y ngừng lại, một bên đường dựng thẳng một hòn đá lớn, phía trên khắc mấy chữ: Đoạn Trường Nhai
Đoạn Trường Nhai, là địa điểm quyết chiến cuối cùng trong [Hiệp Khách Thiên Nhai], cũng là nơi Ngu Bội Tần rơi xuống vách núi. Tiêu Ninh Dữ ý thức được gì đó, cất bước đi lên phía trước, trước mặt xuất hiện một bãi đất bằng, trên bãi đất kéo một tấm màn chiếu màu trắng, đằng sau là vách núi.
Nếu lúc trước bối cảnh chỉ là hơi giống, vậy những thứ xuất hiện ở đây chính là hoàn toàn phục dựng lại bối cảnh trong tiểu thuyết. Tiêu Ninh Dữ chưa kịp suy nghĩ thêm, trên màn chiếu đã bắt đầu xuất hiện hình ảnh, cảnh quyết chiến cuối cùng trong [Hiệp Khách Thiên Nhai].
Tiêu Ninh Dữ rất thích cuốn tiểu thuyết này, đọc đi đọc lại vô số lần, lời thoại và tình cảnh trong truyện y thuộc nằm lòng, tiếp theo là màn gì, nhân vật sẽ nói gì, tất cả đều khắc ghi trong đầu Tiêu Ninh Dữ.
Nhưng khiến Tiêu Ninh Dữ khiếp sợ nhất là, một trong hai người đang đánh nhau trên màn chiếu là Lục Thừa Phong, từ trang phục có thể biết anh diễn vai Ngu Bội Tần. Tiêu Ninh Dữ có chút không phân biệt được liệu đây có phải một đoạn phim mà Lục Thừa Phong từng quay hay không. Gần đây [Hiệp Khách Thiên Nhai] chuẩn bị công chiếu, đây là tuyên truyền phim trên chương trình này?
Tiêu Ninh Dữ không suy nghĩ về những vấn đề này nữa, y đang đắm chìm trong vở kịch. Y đã biết với kỹ năng diễn xuất của Lục Thừa Phong, có thể làm nhân vật này sống lại, khiến y như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Trên màn chiếu hai người đã đánh nhau đến hồi ác liệt nhất. Tiêu Ninh Dữ biết Ngu Bội Tần sẽ nhanh chóng thua trận, quỳ một chân, kiếm xuyên xuống đất. Nhân vật chính sẽ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi thua rồi.”
Ngu Bội Tần cười lạnh giương mắt, tự giễu đáp: “Thật ư?”
Tiếp theo nhân vật chính sẽ đánh một chiêu cuối cùng, nhưng trước khi đòn cuối này rơi vào người, Ngu Bội Tần đã tự lao xuống vách núi, nỉ non một câu: “Ta, ai cũng không sánh bằng.”
Rồi nhắm mắt rơi xuống.
Nghĩ đến cảnh này, tim Tiêu Ninh Dữ thắt lên. Nhưng may mà cảnh Lục Thừa Phong rơi xuống vách núi không phát sinh.
Trong màn chiếu, Ngu Bội Tần đang té quỵ dưới đất chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn máy quay đồng thời bước lại gần, đứng trước máy quay không xa, nhếch khoé môi cười.
Anh nói: “Anh không so bì với bất kì ai, cũng không muốn làm đệ nhất thiên hạ gì cả. Anh chỉ cần em. Nên là… Tiêu Ninh Dữ, em đồng ý kết hôn với anh không?”
Giờ phút này đầu óc Tiêu Ninh Dữ trống rỗng, y còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cơn hoảng hốt, Lục Thừa Phong đã đi ra từ sau rừng cây, đôi mắt chăm chú dõi theo y, chậm rãi đến trước mặt y. Tiếp đó lấy một cái hộp nhung ra rồi quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Tiểu Dữ, em có muốn kết hôn với anh không?”
Tiêu Ninh Dữ sao không biết ý Lục Thừa Phong là gì. Mọi cảm xúc trong lòng ùa lên não, kinh ngạc, vui sướng, cảm động…
Lục Thừa Phong thiếu y một lễ cầu hôn, nên bây giờ trả cho y một lễ cầu hôn.
Tiêu Ninh Dữ nhoẻn cười, duỗi tay của mình ra, vốn dĩ trên tay y đeo nhẫn cưới của hai người, nhưng hôm nay làm việc đồng áng nên tháo ra. Hồi đó hai người chưa công khai nên không thể cùng nhau đeo nhẫn, Lục Thừa Phong không vui suốt, thế mà hôm nay lại nhắc y tháo ra. Hoá ra là vì cầu hôn.
Lục Thừa Phong dịu dàng cười đứng lên, nghiêm túc luồn nhẫn vào ngón vô danh của Tiêu Ninh Dữ, sau đó hân hoan ôm Tiêu Ninh Dữ vào ngực.
Các nhân viên công tác túa ra từ các bụi cây reo hò, chúc phúc cho họ.
Thực ra ban đầu khi Lục Thừa Phong nhận chương trình này, đưa ra yêu cầu muốn cầu hôn, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy nghi hoặc. Lục ảnh đế và Tiêu tổng đã kết hôn lâu rồi mà? Từ lúc công khai đến giờ cũng đã nửa năm, khi đó tập đoàn Tiêu thị còn treo thưởng lớn, ký ức mọi người vẫn y như mới. Sao lúc này lại muốn cầu hôn?
Lục Thừa Phong không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi còn nợ em ấy một lễ cầu hôn, và một hôn lễ.”
Nhà sản xuất và đạo diễn cũng là người lõi đời, một lát là hiểu. Đây là do hai người kết hôn vội vàng không kịp cầu hôn cũng không tổ chức hôn lễ, Lục ảnh đế muốn bù lại đây mà. Đột nhiên đạo diễn có một suy tính, bây giờ bổ sung lễ cầu hôn còn thiếu, sau này muốn tổ chức hôn lễ, đạo diễn sẽ tính toán độ khả thi của việc phát sóng lễ cưới của Lục ảnh đế trong chương trình này.
Tuy Tiêu Ninh Dữ có chút thẹn thùng, nhưng vui sướng nhiều hơn.
Y ngẩng lên từ ngực Lục Thừa Phong, nhìn anh chăm chú: “Đây có phải là anh trù tính từ lâu không?”
“Ừ.”
Vì buổi cầu hôn này, có thể nói Lục Thừa Phong phí hết tâm tư. Tiêu Ninh Dữ rất thông minh, nói cách khác thì, thực ra trí tưởng tượng của y lợi hại vô cùng, bằng không thì cùng không đến nỗi trước đây Khương Duật đối xử tệ bạc với y như thế, mà hễ gã hơi hơi lấy lòng đã vui vẻ nửa ngày.
Lục Thừa Phong muốn chuẩn bị một lễ cầu hôn, nhưng rất có thể chưa kịp bắt đầu đã bị Tiêu Ninh Dữ phát hiện ra. Tuy vậy y cũng rất vui, nhưng không có gì bất ngờ, Lục Thừa Phong không muốn thế, nên anh mới nghĩ đến chuyện cầu hôn trong chương trình.
Trừ ngày đầu tiên anh làm nhiệm vụ theo kịch bản, sau đó anh bận túi bụi với chuyện cầu hôn. Những đoạn phim ngắn của [Hiệp Khách Thiên Nhai] là anh xin chỗ đạo diễn, phần phía sau là anh nhờ tổ chương trình quay, còn mời nam diễn viên chính của phim đến giúp đỡ.
Nếu không phải vì chuẩn bị cầu hôn, lúc Tiêu Ninh Dữ khăng khăng đi làm nhiệm vụ khó nhất sao Lục Thừa Phong có thể dễ dàng đáp ứng như vậy, sao có thể đi một mình Tiêu Ninh Dữ đi gặt lúa. Nếu chỉ là đi tham gia chương trình, hoặc là anh sẽ tận lực thuyết phục Tiêu Ninh Dữ thay đổi nhiệm vụ, hoặc anh sẽ đi giúp Tiêu Ninh Dữ một tay.
Một là không để Tiêu Ninh Dữ nghi ngờ chuyện bọn anh quay phim, hai là, chuyện chuẩn bị sân bãi khiến anh không thoát thân được, nên tổ chương trình mới đột ngột yêu cầu tất cả các cặp vợ chồng tách ra làm nhiệm vụ. Chương trình này chủ yếu là xem cách ở chung của các cặp đôi, tương tác qua lại, lần này ngược đời tách hết ra. Đều là vì chuyện cầu hôn của Lục Thừa Phong, tổ chương trình đưa ra yêu cầu sẽ tự nhiên hơn Lục Thừa Phong đề nghị với Tiêu Ninh Dữ.
Vì không để lộ dấu vết, ngoại trừ staff nòng cốt của tổ chương trình, nhóm khách mời cũng không biết kế hoạch của Lục Thừa Phong, hiện tại xem ra hiệu quả rất tuyệt vời.
Sau khi Lục Thừa Phong cầu hôn thành công, hai người tiếp tục ghi hình hai ngày cuối cùng. Đương nhiên, chỗ điểm mà Lục Thừa Phong có là do tổ chương trình bịa, vì anh đâu có làm nhiệm vụ gì. Nói cách khác, điểm tích luỹ thực sự của nhóm Tiêu Ninh Dữ chưa đạt tới 100 điểm, nhưng, tất cả khách mời vẫn được đổi nhà ở như mong muốn, không cần ở bên ngoài màn trời chiếu đất nữa.
…
Hai người ghi hình chương trình xong quay lại thành phố C không lâu, [Hiệp Khách Thiên Nhai] do Lục Thừa Phong tham diễn công chiếu toàn quốc. Lục Thừa Phong đưa Tiêu Ninh Dữ tới hội trường buổi công chiếu, tự mình mua vé, an vị trong đám người, không ngồi hàng ghế có vị trí đẹp mà đạo diễn cho anh.
Hai người như những cặp đôi yêu nhau bình thường, tự mua vé, vào trong, xem phim.
Cảnh cuối cùng trong phim giống y như trong sách miêu tả. Ngu Bội Tần bại dưới tay nhân vật chính đại biểu cho chính phái, ngã xuống sườn núi. Lòng Tiêu Ninh Dữ bình tĩnh hơn so với lần nhìn thấy màn chiếu kia, vì y quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy an tâm vô cùng.
Lúc kết thúc bộ phim, Tiêu Ninh Dữ hiếu kì hỏi Lục Thừa Phong: “Sao anh không chỉ dùng thân phận Ngu Bội Tần để cầu hôn, lại dùng cả các trích đoạn của [Hiệp Khách Thiên Nhai]? Trước kia em từng thích… người kia cũng bởi nhân vật này, anh không để ý nhân vật này à?”
Vấn đề này Tiêu Ninh Dữ luôn thắc mắc. Lục Thừa Phong là một bình giấm chua, vấn đề nào liên quan đến Khương Duật anh cũng rất so đo. Duy chỉ có nhân vật Ngu Bội Tần này, nhân vật khiến Tiêu Ninh Dữ thích Khương Duật này, Lục Thừa Phong không chỉ không ngại, còn xuất hiện liên tục trong quá trình họ bên nhau. Thậm chí chuyện lớn cầu hôn như thế cũng mượn lời Ngu Bội Tần, thật sự khó tin.
Lục Thừa Phong cong khoé môi, cười nói: “Anh làm những việc này chỉ là vì em thích nhân vật Ngu Bội Tần mà thôi. Nhân vật này có ý nghĩa đặc biệt với em. Không phải vì người khác trao ý nghĩa cho nhân vật này, như em nói, là nhân vật này trao ý nghĩa cho người khác. Em đã thích, anh sẽ diễn dịch bằng được nhân vật đó. Nhưng nhỡ đâu, kỹ xảo của anh kém hơn người khác, có ai đó tốt hơn, một nhân vật khác có ý nghĩa hơn, thì sao?”
Trong mắt Tiêu Ninh Dữ loé lên tia giảo hoạt hiếm thấy: “Giả sử xuất hiện thứ tốt hơn thì phải làm sao nhỉ?”
Lục Thừa Phong đối mặt với Tiêu Ninh Dữ, chăm chú nhìn y chằm chằm, Tiêu Ninh Dữ vội vàng sửa lời: “Anh chính là tốt nhất!”
Lúc này Lục Thừa Phong mới như băng tan tuyết chảy, nở nụ cười: “Coi như em qua ải.”
Lúc này phim đã kết thúc, Tiêu Ninh Dữ kéo tay Lục Thừa Phong, hai người cùng nhau đi lối dành cho khách quý.
Tiêu Ninh Dữ tung tăng nói: “Chúng ta về nhà đi!”
“Ừ. Chúng ta về nhà của chúng ta.”
Gió trên đường kéo dài cái bóng của hai người.
Hai người kề sát bên nhau, lộ ra một vầng ấm áp.
Chính văn hoàn.
Bình luận facebook