Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82
Chuyện đã tới nước này rồi, ả ta còn làm gì được nữa? Tống Mỹ Nhân vừa đánh đập vừa tức tối chửi rủa Vi Vi bằng những ngôn từ thậm tệ.
“Đồ chó má, đồ lừa gạt.
Mày ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám giở trò với tao đúng không? Hôm nay tao sẽ đánh mày chết, sau đó lóc da phơi khô, còn xương cho chó gặm.
Tao sẽ cho mày chết không toàn thây”
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ Tống Mỹ Nhân phải chịu nhiều sự nhục nhã tới mức này.
Vì cho rằng gia nhân lâu năm sẽ không dám dõi lừa mình dù chỉ một câu, Tống Mỹ Nhân đã đặt hết niềm tin vào từng lời nói mà ả ta thốt ra.
Nghe lời xúi bậy của nó rồi đi đánh đập một người vô tội.
Thật là mất mặt hết sức, còn đâu là đại tiểu thư uy quyền thông minh của Tống gia? Càng nghĩ tới Tống Mỹ Nhân càng tức điên lên.
Cô ta với lấy một cành củi khô nắm lẻ loi giữa đất, cầm nó lên sau đó dùng hết lực mà đánh vào lưng vào tay của Vi Vi.
Tiếng van xin của Vi Vi thoảng qua như mây bay hoàn toàn không cô đọng lại chút gì trong não bộ của Tống Mỹ Nhân.
Càng đánh càng hăng, Tống Mỹ Nhân dồn hết sức lực vút từng roi vào người cô ta.
Không một ai dám đứng ra ngăn cản cơn cuồng nộ của Tống Mỹ Nhân, bọn họ còn muốn có công việc này, cho nên không dễ gì để lên tiếng bênh vực cho Vi Vi.
Còn về phía Hoàng Sơn, anh ta ôm Hàn Nhi vào trong lông ngực, muốn đem chút hơi ấm để sưởi ấm cho cô gái nhỏ này.
Anh ta cũng không hoàn toàn để tâm tới việc Vi Vi đang gào thét cầu sự cảm thông tới mức nào.
Ánh mắt mơ hồn nhàn nhạt nhìn về phía ả không chút thương cảm.
Ngay giây phút mà Vi Vi cảm thấy bản thân sắp phải tạm biệt nhân gian để tìm kiếm một vùng đất mới, một cánh cửa màu trảng đang mở toang cửa như muốn mời ả ta vào.
Vi Vi dường như có thế nhìn thấy cánh cửa thiên đường đang chào đón mình.
Tống Mỹ Nhân đánh đập bằng roi, bằng chân thì không ăn thua gì so với cơn tức giận của cô ta.
Tống Mỹ Nhân quan sát xung quanh liền thấy có một viên gạch vỡ đang nằm chình ình giữa đường tới thì ngay lập tức hiểu ra chuyện.
“Đủ rồi! Cô còn định làm loạn tới khi nào nữa hả?”
Đám người chen chóc vội vã xem trò vui liền bị giọng nói của bà ta làm cho sợ sệt.
Quản gia già với dáng vẻ uy quyên lập tức cùng vài người khác xông tới tách Tống Mỹ Nhân và Vi Vi ra ngoài.
Nếu như không coi chừng sẽ có án mạng.
Tống Mỹ Nhân đúng là bị điên rồi.
Quản gia già chống gậy chầm chậm đi tới, đôi mắt già nua nheo lại nhìn Tống Mỹ Nhân đang ra sức ẩu đả với Vi Vi trước mặt bao nhiêu người ở, bà ta không thể ngờ có một ngày tiểu thư đài cát của Tống gia lại cư xử như một kẻ đầu đường xó chợ như thế.
Thật không thể chấp nhận được mà.
“Bà tới đúng lúc lắm, nếu không tôi đã giết chết con khốn này rồi”
Giọng nói đầy hung ác và ánh mắt giận dữ càng làm tôn lên sự ác độc của Tống Mỹ Nhân.
Cô ta không ngờ mình lại bị một con ở chơi xỏ như vậy.
Chuyện đã tới nước này rồi, ả ta còn làm gì được nữa? Tống Mỹ Nhân vừa đánh đập vừa tức tối chửi rủa Vi Vi bằng những ngôn từ thậm tệ.
“Đồ chó má, đồ lừa gạt.
Mày ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám giở trò với tao đúng không? Hôm nay tao sẽ đánh mày chết, sau đó lóc da phơi khô, còn xương cho chó gặm.
Tao sẽ cho mày chết không toàn thây”
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ Tống Mỹ Nhân phải chịu nhiều sự nhục nhã tới mức này.
Vì cho rằng gia nhân lâu năm sẽ không dám dõi lừa mình dù chỉ một câu, Tống Mỹ Nhân đã đặt hết niềm tin vào từng lời nói mà ả ta thốt ra.
Nghe lời xúi bậy của nó rồi đi đánh đập một người vô tội.
Thật là mất mặt hết sức, còn đâu là đại tiểu thư uy quyền thông minh của Tống gia? Càng nghĩ tới Tống Mỹ Nhân càng tức điên lên.
Cô ta với lấy một cành củi khô nắm lẻ loi giữa đất, cầm nó lên sau đó dùng hết lực mà đánh vào lưng vào tay của Vi Vi.
Tiếng van xin của Vi Vi thoảng qua như mây bay hoàn toàn không cô đọng lại chút gì trong não bộ của Tống Mỹ Nhân.
Càng đánh càng hăng, Tống Mỹ Nhân dồn hết sức lực vút từng roi vào người cô ta.
Không một ai dám đứng ra ngăn cản cơn cuồng nộ của Tống Mỹ Nhân, bọn họ còn muốn có công việc này, cho nên không dễ gì để lên tiếng bênh vực cho Vi Vi.
Còn về phía Hoàng Sơn, anh ta ôm Hàn Nhi vào trong lông ngực, muốn đem chút hơi ấm để sưởi ấm cho cô gái nhỏ này.
Anh ta cũng không hoàn toàn để tâm tới việc Vi Vi đang gào thét cầu sự cảm thông tới mức nào.
Ánh mắt mơ hồn nhàn nhạt nhìn về phía ả không chút thương cảm.
Ngay giây phút mà Vi Vi cảm thấy bản thân sắp phải tạm biệt nhân gian để tìm kiếm một vùng đất mới, một cánh cửa màu trảng đang mở toang cửa như muốn mời ả ta vào.
Vi Vi dường như có thế nhìn thấy cánh cửa thiên đường đang chào đón mình.
Tống Mỹ Nhân đánh đập bằng roi, bằng chân thì không ăn thua gì so với cơn tức giận của cô ta.
Tống Mỹ Nhân quan sát xung quanh liền thấy có một viên gạch vỡ đang nằm chình ình giữa đường tới thì ngay lập tức hiểu ra chuyện.
“Đủ rồi! Cô còn định làm loạn tới khi nào nữa hả?”
Đám người chen chóc vội vã xem trò vui liền bị giọng nói của bà ta làm cho sợ sệt.
Quản gia già với dáng vẻ uy quyên lập tức cùng vài người khác xông tới tách Tống Mỹ Nhân và Vi Vi ra ngoài.
Nếu như không coi chừng sẽ có án mạng.
Tống Mỹ Nhân đúng là bị điên rồi.
Quản gia già chống gậy chầm chậm đi tới, đôi mắt già nua nheo lại nhìn Tống Mỹ Nhân đang ra sức ẩu đả với Vi Vi trước mặt bao nhiêu người ở, bà ta không thể ngờ có một ngày tiểu thư đài cát của Tống gia lại cư xử như một kẻ đầu đường xó chợ như thế.
Thật không thể chấp nhận được mà.
“Bà tới đúng lúc lắm, nếu không tôi đã giết chết con khốn này rồi”
Giọng nói đầy hung ác và ánh mắt giận dữ càng làm tôn lên sự ác độc của Tống Mỹ Nhân.
Cô ta không ngờ mình lại bị một con ở chơi xỏ như vậy.
Bình luận facebook