Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chương 67:
Hai người nằm trên giường bên cạnh nhau, khoảng cách giữa cô và Nam Cung Hàn càng ngày càng bị thu hẹp lại.
Trong lúc ngủ say, những ngón tay mát lạnh của Diệp Ánh Du vô tình chạm vào vai người đàn ông này, cảm giác ấm áp lan tỏa trên người anh khiến cô bất giác rướn người rúc vào người anh.
Hàng mi dài xoăn nhẹ khẽ chớp, những hình ảnh trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu CO Dưới ánh đèn mờ ảo, bị người đàn ông đó đè ở phía dưới, người đàn ông đó vô cùng mạnh mẽ tiến vào.
Diệp Ánh Du khịt mũi, năm lấy vai người đàn ông. Trong tiềm thức cô nghĩ về điều gì đó, rồi chạm vào khuôn mặt của người đàn ông với những ngón tay run rẩy.
Lần này, cô nhất định phải xem thật kỹ người đàn ông đó là ail “Này! Cô đang làm gì vậy chứ?!”
Một giọng nói quen thuộc cùng với sự tức giận đóng băng đột nhiên vang lên bên tai, Diệp Ánh Du cau mày, người đàn ông đó có quen với cô sao? Nhưng †ại sao cô không có một chút ấn tượng nào về anh ta?
Tuy nhiên, như vậy càng thuận tiện giúp cô biết người đàn ông đó là ail Cô dùng lực bàn tay cố kéo mặt người đàn ông đó lại gân mình nhìn thật kỹ, nhưng từ cổ tay cô truyền đến một cơn đau dữ dội.
Khoảnh khác tiếp theo, cô đột nhiên được nhấc lên bởi một lực mạnh mế của ai đó, thân thể trên giường lăn lộn hai lân mới dừng lại.
Người đàn ông này còn muốn bạo lực hay sao?! Đôi mắt của Diệp Ánh Du đột nhiên mở to, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Nam Cung Hàn dường như giống thần chết cầm lưỡi hái! Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, đường viền khuôn mặt anh tô thêm lớp vàng nhạt càng đẹp đến nghẹt thở.
“Tại sao lại là anh?” Cô nhíu mày chặt hơn, trong mắt cô hiện lên một sự thất vọng. Cô nghĩ cô sẽ nhận ra được người đàn ông đó là ai, nhưng ai ngờ tới lại chỉ là một giấc mơI Nam Cung Hàn bị giọng điệu ghét bỏ của cô làm cho phát cáu, ánh mắt trầm đục nhìn cô, giọng điệu không tốt đẹp nói: “Vậy cô nghĩ là ai? Người đàn ông lần đầu tiên chiếm đoạt cô hay sao?” Anh đến bây giờ còn chưa tìm ra người đàn ông đó là ai, nhà họ Diệp đổ nát thành như vậy. Người đàn ông đó cũng không xuất hiện nhưng Diệp Ánh Du lại ngày đêm nhớ mong anh ta!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở nên lạnh hơn. Còn có ánh mắt thất vọng đó của cô có nghĩa là sao chứ, ngủ cùng anh khiến người phụ nữ này không thể chịu đựng được đến như vậy sao?
Diệp Ánh Du cười gượng, lương tâm có chút day dứt nói: ‘Không ai cả, tôi nằm mơ thấy có người ăn trộm tiền, đang định đánh người đó. Không ngờ lại là anh, ha ha.”
“Haha, cô lại đi sờ mặt tên trộm hay sao?” Nam Cung Hàn chế nhạo, cô muốn dùng lời nói dối kém thông minh như vậy để lừa dối anh sao, cô nghĩ anh là kẻ ngốc hay sao?
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Diệp Ánh Du chưa kịp nói gì thì anh đã lạnh lùng nói: “Không bắt được tên trộm cô rất tiếc nuối đúng không?”
Trái tim Diệp Ánh Du nhảy dựng lên, cả người cô giống như bị người khác bắt nhấc bổng lên giữa không trung, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, anh còn muốn cô giải thích chuyện này như thế nào đây?
“Không, tôi, tôi đây không phải đang nằm mơ hay sao? Không ngờ đó lại là khuôn mặt của anh, tôi còn tưởng rằng, chính là…” Cô cố chấp chậm rãi nói.
“Là cái gì?” Nam Cung Hàn lạnh lùng hỏi, ánh mắt trầm mặc.
“Là, là…” Diệp Ánh Du chưa kịp suy nghĩ nên nói như thế nào thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của thím Vân truyền đến: “Cậu chủ, cậu tỉnh dậy hay chưa?”
| “Mười phút nữa.” Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô chăm chằm, lạnh giọng nói: “Lần này coi như bỏ qua cho A”
cô.
“Á? Ồ B.” Diệp Ánh Du thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng nắm tay đang căng thẳng bấu chặt vào chiếc chăn bông.
Hai người nằm trên giường bên cạnh nhau, khoảng cách giữa cô và Nam Cung Hàn càng ngày càng bị thu hẹp lại.
Trong lúc ngủ say, những ngón tay mát lạnh của Diệp Ánh Du vô tình chạm vào vai người đàn ông này, cảm giác ấm áp lan tỏa trên người anh khiến cô bất giác rướn người rúc vào người anh.
Hàng mi dài xoăn nhẹ khẽ chớp, những hình ảnh trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu CO Dưới ánh đèn mờ ảo, bị người đàn ông đó đè ở phía dưới, người đàn ông đó vô cùng mạnh mẽ tiến vào.
Diệp Ánh Du khịt mũi, năm lấy vai người đàn ông. Trong tiềm thức cô nghĩ về điều gì đó, rồi chạm vào khuôn mặt của người đàn ông với những ngón tay run rẩy.
Lần này, cô nhất định phải xem thật kỹ người đàn ông đó là ail “Này! Cô đang làm gì vậy chứ?!”
Một giọng nói quen thuộc cùng với sự tức giận đóng băng đột nhiên vang lên bên tai, Diệp Ánh Du cau mày, người đàn ông đó có quen với cô sao? Nhưng †ại sao cô không có một chút ấn tượng nào về anh ta?
Tuy nhiên, như vậy càng thuận tiện giúp cô biết người đàn ông đó là ail Cô dùng lực bàn tay cố kéo mặt người đàn ông đó lại gân mình nhìn thật kỹ, nhưng từ cổ tay cô truyền đến một cơn đau dữ dội.
Khoảnh khác tiếp theo, cô đột nhiên được nhấc lên bởi một lực mạnh mế của ai đó, thân thể trên giường lăn lộn hai lân mới dừng lại.
Người đàn ông này còn muốn bạo lực hay sao?! Đôi mắt của Diệp Ánh Du đột nhiên mở to, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Nam Cung Hàn dường như giống thần chết cầm lưỡi hái! Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, đường viền khuôn mặt anh tô thêm lớp vàng nhạt càng đẹp đến nghẹt thở.
“Tại sao lại là anh?” Cô nhíu mày chặt hơn, trong mắt cô hiện lên một sự thất vọng. Cô nghĩ cô sẽ nhận ra được người đàn ông đó là ai, nhưng ai ngờ tới lại chỉ là một giấc mơI Nam Cung Hàn bị giọng điệu ghét bỏ của cô làm cho phát cáu, ánh mắt trầm đục nhìn cô, giọng điệu không tốt đẹp nói: “Vậy cô nghĩ là ai? Người đàn ông lần đầu tiên chiếm đoạt cô hay sao?” Anh đến bây giờ còn chưa tìm ra người đàn ông đó là ai, nhà họ Diệp đổ nát thành như vậy. Người đàn ông đó cũng không xuất hiện nhưng Diệp Ánh Du lại ngày đêm nhớ mong anh ta!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở nên lạnh hơn. Còn có ánh mắt thất vọng đó của cô có nghĩa là sao chứ, ngủ cùng anh khiến người phụ nữ này không thể chịu đựng được đến như vậy sao?
Diệp Ánh Du cười gượng, lương tâm có chút day dứt nói: ‘Không ai cả, tôi nằm mơ thấy có người ăn trộm tiền, đang định đánh người đó. Không ngờ lại là anh, ha ha.”
“Haha, cô lại đi sờ mặt tên trộm hay sao?” Nam Cung Hàn chế nhạo, cô muốn dùng lời nói dối kém thông minh như vậy để lừa dối anh sao, cô nghĩ anh là kẻ ngốc hay sao?
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Diệp Ánh Du chưa kịp nói gì thì anh đã lạnh lùng nói: “Không bắt được tên trộm cô rất tiếc nuối đúng không?”
Trái tim Diệp Ánh Du nhảy dựng lên, cả người cô giống như bị người khác bắt nhấc bổng lên giữa không trung, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, anh còn muốn cô giải thích chuyện này như thế nào đây?
“Không, tôi, tôi đây không phải đang nằm mơ hay sao? Không ngờ đó lại là khuôn mặt của anh, tôi còn tưởng rằng, chính là…” Cô cố chấp chậm rãi nói.
“Là cái gì?” Nam Cung Hàn lạnh lùng hỏi, ánh mắt trầm mặc.
“Là, là…” Diệp Ánh Du chưa kịp suy nghĩ nên nói như thế nào thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của thím Vân truyền đến: “Cậu chủ, cậu tỉnh dậy hay chưa?”
| “Mười phút nữa.” Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô chăm chằm, lạnh giọng nói: “Lần này coi như bỏ qua cho A”
cô.
“Á? Ồ B.” Diệp Ánh Du thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng nắm tay đang căng thẳng bấu chặt vào chiếc chăn bông.
Bình luận facebook