Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Chương 56:
Diệp Ánh Du ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: “Là ba và dì Mai là người đã đưa tôi về nhà khi tôi khó khăn nhất, cho tôi ăn cơm, nuôi tôi lớn, cho tôi đến trường, được học kiến thức…”
Khi đó cô đã tám tuổi, đủ lớn để nhớ được chuyện ở cô nhỉ viện, biết ba mẹ không phải là ruột thịt, lại đã vượt quá tuổi nhận nuôi mà đại đa số mọi người muốn. Là nhà họ Diệp không ghét bỏ mà nhận cô về nuôi, nếu không thì cô chỉ có thể đi nhặt rác, làm mấy việc vặt, tranh giành số cơm ăn và vật dụng ít ỏi với mọi người…
Vì vậy, cho dù dì Mai có không đối xử tốt với cô, cho tới bây giờ Diệp Ánh Du vẫn luôn rất biết ơn mà không căm ghét họ.
Nam Cung Hàn giơ tay ý bảo cô dừng lại: “Tôi không có hứng thú nghe _ cô ca ngợi công ơn của nhà họ Diệp.”
Diệp Ánh Du mím môi, cúi đầu một hồi lâu, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết: “Cái mạng này của tôi là do nhà họ Diệp cho.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng khiến Nam Cung Hàn sửng sốt rất lâu.
Sau khi thay đổi vẻ mặt mấy lần, anh lạnh giọng nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Diệp Ánh Du nhìn anh đứng dậy rời đi, bóng lưng lạnh lẽếo, có chút vô tình, không khỏi chán nản sụp vai, thật sự không có cách nào khác sao?
Chỉ là cô thực sự không muốn nhà họ Diệp cứ vậy mà sụp đổ.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt Diệp Ánh Du hiện lên sự kiên định, cô nhấc chăn lên, ra khỏi giường.
Vương Lệ Hoa bưng thuốc của cô đi vào liền thấy cảnh tượng thế này…
Diệp Ánh Du lảo đảo tiến về phía trước, sắc mặt rất xấu nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cánh cửa bên này, như thể không đi ra ngoài được thì nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cô ấy vội vàng tiến lên, lo lắng đỡ lấy cô: “Cô Du, cô cần gì hả? Tôi đi lấy cho cô…”
Mới nói được một nửa đã bị Diệp Ánh Du cắt ngang: ‘Không cần phiền đến cô, việc này chỉ có thể để tôi tự làm.”
Nghe Diệp Ánh Du nói như vậy, Vương Lệ Hoa nghĩ là cô muốn đi vệ sinh nên không tiếp tục khuyên nữa: “Vậy cô đi trước hay là uống thuốc trước?”
“Đưa thuốc cho tôi.’ Diệp Ánh Du nhận lấy, một hơi uống cạn rồi đưa bát thuốc cho cô ấy, sau đó tiếp tục tự mình đi ra ngoài.
Vương Lệ Hoa đặt bát thuốc xuống, bắt đầu dọn giường cho cô, từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra trong phòng ngủ này có phòng vệ sinh, hoàn toàn không cần đi ra ngoài.
Nam Cung Hàn ngồi yên lặng trong phòng làm việc một lúc lâu rồi mới bình tĩnh lại đi xuống lầu. Sau đó anh phát hiện người đáng lẽ ra đang nghỉ ngơi trong phòng lại xuất hiện ở bàn ăn, đang dọn bữa sáng ra cho anh.
“Cái này là do cô làm hả?” Anh liếc nhìn bữa sáng mình đã được nếm qua mấy lần, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của Diệp Ánh Du, đôi lông mày anh tuấn nhăn tít lại.
Diệp Ánh Du gật đầu: “Vừa kịp lúc anh xuống dưới, có thể ăn rồi.”
Nam Cung Hàn lạnh lùng ra lệnh: “Bây giờ cô trở vê nghỉ ngơi cho tôi, trước khi khỏe lại thì không được đụng vào những thứ này nữa.”
Diệp Ánh Du cố chấp lắc đầu: “Tôi đã khỏe rồi, tôi có thể làm được những việc này.” Nấu ăn là việc duy nhất cô có thể làm để có thể làm Nam Cung Hàn hài lòng.
Cho dù lúc anh ta vui vẻ thì hứa với cô có thể sẽ để tha cho nhà họ Diệp, nhưng sau đó anh ta lại không giữ lời hứa. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ, biết đâu lân này Nam Cung Hàn sẽ giữ lời thì sao?
Chưa từng thấy người phụ nữ nào không coi trọng sức khỏe của mình như vậy.
Diệp Ánh Du ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: “Là ba và dì Mai là người đã đưa tôi về nhà khi tôi khó khăn nhất, cho tôi ăn cơm, nuôi tôi lớn, cho tôi đến trường, được học kiến thức…”
Khi đó cô đã tám tuổi, đủ lớn để nhớ được chuyện ở cô nhỉ viện, biết ba mẹ không phải là ruột thịt, lại đã vượt quá tuổi nhận nuôi mà đại đa số mọi người muốn. Là nhà họ Diệp không ghét bỏ mà nhận cô về nuôi, nếu không thì cô chỉ có thể đi nhặt rác, làm mấy việc vặt, tranh giành số cơm ăn và vật dụng ít ỏi với mọi người…
Vì vậy, cho dù dì Mai có không đối xử tốt với cô, cho tới bây giờ Diệp Ánh Du vẫn luôn rất biết ơn mà không căm ghét họ.
Nam Cung Hàn giơ tay ý bảo cô dừng lại: “Tôi không có hứng thú nghe _ cô ca ngợi công ơn của nhà họ Diệp.”
Diệp Ánh Du mím môi, cúi đầu một hồi lâu, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết: “Cái mạng này của tôi là do nhà họ Diệp cho.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng khiến Nam Cung Hàn sửng sốt rất lâu.
Sau khi thay đổi vẻ mặt mấy lần, anh lạnh giọng nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Diệp Ánh Du nhìn anh đứng dậy rời đi, bóng lưng lạnh lẽếo, có chút vô tình, không khỏi chán nản sụp vai, thật sự không có cách nào khác sao?
Chỉ là cô thực sự không muốn nhà họ Diệp cứ vậy mà sụp đổ.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt Diệp Ánh Du hiện lên sự kiên định, cô nhấc chăn lên, ra khỏi giường.
Vương Lệ Hoa bưng thuốc của cô đi vào liền thấy cảnh tượng thế này…
Diệp Ánh Du lảo đảo tiến về phía trước, sắc mặt rất xấu nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cánh cửa bên này, như thể không đi ra ngoài được thì nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cô ấy vội vàng tiến lên, lo lắng đỡ lấy cô: “Cô Du, cô cần gì hả? Tôi đi lấy cho cô…”
Mới nói được một nửa đã bị Diệp Ánh Du cắt ngang: ‘Không cần phiền đến cô, việc này chỉ có thể để tôi tự làm.”
Nghe Diệp Ánh Du nói như vậy, Vương Lệ Hoa nghĩ là cô muốn đi vệ sinh nên không tiếp tục khuyên nữa: “Vậy cô đi trước hay là uống thuốc trước?”
“Đưa thuốc cho tôi.’ Diệp Ánh Du nhận lấy, một hơi uống cạn rồi đưa bát thuốc cho cô ấy, sau đó tiếp tục tự mình đi ra ngoài.
Vương Lệ Hoa đặt bát thuốc xuống, bắt đầu dọn giường cho cô, từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra trong phòng ngủ này có phòng vệ sinh, hoàn toàn không cần đi ra ngoài.
Nam Cung Hàn ngồi yên lặng trong phòng làm việc một lúc lâu rồi mới bình tĩnh lại đi xuống lầu. Sau đó anh phát hiện người đáng lẽ ra đang nghỉ ngơi trong phòng lại xuất hiện ở bàn ăn, đang dọn bữa sáng ra cho anh.
“Cái này là do cô làm hả?” Anh liếc nhìn bữa sáng mình đã được nếm qua mấy lần, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của Diệp Ánh Du, đôi lông mày anh tuấn nhăn tít lại.
Diệp Ánh Du gật đầu: “Vừa kịp lúc anh xuống dưới, có thể ăn rồi.”
Nam Cung Hàn lạnh lùng ra lệnh: “Bây giờ cô trở vê nghỉ ngơi cho tôi, trước khi khỏe lại thì không được đụng vào những thứ này nữa.”
Diệp Ánh Du cố chấp lắc đầu: “Tôi đã khỏe rồi, tôi có thể làm được những việc này.” Nấu ăn là việc duy nhất cô có thể làm để có thể làm Nam Cung Hàn hài lòng.
Cho dù lúc anh ta vui vẻ thì hứa với cô có thể sẽ để tha cho nhà họ Diệp, nhưng sau đó anh ta lại không giữ lời hứa. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ, biết đâu lân này Nam Cung Hàn sẽ giữ lời thì sao?
Chưa từng thấy người phụ nữ nào không coi trọng sức khỏe của mình như vậy.
Bình luận facebook