Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Chính là hạnh phúc, vui mừng
Tiếng “tít.. tít” inh tai từ một cổ máy công nghệ cao liên tục phát ra khiến thần hồn chao đảo. Hàng mi trĩu nặng, không tài nào nhấc lên nổi. Qua một chút tỉnh táo mơ hồ có thể nghe được âm thanh nói chuyện cất lên.
“Hạc tổng, phu nhân hiện tại đã không sao rồi. Chỉ có điều...”
Giọng nói kia cứ mãi ấp úng, chính cô cũng cảm thấy sốt ruột. Rục rịch, cựa quậy khó khăn dường như người bên kia có thể nhận ra cô đã tỉnh.
Cả cơ thể Nguyệt Độc Thất thoáng chốc trở nên đau nhức toàn thân, hai mắt như bị dán keo lại, chỉ có thể hi hí nhìn ra.
“Đau.. đau..” Như thể vừa từ một cõi chết trở về, Nguyệt Độc Thất luôn cảm nhận được một sự bất an, lo lắng tột độ.
Cô với tay liên tục như muốn nắm lấy thứ gì đó. Lại chẳng làm sao tìm thấy điều gì, tay cô cứ vẫy vẫy ngoài không trung. Bỗng, cả cơ thể Nguyệt Độc Thất như được ai đó di chuyển, trong một thoáng đã dựa hết vào người đó.
Hơi ấm quen thuộc, từng hơi thở đều đặn vương vấn mùi hương cô từng nhớ nhớ mong mong, cảm giác tựa hồ như quay về một chốn bình yên.
Nguyệt Độc Thất vương tay, ghì chặt vào người của người đó. Cô có thể biết được mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay đó, sự sợ hãi cũng từ từ tan biến.
Nước mắt cô rơi tự do, nhẹ nhàng nhưng chua chát.
“Nguyệt Độc Thất.” Giọng nói trầm khàn kia từ bao giờ đã thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng.
Nguyệt Độc Thất níu chặt tay áo của người kia, úp mặt vào bờ ngực lớn ấy, khóc thút thít như em bé. Từng cảnh tượng đáng sợ đêm qua chợt hiện về đầu, những đòn roi giáng xuống da thịt cô khiến nó rĩ máu, những đốm lửa cháy bập bùng bao vây cô không dứt.
Trong cơn sợ hãi, người đó vẫn cứ lên tiếng gọi tên cô: “Nguyệt Độc Thất..”
Cô mở hé môi, giọng khản đặc: “C.. Cảnh.. Thần.”
Cô gọi tên hắn, mặc cho hình ảnh hắn trước mắt cô quá mờ nhạt lại không dám mở to mắt hơn vì sẽ đau đớn khôn nguôi.
Cảm thấy bàn tay kia đã ôm chặt lấy mình hơn, hắn nói nhỏ, vừa nhỏ vừa nhẹ: “Không sao rồi. Không ai có thể đụng vào em nữa.”
Nguyệt Độc Thất biết bản thân trở nên ấm lòng hơn, nhắm mắt lần nữa. Cô chìm vào cơn mộng đẹp.
...
Nguyệt Độc Thất cuối cùng cũng đã hoàn toàn tỉnh giấc, mắt đã không còn đau rát như cái lần đầu tiên thức tỉnh ấy. Cô từ từ hé mi ra, ánh sáng chói chang từ khung cửa sổ xa lạ hắt vào mặt cô khiến cô trong phút chốc nhắm tịt lại.
Lại có âm thanh vươn tay kéo một đoạn, thứ ánh sáng kia bị che mất, chỉ còn lại một chút tia tử ngoại nhỏ bé cố len lỏi vào bên trong căn phòng.
Nguyệt Độc Thất khẽ quay đầu sang nhìn, người đàn ông cao lớn với thân hình vạm vỡ đứng bên cạnh cô. Mái tóc hắn rũ rượi, ánh mắt sắc bén ngày thường nay lại nhuốm đẫm màu buồn bã, gương mặt ấy vẫn cứ đẹp như vậy, vẫn rất tuấn tú, khôi ngô. Gương mặt và hình bóng khiến cô nhớ thương lại muốn vươn tay chạm vào hắn.
Hắn chầm chậm bước tới, còn tinh ý cúi xuống để cô được chạm vào mình. Nguyệt Độc Thất chạm vào gò má đã có phần hốc hác, lại chạm vào đôi mắt đượm buồn kia, rồi tới mái tóc loã xoã không giống thường ngày.
Hạc Cảnh Thần nắm lấy đôi bàn tay vốn rất xinh đẹp của cô nay đã hằn lên một vài vết thương, “Tôi xin lỗi, vì đã tới trễ.”
Nguyệt Độc Thất mỉm cười hiền từ. Cô khẽ lắc đầu, lại như nhớ ra điều gì làm cô lo lắng hết thảy. Giơ tay cô chạm vào chiếc bụng của mình, trong vô thức ấy tim cô đã đập thình thịch không ngừng.
Vẫn là cảm giác nhô ra quen thuộc, còn có vẻ như đã to lớn hơn trước. Thật may làm sao, đứa trẻ ấy vẫn còn ở đây..
Hạc Cảnh Thần nhìn cô đầy đau xót, “Nhờ phúc của em, con chúng ta không sao nữa.”
Cô mỉm cười ôn hoà. Đúng là may mắn.
Chỉ ngay sau đó lại chợt có tiếng mở cửa phòng ra, cô dời mắt về đối tượng vừa mới bước vào. Là một bác sĩ đã hơi lớn tuổi, ông mặc bộ blouse trắng, ung dung đến bên cạnh cô. Kiểm tra một vài dữ kiện và đo thân nhiệt cho cô xong mới gật đầu hài lòng.
“Phu nhân, người đã không sao rồi. Những đứa trẻ cũng không có vấn đề gì, chỉ là một đứa bé trong lúc nguy cấp phát sinh một chút kích động, nhưng cũng không còn nghiêm trọng nữa.” Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
Nguyệt Độc Thất thở phào nhẹ nhõm, là nhờ ông trời phù hộ, nếu không cô còn không biết phải đón nhận tin tức gì.
Tuy nhiên ngay sau đó lại cảm thấy điều gì không đúng như thường lệ, cô tròn xoe mắt: “Những đứa trẻ?”
Vị bác sĩ còn định rời đi thì nhìn cô bất ngờ, “Vâng. Hạc phu nhân người không biết sao? Thai của người là sinh đôi.”
Tin tức này còn khiến Nguyệt Đốc Thất chấn kinh hơn nữa. Sinh đôi? Đó là lí do mặc dù chỉ mới ba bốn tháng nhưng cái thai của cô lại có vẻ lớn hơn so với người thường hay sao?
Hạc Cảnh Thần ngồi bên cạnh, cong môi một đường cong hoàn mỹ. Hắn nắm lấy tay cô. Đợi cho vị bác sĩ kia rời đi, hắn mới ôn nhu lên tiếng: “Con của chúng ta không cô đơn.”
Nguyệt Độc Thất gật đầu cười với hắn, liên tục lấy tay xoa bụng mình. “Thật tốt.”
Lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ nói, một đứa trẻ bị chấn động hẳn là khi cô bị hai tên côn đồ kia ném bịch xuống đất, lúc đó bụng cô truyền đến cơn đau nhức nhối. Bất giác cảm thấy có lỗi với đứa trẻ này.
Cô đột nhiên lại nói với hắn: “Sau này, đợi đứa bé phát sinh chấn động ngoài ý muốn được sinh ra, em sẽ đặt tên là Hạc Nguyệt Hỷ.”
Hạc Cảnh Thần vòng tay ôm lấy cô, lại bất ngờ trước quyết định này, hắn hỏi: “Tại sao lại là Hạc Nguyệt Hỷ? Em còn chưa biết cặp sinh đôi của mình là nam hay nữ mà?”
Cô vòng tay ôm lại hắn, bật cười: “Mặc kệ. Vì đứa bé đó bình an sinh ra, chính là hạnh phúc lớn của chúng ta.”
Hẳn là đứa trẻ này đã cùng cô “chiến đấu” rất cực nhọc trong nhà kho đêm đó, còn thay đứa trẻ kia chịu thiệt một chút. Tên của đứa bé này phải tràn ngập hạnh phúc và vui mừng như vậy.
Hắn mỉm cười, lấy cằm dựa vào đầu cô, còn dụi dụi: “Tất cả đều nguyện theo ý em.”
Cảm giác an toàn này, thật hiếm khi có được. Giá như thời gian có thể đọng lại những giây phút này để cô được trọn vẹn tận hưởng nó một lúc.
“Hạc Cảnh Thần.. đêm đó, anh làm sao có thể cứu em?” Giọng cô nhè nhẹ phát ra giữa căn phòng tĩnh lặng.
“Anh gọi em không được, nhưng có thể dựa vào điện thoại của em để định vị em đang ở đâu.” Hắn khẽ kể.
Nguyệt Độc Thất có chút bất ngờ, “Còn có cài chức năng này lên điện thoại của em?”
“Ừ. Rất lâu rồi.”
Nếu kể về đêm hôm đó của hắn. Ắt phải là đêm khiến hắn bùng phát cơn lửa giận nhất. Trước đây cô từng tự mình chạy trốn nhưng hắn chưa bao giờ điên tức đến mức đó.
Hạc Cảnh Thần không kìm nén bất cứ cảm xúc gì, luôn la hét với đám vệ sĩ phải mau chóng tìm ra cô.
Là cô không tưởng tượng nổi, đêm đó hắn phải cật lực tìm kiếm, còn cho người đánh Nặc Vân Quang không thương tiếc đến khi ông ta chịu mở miệng nói ra. Nhưng thứ ông ta trả lời lại là một câu cụt ngủn, vô vị.
“Tôi không biết! Tôi chỉ dặn bọn họ đưa con nhỏ đó đi thật xa rồi hành động.. không biết bọn họ mang đi đâu!”
“Bốp!” Một tiếng động giáng vào đôi má ông ta đau điếng. Lại không ngờ lực tay Hạc Cảnh Thần mạnh đến độ đã đỏ lên còn có vệt máu xuất hiện.
“Nếu cô ấy có chuyện gì. Đừng trách tại sao Nặc thị phá sản sớm!” Hắn tức giận quát lên, ánh mắt đỏ hằn lên những tia lửa khiến Nặc Vân Quang sợ ra mặt.
Hạc Cảnh Thần không biết vì sao lúc giận dữ lại mạnh bạo đến như vậy. Hắn chỉ mới đá một cái, cánh cửa văn phòng của hắn đã lắc lư khỏi trục của nó.
Hạ Trạch lẫn Võ Tinh Huy chỉ có thể tuân lệnh làm theo không ai dám cãi.
Hạc Cảnh Thần lại lái xe điên cuồng chạy ra ngoài, nhìn lại điện thoại hắn chợt nghĩ ra một ý. Bật thiết bị định vị mà hai năm trước hắn đã cài vào máy cô, thiết bị định dạng cô ở một nơi rất lạ, còn có vẻ là ngoại ô thành thị.
“Chết tiệt!” Hắn chửi một câu sau đó gạt cần gạt xuống, giẫm phanh mạnh bạo cho xe chạy với vận tốc vô cùng lớn.
Đám vệ sĩ lái xe đằng sau cũng phải tăng tốc để đuổi kịp hắn. Đi được nửa đường thì chợt có hàng tá chiếc xe màu trắng to lớn khác đột ngột đi ngược chiều, lao ra giữa đường chặn xe của hắn và người của hắn lại.
Hạc Cảnh Thần nổi gân đầy trán, nghiến răng, hắn thả cửa kính xe xuống, hét: “Tránh ra!”
Nhưng đám người lái xe kia không thèm quan tâm, còn ở trong xe cười đểu với hắn. Đám vệ sĩ bên dưới sợ run cả chân, từ trước đến nay chưa ai dám thách thức giới hạn của hắn, bọn người kia rõ ràng là chán sống!
Hắn cười nhạt, “Là các người muốn chết sớm!” Hắn lên tay lái, nhíu chặt mày, giậm chân. Xe hắn chạy với vận tốc tối đa đâm thẳng vào mấy cái xe kia khiến toàn bộ chao đảo.
Hắn thì không quan tâm đến bọn người bên đó nhưng thực tế là sau khi bị hắn đâm cho mấy phát bọn họ đã đụng hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác. Người chảy máu đầu, người trọng thương cơ thể.
Hạc Cảnh Thần chạy một lèo về phía trước theo bản đồ định vị, thoáng chốc lâu như vậy xe hắn đã dừng bánh tại một nhà kho lớn bị bỏ hoang.
Tròng mắt hắn giật giật như không tin vào mắt mình. Nhà kho kia đang bốc cháy!
Hắn điên loạn chạy xuống xe mặc cho có người hét lên: “Hạc thiếu, cẩn thận!”
Hắn phó mặc cho bất cứ điều gì cản trở, mặc luôn cho tay hắn chạm vào khung cửa sắc nóng rát vô độ. Hắn dồn hết mọi tinh lực để đẩy cánh cửa kia ra.
Cánh cửa kêu lên cũng thấy thảm thiết. Người hắn đang cật lực tìm kiếm đã ở ngay trước mắt.
“Hạc tổng, phu nhân hiện tại đã không sao rồi. Chỉ có điều...”
Giọng nói kia cứ mãi ấp úng, chính cô cũng cảm thấy sốt ruột. Rục rịch, cựa quậy khó khăn dường như người bên kia có thể nhận ra cô đã tỉnh.
Cả cơ thể Nguyệt Độc Thất thoáng chốc trở nên đau nhức toàn thân, hai mắt như bị dán keo lại, chỉ có thể hi hí nhìn ra.
“Đau.. đau..” Như thể vừa từ một cõi chết trở về, Nguyệt Độc Thất luôn cảm nhận được một sự bất an, lo lắng tột độ.
Cô với tay liên tục như muốn nắm lấy thứ gì đó. Lại chẳng làm sao tìm thấy điều gì, tay cô cứ vẫy vẫy ngoài không trung. Bỗng, cả cơ thể Nguyệt Độc Thất như được ai đó di chuyển, trong một thoáng đã dựa hết vào người đó.
Hơi ấm quen thuộc, từng hơi thở đều đặn vương vấn mùi hương cô từng nhớ nhớ mong mong, cảm giác tựa hồ như quay về một chốn bình yên.
Nguyệt Độc Thất vương tay, ghì chặt vào người của người đó. Cô có thể biết được mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay đó, sự sợ hãi cũng từ từ tan biến.
Nước mắt cô rơi tự do, nhẹ nhàng nhưng chua chát.
“Nguyệt Độc Thất.” Giọng nói trầm khàn kia từ bao giờ đã thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng.
Nguyệt Độc Thất níu chặt tay áo của người kia, úp mặt vào bờ ngực lớn ấy, khóc thút thít như em bé. Từng cảnh tượng đáng sợ đêm qua chợt hiện về đầu, những đòn roi giáng xuống da thịt cô khiến nó rĩ máu, những đốm lửa cháy bập bùng bao vây cô không dứt.
Trong cơn sợ hãi, người đó vẫn cứ lên tiếng gọi tên cô: “Nguyệt Độc Thất..”
Cô mở hé môi, giọng khản đặc: “C.. Cảnh.. Thần.”
Cô gọi tên hắn, mặc cho hình ảnh hắn trước mắt cô quá mờ nhạt lại không dám mở to mắt hơn vì sẽ đau đớn khôn nguôi.
Cảm thấy bàn tay kia đã ôm chặt lấy mình hơn, hắn nói nhỏ, vừa nhỏ vừa nhẹ: “Không sao rồi. Không ai có thể đụng vào em nữa.”
Nguyệt Độc Thất biết bản thân trở nên ấm lòng hơn, nhắm mắt lần nữa. Cô chìm vào cơn mộng đẹp.
...
Nguyệt Độc Thất cuối cùng cũng đã hoàn toàn tỉnh giấc, mắt đã không còn đau rát như cái lần đầu tiên thức tỉnh ấy. Cô từ từ hé mi ra, ánh sáng chói chang từ khung cửa sổ xa lạ hắt vào mặt cô khiến cô trong phút chốc nhắm tịt lại.
Lại có âm thanh vươn tay kéo một đoạn, thứ ánh sáng kia bị che mất, chỉ còn lại một chút tia tử ngoại nhỏ bé cố len lỏi vào bên trong căn phòng.
Nguyệt Độc Thất khẽ quay đầu sang nhìn, người đàn ông cao lớn với thân hình vạm vỡ đứng bên cạnh cô. Mái tóc hắn rũ rượi, ánh mắt sắc bén ngày thường nay lại nhuốm đẫm màu buồn bã, gương mặt ấy vẫn cứ đẹp như vậy, vẫn rất tuấn tú, khôi ngô. Gương mặt và hình bóng khiến cô nhớ thương lại muốn vươn tay chạm vào hắn.
Hắn chầm chậm bước tới, còn tinh ý cúi xuống để cô được chạm vào mình. Nguyệt Độc Thất chạm vào gò má đã có phần hốc hác, lại chạm vào đôi mắt đượm buồn kia, rồi tới mái tóc loã xoã không giống thường ngày.
Hạc Cảnh Thần nắm lấy đôi bàn tay vốn rất xinh đẹp của cô nay đã hằn lên một vài vết thương, “Tôi xin lỗi, vì đã tới trễ.”
Nguyệt Độc Thất mỉm cười hiền từ. Cô khẽ lắc đầu, lại như nhớ ra điều gì làm cô lo lắng hết thảy. Giơ tay cô chạm vào chiếc bụng của mình, trong vô thức ấy tim cô đã đập thình thịch không ngừng.
Vẫn là cảm giác nhô ra quen thuộc, còn có vẻ như đã to lớn hơn trước. Thật may làm sao, đứa trẻ ấy vẫn còn ở đây..
Hạc Cảnh Thần nhìn cô đầy đau xót, “Nhờ phúc của em, con chúng ta không sao nữa.”
Cô mỉm cười ôn hoà. Đúng là may mắn.
Chỉ ngay sau đó lại chợt có tiếng mở cửa phòng ra, cô dời mắt về đối tượng vừa mới bước vào. Là một bác sĩ đã hơi lớn tuổi, ông mặc bộ blouse trắng, ung dung đến bên cạnh cô. Kiểm tra một vài dữ kiện và đo thân nhiệt cho cô xong mới gật đầu hài lòng.
“Phu nhân, người đã không sao rồi. Những đứa trẻ cũng không có vấn đề gì, chỉ là một đứa bé trong lúc nguy cấp phát sinh một chút kích động, nhưng cũng không còn nghiêm trọng nữa.” Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
Nguyệt Độc Thất thở phào nhẹ nhõm, là nhờ ông trời phù hộ, nếu không cô còn không biết phải đón nhận tin tức gì.
Tuy nhiên ngay sau đó lại cảm thấy điều gì không đúng như thường lệ, cô tròn xoe mắt: “Những đứa trẻ?”
Vị bác sĩ còn định rời đi thì nhìn cô bất ngờ, “Vâng. Hạc phu nhân người không biết sao? Thai của người là sinh đôi.”
Tin tức này còn khiến Nguyệt Đốc Thất chấn kinh hơn nữa. Sinh đôi? Đó là lí do mặc dù chỉ mới ba bốn tháng nhưng cái thai của cô lại có vẻ lớn hơn so với người thường hay sao?
Hạc Cảnh Thần ngồi bên cạnh, cong môi một đường cong hoàn mỹ. Hắn nắm lấy tay cô. Đợi cho vị bác sĩ kia rời đi, hắn mới ôn nhu lên tiếng: “Con của chúng ta không cô đơn.”
Nguyệt Độc Thất gật đầu cười với hắn, liên tục lấy tay xoa bụng mình. “Thật tốt.”
Lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ nói, một đứa trẻ bị chấn động hẳn là khi cô bị hai tên côn đồ kia ném bịch xuống đất, lúc đó bụng cô truyền đến cơn đau nhức nhối. Bất giác cảm thấy có lỗi với đứa trẻ này.
Cô đột nhiên lại nói với hắn: “Sau này, đợi đứa bé phát sinh chấn động ngoài ý muốn được sinh ra, em sẽ đặt tên là Hạc Nguyệt Hỷ.”
Hạc Cảnh Thần vòng tay ôm lấy cô, lại bất ngờ trước quyết định này, hắn hỏi: “Tại sao lại là Hạc Nguyệt Hỷ? Em còn chưa biết cặp sinh đôi của mình là nam hay nữ mà?”
Cô vòng tay ôm lại hắn, bật cười: “Mặc kệ. Vì đứa bé đó bình an sinh ra, chính là hạnh phúc lớn của chúng ta.”
Hẳn là đứa trẻ này đã cùng cô “chiến đấu” rất cực nhọc trong nhà kho đêm đó, còn thay đứa trẻ kia chịu thiệt một chút. Tên của đứa bé này phải tràn ngập hạnh phúc và vui mừng như vậy.
Hắn mỉm cười, lấy cằm dựa vào đầu cô, còn dụi dụi: “Tất cả đều nguyện theo ý em.”
Cảm giác an toàn này, thật hiếm khi có được. Giá như thời gian có thể đọng lại những giây phút này để cô được trọn vẹn tận hưởng nó một lúc.
“Hạc Cảnh Thần.. đêm đó, anh làm sao có thể cứu em?” Giọng cô nhè nhẹ phát ra giữa căn phòng tĩnh lặng.
“Anh gọi em không được, nhưng có thể dựa vào điện thoại của em để định vị em đang ở đâu.” Hắn khẽ kể.
Nguyệt Độc Thất có chút bất ngờ, “Còn có cài chức năng này lên điện thoại của em?”
“Ừ. Rất lâu rồi.”
Nếu kể về đêm hôm đó của hắn. Ắt phải là đêm khiến hắn bùng phát cơn lửa giận nhất. Trước đây cô từng tự mình chạy trốn nhưng hắn chưa bao giờ điên tức đến mức đó.
Hạc Cảnh Thần không kìm nén bất cứ cảm xúc gì, luôn la hét với đám vệ sĩ phải mau chóng tìm ra cô.
Là cô không tưởng tượng nổi, đêm đó hắn phải cật lực tìm kiếm, còn cho người đánh Nặc Vân Quang không thương tiếc đến khi ông ta chịu mở miệng nói ra. Nhưng thứ ông ta trả lời lại là một câu cụt ngủn, vô vị.
“Tôi không biết! Tôi chỉ dặn bọn họ đưa con nhỏ đó đi thật xa rồi hành động.. không biết bọn họ mang đi đâu!”
“Bốp!” Một tiếng động giáng vào đôi má ông ta đau điếng. Lại không ngờ lực tay Hạc Cảnh Thần mạnh đến độ đã đỏ lên còn có vệt máu xuất hiện.
“Nếu cô ấy có chuyện gì. Đừng trách tại sao Nặc thị phá sản sớm!” Hắn tức giận quát lên, ánh mắt đỏ hằn lên những tia lửa khiến Nặc Vân Quang sợ ra mặt.
Hạc Cảnh Thần không biết vì sao lúc giận dữ lại mạnh bạo đến như vậy. Hắn chỉ mới đá một cái, cánh cửa văn phòng của hắn đã lắc lư khỏi trục của nó.
Hạ Trạch lẫn Võ Tinh Huy chỉ có thể tuân lệnh làm theo không ai dám cãi.
Hạc Cảnh Thần lại lái xe điên cuồng chạy ra ngoài, nhìn lại điện thoại hắn chợt nghĩ ra một ý. Bật thiết bị định vị mà hai năm trước hắn đã cài vào máy cô, thiết bị định dạng cô ở một nơi rất lạ, còn có vẻ là ngoại ô thành thị.
“Chết tiệt!” Hắn chửi một câu sau đó gạt cần gạt xuống, giẫm phanh mạnh bạo cho xe chạy với vận tốc vô cùng lớn.
Đám vệ sĩ lái xe đằng sau cũng phải tăng tốc để đuổi kịp hắn. Đi được nửa đường thì chợt có hàng tá chiếc xe màu trắng to lớn khác đột ngột đi ngược chiều, lao ra giữa đường chặn xe của hắn và người của hắn lại.
Hạc Cảnh Thần nổi gân đầy trán, nghiến răng, hắn thả cửa kính xe xuống, hét: “Tránh ra!”
Nhưng đám người lái xe kia không thèm quan tâm, còn ở trong xe cười đểu với hắn. Đám vệ sĩ bên dưới sợ run cả chân, từ trước đến nay chưa ai dám thách thức giới hạn của hắn, bọn người kia rõ ràng là chán sống!
Hắn cười nhạt, “Là các người muốn chết sớm!” Hắn lên tay lái, nhíu chặt mày, giậm chân. Xe hắn chạy với vận tốc tối đa đâm thẳng vào mấy cái xe kia khiến toàn bộ chao đảo.
Hắn thì không quan tâm đến bọn người bên đó nhưng thực tế là sau khi bị hắn đâm cho mấy phát bọn họ đã đụng hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác. Người chảy máu đầu, người trọng thương cơ thể.
Hạc Cảnh Thần chạy một lèo về phía trước theo bản đồ định vị, thoáng chốc lâu như vậy xe hắn đã dừng bánh tại một nhà kho lớn bị bỏ hoang.
Tròng mắt hắn giật giật như không tin vào mắt mình. Nhà kho kia đang bốc cháy!
Hắn điên loạn chạy xuống xe mặc cho có người hét lên: “Hạc thiếu, cẩn thận!”
Hắn phó mặc cho bất cứ điều gì cản trở, mặc luôn cho tay hắn chạm vào khung cửa sắc nóng rát vô độ. Hắn dồn hết mọi tinh lực để đẩy cánh cửa kia ra.
Cánh cửa kêu lên cũng thấy thảm thiết. Người hắn đang cật lực tìm kiếm đã ở ngay trước mắt.
Bình luận facebook