Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
Chương 31: Điện thoại của mẹ Âu
Những ngày tiếp theo Tuyết Nhi hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong thiết kế mới, ở công ty vì lần trước mới lộ tài năng cũng đưa tới không ít phiền phức, nhưng cũng may có San San làm bạn, với lại tất cả mọi người đều bận rộn đơn đặt hàng thiết kế mới, chỉ có Lý Phân là có vẻ rõ ràng làm khó mình mấy lần, nhưng Tuyết Nhi cũng không để vào mắt, ngoại trừ sự việc nhỏ bé này xen vào, cuộc sống của Tuyết Nhi vẫn tương đối thoải mái, mỗi ngày có thể ngủ dậy rất muộn, điều này với Tuyết Nhi mà nói là tốt nhất, thỉnh thoảng là cô làm bữa sáng, thình thoảng là Âu Dương Thần làm bữa sáng, mà thời gian buổi trưa thì ăn đi ăn cơm với San San, vào buổi tối đều có thể cùng Âu Dương Thần làm chung bữa ăn tối, dù cho Âu Dương Thần rất bận cũng không ngoại lệ, hơn nữa bây giờ văn phòng của anh ở phía bên kia ngôi nhà, ở phía trước Âu Dương Thần đã làm trụ sở công ty, cực kỳ thuận tiện, có đôi khi thật sự bận bịu thì ăn cơm xong rồi trở lại văn phòng để làm việc, mà Tuyết Nhi sẽ ở trong phòng chuyên tâm thiết kế, hoặc là đi ăn chút đồ ăn khuya dạo chợ đêm nhỏ với San San, cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Một tối ngày nào đó, Âu Dương Thần có một bữa tiệc, một mình Tuyết Nhi ở nhà, lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, thật ra Tuyết Nhi ở đây cũng đã hơn một tuần lễ rồi, chiếc điện thoại này cũng chưa từng vang lên, vì mỗi lần Âu Dương Thần gọi cho mình đều là dùng di động, mà hình như cũng không ai gọi vào điện thoại này tìm Âu Dương Thần, có một lần Tuyết Nhi cho rằng chiếc điện thoại này là để trang trí, trên thực tế cũng gần giống như trang trí, cho nên lúc điện thoại vang lên Tuyết Nhi cũng không ý thức được là phải nghe máy, mà ngây ngốc một lúc, ghé sát vào nhìn xác định đúng là tiếng chuông điện thoại.
Đầu bên này, Trình Tâm đang nôn nóng gọi điện thoại cho con trai bảo bối, nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại chậm chạp không nghe máy, gọi di động không ai nghe máy, gọi văn phòng không ai nghe máy, nghĩ đến chỉ có nhà ở, Trình Tâm biết con trai là một người cuồng công việc, mặc dù với người con trai duy nhất này vô cùng xuất sắc, mạnh mẽ quả quyết, công ty vừa giao đến tay nó vài năm ngắn ngủi, đã từ một tập đoàn, vượt qua thành một đế quốc thương mại (tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh), bộ dáng con trai lại tuấn tú lịch sự, theo lý mà nói là không cần phải lo lắng chuyện không có con dâu, nhưng mà vì cái gì con trai của mình đã lớn như vậy, cũng không nói chuyện yêu đương, thậm chí ngay cả con gái cũng không xuất hiện bên cạnh, với việc con trai không gần nữ sắc, Trình Tâm rất lo lắng, không cần con dâu nhiều năng lực rất khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần có một người con gái có thể hạ gục con trai. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa thể đạt được mong muốn, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần ít gần gũi với cha Âu mẹ Âu, từ lúc rất nhỏ đã kiên quyết không phụ thuộc, con nít trưởng thành sớm, làm cho Trình Tâm luôn cảm thấy không hưởng thụ được niềm tự hào của người làm mẹ, thật ra điều này cũng trách ông xã mình, vì Âu Dương Tường là một người ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ngay cả con trai của mình cũng không muốn để cho nó chiếm lấy bà xã của mình, lúc còn rất nhỏ đã đưa nó đến trụ sở mà học tập, nói cho oai hơn nữa là rèn luyện con trai thành tài, trên thực tế còn không phải là ghét bỏ con trai mình chiếm bà xã à, ái chà, khổ cho Âu Dương Thần, thảo nào lại như thế này.
“Ông xã, anh nói sao mà Thần nhi không nghe điện thoại, sẽ không phải là bận rộn công việc của Ám Dạ chứ..” Trình Tâm lo lắng nhìn ông xã nhà mình.
“Ặc, bà xã, chắc là không, mặc dù Ám Dạ giao cho Thần nhi, nhưng Long Nhị từng báo cáo cho anh, gần đây rất yên ổn, với lại có một thời gian Thần nhi không quản lý công việc, đoán là bận việc ở công ty, em đừng lo lắng.” Âu Dương Tường ôm hôn bà xã nhà mình khuyên giải an ủi, trong lòng thầm mắng tiểu tử thối, cũng dám không nghe điện thoại để bà xã ta lo lắng, khi nào về nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.
“Trời ơi, mau nghe điện thoại nào.”
“A lô, xin chào.” Tuyết Nhi cầm điện thoại ngọt ngào nói,
Bên kia, Trình Tâm sợ đến hóa đá, là…. Là giọng con gái, đoán là gọi nhầm số rồi, “Ặc, ngại quá, gọi nhầm số.”
Hả, sao lại thế này, gọi nhầm số, Tuyết Nhi cũng không để ý, điện thoại này cả nửa tháng cũng không vang lên bỗng nhiên đổ chuông thế mà lại gọi nhầm số, kỳ quặc. Nhàn rỗi không có việc gì, mở ti vi xem kịch, xem phim truyền hình thôi.
“Làm sao vậy, bà xã, không phải không nghe sao, sao lại gọi nhầm số.”
“À…., ông xã ơi, ông xã, là….., là một người con gái nghe máy.” Với chuyện vợ hoảng sợ gọi nhỏ, Âu Dương Tường rõ ràng đã quen rồi, nhưng mà con gái nghe máy, chẳng trách là gọi nhầm số.
“Ặc, ông xã, dùng di động của anh đi, đoán là em lưu sai số rồi.”
“Ừ, được. Anh gọi đây.”
“Linh linh chuông” điện thoại lại vang, Tuyết Nhi cầm điện thoại, “A lô, xin chào.”
Bên kia, “Bà xã, thật sự là con gái.”
“Thật à, thật à, để em nghe.” Trình Tâm hăng hái.
“A lô a lô, xin chào, xin hỏi tìm ai…..” Tuyết Nhi hỏi.
“À…., xin chào, xin hỏi đây là nhà Âu Dương Thần phải không?” Trình Tâm cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ rất dịu dàng, nói đùa, đây có thể là con dâu tương lai của mình, đương nhiên phải đóng vai kiểu mẹ chồng tốt mới được.
Âu Dương Thần, tìm anh Thần, “À…., đúng rồi ạ, nhưng mà bây giờ anh ấy không ở nhà, đêm nay có một bữa tiệc, đoán chắc về muộn, có chuyện gì sao.”
“À…, không có việc gì không có việc gì, à…., không, có việc có việc, việc này cô cũng ở đó à.” Trình Tâm cẩn thận hỏi.
“Dạ, đúng vậy, nếu mà cô có việc tôi có thể giúp ngài chuyển lời cho, hoặc ngài là ai, để tôi nói anh ấy gọi điện lại ạ.”
“À…, à….., được rồi, tiểu thư, cô họ gì thế.” Trình Tâm nghĩ thầm, cuối cùng là thiên kim nhà ai có khí phách như thế chứ, có thể thu phục con trai bảo bối của mình.
“Ặc, không phải ngài tìm anh Thần sao.” Tuyết Nhi thấy lạ, rõ ràng tìm anh Thần, làm gì mà hỏi thông tin của mình chứ..
Trình Tâm thầm kêu không ổn, mình vội quá, như vậy sẽ dọa tới vị tiểu thư này, chao ơi, haizzz, ôi, “À…, là thế này, tôi là chị họ Âu Dương Thần, lúc trước Thần nhi luôn bận rộn công việc, quên ăn cơm, tiểu thư, cô có thể giúp tôi thúc giục nó một chút không?”
“À…, như vậy ư, cô thật sự quan tâm anh Thần, ngài yên tâm đi, tôi sẽ giục anh Thần ăn cơm, với lại mỗi ngày sớm tối gì bọn tôi cũng đều ăn cơm cùng nhau, nhất định sẽ không để cho anh ấy chỉ chú ý tới công việc, ngài yên tâm.”
“Tiểu thư, cô rất tốt bụng, vậy cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn, đúng rồi, tôi tên là Lăng Phỉ Tuyết, gọi tôi là Tuyết Nhi cũng được, chờ anh Thần về tôi sẽ nói anh ấy điện thoại lại cho ngài.”
“À…. À…., Tuyết Nhi à, tên rất dễ nghe, nếu tiểu tử kia bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, à… Ặc, chị họ nhất định làm chủ cho em.”
“Sẽ không đâu, ngài yên tâm đi, anh Thần rất tốt với tôi, chưa bao giờ hung dữ với tôi, hì hì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy trước không làm phiền nữa.”
“Dạ được, tạm biệt.”
“Bà xã, em cũng quá giả bộ non nớt, lại còn chị họ….”
“Làm sao vậy, chê em già sao? Vậy đêm nay anh ngủ phòng khách.” Trình Tâm tức giận nói, quả thực không già, năm nay Trình Tâm hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà chăm sóc cực kỳ tốt, nhìn qua giống như là ba mươi mấy tuổi, đi cùng với Âu Dương Thần quả thật có thể làm chị họ. Với lại phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là tuổi tác, hiển nhiên lần này Âu Dương Tường đúng là làm mất lòng bà xã thân yêu.
“Ặc, không phải mà, bà xã, em trẻ nhất, ha ha, thật ra là anh nói em phải nói là em họ Âu Dương Thần nó, đúng vậy, là em họ.”
Truyện chỉ post diễn đàn L*ê Qiúy Đ+ôn, trang khác là coppy lậu.
“Hừ, vẫn là ngủ phòng khách.”
“Không nên thế,” Âu Dương Tường than thở, vội vàng tìm cách dụ dỗ bà xã, nếu không, tối hôm nay mình đã có thể…. Có. Hì hì.
“Bà xã, bà xã, người nghe điện thoại có phải là bạn gái Thần nhi không nhĩ.”
“Không biết, nhưng mà em cảm giác hẳn là bạn gái, bọn họ ở cùng một chỗ, ôi trời ơi, ông xã, hơn nữa cô ấy gọi Thần nhi là anh Thần, anh cũng không phải không biết con trai của chúng ta ghét con gái, ghét nhất bị người khác gọi nó là anh Thần, quan trọng nhất là bé gái kia còn nói Thần rất tốt với nó, còn thêm mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, em dám khẳng định, nhất định là bạn gái, ái chà, nghĩ tới mình có thể sắp được bế cháu, thật sự rất vui sướng, em phải khoe khoang với Lam Nguyệt mới được.”
Ặc. Bà xã, bát tự còn chưa xem, làm sao mà em đã muốn bế cháu, mình phải thức thời một chút không nên nói gì, nếu không ngủ phòng khách thì thê thảm, Âu Dương Tường chân chó (nịnh nọt) đi vào theo bà xã.
Chương 32: Bỏ lỡ.
Cúp điện thoại Tuyết Nhi tiếp tục xem kịch trên tivi, chỉ một lát sau, Âu Dương Thần đã về tới.
“Anh Thần, anh đã về.” Tuyết Nhi tiến lên giúp Âu Dương Thần cất áo khoác.
“Làm sao vậy, có chuyện gì mà hứng thú như vậy hả.” Âu Dương Thần nhẹ nhàng xoa đầu Tuyết Nhi.
“Không có gì, anh Thần, nói cho anh một chuyện vô cùng kỳ lạ, vừa lúc nãy điện thoại đổ chuông…., ban đầu em còn tưởng chỉ là đồ trang trí. Anh đoán xem ai tìm anh thế.”
Điện thoại, số điện thoại kia ngoại trừ thư ký thì chỉ có ba mẹ biết rõ, buổi tối thư ký đi với mình, vậy thì đó là ba mẹ rồi.
Thấy Âu Dương Thần không trả lời, Tuyết Nhi tưởng rằng anh đoán không được, “Anh Thần, nói cho anh biết, là chị họ anh đó, chị ấy rất lo anh bận rộn công việc mà quên ăn cơm, giọng chị họ anh rất dịu dàng, người nhất định cũng rất xinh đẹp.”
Chị họ, lúc nào thì mình có chị họ biết số điện thoại mình, chị họ gì chứ, đi qua nhìn số điện thoại, quả nhiên không sai, là của ba, nhất định là mẹ, cho rằng Tuyết Nhi ngây thơ dễ lừa gạt, còn là chị họ nữa chứ thật không biết xấu hổ.
“Tuyết Nhi, anh đi vào tắm trước cái đã, em xem ti vi tiếp đi nhé.”
“Dạ dạ, được ạ.” Tuyết Nhi lại dời sự chú ý lên phim truyền hình.
Sau khi Âu Dương Thần tắm rửa xong trở lại phòng, nghĩ là vẫn nên gọi điện thoại cho mẹ, nếu bọn họ biết sự tồn tại của Tuyết Nhi, với hiểu biết của anh về Trình Tâm không chừng ngày mai có thể nhìn thấy mẹ làm chuyện dở hơi tới điều tra tình hình quân sự.
“Bà xã à, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi.” Âu Dương Tường nói với bà xã thân yêu.
“Ai dà, mới chín giờ mà, còn sớm chán, em muốn xem phim truyền hình đã, đừng làm phiền em, ông xã, anh mệt thì tự mình đi ngủ đi.” Trình Tâm còn không biết ‘đức hạnh’ của ông xã mình sao, mới sẽ không bị mắc lừa, hơn nữa phim truyền hình này xem hay như vậy.
Vẻ mặt Âu Dương Tường buồn thảm nhìn bà xã nhà mình, mới vừa muốn mở miệng nói chút gì đó, lúc này, điện thoại Trình Tâm vang lên.
“Là con trai.” Trình Tâm lập tức nghe máy.
“A lô, con trai.”
“Dạ, lúc tối hai người tìm con, có chuyện gì.”
“Ặc, con trai, vậy Tuyết Nhi nói với con à, ừ, ha ha, Thần nhi à, mẹ và ba con ở bên Anh này lâu như vậy, muốn trở về một chút, nhất định con cũng rất nhớ mẹ chứ.”
Tuyết Nhi, nhanh như vậy đã gọi thân mật, không hổ là mẹ già nhà mình. “Thời gian gần đây con tương đối bận rộn, mẹ và ba đi chơi các nơi một thời gian đi. Dù sao rời đi mấy năm cũng không thiếu chút thời gian này.”
Ặc, Trình Tâm quẫn, không phải ông xã mình gia công ty cho Thần nhi, hai vợ chồng đi du lịch khắp thế giới, vui sướng như thần tiên sao? Xem ra, việc này con trai cũng rất ….
“Ặc, con trai, con bận việc, không có việc gì đâu, mẹ và ba con có thể tự chăm sóc bản thân mình, hơn nữa không phải còn có….”
“Gần đây Tuyết Nhi bề bộn nhiều việc, mẹ, nếu mẹ không muốn con trai sống cuộc sống độc thân, nếu còn muốn bế cháu sớm một chút, tốt nhất vẫn là đừng nên quấy rầy Tuyết Nhi.” Ặc, uy hiếp trắng trợn, đến lượt vẻ mặt Trình Tâm buồn bã nhìn Âu Dương Tường, không còn cách nào khác, đứa con trai này, chính là ăn mình sạch sành sanh, “Được rồi.”
“Dạ, vậy hai người đi nghỉ sớm một chút, tránh cho ba lại vụng trộm mắng con.” Âu Dương Thần nói xong thì cúp điện thoại.
“Oái, Âu Dương Tường, anh vụng trộm mắng con trai bảo ối của em sao.” Trình Tâm lên mặt chỉ trích nhìn Âu Dương Tường.
Âu Dương Tường mắng thầm tiểu tử thúi thế mà hãm hại ba con, con không muốn để mẹ con quấy rầy các con, bọn ta lại càng muốn quấy rầy, hừ. “Bà xã, anh nào dám chứ, nhất định là vì Âu Dương Thần không đồng ý em gặp cô vợ trẻ nên cố ý chia rẽ chúng ta như vậy.” Nhắc tới chuyện này Trình Tâm kêu đau lòng, mình rất không dễ dàng có con dâu, vậy mà còn không thể gặp được, ái chà.
“Ông xã à, em thật sự rất muốn nhìn cô gái kia một chút, hu hu.”
“Bà xã, đừng mà, đừng buồn, có ông xã, tiểu tử thối nếu dám không cho chúng ta gặp thì chúng ta không gặp được sao? Nói đùa, bây giờ chúng ta đi chơi tiếp mấy chỗ còn lại ở Anh này một thời gian rồi trở về gặp con dâu đi.”
“Thật nhé, vậy thì tốt quá rồi.” Vẻ mặt Trình Tâm phấn khởi dựa vào lòng ông xã mình, mặc dù chính xác đã có tuổi, nhưng vẫn là một cặp xứng đôi như trước.
Bên kia, Âu Dương Thần nói chuyện điện thoại xong thì ra cùng xem ti vi với Tuyết Nhi, khi thấy phim truyền hình trên ti vi, Âu Dương Thần hơi giật mình, nhất định không thể để cho mẹ và Tuyết Nhi gặp nhau nếu không thì cuộc sống hạnh phúc của mình và ba già đều không có, hai người cùng thích phim truyền hình như nhau một khi gặp mặt còn phải hỏi. Đáng tiếc, Âu Dương Tường không biết tin này, nếu không thì đánh chết ông cũng không bằng lòng mang theo bà xã trở về nhìn con dâu.
Giữa trưa ngày hôm sau, San San dẫn Tuyết Nhi tới nhà hàng ăn Buffett, nghe San San nói bò bít tết nhà hàng này ăn rất ngon, Tuyết Nhi vừa đến cổng nhà hàng thì cảm thấy rất quen thuộc, anh Phi đã từng mang cô tới đây, khi đó anh Phi cũng từng nói phong cảnh nhà hàng này rất đẹp, mà món thịt bò bít tết ăn lại càng ngon, nghe nói là đặc biệt mời sư phụ ở nước ngoài về làm, tất nhiên giá cả vô cùng đắt đỏ, Tuyết Nhi tò mò mặc dù hoàn cảnh gia đình San San rất tốt, nhưng dù sao ở đây hẳn là xã hội thượng lưu, một bữa cơm này chính là một tháng tiền lương của mình.
“San San, đây cũng quá….,” Tuyết Nhi do dự.
“Ôi trời, Tuyết Nhi, đã nói với cậu chỗ này thật sự rất đẹp, đi thôi đi thôi, rất không dễ dàng hạ quyết tâm đến đây, nếu cậu dám đi, thì sẽ trở mặt với cậu.” Nói xong lôi kéo Tuyết Nhi đi vào nhà hàng.
Người phục vụ thấy cách ăn mặc của Tuyết Nhi, rõ ràng có chút phân biệt đối xử, nhưng nghĩ lại người tới là khách, vẫn lễ phép tiếp đón, nhưng mà không nhiệt tình giống như đối với những người khác, điều này khiến Tuyết Nhi không khỏi nhớ tới ngày trước lúc tới đây cùng với anh Phi, người phục vụ nhiệt tình và cung kính, không khỏi nhớ tới anh Phi, không biết bây giờ anh có tốt không? Từ sau tiệc đính hôn hôm ấy không thấy tin tức của anh Phi nữa, có lẽ là mình không để ý, anh Phi có Lâm tiểu thư hẳn là cũng rất hạnh phúc. Tuyết Nhi và San San ngồi xuống, gọi hai phần bò bít tết giá trung bình.
“San San, sao hôm nay đột nhiên muốn tới đây hả.”
“Ha ha, Tuyết Nhi, không lừa cậu, hôm nay là sinh nhật tớ, ái chà, cậu không cần lo lắng ngày hôm qua tớ cầm tiền anh trai tớ, tuyệt đối đủ cho chúng ta ăn một bữa no nê, vốn muốn đi vào buổi tối, nhưng mà tối phụng mệnh Hoàng thái hậu phải về nhà ăn cơm. Buổi trưa thì cậu theo tớ.” San San luôn gọi mẹ cô là Hoàng thái hậu, nguyên nhân dĩ nhiên là độc tài, dông dài, ặc ha ha.
Tuyết Nhi không nghĩ tới là sinh nhật San San, nghĩ mình không chuẩn bị quà tặng gì, có chút xấu hổ, lại còn để San San mời khách, nghĩ thầm trở về nhất định phải chuẩn bị một phần quà tặng rất đẹp cho San San. Dĩ nhiên là bạn bè thì không tính toán những thứ này rồi.
“Vậy San San sinh nhật vui vẻ, hay dùng nước này kính cậu.” Bưng ly nước trên bàn, sau đó chờ người phục vụ bưng bò bít tết lên, hai người vui sướng bắt đầu ăn.
Mà ở nơi nào đó trong nhà hàng Diệp Phi đang ăn bò bít tết một mình, chỗ này đã từng dẫn Tuyết Nhi tới đây, thời gian gần đây chỉ cần là anh biết chỗ Tuyết Nhi từng đi, anh đều đi tìm, giống như nơi này, mặc dù mình chỉ dẫn Tuyết Nhi tới đây một lần, nhưng vẫn hi vọng có thể thấy cô như trước, Tuyết Nhi, rốt cuộc em ở đâu chứ? Thời gian trước mỗi ngày Diệp Phi đều ra ngoài tìm Tuyết Nhi, ngay cả công ty cũng không thèm tới, làm ông cụ lại tức giận một trận, thân thể ông cụ khiến Diệp Phi trở lại chức vụ ban đầu, nhưng mà chỉ cần có thời gian Diệp Phi sẽ đi tìm Tuyết Nhi, thậm chí còn phái rất nhiều thám tử tư đi thăm dò tìm kiếm, vẫn không thu hoạch được gì, anh cũng không biết, thật ra những tin tức của thám tử tư này đều trực tiếp đưa cho ông cụ Diệp, cho dù có tin tức cũng sẽ không nói cho anh.
“Linh linh chuông….” Chuông điện thoại di động vang lên.
“A lô, ừ…., được, tôi lập tức quay về.” Vì công ty tạm thời có việc Diệp Phi đứng dậy ra về. Mà bên này Tuyết Nhi và San San cũng ăn xong rồi, chuẩn bị về công ty, mới vừa đứng dậy muốn đi, kết quả một người phục vụ không cẩn thận đụng vào Tuyết Nhi, túi xách Tuyết Nhi rơi xuống đất, người phục vụ vội vàng giải thích, mà Tuyết Nhi cũng chăm chú nhặt túi xách, Diệp Phi cũng không thèm nhìn một cái đã đi ra ngoài cửa, mà lúc này San San hoảng sợ kêu một tiếng: “Tuyết Nhi, cậu không sao chứ.” Nhiều lần ngăn cản Diệp Phi bước thêm một bước, anh quay đầu nhìn Tuyết Nhi nhặt đồ trên mặt đất, chỉ thấy một người con gái mặc đồ công sở màu đen, luồng sáng trong đầu tắt ngấm trong nháy mắt, làm sao có thể là Tuyết Nhi của mình, Diệp Phi ơi Diệp Phi, nhất định là mày nhớ Tuyết Nhi quá mức rồi. Diệp Phi xoay người tiếp tục đi ra cửa, mà Tuyết Nhi cũng vừa đúng lúc này ngẩng đầu lên, cười với San San không có việc gì, một đoạn nhạc nhỏ không chút nào ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của hai người. Mà Diệp Phi cũng liên tiếp bỏ lỡ Tuyết Nhi mà mình trăm cay nghìn đắng muốn tìm, chỉ cần dừng lại hơn một giây nữa, có lẽ anh có thể nhận ra Tuyết Nhi, nhưng mà, không có nếu như. Bọn họ nhất định chỉ là lướt qua….
Những ngày tiếp theo Tuyết Nhi hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong thiết kế mới, ở công ty vì lần trước mới lộ tài năng cũng đưa tới không ít phiền phức, nhưng cũng may có San San làm bạn, với lại tất cả mọi người đều bận rộn đơn đặt hàng thiết kế mới, chỉ có Lý Phân là có vẻ rõ ràng làm khó mình mấy lần, nhưng Tuyết Nhi cũng không để vào mắt, ngoại trừ sự việc nhỏ bé này xen vào, cuộc sống của Tuyết Nhi vẫn tương đối thoải mái, mỗi ngày có thể ngủ dậy rất muộn, điều này với Tuyết Nhi mà nói là tốt nhất, thỉnh thoảng là cô làm bữa sáng, thình thoảng là Âu Dương Thần làm bữa sáng, mà thời gian buổi trưa thì ăn đi ăn cơm với San San, vào buổi tối đều có thể cùng Âu Dương Thần làm chung bữa ăn tối, dù cho Âu Dương Thần rất bận cũng không ngoại lệ, hơn nữa bây giờ văn phòng của anh ở phía bên kia ngôi nhà, ở phía trước Âu Dương Thần đã làm trụ sở công ty, cực kỳ thuận tiện, có đôi khi thật sự bận bịu thì ăn cơm xong rồi trở lại văn phòng để làm việc, mà Tuyết Nhi sẽ ở trong phòng chuyên tâm thiết kế, hoặc là đi ăn chút đồ ăn khuya dạo chợ đêm nhỏ với San San, cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Một tối ngày nào đó, Âu Dương Thần có một bữa tiệc, một mình Tuyết Nhi ở nhà, lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, thật ra Tuyết Nhi ở đây cũng đã hơn một tuần lễ rồi, chiếc điện thoại này cũng chưa từng vang lên, vì mỗi lần Âu Dương Thần gọi cho mình đều là dùng di động, mà hình như cũng không ai gọi vào điện thoại này tìm Âu Dương Thần, có một lần Tuyết Nhi cho rằng chiếc điện thoại này là để trang trí, trên thực tế cũng gần giống như trang trí, cho nên lúc điện thoại vang lên Tuyết Nhi cũng không ý thức được là phải nghe máy, mà ngây ngốc một lúc, ghé sát vào nhìn xác định đúng là tiếng chuông điện thoại.
Đầu bên này, Trình Tâm đang nôn nóng gọi điện thoại cho con trai bảo bối, nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại chậm chạp không nghe máy, gọi di động không ai nghe máy, gọi văn phòng không ai nghe máy, nghĩ đến chỉ có nhà ở, Trình Tâm biết con trai là một người cuồng công việc, mặc dù với người con trai duy nhất này vô cùng xuất sắc, mạnh mẽ quả quyết, công ty vừa giao đến tay nó vài năm ngắn ngủi, đã từ một tập đoàn, vượt qua thành một đế quốc thương mại (tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh), bộ dáng con trai lại tuấn tú lịch sự, theo lý mà nói là không cần phải lo lắng chuyện không có con dâu, nhưng mà vì cái gì con trai của mình đã lớn như vậy, cũng không nói chuyện yêu đương, thậm chí ngay cả con gái cũng không xuất hiện bên cạnh, với việc con trai không gần nữ sắc, Trình Tâm rất lo lắng, không cần con dâu nhiều năng lực rất khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần có một người con gái có thể hạ gục con trai. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa thể đạt được mong muốn, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần ít gần gũi với cha Âu mẹ Âu, từ lúc rất nhỏ đã kiên quyết không phụ thuộc, con nít trưởng thành sớm, làm cho Trình Tâm luôn cảm thấy không hưởng thụ được niềm tự hào của người làm mẹ, thật ra điều này cũng trách ông xã mình, vì Âu Dương Tường là một người ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ngay cả con trai của mình cũng không muốn để cho nó chiếm lấy bà xã của mình, lúc còn rất nhỏ đã đưa nó đến trụ sở mà học tập, nói cho oai hơn nữa là rèn luyện con trai thành tài, trên thực tế còn không phải là ghét bỏ con trai mình chiếm bà xã à, ái chà, khổ cho Âu Dương Thần, thảo nào lại như thế này.
“Ông xã, anh nói sao mà Thần nhi không nghe điện thoại, sẽ không phải là bận rộn công việc của Ám Dạ chứ..” Trình Tâm lo lắng nhìn ông xã nhà mình.
“Ặc, bà xã, chắc là không, mặc dù Ám Dạ giao cho Thần nhi, nhưng Long Nhị từng báo cáo cho anh, gần đây rất yên ổn, với lại có một thời gian Thần nhi không quản lý công việc, đoán là bận việc ở công ty, em đừng lo lắng.” Âu Dương Tường ôm hôn bà xã nhà mình khuyên giải an ủi, trong lòng thầm mắng tiểu tử thối, cũng dám không nghe điện thoại để bà xã ta lo lắng, khi nào về nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.
“Trời ơi, mau nghe điện thoại nào.”
“A lô, xin chào.” Tuyết Nhi cầm điện thoại ngọt ngào nói,
Bên kia, Trình Tâm sợ đến hóa đá, là…. Là giọng con gái, đoán là gọi nhầm số rồi, “Ặc, ngại quá, gọi nhầm số.”
Hả, sao lại thế này, gọi nhầm số, Tuyết Nhi cũng không để ý, điện thoại này cả nửa tháng cũng không vang lên bỗng nhiên đổ chuông thế mà lại gọi nhầm số, kỳ quặc. Nhàn rỗi không có việc gì, mở ti vi xem kịch, xem phim truyền hình thôi.
“Làm sao vậy, bà xã, không phải không nghe sao, sao lại gọi nhầm số.”
“À…., ông xã ơi, ông xã, là….., là một người con gái nghe máy.” Với chuyện vợ hoảng sợ gọi nhỏ, Âu Dương Tường rõ ràng đã quen rồi, nhưng mà con gái nghe máy, chẳng trách là gọi nhầm số.
“Ặc, ông xã, dùng di động của anh đi, đoán là em lưu sai số rồi.”
“Ừ, được. Anh gọi đây.”
“Linh linh chuông” điện thoại lại vang, Tuyết Nhi cầm điện thoại, “A lô, xin chào.”
Bên kia, “Bà xã, thật sự là con gái.”
“Thật à, thật à, để em nghe.” Trình Tâm hăng hái.
“A lô a lô, xin chào, xin hỏi tìm ai…..” Tuyết Nhi hỏi.
“À…., xin chào, xin hỏi đây là nhà Âu Dương Thần phải không?” Trình Tâm cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ rất dịu dàng, nói đùa, đây có thể là con dâu tương lai của mình, đương nhiên phải đóng vai kiểu mẹ chồng tốt mới được.
Âu Dương Thần, tìm anh Thần, “À…., đúng rồi ạ, nhưng mà bây giờ anh ấy không ở nhà, đêm nay có một bữa tiệc, đoán chắc về muộn, có chuyện gì sao.”
“À…, không có việc gì không có việc gì, à…., không, có việc có việc, việc này cô cũng ở đó à.” Trình Tâm cẩn thận hỏi.
“Dạ, đúng vậy, nếu mà cô có việc tôi có thể giúp ngài chuyển lời cho, hoặc ngài là ai, để tôi nói anh ấy gọi điện lại ạ.”
“À…, à….., được rồi, tiểu thư, cô họ gì thế.” Trình Tâm nghĩ thầm, cuối cùng là thiên kim nhà ai có khí phách như thế chứ, có thể thu phục con trai bảo bối của mình.
“Ặc, không phải ngài tìm anh Thần sao.” Tuyết Nhi thấy lạ, rõ ràng tìm anh Thần, làm gì mà hỏi thông tin của mình chứ..
Trình Tâm thầm kêu không ổn, mình vội quá, như vậy sẽ dọa tới vị tiểu thư này, chao ơi, haizzz, ôi, “À…, là thế này, tôi là chị họ Âu Dương Thần, lúc trước Thần nhi luôn bận rộn công việc, quên ăn cơm, tiểu thư, cô có thể giúp tôi thúc giục nó một chút không?”
“À…, như vậy ư, cô thật sự quan tâm anh Thần, ngài yên tâm đi, tôi sẽ giục anh Thần ăn cơm, với lại mỗi ngày sớm tối gì bọn tôi cũng đều ăn cơm cùng nhau, nhất định sẽ không để cho anh ấy chỉ chú ý tới công việc, ngài yên tâm.”
“Tiểu thư, cô rất tốt bụng, vậy cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn, đúng rồi, tôi tên là Lăng Phỉ Tuyết, gọi tôi là Tuyết Nhi cũng được, chờ anh Thần về tôi sẽ nói anh ấy điện thoại lại cho ngài.”
“À…. À…., Tuyết Nhi à, tên rất dễ nghe, nếu tiểu tử kia bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, à… Ặc, chị họ nhất định làm chủ cho em.”
“Sẽ không đâu, ngài yên tâm đi, anh Thần rất tốt với tôi, chưa bao giờ hung dữ với tôi, hì hì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy trước không làm phiền nữa.”
“Dạ được, tạm biệt.”
“Bà xã, em cũng quá giả bộ non nớt, lại còn chị họ….”
“Làm sao vậy, chê em già sao? Vậy đêm nay anh ngủ phòng khách.” Trình Tâm tức giận nói, quả thực không già, năm nay Trình Tâm hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà chăm sóc cực kỳ tốt, nhìn qua giống như là ba mươi mấy tuổi, đi cùng với Âu Dương Thần quả thật có thể làm chị họ. Với lại phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là tuổi tác, hiển nhiên lần này Âu Dương Tường đúng là làm mất lòng bà xã thân yêu.
“Ặc, không phải mà, bà xã, em trẻ nhất, ha ha, thật ra là anh nói em phải nói là em họ Âu Dương Thần nó, đúng vậy, là em họ.”
Truyện chỉ post diễn đàn L*ê Qiúy Đ+ôn, trang khác là coppy lậu.
“Hừ, vẫn là ngủ phòng khách.”
“Không nên thế,” Âu Dương Tường than thở, vội vàng tìm cách dụ dỗ bà xã, nếu không, tối hôm nay mình đã có thể…. Có. Hì hì.
“Bà xã, bà xã, người nghe điện thoại có phải là bạn gái Thần nhi không nhĩ.”
“Không biết, nhưng mà em cảm giác hẳn là bạn gái, bọn họ ở cùng một chỗ, ôi trời ơi, ông xã, hơn nữa cô ấy gọi Thần nhi là anh Thần, anh cũng không phải không biết con trai của chúng ta ghét con gái, ghét nhất bị người khác gọi nó là anh Thần, quan trọng nhất là bé gái kia còn nói Thần rất tốt với nó, còn thêm mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, em dám khẳng định, nhất định là bạn gái, ái chà, nghĩ tới mình có thể sắp được bế cháu, thật sự rất vui sướng, em phải khoe khoang với Lam Nguyệt mới được.”
Ặc. Bà xã, bát tự còn chưa xem, làm sao mà em đã muốn bế cháu, mình phải thức thời một chút không nên nói gì, nếu không ngủ phòng khách thì thê thảm, Âu Dương Tường chân chó (nịnh nọt) đi vào theo bà xã.
Chương 32: Bỏ lỡ.
Cúp điện thoại Tuyết Nhi tiếp tục xem kịch trên tivi, chỉ một lát sau, Âu Dương Thần đã về tới.
“Anh Thần, anh đã về.” Tuyết Nhi tiến lên giúp Âu Dương Thần cất áo khoác.
“Làm sao vậy, có chuyện gì mà hứng thú như vậy hả.” Âu Dương Thần nhẹ nhàng xoa đầu Tuyết Nhi.
“Không có gì, anh Thần, nói cho anh một chuyện vô cùng kỳ lạ, vừa lúc nãy điện thoại đổ chuông…., ban đầu em còn tưởng chỉ là đồ trang trí. Anh đoán xem ai tìm anh thế.”
Điện thoại, số điện thoại kia ngoại trừ thư ký thì chỉ có ba mẹ biết rõ, buổi tối thư ký đi với mình, vậy thì đó là ba mẹ rồi.
Thấy Âu Dương Thần không trả lời, Tuyết Nhi tưởng rằng anh đoán không được, “Anh Thần, nói cho anh biết, là chị họ anh đó, chị ấy rất lo anh bận rộn công việc mà quên ăn cơm, giọng chị họ anh rất dịu dàng, người nhất định cũng rất xinh đẹp.”
Chị họ, lúc nào thì mình có chị họ biết số điện thoại mình, chị họ gì chứ, đi qua nhìn số điện thoại, quả nhiên không sai, là của ba, nhất định là mẹ, cho rằng Tuyết Nhi ngây thơ dễ lừa gạt, còn là chị họ nữa chứ thật không biết xấu hổ.
“Tuyết Nhi, anh đi vào tắm trước cái đã, em xem ti vi tiếp đi nhé.”
“Dạ dạ, được ạ.” Tuyết Nhi lại dời sự chú ý lên phim truyền hình.
Sau khi Âu Dương Thần tắm rửa xong trở lại phòng, nghĩ là vẫn nên gọi điện thoại cho mẹ, nếu bọn họ biết sự tồn tại của Tuyết Nhi, với hiểu biết của anh về Trình Tâm không chừng ngày mai có thể nhìn thấy mẹ làm chuyện dở hơi tới điều tra tình hình quân sự.
“Bà xã à, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi.” Âu Dương Tường nói với bà xã thân yêu.
“Ai dà, mới chín giờ mà, còn sớm chán, em muốn xem phim truyền hình đã, đừng làm phiền em, ông xã, anh mệt thì tự mình đi ngủ đi.” Trình Tâm còn không biết ‘đức hạnh’ của ông xã mình sao, mới sẽ không bị mắc lừa, hơn nữa phim truyền hình này xem hay như vậy.
Vẻ mặt Âu Dương Tường buồn thảm nhìn bà xã nhà mình, mới vừa muốn mở miệng nói chút gì đó, lúc này, điện thoại Trình Tâm vang lên.
“Là con trai.” Trình Tâm lập tức nghe máy.
“A lô, con trai.”
“Dạ, lúc tối hai người tìm con, có chuyện gì.”
“Ặc, con trai, vậy Tuyết Nhi nói với con à, ừ, ha ha, Thần nhi à, mẹ và ba con ở bên Anh này lâu như vậy, muốn trở về một chút, nhất định con cũng rất nhớ mẹ chứ.”
Tuyết Nhi, nhanh như vậy đã gọi thân mật, không hổ là mẹ già nhà mình. “Thời gian gần đây con tương đối bận rộn, mẹ và ba đi chơi các nơi một thời gian đi. Dù sao rời đi mấy năm cũng không thiếu chút thời gian này.”
Ặc, Trình Tâm quẫn, không phải ông xã mình gia công ty cho Thần nhi, hai vợ chồng đi du lịch khắp thế giới, vui sướng như thần tiên sao? Xem ra, việc này con trai cũng rất ….
“Ặc, con trai, con bận việc, không có việc gì đâu, mẹ và ba con có thể tự chăm sóc bản thân mình, hơn nữa không phải còn có….”
“Gần đây Tuyết Nhi bề bộn nhiều việc, mẹ, nếu mẹ không muốn con trai sống cuộc sống độc thân, nếu còn muốn bế cháu sớm một chút, tốt nhất vẫn là đừng nên quấy rầy Tuyết Nhi.” Ặc, uy hiếp trắng trợn, đến lượt vẻ mặt Trình Tâm buồn bã nhìn Âu Dương Tường, không còn cách nào khác, đứa con trai này, chính là ăn mình sạch sành sanh, “Được rồi.”
“Dạ, vậy hai người đi nghỉ sớm một chút, tránh cho ba lại vụng trộm mắng con.” Âu Dương Thần nói xong thì cúp điện thoại.
“Oái, Âu Dương Tường, anh vụng trộm mắng con trai bảo ối của em sao.” Trình Tâm lên mặt chỉ trích nhìn Âu Dương Tường.
Âu Dương Tường mắng thầm tiểu tử thúi thế mà hãm hại ba con, con không muốn để mẹ con quấy rầy các con, bọn ta lại càng muốn quấy rầy, hừ. “Bà xã, anh nào dám chứ, nhất định là vì Âu Dương Thần không đồng ý em gặp cô vợ trẻ nên cố ý chia rẽ chúng ta như vậy.” Nhắc tới chuyện này Trình Tâm kêu đau lòng, mình rất không dễ dàng có con dâu, vậy mà còn không thể gặp được, ái chà.
“Ông xã à, em thật sự rất muốn nhìn cô gái kia một chút, hu hu.”
“Bà xã, đừng mà, đừng buồn, có ông xã, tiểu tử thối nếu dám không cho chúng ta gặp thì chúng ta không gặp được sao? Nói đùa, bây giờ chúng ta đi chơi tiếp mấy chỗ còn lại ở Anh này một thời gian rồi trở về gặp con dâu đi.”
“Thật nhé, vậy thì tốt quá rồi.” Vẻ mặt Trình Tâm phấn khởi dựa vào lòng ông xã mình, mặc dù chính xác đã có tuổi, nhưng vẫn là một cặp xứng đôi như trước.
Bên kia, Âu Dương Thần nói chuyện điện thoại xong thì ra cùng xem ti vi với Tuyết Nhi, khi thấy phim truyền hình trên ti vi, Âu Dương Thần hơi giật mình, nhất định không thể để cho mẹ và Tuyết Nhi gặp nhau nếu không thì cuộc sống hạnh phúc của mình và ba già đều không có, hai người cùng thích phim truyền hình như nhau một khi gặp mặt còn phải hỏi. Đáng tiếc, Âu Dương Tường không biết tin này, nếu không thì đánh chết ông cũng không bằng lòng mang theo bà xã trở về nhìn con dâu.
Giữa trưa ngày hôm sau, San San dẫn Tuyết Nhi tới nhà hàng ăn Buffett, nghe San San nói bò bít tết nhà hàng này ăn rất ngon, Tuyết Nhi vừa đến cổng nhà hàng thì cảm thấy rất quen thuộc, anh Phi đã từng mang cô tới đây, khi đó anh Phi cũng từng nói phong cảnh nhà hàng này rất đẹp, mà món thịt bò bít tết ăn lại càng ngon, nghe nói là đặc biệt mời sư phụ ở nước ngoài về làm, tất nhiên giá cả vô cùng đắt đỏ, Tuyết Nhi tò mò mặc dù hoàn cảnh gia đình San San rất tốt, nhưng dù sao ở đây hẳn là xã hội thượng lưu, một bữa cơm này chính là một tháng tiền lương của mình.
“San San, đây cũng quá….,” Tuyết Nhi do dự.
“Ôi trời, Tuyết Nhi, đã nói với cậu chỗ này thật sự rất đẹp, đi thôi đi thôi, rất không dễ dàng hạ quyết tâm đến đây, nếu cậu dám đi, thì sẽ trở mặt với cậu.” Nói xong lôi kéo Tuyết Nhi đi vào nhà hàng.
Người phục vụ thấy cách ăn mặc của Tuyết Nhi, rõ ràng có chút phân biệt đối xử, nhưng nghĩ lại người tới là khách, vẫn lễ phép tiếp đón, nhưng mà không nhiệt tình giống như đối với những người khác, điều này khiến Tuyết Nhi không khỏi nhớ tới ngày trước lúc tới đây cùng với anh Phi, người phục vụ nhiệt tình và cung kính, không khỏi nhớ tới anh Phi, không biết bây giờ anh có tốt không? Từ sau tiệc đính hôn hôm ấy không thấy tin tức của anh Phi nữa, có lẽ là mình không để ý, anh Phi có Lâm tiểu thư hẳn là cũng rất hạnh phúc. Tuyết Nhi và San San ngồi xuống, gọi hai phần bò bít tết giá trung bình.
“San San, sao hôm nay đột nhiên muốn tới đây hả.”
“Ha ha, Tuyết Nhi, không lừa cậu, hôm nay là sinh nhật tớ, ái chà, cậu không cần lo lắng ngày hôm qua tớ cầm tiền anh trai tớ, tuyệt đối đủ cho chúng ta ăn một bữa no nê, vốn muốn đi vào buổi tối, nhưng mà tối phụng mệnh Hoàng thái hậu phải về nhà ăn cơm. Buổi trưa thì cậu theo tớ.” San San luôn gọi mẹ cô là Hoàng thái hậu, nguyên nhân dĩ nhiên là độc tài, dông dài, ặc ha ha.
Tuyết Nhi không nghĩ tới là sinh nhật San San, nghĩ mình không chuẩn bị quà tặng gì, có chút xấu hổ, lại còn để San San mời khách, nghĩ thầm trở về nhất định phải chuẩn bị một phần quà tặng rất đẹp cho San San. Dĩ nhiên là bạn bè thì không tính toán những thứ này rồi.
“Vậy San San sinh nhật vui vẻ, hay dùng nước này kính cậu.” Bưng ly nước trên bàn, sau đó chờ người phục vụ bưng bò bít tết lên, hai người vui sướng bắt đầu ăn.
Mà ở nơi nào đó trong nhà hàng Diệp Phi đang ăn bò bít tết một mình, chỗ này đã từng dẫn Tuyết Nhi tới đây, thời gian gần đây chỉ cần là anh biết chỗ Tuyết Nhi từng đi, anh đều đi tìm, giống như nơi này, mặc dù mình chỉ dẫn Tuyết Nhi tới đây một lần, nhưng vẫn hi vọng có thể thấy cô như trước, Tuyết Nhi, rốt cuộc em ở đâu chứ? Thời gian trước mỗi ngày Diệp Phi đều ra ngoài tìm Tuyết Nhi, ngay cả công ty cũng không thèm tới, làm ông cụ lại tức giận một trận, thân thể ông cụ khiến Diệp Phi trở lại chức vụ ban đầu, nhưng mà chỉ cần có thời gian Diệp Phi sẽ đi tìm Tuyết Nhi, thậm chí còn phái rất nhiều thám tử tư đi thăm dò tìm kiếm, vẫn không thu hoạch được gì, anh cũng không biết, thật ra những tin tức của thám tử tư này đều trực tiếp đưa cho ông cụ Diệp, cho dù có tin tức cũng sẽ không nói cho anh.
“Linh linh chuông….” Chuông điện thoại di động vang lên.
“A lô, ừ…., được, tôi lập tức quay về.” Vì công ty tạm thời có việc Diệp Phi đứng dậy ra về. Mà bên này Tuyết Nhi và San San cũng ăn xong rồi, chuẩn bị về công ty, mới vừa đứng dậy muốn đi, kết quả một người phục vụ không cẩn thận đụng vào Tuyết Nhi, túi xách Tuyết Nhi rơi xuống đất, người phục vụ vội vàng giải thích, mà Tuyết Nhi cũng chăm chú nhặt túi xách, Diệp Phi cũng không thèm nhìn một cái đã đi ra ngoài cửa, mà lúc này San San hoảng sợ kêu một tiếng: “Tuyết Nhi, cậu không sao chứ.” Nhiều lần ngăn cản Diệp Phi bước thêm một bước, anh quay đầu nhìn Tuyết Nhi nhặt đồ trên mặt đất, chỉ thấy một người con gái mặc đồ công sở màu đen, luồng sáng trong đầu tắt ngấm trong nháy mắt, làm sao có thể là Tuyết Nhi của mình, Diệp Phi ơi Diệp Phi, nhất định là mày nhớ Tuyết Nhi quá mức rồi. Diệp Phi xoay người tiếp tục đi ra cửa, mà Tuyết Nhi cũng vừa đúng lúc này ngẩng đầu lên, cười với San San không có việc gì, một đoạn nhạc nhỏ không chút nào ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của hai người. Mà Diệp Phi cũng liên tiếp bỏ lỡ Tuyết Nhi mà mình trăm cay nghìn đắng muốn tìm, chỉ cần dừng lại hơn một giây nữa, có lẽ anh có thể nhận ra Tuyết Nhi, nhưng mà, không có nếu như. Bọn họ nhất định chỉ là lướt qua….
Bình luận facebook