Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8:
Lời nói này khiến mặt Diệp Ánh Du đỏ bừng.
Đúng vậy, hôm qua cô tuyên bố trịnh trọng, nhưng quay đầu đã chủ động dán lên người ta.
Thật sự là thấp hèn không chịu nổi.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào, nếu bỏ qua người đàn ông này, cô có thể đi đâu?
Nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay, móng tay thật dài cắm vào trong da thịt.
Một lúc lâu không nói gì.
“Không phản đối?” Nam Cung Hàn ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ trắng nõn của cô, môi mỏng cũng hơi nhếch lên, dán ở trên cổ cô.
Chỉ trong nháy mắt liền cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.
Ô… Vật nhỏ này quả nhiên rất mân cảm!
Nam Cung Hàn thè lưỡi liếm nhẹ cổ cô.
“A… Thân thể Diệp Ánh Du chấn động, không tự chủ được mà rên một tiếng, muốn lui ra phía sau.
Bàn tay ngang hông chợt thêm lực, ánh mắt Nam Cung Hàn sâu thêm vài phần, tế bào trên người đang kêu gào.
Chính là cô ấy!
Bỗng Nam Cung Hàn bế cô lên từ chỗ ngồi, đi tới khách sạn….
Biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố, đương nhiên là vùng đất trù phú phong thủy tốt, chỉ liếc mắt một cái, Diệp Ánh Du liền nghĩ tới biệt thự Novaland cô nhìn thấy trong một quyển tạp chí, là khu đất xa hoa nhất của thành phố Hồ Chí Minh.
Lúc đó cô chỉ lướt qua vội vàng, không quá chú ý.
Nhưng người mù cũng nhìn ra được, người có thể ở chỗ này, cũng không phải người bình thường.
Cô bị Nam Cung Hàn dẫn tới biệt thự tư nhân của anh.
Diệp Ánh Du biết, mình đã thành công khơi dậy hứng thú của anh.
Cô đi theo phía sau anh, anh đi ở phía trước, bởi vì suy nghĩ quá tập trung, cho nên anh dừng lại cô không hề hay biết.
Cứ như vậy mà đụng thẳng vào.
“Bịchl”
Nam Cung Hàn dừng chân, Diệp Ánh Du chợt ngẩng đầu, lùi hai bước.
“Xin lỗi, tôi không chú ý….
Lúc này cô mới phát hiện trước mặt Nam Cung Hàn là một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt †ươi cười nhìn cô.
“Đây là thím Vân, thím ấy sẽ dẫn cô đi thay quân áo.”
Bỏ lại những lời này, Nam Cung Hàn trực tiếp quay đầu rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn cho cô.
Diệp Ánh Du nhìn thoáng qua liền phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rơi xuống người thím Vân.
“Chào thím.” Cô gật đầu chào hỏi với thím Vân.
Trên mặt thím Vân là nụ cười hiền lành, đây chính là cô gái đầu tiên mà cậu chủ dẫn về, bà nhẹ giọng nói: “Cô gái, đi theo tôi.”
Lời nói này khiến mặt Diệp Ánh Du đỏ bừng.
Đúng vậy, hôm qua cô tuyên bố trịnh trọng, nhưng quay đầu đã chủ động dán lên người ta.
Thật sự là thấp hèn không chịu nổi.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào, nếu bỏ qua người đàn ông này, cô có thể đi đâu?
Nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay, móng tay thật dài cắm vào trong da thịt.
Một lúc lâu không nói gì.
“Không phản đối?” Nam Cung Hàn ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ trắng nõn của cô, môi mỏng cũng hơi nhếch lên, dán ở trên cổ cô.
Chỉ trong nháy mắt liền cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.
Ô… Vật nhỏ này quả nhiên rất mân cảm!
Nam Cung Hàn thè lưỡi liếm nhẹ cổ cô.
“A… Thân thể Diệp Ánh Du chấn động, không tự chủ được mà rên một tiếng, muốn lui ra phía sau.
Bàn tay ngang hông chợt thêm lực, ánh mắt Nam Cung Hàn sâu thêm vài phần, tế bào trên người đang kêu gào.
Chính là cô ấy!
Bỗng Nam Cung Hàn bế cô lên từ chỗ ngồi, đi tới khách sạn….
Biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố, đương nhiên là vùng đất trù phú phong thủy tốt, chỉ liếc mắt một cái, Diệp Ánh Du liền nghĩ tới biệt thự Novaland cô nhìn thấy trong một quyển tạp chí, là khu đất xa hoa nhất của thành phố Hồ Chí Minh.
Lúc đó cô chỉ lướt qua vội vàng, không quá chú ý.
Nhưng người mù cũng nhìn ra được, người có thể ở chỗ này, cũng không phải người bình thường.
Cô bị Nam Cung Hàn dẫn tới biệt thự tư nhân của anh.
Diệp Ánh Du biết, mình đã thành công khơi dậy hứng thú của anh.
Cô đi theo phía sau anh, anh đi ở phía trước, bởi vì suy nghĩ quá tập trung, cho nên anh dừng lại cô không hề hay biết.
Cứ như vậy mà đụng thẳng vào.
“Bịchl”
Nam Cung Hàn dừng chân, Diệp Ánh Du chợt ngẩng đầu, lùi hai bước.
“Xin lỗi, tôi không chú ý….
Lúc này cô mới phát hiện trước mặt Nam Cung Hàn là một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt †ươi cười nhìn cô.
“Đây là thím Vân, thím ấy sẽ dẫn cô đi thay quân áo.”
Bỏ lại những lời này, Nam Cung Hàn trực tiếp quay đầu rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn cho cô.
Diệp Ánh Du nhìn thoáng qua liền phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rơi xuống người thím Vân.
“Chào thím.” Cô gật đầu chào hỏi với thím Vân.
Trên mặt thím Vân là nụ cười hiền lành, đây chính là cô gái đầu tiên mà cậu chủ dẫn về, bà nhẹ giọng nói: “Cô gái, đi theo tôi.”
Bình luận facebook