Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Sai sót của đời người
"Ha, Lam Dực tôi không nghĩ lại gặp lại trong hoàn cảnh này, con trai yêu dấu!" Sweet Lam mắt đầy hận thù nhìn Lam Dực.
"Ồ! Mạng ông lớn nhỉ vẫn còn sống để cắn bậy ở trước mặt tôi như vậy!" Lam Dực không nhanh không chậm nói.
"Mày!...Hừ, dù sao hôm nay mày cũng không có cơ hội sống sót rời khỏi đây đâu!" Sweet Lam muốn nổi cơn tam bành nhưng nghĩ tới Lam Dực hôm nay sẽ phải chết ở đây ông ta liền lấy lại phong độ.
"Vậy ư?" Lam Dực nhướng mày, ám chỉ rõ anh đang thách thức Sweet Lam.
"Bắt lấy nó!" Sweet Lam ra lệnh với thuộc hạ.
Một đám người cầm vũ khí xông lên, nhưng Lam Dực đâu có một mình, người của anh cũng nhanh chóng xông ra từ hai phía nhanh chóng bao vây người của Sweet Lam.
"Lam Dực nếu như bây giờ mày quỳ gối xin t tha thứ thì t có thể miễn cưỡng tha chết cho mày!" Sweet Lam chĩa ánh mắt châm chọc về phía Lam Dực.
"Ông nằm mơ à? Có phải quỳ xuống thì người quỳ cũng là ông!"
"Hừ! Để xem!" Sweet Lam rút trong ngực ra một khẩu súng lục.
### Lam Dực nhếch môi lên nở một nụ cười tà dị.
Hàn Bách hé mắt tỉnh dậy. Phía trước cô là Vân Thành Tín, ông ta đang dẫm lên thứ gì đó. Cô lắc đầu nhẹ, con ngươi mở to khi nhìn thấy vật dưới chân Vân Thành Tín.
"B...bác Phụng.."
"Đó là cái giá phải trả cho việc không nghe lời!"
Hàn Bách giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vân Thành Tín. Gã này điên thật rồi, là súc sinh chứ không phải người!
"Đừng dùng ánh mắt ngông cuồng ấy nhìn cậu! Cháu gái ngoan tốt nhất nên biết giới hạn mạng sống của mình, cậu có thể đưa cháu xuống gặp ông bà tổ tiên rất nhanh"
"Làm được thì ông làm đi!" Hàn Bách không hề run sợ. Run sợ với loại người này là hạ thấp bản thân.
"Quả nhiên là cháu gái ta! Can đảm thật, nếu cháu đã muốn thì cậu đây sẽ thành toàn!" Vân Thành Tín vừa nói vừa dí sát con dao sắc bén vào cổ Hàn Bách.
Tim Hàn Bách bị lỡ một nhịp, cô vẫn ngẩng cao đầu, không chút e dè đối với Vân Thành Tín.
"Không không, cô chết rồi thì còn gì vui nữa, tôi cũng muốn thử sức Tôn thiếu tung hoành bấy lâu nay" Vân Thành Tín thu lại con dao cười nhẹ nói.
"Muốn đấu với anh ấy? Ông chê tuổi mình còn quá trẻ sao?" Hàn Bách bật cười, ông chưa biết Tôn Mặc Thiên là con người thế nào sao?
"Cô chưa nghe câu gừng càng già càng cay? Cậu ta cũng chỉ là một con kiến trong mắt tôi mà thôi"
Hàn Bách đang định đáp lời thì một người đàn ông xông vào, người anh ta đầy máu, tay ôm bụng, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống sàn, anh ta quỳ xuống: "Chủ nhân! Vân phu nhân bị một đám người cướp đi rồi, chúng tôi không bảo vệ được phu nhân! Xin chủ nhân trừng phạt!"
"Cái gì?" Vân Thành Tín dường như không tin vào những gì mình đã nghe.
"Nói lại lần nữa!" Vân Thành Tín sợ tái mặt, Vân Uyển chính là điểm yếu cuối cùng và duy nhất của ông.
Tên thuộc hạ còn chưa kịp nói lại có một người nữa xông vào gấp gáp nói: "Chủ nhân! Biệt thự đã bị bao vây rồi! Là người của Tôn Mặc Thiên!"
"Chết tiệt! Mau! Đi đòi A Uyển về đây cho tao! Cô ấy bị làm sao mấy người đều phải chết!"
Anh ấy tới rồi sao? Vậy Hàn Bách chắc chắn mẹ đã được Tôn Mặc Thiên đưa đi. Cô biết mà, anh sẽ tới mà.
"Đưa con bé kia đi theo tao!" Vân Thành Tín đang đi ra ngoài đột ngột quay lại ra lệnh đưa Hàn Bách theo.
Quả nhiên ông ta đoán không sai, vừa đi tới cửa liền thấy Tôn Mặc Thiên dẫn đầu đoàn người đang tiến vào biệt thự.
Hàn Bách nhìn thấy anh, cảm xúc dâng trào, cô cố gắng kìm nén không cho mình yếu đuối vào phút này.
Tôn Mặc Thiên chỉ im lặng nhìn cô không nói lời nào. Trong ánh mắt anh chỉ duy nhất tồn tại hình bóng của cô. Cô không bị thương chứ? Mấy tên khốn kia có làm gì cô không? Vậy mà anh lại để cô xảy ra chuyện.
"Bách Bách!" Diệp Tử Kì nhìn thấy Hàn Bách liền kích động muốn lao lên nhưng được Minh Triết cản lại.
"Hay cho lũ nhóc các người, dám tới địa bàn của tao để gây chuyện! Muốn con khốn này an toàn thì ngoan ngoãn đem Vân Uyển trả cho tao!" Vân Thành Tín kéo Hàn Bách lên trước, cầm khẩu súng dí sát vào trán cô.
"Ông thử xem" Giọng nói rét lạnh của Tôn Mặc Thiên vang lên. Khí thế đủ để bức chết người ta.
Vân Thành Tín có chút kinh ngạc, không nghĩ thằng nhóc này có được cái khí thế đó, gen di truyền nhà họ Tôn tốt thật.
"Tốt nhất đừng có ngông cuồng!"
Sau khi số một được thốt ra, một loạt tiếng nổ lớn vang lên, Vân Thành Tín giật mình quay lại chỉ thấy trước mắt ông là một đống đổ vụn, cả căn biệt thự to lớn đồ sộ như vậy bị sập chỉ trong nháy mắt thành một đống phế liệu.
"Mày! Từ lúc nào mà...." Ông hoàn toàn kinh ngạc, hắn ta đã hành động từ bao giờ chứ? Nếu ông ra chậm một chút có lẽ đã nằm chung với đống phế liệu đằng kia rồi.
"Ông muốn giống căn nhà đó không?"
"M...mày..." Vân Thành Tín nói không nên lời, ông ta căn bản vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ vừa rồi. Thái độ cộng lời nói của cậu ta chứa đầy uy lực giống như con sư tử đầu đàn.
"Ông biết cái giá khi đụng vào người của tôi không?" Anh sầm mặt hỏi.
"Vậy mày thử đi! Tao mà chết con khốn này cũng phải chết theo tao!"
"Ông biết sai lầm của ông là gì không?" Tôn Mặc Thiên từ từ cởi áo khoác bên ngoài ra.
Vân Thành Tín không hiểu nhíu mày. Chưa đợi ông thông ra, Tôn Mặc Thiên đã lao đến như một cơn gió. Cho Vân Thành Tín một chiêu.
Nhưng ông ta nào phải nhân vật tầm thường, tuy né được chiêu của anh nhưng đã làm tuột tay Hàn Bách, tạo cơ hội cho cô chạy đi. Nhờ dáng người nhỏ bé, nhanh nhẹn Hàn Bách né tránh lách qua thuộc hạ của Vân Thành Tín chạy về phía Diệp Tử Kì.
"Sai lầm của ông là chưa tìm hiểu cặn kẽ về đối thủ" Tôn Mặc Thiên vừa tấn công vừa nói.
"Bách Bách!" Diệp Tử Kì chạy về phía cô, ôm chầm lấy cô.
"Mình không sao"
"Mình biết mà, cậu thì làm sao xảy ra chuyện được!" Nước mắt Diệp Tử Kì trào ra như mưa.
"Hai người được rồi đó! Tới giúp một tay đi Tử Kì!" Cao Lãng cũng tới đánh nhau.
"Cậu lên xe phía trước đi, mẹ cậu...đang ở trên đó!" Diệp Tử Kì nói xong đứng lên xông vào đám người. Thân là con gái của đại tướng việc đánh nhau chỉ là việc cỏn con.
Hàn Bách vội leo lên xe, quả thực mẹ cô đang nằm trong đó.
"Chị dâu! Chị không sao chứ? Lão già kia có làm gì chị không?" Tôn Tử Ngôn thấy Hàn Bách thì không giấu nổi vui mừng.
"Không sao, mẹ chị sao rồi..?" Hàn Bách đi tới gần mẹ.
"Bác gái không sao hết, bác ấy được lão già kia bảo vệ kĩ quá, em cùng anh Triết mãi mới đột nhập được"
"Tử Ngôn, cảm ơn cậu" Hàn Bách nhẹ nhàng thở ra.
"Hihi. Người nhà cả mà không cần khách khí, đó cũng là việc mà em nê làm" Tôn Tử Ngôn gãi đầu cười nói. Anh tự nguyện làm việc này, dù sao cũng sống chung một mái nhà lâu dài.
Hàn Bách im lặng nhìn mẹ mình, bây giờ cô mới được nhìn kĩ, mẹ cô khác quá người gầy gò như chỉ còn một lớp da bọc xương. Khuân mặt không còn chút sinh khí nào.
"Ồ! Mạng ông lớn nhỉ vẫn còn sống để cắn bậy ở trước mặt tôi như vậy!" Lam Dực không nhanh không chậm nói.
"Mày!...Hừ, dù sao hôm nay mày cũng không có cơ hội sống sót rời khỏi đây đâu!" Sweet Lam muốn nổi cơn tam bành nhưng nghĩ tới Lam Dực hôm nay sẽ phải chết ở đây ông ta liền lấy lại phong độ.
"Vậy ư?" Lam Dực nhướng mày, ám chỉ rõ anh đang thách thức Sweet Lam.
"Bắt lấy nó!" Sweet Lam ra lệnh với thuộc hạ.
Một đám người cầm vũ khí xông lên, nhưng Lam Dực đâu có một mình, người của anh cũng nhanh chóng xông ra từ hai phía nhanh chóng bao vây người của Sweet Lam.
"Lam Dực nếu như bây giờ mày quỳ gối xin t tha thứ thì t có thể miễn cưỡng tha chết cho mày!" Sweet Lam chĩa ánh mắt châm chọc về phía Lam Dực.
"Ông nằm mơ à? Có phải quỳ xuống thì người quỳ cũng là ông!"
"Hừ! Để xem!" Sweet Lam rút trong ngực ra một khẩu súng lục.
### Lam Dực nhếch môi lên nở một nụ cười tà dị.
Hàn Bách hé mắt tỉnh dậy. Phía trước cô là Vân Thành Tín, ông ta đang dẫm lên thứ gì đó. Cô lắc đầu nhẹ, con ngươi mở to khi nhìn thấy vật dưới chân Vân Thành Tín.
"B...bác Phụng.."
"Đó là cái giá phải trả cho việc không nghe lời!"
Hàn Bách giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vân Thành Tín. Gã này điên thật rồi, là súc sinh chứ không phải người!
"Đừng dùng ánh mắt ngông cuồng ấy nhìn cậu! Cháu gái ngoan tốt nhất nên biết giới hạn mạng sống của mình, cậu có thể đưa cháu xuống gặp ông bà tổ tiên rất nhanh"
"Làm được thì ông làm đi!" Hàn Bách không hề run sợ. Run sợ với loại người này là hạ thấp bản thân.
"Quả nhiên là cháu gái ta! Can đảm thật, nếu cháu đã muốn thì cậu đây sẽ thành toàn!" Vân Thành Tín vừa nói vừa dí sát con dao sắc bén vào cổ Hàn Bách.
Tim Hàn Bách bị lỡ một nhịp, cô vẫn ngẩng cao đầu, không chút e dè đối với Vân Thành Tín.
"Không không, cô chết rồi thì còn gì vui nữa, tôi cũng muốn thử sức Tôn thiếu tung hoành bấy lâu nay" Vân Thành Tín thu lại con dao cười nhẹ nói.
"Muốn đấu với anh ấy? Ông chê tuổi mình còn quá trẻ sao?" Hàn Bách bật cười, ông chưa biết Tôn Mặc Thiên là con người thế nào sao?
"Cô chưa nghe câu gừng càng già càng cay? Cậu ta cũng chỉ là một con kiến trong mắt tôi mà thôi"
Hàn Bách đang định đáp lời thì một người đàn ông xông vào, người anh ta đầy máu, tay ôm bụng, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống sàn, anh ta quỳ xuống: "Chủ nhân! Vân phu nhân bị một đám người cướp đi rồi, chúng tôi không bảo vệ được phu nhân! Xin chủ nhân trừng phạt!"
"Cái gì?" Vân Thành Tín dường như không tin vào những gì mình đã nghe.
"Nói lại lần nữa!" Vân Thành Tín sợ tái mặt, Vân Uyển chính là điểm yếu cuối cùng và duy nhất của ông.
Tên thuộc hạ còn chưa kịp nói lại có một người nữa xông vào gấp gáp nói: "Chủ nhân! Biệt thự đã bị bao vây rồi! Là người của Tôn Mặc Thiên!"
"Chết tiệt! Mau! Đi đòi A Uyển về đây cho tao! Cô ấy bị làm sao mấy người đều phải chết!"
Anh ấy tới rồi sao? Vậy Hàn Bách chắc chắn mẹ đã được Tôn Mặc Thiên đưa đi. Cô biết mà, anh sẽ tới mà.
"Đưa con bé kia đi theo tao!" Vân Thành Tín đang đi ra ngoài đột ngột quay lại ra lệnh đưa Hàn Bách theo.
Quả nhiên ông ta đoán không sai, vừa đi tới cửa liền thấy Tôn Mặc Thiên dẫn đầu đoàn người đang tiến vào biệt thự.
Hàn Bách nhìn thấy anh, cảm xúc dâng trào, cô cố gắng kìm nén không cho mình yếu đuối vào phút này.
Tôn Mặc Thiên chỉ im lặng nhìn cô không nói lời nào. Trong ánh mắt anh chỉ duy nhất tồn tại hình bóng của cô. Cô không bị thương chứ? Mấy tên khốn kia có làm gì cô không? Vậy mà anh lại để cô xảy ra chuyện.
"Bách Bách!" Diệp Tử Kì nhìn thấy Hàn Bách liền kích động muốn lao lên nhưng được Minh Triết cản lại.
"Hay cho lũ nhóc các người, dám tới địa bàn của tao để gây chuyện! Muốn con khốn này an toàn thì ngoan ngoãn đem Vân Uyển trả cho tao!" Vân Thành Tín kéo Hàn Bách lên trước, cầm khẩu súng dí sát vào trán cô.
"Ông thử xem" Giọng nói rét lạnh của Tôn Mặc Thiên vang lên. Khí thế đủ để bức chết người ta.
Vân Thành Tín có chút kinh ngạc, không nghĩ thằng nhóc này có được cái khí thế đó, gen di truyền nhà họ Tôn tốt thật.
"Tốt nhất đừng có ngông cuồng!"
Sau khi số một được thốt ra, một loạt tiếng nổ lớn vang lên, Vân Thành Tín giật mình quay lại chỉ thấy trước mắt ông là một đống đổ vụn, cả căn biệt thự to lớn đồ sộ như vậy bị sập chỉ trong nháy mắt thành một đống phế liệu.
"Mày! Từ lúc nào mà...." Ông hoàn toàn kinh ngạc, hắn ta đã hành động từ bao giờ chứ? Nếu ông ra chậm một chút có lẽ đã nằm chung với đống phế liệu đằng kia rồi.
"Ông muốn giống căn nhà đó không?"
"M...mày..." Vân Thành Tín nói không nên lời, ông ta căn bản vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ vừa rồi. Thái độ cộng lời nói của cậu ta chứa đầy uy lực giống như con sư tử đầu đàn.
"Ông biết cái giá khi đụng vào người của tôi không?" Anh sầm mặt hỏi.
"Vậy mày thử đi! Tao mà chết con khốn này cũng phải chết theo tao!"
"Ông biết sai lầm của ông là gì không?" Tôn Mặc Thiên từ từ cởi áo khoác bên ngoài ra.
Vân Thành Tín không hiểu nhíu mày. Chưa đợi ông thông ra, Tôn Mặc Thiên đã lao đến như một cơn gió. Cho Vân Thành Tín một chiêu.
Nhưng ông ta nào phải nhân vật tầm thường, tuy né được chiêu của anh nhưng đã làm tuột tay Hàn Bách, tạo cơ hội cho cô chạy đi. Nhờ dáng người nhỏ bé, nhanh nhẹn Hàn Bách né tránh lách qua thuộc hạ của Vân Thành Tín chạy về phía Diệp Tử Kì.
"Sai lầm của ông là chưa tìm hiểu cặn kẽ về đối thủ" Tôn Mặc Thiên vừa tấn công vừa nói.
"Bách Bách!" Diệp Tử Kì chạy về phía cô, ôm chầm lấy cô.
"Mình không sao"
"Mình biết mà, cậu thì làm sao xảy ra chuyện được!" Nước mắt Diệp Tử Kì trào ra như mưa.
"Hai người được rồi đó! Tới giúp một tay đi Tử Kì!" Cao Lãng cũng tới đánh nhau.
"Cậu lên xe phía trước đi, mẹ cậu...đang ở trên đó!" Diệp Tử Kì nói xong đứng lên xông vào đám người. Thân là con gái của đại tướng việc đánh nhau chỉ là việc cỏn con.
Hàn Bách vội leo lên xe, quả thực mẹ cô đang nằm trong đó.
"Chị dâu! Chị không sao chứ? Lão già kia có làm gì chị không?" Tôn Tử Ngôn thấy Hàn Bách thì không giấu nổi vui mừng.
"Không sao, mẹ chị sao rồi..?" Hàn Bách đi tới gần mẹ.
"Bác gái không sao hết, bác ấy được lão già kia bảo vệ kĩ quá, em cùng anh Triết mãi mới đột nhập được"
"Tử Ngôn, cảm ơn cậu" Hàn Bách nhẹ nhàng thở ra.
"Hihi. Người nhà cả mà không cần khách khí, đó cũng là việc mà em nê làm" Tôn Tử Ngôn gãi đầu cười nói. Anh tự nguyện làm việc này, dù sao cũng sống chung một mái nhà lâu dài.
Hàn Bách im lặng nhìn mẹ mình, bây giờ cô mới được nhìn kĩ, mẹ cô khác quá người gầy gò như chỉ còn một lớp da bọc xương. Khuân mặt không còn chút sinh khí nào.
Bình luận facebook