Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39:
Dì Mai cười lạnh một tiếng: “Cho nên một tuần này, mày đã nằm sung sướng trong bệnh viện?”
Diệp Ánh Du khổ sở, ai có thể nằm thoải mái trong bệnh viện chứ?
“Mày đúng là biết hưởng thụ! Mệt cho tao và ba mày phải đi khắp nơi cầu xin người ta, tìm cách bù đắp mầm tai họa mà mày gây ra!” Dì Mai thấy cô không nói gì, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói.
Lúc bà ta nói ra lời này đã không nhớ đến việc trước khi Diệp Ánh Du đưa ba tỷ rưỡi ra thì công ty đã phá sản.
Diệp Thiên Thành vẫn còn tỉnh táo: “Là tổng giám đốc Hàn đưa mày đến bệnh viện sao?”
Khi ba tra hỏi thì không thể nào giấu giếm được.
Diệp Ánh Du gật đầu, thành thật nói ra: “Vâng.”
Sắc mặt Diệp Thiên Thành khẽ thay đổi, ánh mắt ra hiệu cho dì Mai đừng nói nữa. Giọng nói ông dịu lại: “Đã bị thương thì trước hết con trở về phòng nghỉ ngơi đi…”
Dì Mai vẫn không hiểu ý ông ta, vẫn nói không ngớt: ‘Không thể dễ dàng bỏ qua cho nó như thết Nếu như nó không lấy ra thêm ba tỷ rưỡi, nếu không thì…
Diệp Thiên Thành liếc nhìn bà ta một chút, khiến bà ta ngừng lại, bảo Diệp Ánh Du đừng quan tâm.
“Ba, dì Mai, vậy con lên trước.’ Trong lòng Diệp Ánh Du dễ chịu hơn, cô vòng qua dì Mai, lết thân thể yếu ớt đi lên lầu.
Sau khi Diệp Ánh Du trở về phòng thì ngồi yên một lát, sau đó thu dọn quần áo của bản thân.
Cô vẫn chưa quên những lời dì Mai nói, chỗ này chỉ có thể ở lại ba ngày.
Diệp Ánh Du tính bây giờ sẽ về trường học, cũng có thể được chút yên tĩnh.
Nhưng mà khi cô xuống lầu, Diệp Ánh Du đi qua phòng khách cũng không thấy hai người họ nữa.
Không cãi nhau với dì Mai nữa, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Đi xuống dưới lâu, Diệp Ánh Du muốn đưa tay gọi xe thì đã thấy chú Vinh chạy chiếc Rolls-Royce tới.
Xe dừng cạnh người cô, chú Vinh vân xuống xe xoay người đưa tay như cũ: “Cô Du, cậu chủ biết cô đã rời khỏi bệnh viện nên muốn cô đến biệt thự, mời cô lên xe.” Tải app truyện hola đọc nhé cả nhà!
Trong lòng Diệp Ánh Du cảm thấy nặng nề, có vẻ bi thương mà nói: “Tôi có thể từ chối không?”
Vẻ mặt chú Vinh không thay đổi: “Xin cô đừng làm tôi khó xử.”
“Được rồi, tôi lên xe, nhưng mà chờ tôi một chút!” Diệp Ánh Du cười khổ một tiếng, đành phải trở về cất hành lý vô phòng, lên xe.
Rolls-Royce chạy thẳng về biệt thự Novaland, xe vừa dừng lại trong bãi đỗ xe, Diệp Ánh Du mới ra khỏi xe đã nghe được tiếng cười của thím Vân vang lên.
“Cô đến rồi, cậu chủ đã đợi cô từ lâu. Thím Vân chỉ chỉ vào phòng khách, dẫn Diệp Ánh Du vào, sau đó bà vào phòng bếp bưng đồ uống ra.
Trong phút chốc, ở phòng khách lớn như thế chỉ còn lại hai người. Không, còn có một đứa bé trai đang trò chuyện video trên máy tính.
Gương mặt tinh tế như thiên sứ, đôi mắt linh động trong vắt như mã não giống như biết nói chuyện. Thằng bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, bên má trái ẩn hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Đây là con trai của Nam Cung Hàn sao? Đúng là rất giống Nam Cung Hàn, chỉ nhìn từ trên máy tính đã có cảm giác quen thuộc. Thật không ngờ, Nam Cung Hàn giống như ma quỷ lại có một đứa con trai đáng yêu như thiên sứ thế này!
Dì Mai cười lạnh một tiếng: “Cho nên một tuần này, mày đã nằm sung sướng trong bệnh viện?”
Diệp Ánh Du khổ sở, ai có thể nằm thoải mái trong bệnh viện chứ?
“Mày đúng là biết hưởng thụ! Mệt cho tao và ba mày phải đi khắp nơi cầu xin người ta, tìm cách bù đắp mầm tai họa mà mày gây ra!” Dì Mai thấy cô không nói gì, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói.
Lúc bà ta nói ra lời này đã không nhớ đến việc trước khi Diệp Ánh Du đưa ba tỷ rưỡi ra thì công ty đã phá sản.
Diệp Thiên Thành vẫn còn tỉnh táo: “Là tổng giám đốc Hàn đưa mày đến bệnh viện sao?”
Khi ba tra hỏi thì không thể nào giấu giếm được.
Diệp Ánh Du gật đầu, thành thật nói ra: “Vâng.”
Sắc mặt Diệp Thiên Thành khẽ thay đổi, ánh mắt ra hiệu cho dì Mai đừng nói nữa. Giọng nói ông dịu lại: “Đã bị thương thì trước hết con trở về phòng nghỉ ngơi đi…”
Dì Mai vẫn không hiểu ý ông ta, vẫn nói không ngớt: ‘Không thể dễ dàng bỏ qua cho nó như thết Nếu như nó không lấy ra thêm ba tỷ rưỡi, nếu không thì…
Diệp Thiên Thành liếc nhìn bà ta một chút, khiến bà ta ngừng lại, bảo Diệp Ánh Du đừng quan tâm.
“Ba, dì Mai, vậy con lên trước.’ Trong lòng Diệp Ánh Du dễ chịu hơn, cô vòng qua dì Mai, lết thân thể yếu ớt đi lên lầu.
Sau khi Diệp Ánh Du trở về phòng thì ngồi yên một lát, sau đó thu dọn quần áo của bản thân.
Cô vẫn chưa quên những lời dì Mai nói, chỗ này chỉ có thể ở lại ba ngày.
Diệp Ánh Du tính bây giờ sẽ về trường học, cũng có thể được chút yên tĩnh.
Nhưng mà khi cô xuống lầu, Diệp Ánh Du đi qua phòng khách cũng không thấy hai người họ nữa.
Không cãi nhau với dì Mai nữa, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Đi xuống dưới lâu, Diệp Ánh Du muốn đưa tay gọi xe thì đã thấy chú Vinh chạy chiếc Rolls-Royce tới.
Xe dừng cạnh người cô, chú Vinh vân xuống xe xoay người đưa tay như cũ: “Cô Du, cậu chủ biết cô đã rời khỏi bệnh viện nên muốn cô đến biệt thự, mời cô lên xe.” Tải app truyện hola đọc nhé cả nhà!
Trong lòng Diệp Ánh Du cảm thấy nặng nề, có vẻ bi thương mà nói: “Tôi có thể từ chối không?”
Vẻ mặt chú Vinh không thay đổi: “Xin cô đừng làm tôi khó xử.”
“Được rồi, tôi lên xe, nhưng mà chờ tôi một chút!” Diệp Ánh Du cười khổ một tiếng, đành phải trở về cất hành lý vô phòng, lên xe.
Rolls-Royce chạy thẳng về biệt thự Novaland, xe vừa dừng lại trong bãi đỗ xe, Diệp Ánh Du mới ra khỏi xe đã nghe được tiếng cười của thím Vân vang lên.
“Cô đến rồi, cậu chủ đã đợi cô từ lâu. Thím Vân chỉ chỉ vào phòng khách, dẫn Diệp Ánh Du vào, sau đó bà vào phòng bếp bưng đồ uống ra.
Trong phút chốc, ở phòng khách lớn như thế chỉ còn lại hai người. Không, còn có một đứa bé trai đang trò chuyện video trên máy tính.
Gương mặt tinh tế như thiên sứ, đôi mắt linh động trong vắt như mã não giống như biết nói chuyện. Thằng bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, bên má trái ẩn hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Đây là con trai của Nam Cung Hàn sao? Đúng là rất giống Nam Cung Hàn, chỉ nhìn từ trên máy tính đã có cảm giác quen thuộc. Thật không ngờ, Nam Cung Hàn giống như ma quỷ lại có một đứa con trai đáng yêu như thiên sứ thế này!
Bình luận facebook