Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Chương 113
Lão ta vừa phấn khởi vừa cầm cọc tiền dày cục ném lên trần nhà, tạo ra một cơn mưa tiền nhân tạo.
Số tiền này thật sự rất lớn đối với người nghèo như Hàn Nhi.
Bác Hai nghe thấy cô cầm tiền tới là đã bất ngờ lắm rồi, ai dè bên trong lại có tới năm vạn tệ, đây không phải một con số nhỏ.
Rốt cuộc là Hàn Nhi đã làm việc gì mà có nhiều tiên như vậy? Trái ngược với vẻ mặt lo lắng đầy thắc mắc của bác Hai, Phú Huy lại vui vẻ như vừa bắt được vàng chạy tới ôm chầm lấy Hàn Nhi đang đứng trước mặt, miệng không ngừng khen ngợi cô, lão nói.
“Đúng là con gái yêu của cha, chỉ cần nói năm vạn tệ liền xuất hiện trước mắt, ta sẽ được sống an nhàn tới cuối đời”
Hàn Nhi khó chịu đưa tay đẩy Phú Huy cách xa mình một chút, tay còn lại đưa lên mũi che đi luông hơi thở nồng nặc mùi rượu đầy kinh tởm từ lão ta.
Đúng là tên khốn nạn, chỉ cần có tiền là thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy.
Lão nghĩ rằng sau này có thể thoải mái sống dựa vào tiền của cô suốt đời sao? Lão đang nằm mơ à? Bác Hai ở bên cạnh không kiềm lòng được mà lên tiếng hỏi, giọng nói có chút không an tâm, bác ấy sợ rằng tiền trong tay cô là loại tiền phi pháp không trong sạch.
“Hàn Nhi! Con nói thật cho bác biết số tiền lớn này ở đâu mà ra? Có phải con ăn trộm của ai hay không?
Nếu đúng thì bác dẫn con đi trả lại cho người ta, mình là người nghèo tiền bạc nhưng không thể nghèo nhân cách được”
Vừa nói bác vừa cầm tay Hàn Nhi rồi giật lấy cọc tiền trong tay em trai của mình rồi chuẩn bị ra ngoài, ngay lúc này Hàn Nhi vội vàng lên tiếng giải thích, một tay cầm lấy tay của bác Hai trấn an một chút, cô nở một nụ cười lương thiện nhìn bác rồi nói.
“Không sao đâu! Cháu thê với bác đây là đồng tiền trong sạch mà cháu kiếm được.
Bác không cần phải lo đâu ạ”
Phú Huy nghe vậy nhanh tay giật ngược lại xấp tiền trong tay bác Hai, ánh mắt của lão sáng như đèn pha một tay cầm tiền một tay liếm nước miếng rồi vui vẻ điểm từng tờ tiền trong tay, giống như sợ sẽ hao hụt mất một tờ nào không bằng.
Tâm trạng hiện tại của lão rất vui, miệng còn huýt sáo rất yêu đời.
Lão nói.
“Tiên ở đâu không quan trọng, quan trọng bây giờ đang trong tay tôi là của tôi, có là tiên trộm cắp tôi cũng không đem trả.
Vả lại, con gái yêu à, con có thể cho cha thêm chút ít nữa được không? Bảng này tiền không đủ để cha ngồi sòng bạc một ngày.
Bác Hai sắp không nghe nổi tính giơ tay đánh một phát vào mặt Phú Huy cho con ma cờ bạc này tỉnh táo một chút.
Nếu không bà ta sẽ tức chết mất thôi.
Khuôn mặt Hàn Nhi không biến sắc nhìn cha mình như hổ đen không đáy, hút bằng đó tiền rồi mà còn chưa thỏa mãn, cô gái nhỏ lập tức rũ bỏ lời đề nghị của Phú Huy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão ta đang cắm đầu hôn chóc chóc vào mấy tờ tiền, giọng nói không chút cảm xúc gì thốt ra ngoài.
“Năm vạn tệ đó coi như tôi phụ dưỡng ông vì đã cưu mang tôi ra khỏi cô nhi viện, còn từ bây giờ chúng ta chấm dứt quan hệ cha con, một xu tôi cũng không nhả ra cho ông.
Ông đừng có mà mơ tưởng”
Chỉ cần một câu nói đơn giản liền khiến cho không gian trở nên ngượng ngạo hơn bao giờ hết, Phú Huy đang vui vẻ đếm từng tờ tiền trong tay một cách tỉ mỉ bất ngờ khựng lại, ánh mắt của lão có chút không tin vào tai mình, sau đó chầm chậm tiến đến chỗ Hàn Nhi, dùng xấp tiền vỗ nhè nhẹ lên mặt cô đầy thách thức rồi nói.
“Con gái cưng đang nói chuyện vô lý gì thế? Phận làm con phải phụng dưỡng mẹ cha là điều đương nhiên, chút tiền ít ỏi này làm sao có thể coi là tiền phụng dưỡng tới cuối đời được?”
Lão ta vừa phấn khởi vừa cầm cọc tiền dày cục ném lên trần nhà, tạo ra một cơn mưa tiền nhân tạo.
Số tiền này thật sự rất lớn đối với người nghèo như Hàn Nhi.
Bác Hai nghe thấy cô cầm tiền tới là đã bất ngờ lắm rồi, ai dè bên trong lại có tới năm vạn tệ, đây không phải một con số nhỏ.
Rốt cuộc là Hàn Nhi đã làm việc gì mà có nhiều tiên như vậy? Trái ngược với vẻ mặt lo lắng đầy thắc mắc của bác Hai, Phú Huy lại vui vẻ như vừa bắt được vàng chạy tới ôm chầm lấy Hàn Nhi đang đứng trước mặt, miệng không ngừng khen ngợi cô, lão nói.
“Đúng là con gái yêu của cha, chỉ cần nói năm vạn tệ liền xuất hiện trước mắt, ta sẽ được sống an nhàn tới cuối đời”
Hàn Nhi khó chịu đưa tay đẩy Phú Huy cách xa mình một chút, tay còn lại đưa lên mũi che đi luông hơi thở nồng nặc mùi rượu đầy kinh tởm từ lão ta.
Đúng là tên khốn nạn, chỉ cần có tiền là thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy.
Lão nghĩ rằng sau này có thể thoải mái sống dựa vào tiền của cô suốt đời sao? Lão đang nằm mơ à? Bác Hai ở bên cạnh không kiềm lòng được mà lên tiếng hỏi, giọng nói có chút không an tâm, bác ấy sợ rằng tiền trong tay cô là loại tiền phi pháp không trong sạch.
“Hàn Nhi! Con nói thật cho bác biết số tiền lớn này ở đâu mà ra? Có phải con ăn trộm của ai hay không?
Nếu đúng thì bác dẫn con đi trả lại cho người ta, mình là người nghèo tiền bạc nhưng không thể nghèo nhân cách được”
Vừa nói bác vừa cầm tay Hàn Nhi rồi giật lấy cọc tiền trong tay em trai của mình rồi chuẩn bị ra ngoài, ngay lúc này Hàn Nhi vội vàng lên tiếng giải thích, một tay cầm lấy tay của bác Hai trấn an một chút, cô nở một nụ cười lương thiện nhìn bác rồi nói.
“Không sao đâu! Cháu thê với bác đây là đồng tiền trong sạch mà cháu kiếm được.
Bác không cần phải lo đâu ạ”
Phú Huy nghe vậy nhanh tay giật ngược lại xấp tiền trong tay bác Hai, ánh mắt của lão sáng như đèn pha một tay cầm tiền một tay liếm nước miếng rồi vui vẻ điểm từng tờ tiền trong tay, giống như sợ sẽ hao hụt mất một tờ nào không bằng.
Tâm trạng hiện tại của lão rất vui, miệng còn huýt sáo rất yêu đời.
Lão nói.
“Tiên ở đâu không quan trọng, quan trọng bây giờ đang trong tay tôi là của tôi, có là tiên trộm cắp tôi cũng không đem trả.
Vả lại, con gái yêu à, con có thể cho cha thêm chút ít nữa được không? Bảng này tiền không đủ để cha ngồi sòng bạc một ngày.
Bác Hai sắp không nghe nổi tính giơ tay đánh một phát vào mặt Phú Huy cho con ma cờ bạc này tỉnh táo một chút.
Nếu không bà ta sẽ tức chết mất thôi.
Khuôn mặt Hàn Nhi không biến sắc nhìn cha mình như hổ đen không đáy, hút bằng đó tiền rồi mà còn chưa thỏa mãn, cô gái nhỏ lập tức rũ bỏ lời đề nghị của Phú Huy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão ta đang cắm đầu hôn chóc chóc vào mấy tờ tiền, giọng nói không chút cảm xúc gì thốt ra ngoài.
“Năm vạn tệ đó coi như tôi phụ dưỡng ông vì đã cưu mang tôi ra khỏi cô nhi viện, còn từ bây giờ chúng ta chấm dứt quan hệ cha con, một xu tôi cũng không nhả ra cho ông.
Ông đừng có mà mơ tưởng”
Chỉ cần một câu nói đơn giản liền khiến cho không gian trở nên ngượng ngạo hơn bao giờ hết, Phú Huy đang vui vẻ đếm từng tờ tiền trong tay một cách tỉ mỉ bất ngờ khựng lại, ánh mắt của lão có chút không tin vào tai mình, sau đó chầm chậm tiến đến chỗ Hàn Nhi, dùng xấp tiền vỗ nhè nhẹ lên mặt cô đầy thách thức rồi nói.
“Con gái cưng đang nói chuyện vô lý gì thế? Phận làm con phải phụng dưỡng mẹ cha là điều đương nhiên, chút tiền ít ỏi này làm sao có thể coi là tiền phụng dưỡng tới cuối đời được?”
Bình luận facebook