Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48
Trong đầu thầm chửi rủa bản thân.
Chết tiệt! Lại mất kiểm soát nữa rồi.
Nghiêm Hạo Nhiên đã mất công chỉ dạy Tống Vu Quân tận tình mà vẫn không thể sửa được cái tính nóng nảy bốc đồng của anh.
Mọi thứ của Nghiêm Hạo Nhiên Tống Vu Quân đều có thể sao chép một cách dễ dàng, từ phong thái cho tới lời ăn tiếng nói, cách xử sự của một cậu chủ giàu có là như thế nào.
Vậy mà chỉ riêng sự nóng nảy này thì không thể nào sửa đổi được.
Ngón tay thon dài đang đặt trên mặt khẽ run nhè nhẹ.
Tống Vu Quân đã rất cố kìm nén rồi mà vẫn không ngăn được bản thân đập vỡ đồ đạc.
Không lẽ bản thân vô dụng tới mức đó hay sao? “Cậu…cậu chủ không sao chứ?”
Thấy Tống Vu Quân ngồi bất động trên xích đu mà đám người này không khỏi lo lắng.
Tới tận bây giờ bọn họ cũng không thể hiểu được tại sao Tống Vu Quân lại có sự quan tâm đặc biệt dành cho Hàn Nhi.
Một con ở mới tới không hề có gì đặc biệt, cùng lắm là một vẻ ngoài ưa nhìn hơn đám hầu gái ở đây thôi mà.
“Câm mồm! Dọn cho sạch đống thủy tinh đó đi”
Đôi mắt hút hồn của Tống Vu Quân bỗng nhiên đỏ au bất thường, nhìn rất đáng sợ dọa cho đám người ở đây một phen hú hồn hú vía.
Bọn họ cố gắng trấn an nhau bằng lý lẽ trong người cậu chủ không được khỏe nên tính tình thất thường đây mà.
Nói xong rồi Tống Vu Quân quay người rời đi.
Cơn mệt mỏi trong người không cho phép anh ngồi lại lâu hơn nữa.
Hai mắt cứ cộm cộm khó chịu không thôi.
Chắc uống một liều thuốc rồi nghỉ ngơi một chút rồi sẽ hết đau mắt.
Còn Hàn Nhi có lẽ đang bận việc gì đó không tiện nghe máy.
Suy nghĩ một lúc, Tống Vu Quân cũng tặc lưỡi cho qua chuyện.
Thứ cần được Tống Vu Quân để tâm bây giờ không nhất thiết là Hàn Nhi, mà là sự nóng nảy đang được bộc phát vô kiểm soát của bản thân.
Nếu không kiềm chế được thì mọi kế hoạch sau này sẽ đổ sông đổ biển hết.
Thở dài một cái, Tống Vu Quân cầm quần áo bước vào phòng tắm, chẳng mấy chốc mùi hương quyến rũ của sữa tắm đã lan tỏa khắp căn phòng, đằng sau tấm kính mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện thân hình cường tráng của người đàn ông.
Chắc hẳn không có bất kỳ người phụ nữ nào không đỏ mặt khi thấy cảnh tượng này trước mắt đâu.
Hàn Nhi mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy.
Cô gái nhỏ ngó ngang ngó dọc nhìn cảnh vật xung quanh, đầu óc cứ đau như búa bổ.
Cô không còn nhớ lý do tại sao mình lại ngồi ở đây nữa.
Một mình lạnh lẽo trong căn nhà hoang khiến cho tâm lý của Hàn Nhi càng sợ sệt hơn bao giờ hết.
Bỗng nhiên từ đằng xa xa có tiếng bước chân hướng về phía Hàn Nhi đang ngồi.
Tiếng lá khô xào xạc bên ngoài bị dâm nát, cành cây khô cũng bị đè bẹp không thương tiếng.
Một vài ánh sáng lẻ loi chiếu vào căn phòng tối tăm khiến cho Hàn Nhi không dám thở mạnh.
Cạnh! Tiếng mở cửa cùng với ánh sáng mạnh bên ngoài chiếu vào làm cho Hàn Nhi vô thức nhắm chặt mắt lại vì chói, miệng không ngừng la hét.
“Làm ơn đừng giết tôi.Tôi còn em trai nhỏ đang đi học, làm ơn đừng giết tôi”
Trong đầu thầm chửi rủa bản thân.
Chết tiệt! Lại mất kiểm soát nữa rồi.
Nghiêm Hạo Nhiên đã mất công chỉ dạy Tống Vu Quân tận tình mà vẫn không thể sửa được cái tính nóng nảy bốc đồng của anh.
Mọi thứ của Nghiêm Hạo Nhiên Tống Vu Quân đều có thể sao chép một cách dễ dàng, từ phong thái cho tới lời ăn tiếng nói, cách xử sự của một cậu chủ giàu có là như thế nào.
Vậy mà chỉ riêng sự nóng nảy này thì không thể nào sửa đổi được.
Ngón tay thon dài đang đặt trên mặt khẽ run nhè nhẹ.
Tống Vu Quân đã rất cố kìm nén rồi mà vẫn không ngăn được bản thân đập vỡ đồ đạc.
Không lẽ bản thân vô dụng tới mức đó hay sao? “Cậu…cậu chủ không sao chứ?”
Thấy Tống Vu Quân ngồi bất động trên xích đu mà đám người này không khỏi lo lắng.
Tới tận bây giờ bọn họ cũng không thể hiểu được tại sao Tống Vu Quân lại có sự quan tâm đặc biệt dành cho Hàn Nhi.
Một con ở mới tới không hề có gì đặc biệt, cùng lắm là một vẻ ngoài ưa nhìn hơn đám hầu gái ở đây thôi mà.
“Câm mồm! Dọn cho sạch đống thủy tinh đó đi”
Đôi mắt hút hồn của Tống Vu Quân bỗng nhiên đỏ au bất thường, nhìn rất đáng sợ dọa cho đám người ở đây một phen hú hồn hú vía.
Bọn họ cố gắng trấn an nhau bằng lý lẽ trong người cậu chủ không được khỏe nên tính tình thất thường đây mà.
Nói xong rồi Tống Vu Quân quay người rời đi.
Cơn mệt mỏi trong người không cho phép anh ngồi lại lâu hơn nữa.
Hai mắt cứ cộm cộm khó chịu không thôi.
Chắc uống một liều thuốc rồi nghỉ ngơi một chút rồi sẽ hết đau mắt.
Còn Hàn Nhi có lẽ đang bận việc gì đó không tiện nghe máy.
Suy nghĩ một lúc, Tống Vu Quân cũng tặc lưỡi cho qua chuyện.
Thứ cần được Tống Vu Quân để tâm bây giờ không nhất thiết là Hàn Nhi, mà là sự nóng nảy đang được bộc phát vô kiểm soát của bản thân.
Nếu không kiềm chế được thì mọi kế hoạch sau này sẽ đổ sông đổ biển hết.
Thở dài một cái, Tống Vu Quân cầm quần áo bước vào phòng tắm, chẳng mấy chốc mùi hương quyến rũ của sữa tắm đã lan tỏa khắp căn phòng, đằng sau tấm kính mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện thân hình cường tráng của người đàn ông.
Chắc hẳn không có bất kỳ người phụ nữ nào không đỏ mặt khi thấy cảnh tượng này trước mắt đâu.
Hàn Nhi mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy.
Cô gái nhỏ ngó ngang ngó dọc nhìn cảnh vật xung quanh, đầu óc cứ đau như búa bổ.
Cô không còn nhớ lý do tại sao mình lại ngồi ở đây nữa.
Một mình lạnh lẽo trong căn nhà hoang khiến cho tâm lý của Hàn Nhi càng sợ sệt hơn bao giờ hết.
Bỗng nhiên từ đằng xa xa có tiếng bước chân hướng về phía Hàn Nhi đang ngồi.
Tiếng lá khô xào xạc bên ngoài bị dâm nát, cành cây khô cũng bị đè bẹp không thương tiếng.
Một vài ánh sáng lẻ loi chiếu vào căn phòng tối tăm khiến cho Hàn Nhi không dám thở mạnh.
Cạnh! Tiếng mở cửa cùng với ánh sáng mạnh bên ngoài chiếu vào làm cho Hàn Nhi vô thức nhắm chặt mắt lại vì chói, miệng không ngừng la hét.
“Làm ơn đừng giết tôi.Tôi còn em trai nhỏ đang đi học, làm ơn đừng giết tôi”
Bình luận facebook