Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Chương 21: Quà tặng đính hôn
Bên trong căn phòng màu trắng nhỏ.
Tuyết Nhi hết sức chăm chú vẽ thiết kế lễ phục, lúc này Hân Nhi cực kỳ chuyên tâm, cô một lòng chỉ nghĩ nhanh vẽ xong bản thiết kế, rồi tiến hành làm theo yêu cầu, tuy biết anh Phi nhất định đã có nhà thiết kế riêng giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là tâm ý của bản thân, mà thật ra Hân Nhi cực kỳ hi vọng anh Phi ở trong ngày lễ đính hôn kia sẽ mặc trên người lễ phục chính mình thiết kế.
Bút chì màu đen ở trên giấy soàn xoạt cực nhanh, chỉ thấy trên bản vẽ hiện lên một bộ âu phục cao quý thanh lịch ngay trước mắt, Hân Nhi thiết kế bộ âu phục này thật sự cực kỳ tôn lên khí chất cao quý của Diệp Phi, đẹp trai bức người, lại mang chút nhu hòa, đẹp trai này không đồng nhất với Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đến phòng Tuyết Nhi, gõ cửa. Không thấy phản ứng, thấy Tuyết Nhi đang nghiêm túc vẽ cái gì, đến gần thấy là âu phục cho đàn ông, Âu Dương Thần đương nhiên không cảm thấy dành cho mình, bởi vì thân hình cùng phong cách âu phục này cực kỳ hiển nhiên là cho Diệp Phi, trong lòng không khỏi lại có chút mùi vị. Lần đầu tiên Âu Dương Thần rất ghen tị với một người, không sai, là ghen tị, ghen tị hắn có thể làm bạn với Tuyết Nhi hai năm, ghen tị bọn họ là thanh mai trúc mã, ghen tị bộ quần áo trước mắt kia là vì hắn thiết kế.
Chỉ thấy bút Tuyết Nhi nhẹ nhàng vẽ một đường, một bộ Tuxedo cực kỳ độc đáo ra đời, mặc dù chỉ nhẹ nhàng một nét bút lại làm cho cả bộ trang phục ý nhị mười phần, rất cao quý, càng đẹp hơn, Tuyết Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, rốt cục đã vẽ xong, đây chính là thứ cô muốn, cả bộ trang phục hoàn toàn căn cứ theo thân hình và tính cách của Diệp Phi để thiết kế, ở trong mắt Tuyết Nhi, Diệp Phi là một anh trai như ánh mặt trời ấm áp, anh ấy rất cẩn thận, cực kỳ kiên nhẫn, và rất biết quan tâm đến người khác. Anh ấy….
“Tuyết Nhi ”
Tuyết Nhi xoay người lại, nhìn Âu Dương Thần đứng ở cửa, tràn đầy bi thương, trong con ngươi màu xám mê người giờ phút này đầy đau thương, cô không biết tại sao, vì sao anh lại bi thương như vậy, “Anh Thần, anh làm sao vậy, vì sao không vui.”
Vì sao không vui, Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy châm chọc, còn có thể vì sao a, bởi vì em, Tuyết Nhi, bởi vì anh yêu em, mà trong lòng em… Suy nghĩ một chút vẫn là cái gì cũng không nói cho cô, chỉ nhàn nhạt một câu “Không có gì.”
Tuyết Nhi cho rằng Âu Dương Thần có cái gì khó nói nên không tiếp tục hỏi, cầm lấy bản thiết kế trên tay đưa cho Âu Dương Thần “Anh Thần, như thế nào? Đẹp không?” Tuyết Nhi chờ mong cùng đợi Âu Dương Thần trả lời, đối với mỗi một người thiết kế mà nói đều hi vọng tác phẩm của mình có thể lấy được công nhận.
Âu Dương Thần nhìn bản thiết kế của Tuyết Nhi, thật sự rất đẹp, vừa rồi chỉ nhìn từ xa, bây giờ nhìn gần, càng thêm xác định đây là dành cho Diệp Phi, bởi vì bộ quần áo này thật sự hoàn toàn tôn lên khí chất của Diệp Phi, xem ra cô ấy cực kỳ hiểu hắn, còn thiết kế cả cổ tay áo, “Ừ, rất đẹp, cực kỳ tôn lên khí chất của anh ta.” Âu Dương Thần nhàn nhạt nói xong, đối với người trong lòng tặng cho tình địch lễ vật mặc dù là tốt, nhưng cũng là không hưng thú khích lệ nhiều lắm.
“Thật không, cái này do tôi vẽ cả một buổi chiều…, ha ha, tôi cũng hiểu được cực kỳ tôn lên khí chất của anh Phi, tôi phải khẩn trương liên hệ để đẩy nhanh tốc độ làm mới được, như thế mới kịp ngày đính hôn của anh Phi.”
Đính hôn. . . .”Tuyết Nhi, em đây là…” Âu Dương Thần chần chờ hỏi, cái này không phải muốn cho Diệp Phi mặc trong ngày đính hôn chứ.
“Đây là quà đính hôn tôi tặng cho anh Phi, có phải quá keo kiệt không, nhừng đồ của tôi đều đã để ở trong nhà họ Diệp, mà anh Phi không thiếu thứ gì, mà bản thân tôi ở nước ngoài học thiết kế, anh Phi sẽ thích chứ, anh Thần, anh nói xem?”
“Quà đính hôn, Tuyết Nhi, Diệp Phi đính hôn em không phải rất buồn sao?” Âu Dương Thần hỏi ra nghi vấn trong lòng, tuy biết đáp án có thể sẽ đả kích anh một lần nữa.
“Buồn, anh Phi đính hôn vì sao tôi phải buồn. Anh nói vị thiên kim của Lâm thị kia sao?”
“Em không phải không thích vị thiên kim của Lâm thị sao?”
“Đúng vậy, tôi thật sự không thích vị thiên kim của Lâm thị, nhưng anh Phi thích, mà bọn họ lập tức sẽ trờ thành vợ chồng chỉ cần anh Phi thích thì tốt rồi, mà cô ấy cũng cực kỳ yêu anh Phi nữa, cưới cô ấy cũng không phải tôi, tôi không thích cũng không ảnh hưởng.
Thấy Tuyết Nhi nói như vậy, Âu Dương Thần không thể nghi ngờ là vui sướng, như vậy có phải hiểu rằng Tuyết Nhi căn bản không thích Diệp Phi không, nghĩ vậy, Âu Dương Thần qua một ngày lo lắng, Âu Dương Thần tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tuyết Nhi, vậy em không thích Diệp Phi sao?”
“Anh Phi, thích, tôi cực kỳ thích anh Phi, hai năm trước là anh Phi đã cứu tôi, lại để cho tôi đi học rất nhiều, vừa mới bắt đầu anh Phi nói tôi là vị hôn thê của anh, nhưng tôi cái gì cũng không nhớ rõ, về sau lại có vị thiên kim của Lâm thị, nói cô ấy mới đúng vị hôn thê của anh, ông nội Diệp thích Lâm tiểu thư như thế, tôi nghĩ anh Phi có phải vì muốn chăm sóc cho tôi, để cho tôi không có tâm lý trách nhiệm mới nói như vậy, tôi không trách anh ấy, tuy nhiên trong lòng thật sự cực kỳ không thoải mái, nhưng anh Phi vẫn giống như anh trai chăm sóc tôi, tôi đương nhiên phải chúc phúc cho anh ấy.”
Nghe Tuyết Nhi chân thành nói, cô không có tình cảm với Diệp phi, không thể nghi ngờ cho Âu Dương Thần ăn một viên thuốc an thần, không tồi, Tuyết Nhi vẫn không yêu mến anh ta, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Nhìn Âu Dương thần có chút sững sờ, Tuyết Nhi gọi anh: “Anh Thần, anh làm sao vậy”
“Không có việc gì, ha ha.”Âu Dương Thần ngây ngốc cười hai tiếng.
Tuyết Nhi tự nhiên không có để ý đến Âu Dương Thần đang xấu hổ, cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, nhưmg nói thật, ở thành phố A không quen thuộc, đúng rồi, người trước mắt này.
“Anh Thần, anh có thể giúp Tuyết Nhi một chuyện không.”Tuyết Nhi có chút hương vị lấy lòng đối với Âu Dương Thần, cái này đối với Âu Dương Thần mà nói rất hưởng thụ.
“Được, em nói đi, chỉ cần Tuyết Nhi muốn làm, anh Thần nhất định hỗ trợ.”
“Thật tốt quá, anh Thần biết anh tốt nhất, hì hì, tôi muốn nhanh chóng mang bản vẽ đẩy nhanh tốc độ, đưa cho anh Phi, nhưng …”
“Được, giao cho anh, yên tâm, ngày mai anh Thần nhất định cho em hài lòng nhìn thấy tác phẩm.” Nói xong cầm bản vẽ, đi ra cửa, lấy điện thoại đi động ra gọi điện thoại. Cứ như vậy làm xong.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần, Tuyết Nhi không khỏi đứng dậy vặn thắt lưng mỏi, ai nha, rốt cục đã hoàn thành, nói thật cô cố gắng muốn nhanh tặng quà này cho Diệp Phi, chẳng qua cô không ngờ một phần quà mình tặng cho Diệp Phi trong hôn lễ mang đến bao nhiêu biến hóa như thế.
Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện rất đói bụng, đúng thôi, cả một ngày ở đây liều mạng vẽ, hoàn toàn không chú ý đến thời gian đã trôi qua, điểm này mình thật sự rất giống với thầy giáo, một khi làm việc cũng không giống người, ha ha, đi tìm anh Thần là được ăn rồi, chuẩn bị xong quà tặng tâm tình Tuyết Nhi không thể nghi ngờ là rất tốt.
Mà Âu Dương Thần biết Tuyết Nhi đối với Diệp Phi không có tình cảm, tâm tình không thể nghi ngờ lại càng tốt, so với mặt lạnh ở trong văn phòng kia, là hai người hoàn toàn khác nhau, đưa Tuyết Nhi đến nhà hàng Mỹ Mỹ ăn bữa ăn ngon.
Chương 22: Nổi giận
Ngày hôm sau
“Boss, bản thiết kế bộ lễ phục ngài dặn đã làm xong rồi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói điễm tĩnh của thư ký.
“Ừ, đưa qua đây.” Âu Dương Thần nhàn nhạt đáp lại, nhưng tầm mắt lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay rất đẹp.
Cúp điện thoại trong lòng Âu Dương Thần rất tốt, cuối cùng lễ phục cũng xong, tin rằng lúc cô gái nhỏ kia nhìn thấy nhất định cực kỳ vui vẻ, ha ha. Đồ Tuyết Nhi thiết kế chắc chắn có khả năng chấn động toàn bộ, mặc dù không phải do bản thân mình thiết kế, nhưng mà nghĩ tới Diệp Phi đính hôn thì Âu Dương Thần rất đắc ý, Diệp Phi, anh không còn có tư cách tranh giành Tuyết Nhi với tôi nữa rồi.Thật là hả dạ.
“Cốc cốc” Âu Dương Thần đứng bên ngoài gõ cửa, trong tay cầm cái hộp đẹp đẽ, nghĩ tới Tuyết Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy quà tặng, không phụ kỳ vọng của mình làm xong bộ lễ phục này.
“Vào đi,” Tuyết Nhi đang cầm thư đút vào bì thư, đó là thư viết cho anh Phi, là bức thư chúc mừng, cũng là bức thư cảm ơn, với Tuyết Nhi mà nói thì Diệp Phi cũng như một người thân, lúc nào cũng chăm sóc cô, yêu thương cô. Đoạn thời gian Tuyết Nhi mất trí nhớ cũng là Tuyết Nhi nương nhờ Diệp Phi, càng là bến cảng của Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, đang làm gì đó, xem anh mang gì đến cho em nè.” Lúc này Âu Dương Thần vừa dịu dàng vừa thần bí, sợ là tất cả mọi người trong tập đoàn Âu thị cũng không thể tin được đây là Âu Dương Thần, chẳng qua là trước mặt Tuyết Nhi quả thật Âu Dương Thần chính là hình dạng này.
“Là lễ phục sao, nhanh như vậy đã xong rồi à, thật sự là quá tuyệt vời.” Vừa nói vừa vui sướng đứng lên nhận cái hộp trong tay Âu Dương Thần, LqĐôn, Tuyết Nhi vội vàng mở hộp ra, lấy lễ phục bản thân mình chú tâm thiết kế, chế tác vô cùng tinh tế, chất vải này có lẽ cũng sử dụng loại đắt đỏ nhất để làm, nghĩ đến đây, Tuyết Nhi lại càng biết ơn Âu Dương Thần nhiều hơn một chút, anh ấy thật sự rất tốt với mình, mỗi một việc đều để tâm làm tốt như vậy, đây chính là may mắn của mình. Có năng lực để anh Phi và anh Thần đối xử với mình như vậy.
“Anh Thần, cảm ơn anh, tôi thật sự rất hài lòng.” Nói xong cầm thư trên bàn đặt vào trong hộp.
“Anh Thần, có thể làm phiền anh lần nữa giúp tôi gửi cái này cho anh Phi được không, tôi muốn anh ấy nhận nhanh nhanh, ngày mai chính là tiệc đính hôn của anh Phi rồi. Tôi còn hi vọng….”
“Được” Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi chỉ phát ra một chữ, nhưng Tuyết Nhi biết Âu Dương Thần nhất định sẽ giải quyết chuyện này rất ổn thỏa,, bởi vì trong ánh mắt kia có nghiêm túc và tình cảm dịu dàng.
Nhà họ Trạch.
Trước sự kiên trì của ông cụ Diệp, nên ông cụ Diệp trở về nhà họ Trạch tĩnh dưỡng, thật ra thì cũng chỉ là trá hình của ông cụ muốn trông nom cháu trai, lần này không thể để cho nó chạy trốn, tiệc đính hôn này nói thế nào cũng phải thành công.
“Thiếu gia, ông chủ mời thầy Laffey tới may lễ phục theo yêu cầu cho ngài, xin ngài đi qua một lát.”
“Không cần, tôi đây còn rất nhiều tài liệu cần xử lý xong, trực tiếp đưa số đo cho ông ta làm là được rồi.”
Đây chính là niềm đau của đại quản gia chúng ta, ai cũng biết thầy Laffey đúng là không dễ mời, tính tình cũng cực kỳ quái dị, vì quần áo ông ta làm theo yêu cầu còn phải tự mình xem qua thiết kế kiểu dáng của bản thân người đó, dĩ nhiên, đây cũng không phải có tiền có thể mời tới, đât chính là ông cụ bỏ ra không ít sức của, nhưng mà thiếu gia ngài….
“Làm sao vậy, còn không đi.” Diệp Phi vẫn xử lý tài liệu trong tay như cũ. Chẳng qua nghe giọng vẫn còn hờn giận như trước.
“À…, thiếu gia, vậy tôi đi trước.” Quản gia lập tức đi ra cửa phòng, ôi, gần đây tính tình thiếu gia càng ngày càng nóng, con cái bây giờ, thật không dễ chịu, vậy ông chủ ăn nói làm sao đây.
Quản gia đi rồi, Diệp Phi đặt tài liệu trong tay xuống, cầm tấm ảnh chụp bên máy tính, đây là ảnh chụp chung với Tuyết Nhi ở công viên lúc đi Pháp, trong tấm ảnh đều là nụ cười hạnh phúc của mình và Tuyết Nhi, vẻ mặt tuyệt đẹp của Tuyết Nhi cộng thêm dáng tươi cười như vậy, giống như là ánh mặt trời, giữa mùa đông lạnh lẽo, lại có thể sưởi ấm trái tim người…
Tuyết Nhi, em ở đâu chứ, vì sao đã tìm khắp nơi mà không thấy em…. Em biết không, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ….. Em nhìn thấy tin anh đính hôn sao? Em sẽ khó chịu sao? Anh Phi thật sự không muốn, nhưng mà ông nội, Tuyết Nhi, em có thể tha thứ cho anh Phi không?
“Cốc cốc” Tiếng đập cửa ngắt nỗi nhớ của Diệp Phi, Diệp Phi vô cùng mất hứng, những người này nhất định không chịu bỏ qua cho mình sao ngay cả chút thời gian nhớ tới Tuyết Nhi cũng không cho tôi sao? Ông nội, ông thật sự là khinh người quá đáng.
: “Lăn ra đi, đừng làm phiền tôi.” Diệp Phi hét to một tiếng, lập tức cầm ly trà trên bàn ném về phía cửa. Lúc này Diệp Phi giống như một con sư tử nổi giận.
Người hầu ở ngoài cửa thật sự hoảng sợ, mặc dù ngày thường thiếu gia nghiêm khắc, nhưng chưa từng phát giận như vậy, mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, haizzz, không có cách nào khác theo như mới vừa rồi người tặng quà dặn dò trực tiếp đưa cho thiếu gia, bây giờ thiếu gia đang nổi nóng, mình cũng không có biện pháp đưa đầu vào họng súng, cầm hộp quà tặng đi xuống lầu.
Diệp Phi cũng không biết anh rống một tiếng này, chính là ném quà tặng tỉ mỉ Tuyết Nhi gửi tới, đồng thời cũng ném tấm lòng chân thật của Tuyết Nhi đi xa. Nếu sớm biết người hầu đưa tới là quà tặng của Tuyết Nhi, tin rằng Diệp Phi tuyệt đối sẽ không nổi giận trong giây phút đó, chẳng qua là ý trời trêu người
Bên trong căn phòng màu trắng nhỏ.
Tuyết Nhi hết sức chăm chú vẽ thiết kế lễ phục, lúc này Hân Nhi cực kỳ chuyên tâm, cô một lòng chỉ nghĩ nhanh vẽ xong bản thiết kế, rồi tiến hành làm theo yêu cầu, tuy biết anh Phi nhất định đã có nhà thiết kế riêng giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là tâm ý của bản thân, mà thật ra Hân Nhi cực kỳ hi vọng anh Phi ở trong ngày lễ đính hôn kia sẽ mặc trên người lễ phục chính mình thiết kế.
Bút chì màu đen ở trên giấy soàn xoạt cực nhanh, chỉ thấy trên bản vẽ hiện lên một bộ âu phục cao quý thanh lịch ngay trước mắt, Hân Nhi thiết kế bộ âu phục này thật sự cực kỳ tôn lên khí chất cao quý của Diệp Phi, đẹp trai bức người, lại mang chút nhu hòa, đẹp trai này không đồng nhất với Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đến phòng Tuyết Nhi, gõ cửa. Không thấy phản ứng, thấy Tuyết Nhi đang nghiêm túc vẽ cái gì, đến gần thấy là âu phục cho đàn ông, Âu Dương Thần đương nhiên không cảm thấy dành cho mình, bởi vì thân hình cùng phong cách âu phục này cực kỳ hiển nhiên là cho Diệp Phi, trong lòng không khỏi lại có chút mùi vị. Lần đầu tiên Âu Dương Thần rất ghen tị với một người, không sai, là ghen tị, ghen tị hắn có thể làm bạn với Tuyết Nhi hai năm, ghen tị bọn họ là thanh mai trúc mã, ghen tị bộ quần áo trước mắt kia là vì hắn thiết kế.
Chỉ thấy bút Tuyết Nhi nhẹ nhàng vẽ một đường, một bộ Tuxedo cực kỳ độc đáo ra đời, mặc dù chỉ nhẹ nhàng một nét bút lại làm cho cả bộ trang phục ý nhị mười phần, rất cao quý, càng đẹp hơn, Tuyết Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, rốt cục đã vẽ xong, đây chính là thứ cô muốn, cả bộ trang phục hoàn toàn căn cứ theo thân hình và tính cách của Diệp Phi để thiết kế, ở trong mắt Tuyết Nhi, Diệp Phi là một anh trai như ánh mặt trời ấm áp, anh ấy rất cẩn thận, cực kỳ kiên nhẫn, và rất biết quan tâm đến người khác. Anh ấy….
“Tuyết Nhi ”
Tuyết Nhi xoay người lại, nhìn Âu Dương Thần đứng ở cửa, tràn đầy bi thương, trong con ngươi màu xám mê người giờ phút này đầy đau thương, cô không biết tại sao, vì sao anh lại bi thương như vậy, “Anh Thần, anh làm sao vậy, vì sao không vui.”
Vì sao không vui, Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy châm chọc, còn có thể vì sao a, bởi vì em, Tuyết Nhi, bởi vì anh yêu em, mà trong lòng em… Suy nghĩ một chút vẫn là cái gì cũng không nói cho cô, chỉ nhàn nhạt một câu “Không có gì.”
Tuyết Nhi cho rằng Âu Dương Thần có cái gì khó nói nên không tiếp tục hỏi, cầm lấy bản thiết kế trên tay đưa cho Âu Dương Thần “Anh Thần, như thế nào? Đẹp không?” Tuyết Nhi chờ mong cùng đợi Âu Dương Thần trả lời, đối với mỗi một người thiết kế mà nói đều hi vọng tác phẩm của mình có thể lấy được công nhận.
Âu Dương Thần nhìn bản thiết kế của Tuyết Nhi, thật sự rất đẹp, vừa rồi chỉ nhìn từ xa, bây giờ nhìn gần, càng thêm xác định đây là dành cho Diệp Phi, bởi vì bộ quần áo này thật sự hoàn toàn tôn lên khí chất của Diệp Phi, xem ra cô ấy cực kỳ hiểu hắn, còn thiết kế cả cổ tay áo, “Ừ, rất đẹp, cực kỳ tôn lên khí chất của anh ta.” Âu Dương Thần nhàn nhạt nói xong, đối với người trong lòng tặng cho tình địch lễ vật mặc dù là tốt, nhưng cũng là không hưng thú khích lệ nhiều lắm.
“Thật không, cái này do tôi vẽ cả một buổi chiều…, ha ha, tôi cũng hiểu được cực kỳ tôn lên khí chất của anh Phi, tôi phải khẩn trương liên hệ để đẩy nhanh tốc độ làm mới được, như thế mới kịp ngày đính hôn của anh Phi.”
Đính hôn. . . .”Tuyết Nhi, em đây là…” Âu Dương Thần chần chờ hỏi, cái này không phải muốn cho Diệp Phi mặc trong ngày đính hôn chứ.
“Đây là quà đính hôn tôi tặng cho anh Phi, có phải quá keo kiệt không, nhừng đồ của tôi đều đã để ở trong nhà họ Diệp, mà anh Phi không thiếu thứ gì, mà bản thân tôi ở nước ngoài học thiết kế, anh Phi sẽ thích chứ, anh Thần, anh nói xem?”
“Quà đính hôn, Tuyết Nhi, Diệp Phi đính hôn em không phải rất buồn sao?” Âu Dương Thần hỏi ra nghi vấn trong lòng, tuy biết đáp án có thể sẽ đả kích anh một lần nữa.
“Buồn, anh Phi đính hôn vì sao tôi phải buồn. Anh nói vị thiên kim của Lâm thị kia sao?”
“Em không phải không thích vị thiên kim của Lâm thị sao?”
“Đúng vậy, tôi thật sự không thích vị thiên kim của Lâm thị, nhưng anh Phi thích, mà bọn họ lập tức sẽ trờ thành vợ chồng chỉ cần anh Phi thích thì tốt rồi, mà cô ấy cũng cực kỳ yêu anh Phi nữa, cưới cô ấy cũng không phải tôi, tôi không thích cũng không ảnh hưởng.
Thấy Tuyết Nhi nói như vậy, Âu Dương Thần không thể nghi ngờ là vui sướng, như vậy có phải hiểu rằng Tuyết Nhi căn bản không thích Diệp Phi không, nghĩ vậy, Âu Dương Thần qua một ngày lo lắng, Âu Dương Thần tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tuyết Nhi, vậy em không thích Diệp Phi sao?”
“Anh Phi, thích, tôi cực kỳ thích anh Phi, hai năm trước là anh Phi đã cứu tôi, lại để cho tôi đi học rất nhiều, vừa mới bắt đầu anh Phi nói tôi là vị hôn thê của anh, nhưng tôi cái gì cũng không nhớ rõ, về sau lại có vị thiên kim của Lâm thị, nói cô ấy mới đúng vị hôn thê của anh, ông nội Diệp thích Lâm tiểu thư như thế, tôi nghĩ anh Phi có phải vì muốn chăm sóc cho tôi, để cho tôi không có tâm lý trách nhiệm mới nói như vậy, tôi không trách anh ấy, tuy nhiên trong lòng thật sự cực kỳ không thoải mái, nhưng anh Phi vẫn giống như anh trai chăm sóc tôi, tôi đương nhiên phải chúc phúc cho anh ấy.”
Nghe Tuyết Nhi chân thành nói, cô không có tình cảm với Diệp phi, không thể nghi ngờ cho Âu Dương Thần ăn một viên thuốc an thần, không tồi, Tuyết Nhi vẫn không yêu mến anh ta, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Nhìn Âu Dương thần có chút sững sờ, Tuyết Nhi gọi anh: “Anh Thần, anh làm sao vậy”
“Không có việc gì, ha ha.”Âu Dương Thần ngây ngốc cười hai tiếng.
Tuyết Nhi tự nhiên không có để ý đến Âu Dương Thần đang xấu hổ, cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, nhưmg nói thật, ở thành phố A không quen thuộc, đúng rồi, người trước mắt này.
“Anh Thần, anh có thể giúp Tuyết Nhi một chuyện không.”Tuyết Nhi có chút hương vị lấy lòng đối với Âu Dương Thần, cái này đối với Âu Dương Thần mà nói rất hưởng thụ.
“Được, em nói đi, chỉ cần Tuyết Nhi muốn làm, anh Thần nhất định hỗ trợ.”
“Thật tốt quá, anh Thần biết anh tốt nhất, hì hì, tôi muốn nhanh chóng mang bản vẽ đẩy nhanh tốc độ, đưa cho anh Phi, nhưng …”
“Được, giao cho anh, yên tâm, ngày mai anh Thần nhất định cho em hài lòng nhìn thấy tác phẩm.” Nói xong cầm bản vẽ, đi ra cửa, lấy điện thoại đi động ra gọi điện thoại. Cứ như vậy làm xong.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần, Tuyết Nhi không khỏi đứng dậy vặn thắt lưng mỏi, ai nha, rốt cục đã hoàn thành, nói thật cô cố gắng muốn nhanh tặng quà này cho Diệp Phi, chẳng qua cô không ngờ một phần quà mình tặng cho Diệp Phi trong hôn lễ mang đến bao nhiêu biến hóa như thế.
Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện rất đói bụng, đúng thôi, cả một ngày ở đây liều mạng vẽ, hoàn toàn không chú ý đến thời gian đã trôi qua, điểm này mình thật sự rất giống với thầy giáo, một khi làm việc cũng không giống người, ha ha, đi tìm anh Thần là được ăn rồi, chuẩn bị xong quà tặng tâm tình Tuyết Nhi không thể nghi ngờ là rất tốt.
Mà Âu Dương Thần biết Tuyết Nhi đối với Diệp Phi không có tình cảm, tâm tình không thể nghi ngờ lại càng tốt, so với mặt lạnh ở trong văn phòng kia, là hai người hoàn toàn khác nhau, đưa Tuyết Nhi đến nhà hàng Mỹ Mỹ ăn bữa ăn ngon.
Chương 22: Nổi giận
Ngày hôm sau
“Boss, bản thiết kế bộ lễ phục ngài dặn đã làm xong rồi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói điễm tĩnh của thư ký.
“Ừ, đưa qua đây.” Âu Dương Thần nhàn nhạt đáp lại, nhưng tầm mắt lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay rất đẹp.
Cúp điện thoại trong lòng Âu Dương Thần rất tốt, cuối cùng lễ phục cũng xong, tin rằng lúc cô gái nhỏ kia nhìn thấy nhất định cực kỳ vui vẻ, ha ha. Đồ Tuyết Nhi thiết kế chắc chắn có khả năng chấn động toàn bộ, mặc dù không phải do bản thân mình thiết kế, nhưng mà nghĩ tới Diệp Phi đính hôn thì Âu Dương Thần rất đắc ý, Diệp Phi, anh không còn có tư cách tranh giành Tuyết Nhi với tôi nữa rồi.Thật là hả dạ.
“Cốc cốc” Âu Dương Thần đứng bên ngoài gõ cửa, trong tay cầm cái hộp đẹp đẽ, nghĩ tới Tuyết Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy quà tặng, không phụ kỳ vọng của mình làm xong bộ lễ phục này.
“Vào đi,” Tuyết Nhi đang cầm thư đút vào bì thư, đó là thư viết cho anh Phi, là bức thư chúc mừng, cũng là bức thư cảm ơn, với Tuyết Nhi mà nói thì Diệp Phi cũng như một người thân, lúc nào cũng chăm sóc cô, yêu thương cô. Đoạn thời gian Tuyết Nhi mất trí nhớ cũng là Tuyết Nhi nương nhờ Diệp Phi, càng là bến cảng của Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, đang làm gì đó, xem anh mang gì đến cho em nè.” Lúc này Âu Dương Thần vừa dịu dàng vừa thần bí, sợ là tất cả mọi người trong tập đoàn Âu thị cũng không thể tin được đây là Âu Dương Thần, chẳng qua là trước mặt Tuyết Nhi quả thật Âu Dương Thần chính là hình dạng này.
“Là lễ phục sao, nhanh như vậy đã xong rồi à, thật sự là quá tuyệt vời.” Vừa nói vừa vui sướng đứng lên nhận cái hộp trong tay Âu Dương Thần, LqĐôn, Tuyết Nhi vội vàng mở hộp ra, lấy lễ phục bản thân mình chú tâm thiết kế, chế tác vô cùng tinh tế, chất vải này có lẽ cũng sử dụng loại đắt đỏ nhất để làm, nghĩ đến đây, Tuyết Nhi lại càng biết ơn Âu Dương Thần nhiều hơn một chút, anh ấy thật sự rất tốt với mình, mỗi một việc đều để tâm làm tốt như vậy, đây chính là may mắn của mình. Có năng lực để anh Phi và anh Thần đối xử với mình như vậy.
“Anh Thần, cảm ơn anh, tôi thật sự rất hài lòng.” Nói xong cầm thư trên bàn đặt vào trong hộp.
“Anh Thần, có thể làm phiền anh lần nữa giúp tôi gửi cái này cho anh Phi được không, tôi muốn anh ấy nhận nhanh nhanh, ngày mai chính là tiệc đính hôn của anh Phi rồi. Tôi còn hi vọng….”
“Được” Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi chỉ phát ra một chữ, nhưng Tuyết Nhi biết Âu Dương Thần nhất định sẽ giải quyết chuyện này rất ổn thỏa,, bởi vì trong ánh mắt kia có nghiêm túc và tình cảm dịu dàng.
Nhà họ Trạch.
Trước sự kiên trì của ông cụ Diệp, nên ông cụ Diệp trở về nhà họ Trạch tĩnh dưỡng, thật ra thì cũng chỉ là trá hình của ông cụ muốn trông nom cháu trai, lần này không thể để cho nó chạy trốn, tiệc đính hôn này nói thế nào cũng phải thành công.
“Thiếu gia, ông chủ mời thầy Laffey tới may lễ phục theo yêu cầu cho ngài, xin ngài đi qua một lát.”
“Không cần, tôi đây còn rất nhiều tài liệu cần xử lý xong, trực tiếp đưa số đo cho ông ta làm là được rồi.”
Đây chính là niềm đau của đại quản gia chúng ta, ai cũng biết thầy Laffey đúng là không dễ mời, tính tình cũng cực kỳ quái dị, vì quần áo ông ta làm theo yêu cầu còn phải tự mình xem qua thiết kế kiểu dáng của bản thân người đó, dĩ nhiên, đây cũng không phải có tiền có thể mời tới, đât chính là ông cụ bỏ ra không ít sức của, nhưng mà thiếu gia ngài….
“Làm sao vậy, còn không đi.” Diệp Phi vẫn xử lý tài liệu trong tay như cũ. Chẳng qua nghe giọng vẫn còn hờn giận như trước.
“À…, thiếu gia, vậy tôi đi trước.” Quản gia lập tức đi ra cửa phòng, ôi, gần đây tính tình thiếu gia càng ngày càng nóng, con cái bây giờ, thật không dễ chịu, vậy ông chủ ăn nói làm sao đây.
Quản gia đi rồi, Diệp Phi đặt tài liệu trong tay xuống, cầm tấm ảnh chụp bên máy tính, đây là ảnh chụp chung với Tuyết Nhi ở công viên lúc đi Pháp, trong tấm ảnh đều là nụ cười hạnh phúc của mình và Tuyết Nhi, vẻ mặt tuyệt đẹp của Tuyết Nhi cộng thêm dáng tươi cười như vậy, giống như là ánh mặt trời, giữa mùa đông lạnh lẽo, lại có thể sưởi ấm trái tim người…
Tuyết Nhi, em ở đâu chứ, vì sao đã tìm khắp nơi mà không thấy em…. Em biết không, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ….. Em nhìn thấy tin anh đính hôn sao? Em sẽ khó chịu sao? Anh Phi thật sự không muốn, nhưng mà ông nội, Tuyết Nhi, em có thể tha thứ cho anh Phi không?
“Cốc cốc” Tiếng đập cửa ngắt nỗi nhớ của Diệp Phi, Diệp Phi vô cùng mất hứng, những người này nhất định không chịu bỏ qua cho mình sao ngay cả chút thời gian nhớ tới Tuyết Nhi cũng không cho tôi sao? Ông nội, ông thật sự là khinh người quá đáng.
: “Lăn ra đi, đừng làm phiền tôi.” Diệp Phi hét to một tiếng, lập tức cầm ly trà trên bàn ném về phía cửa. Lúc này Diệp Phi giống như một con sư tử nổi giận.
Người hầu ở ngoài cửa thật sự hoảng sợ, mặc dù ngày thường thiếu gia nghiêm khắc, nhưng chưa từng phát giận như vậy, mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, haizzz, không có cách nào khác theo như mới vừa rồi người tặng quà dặn dò trực tiếp đưa cho thiếu gia, bây giờ thiếu gia đang nổi nóng, mình cũng không có biện pháp đưa đầu vào họng súng, cầm hộp quà tặng đi xuống lầu.
Diệp Phi cũng không biết anh rống một tiếng này, chính là ném quà tặng tỉ mỉ Tuyết Nhi gửi tới, đồng thời cũng ném tấm lòng chân thật của Tuyết Nhi đi xa. Nếu sớm biết người hầu đưa tới là quà tặng của Tuyết Nhi, tin rằng Diệp Phi tuyệt đối sẽ không nổi giận trong giây phút đó, chẳng qua là ý trời trêu người
Bình luận facebook