Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Hạ Lam đột nhiên ngất xỉu khiến phòng họp loạn cả lên. Văn Minh nhanh chóng chỉ đạo trợ lý của mình tiến đến họp bàn với Văn Hóa cùng đại đa số cổ đông của tập đoàn. Chính bản thân lúc này chỉ quan tâm mỹ nhân, không nghĩ gì tới giang sơn, vứt bỏ tất cả mà cùng Hạ Lam chạy đến bệnh viện gần nhất.
Điều đáng tiếc chính là bệnh viện này không phải TL, nếu không từ ngày hôm nay kiểu gì Hạ Lam cũng sẽ thường xuyên "được" gặp mặt nữ chính. Ai bảo Hồng Ngọc người ta có ý với chồng cô làm gì chứ? Dù hai người có không muốn, cô nàng cũng tự mình tìm tới cửa làm phiền!
Văn Minh bế xốc Hạ Lam xuống khỏi xe, đặt cô lên xe giường bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, đưa thẳng cô đến khoa cấp cứu đặc biệt. Bởi vì thế lực phía sau không hề nhỏ nên Hạ Lam nhanh chóng được gặp mặt những y bác sĩ đầu ngành có chuyên môn giỏi nhất. Đang lúc tất bật chuẩn bị khám lâm sàng, người bệnh đang thiêm thiếp trên giường đột ngột tỉnh giấc!
"Hạ Lam, em cảm thấy trong người thế nào?" Văn Minh gạt phắt y sĩ vừa lấy máu cho cô xong, lao đến hỏi dồn "Sức khỏe của em có vấn đề? Là mới hay từ khi nào? Bây giờ còn choáng không? Có đói không? Có.."
"Xin anh hãy bình tĩnh!" Bác sĩ thấy bệnh nhân lại có dấu hiệu bí thở muốn xỉu tiếp liền nhanh chóng nhảy vào can thiệp "Để cho bệnh nhân thoải mái một chút!"
"Tôi biết rồi!" Văn Minh nén lòng, không cãi bác sĩ mà chậm rãi gật đầu "Mọi người cứ ra ngoài trước đi, một chút nữa chúng ta tiếp tục cũng được!"
"Vâng!"
Mấy người vừa tụ đầy trong căn phòng nhỏ lập tức tản ra, không khí được hồi lại không ít khiến Hạ Lam thoải mái hơn nhiều. Văn Minh thấy vậy liền đứng lên, kéo rèm và mở he hé cánh cửa sổ đối diện giường nằm. Cậu nhẹ nhàng đến cạnh Hạ Lam, đôi mắt chất chứa lo lắng và yêu thương nhìn về phía cô, bàn tay lớn khẽ đưa lên, vén những lọn tóc nhỏ bên má cô ra sau tai.
"Không sao.." Hạ Lam cười mỉm, tự dưng thấy mình yếu ớt lạ thường "Chỉ hơi choáng chút, chắc tại sáng nay ăn ít quá!"
"Tự dưng em chạy đến Trịnh gia làm gì?" Văn Minh gật đầu "Nếu anh không đến kịp chẳng phải Văn Hóa đó sẽ khiến em thảm hay sao?"
"..." Ai mà biết vì sao?
Hạ Lam nhún vai, nếu Thanh Tùng vì tò mò không biết "người bí ẩn" là ai nên đến đó rình xem còn đỡ. Cô thì thế nào? Rõ ràng cô đã biết rõ người ấy chính là Văn Minh, còn muốn chạy qua xem phản ứng của Văn Hóa làm gì? Thỏa mãn tâm lý chắc?
Kì quái thật..
Bây giờ nhớ lại mới thấy, Hạ Lam dường như đã thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi ấy diễn ra chầm chậm, từng ngày, từng ngày nên cô không hề để tâm. Mãi đến bây giờ, khi đã phạm phải sai lầm lớn mới bình tĩnh nhớ lại toàn bộ.
Hạ Lam của ba tháng trước đâu?
Con người lý tính, luôn hành động vì bản thân, vì lợi ích, làm gì cũng suy nghĩ kĩ càng trước sau đâu rồi? Dường như nó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cô của hiện tại, dễ xúc động, hay cáu gắt, hành động nông nổi...
"Lần này phải phạt!" Văn Minh cười khẽ, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ "Từ lần sau bữa sáng em còn không ăn đủ khẩu phần anh sẽ không cho em đứng dậy!"
"Tôi biết rồi mà!" Cô đỏ mặt, bao lần vẫn không quen nổi với kiểu thân mật này "Cơ mà cậu xem, mới có mấy ngày bụng tôi đã tích đầy mỡ, nhô ra thế này rồi.."
"Mập một chút mới đẹp!" Văn Minh nhìn ngấn mỡ bụng nho nhỏ trên người Hạ Lam, không nhịn được bật cười. Cũng vì cái này mà mấy ngày nay cô không thể mặc nổi mấy chiếc váy công sở bó sát nữa, lúc nào cũng phải diện đồ suông. Đã vậy cậu còn lôi kéo Hạ Lam nghỉ ngơi dài hạn, khiến cô muốn tập thể dục cường độ cao cũng không được. Cùng lắm cũng chỉ có thể đi bộ nhẹ nhàng, hoặc cầm vòi tưới rau..
Ai bảo.. Văn Minh xót vợ làm gì chứ? Cô cứ suốt ngày hùng hục như vậy, nhỡ tập tành quá độ xảy ra vấn đề thì sao?
"Anh thích như vậy, và em cũng hợp với dáng ấy!"
"Xì, có phải dáng cậu đâu mà cậu lo?" Hạ Lam bĩu môi, tự dưng lại thấy ông giời bất công. Vì lẽ gì bạn Minh này ăn như hạm, tập tành không có gì.. vậy mà cơ bụng cơ ngực vẫn cứ rắn chắc cuồn cuộn? Còn cô ăn uống đúng kế hoạch, có tập tành mà người lại cứ ngày một béo lên? "Hôm trước đi siêu thị người ta còn nói nhường tôi tính tiền trước vì tôi là bà bầu!"
"Nhầm lẫn này không vui đâu!" Văn Minh véo véo má phính của cô, trêu trọc "Nhưng thế cũng được đấy nhỉ, thân thể này của anh đủ tuổi làm bố rồi!"
"==!!!"
"Đợi vỗ béo em xong.." Văn Minh bí ẩn cười "..Anh thịt!"
Không đợi Hạ Lam phản ứng với câu đùa đấy hàm ý ám chỉ kia, điện thoại của Văn Minh đã rung lên nhè nhẹ. Cậu áy náy mở máy, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn khẩn cấp. Chuyện ở Trịnh gia lúc này đang rất rắc rối, yêu cầu cậu đến ngay để giải quyết cho xong!
Văn Minh nhíu mày, không vui chút nào! Có biết lúc này chính là lúc Hạ Lam yếu đuối nhất, dễ dàng ngã vào vòng tay của cậu nhất không hả? Nói cậu đi bây giờ khác nào tước bỏ một cơ hội bồi dưỡng tình cảm của hai người?
"Cậu đi đi, chắc bên kia bận lắm hả?" Hạ Lam không cần đọc nội dung tin nhắn đến cũng biết ngay ai vừa làm phiền hai người. Ầy, biết ngất thế này cô chẳng đến Trịnh gia cho xong, giờ Văn Minh - con át chủ bài - rời đi, nhỡ Văn Hóa bày trò thì mất vui lắm.
Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể không nói, nguyên chuyện không được nhìn tên đó sững sờ đau đớn đã phí lắm rồi!
"Mau đi đi, tôi tự khám được!"
"Tự khám làm sao được?" Văn Minh không đồng ý, dứt khoát nhét điện thoại trở lại túi "Anh ở đây với em, bao giờ xong lại về bên kia!"
"Hâm! Đi giải quyết Văn Hóa đó cho xong đi!" Hạ Lam nhíu mày, giả bộ bực bội "Hắn ta dùng những lời lẽ đó nói vợ cậu, chẳng lẽ cậu không tức à? Không muốn giúp tôi xả cơn tức này hay thế nào?"
"Không phải.." Văn Minh dường như nhớ đến cái gì đó, hai bàn tay xiết chặt lại. Lúc ấy cũng chỉ vì Văn Hóa này ngứa mồm nói linh tinh mới khiến Hạ Lam tức giận ngất xỉu. Chung quy lại, nhóc em này của cậu không có lỗi lớn cũng có lỗi nhỏ! Nếu không dằn mặt để nó tự biết bản thân đang đứng ở đâu.. Văn Minh sẽ không còn là Văn Minh nữa!
"Luật sư bên kia đủ khả năng giải quyết ổn thoả mọi thứ, em yên tâm, anh nhất định đòi lại đủ công bằng cho em!"
"Tôi không tin tưởng đám người đó!" Hạ Lam hất cằm, quyết tâm đuổi người "Đi đi! Cậu làm xong xuôi quay lại đón tôi.."
"Không là không!"
"Chồng ~~"
"Hạ Lam.."
"Chồng à ~~"
"..."
*
Khách sạn Bảo Bối đầy chật những người. Nếu là ngày có dạ tiệc hoặc tổ chức sự kiện gì đó thì điều này vô cùng bình thường. Bởi nơi này chính là một trong những khách sạn nhà hàng xx sao, nổi danh thế giới. Thế nhưng hôm nay lại khác, Bảo Bối không có hoạt động gì hết, vậy mà số người tụ tập trước cửa lại đông nghìn nghịt.
Phóng viên, nhà báo, máy quay, máy ảnh, ánh sáng đèn flash chớp tắt.. Nườm nượp như chuẩn bị đón minh tinh nổi danh nào đó. Có điều như cũng chỉ là như mà thôi, vì ở trong đó không có lấy nửa idol nào hết, toàn là sĩ quan mặc cảnh phục mà thôi.
"Sao thế?" Một phóng viên nữ tất tả chạy tới từ xe chuyên dụng, vẻ mặt hóng chuyện vui ngàn năm bất biến "Có gì hot mà anh em ở đây cả thế này?"
"Bây giờ mới tới?" Một người khác khinh thường thông tin của cô kém nhanh nhạy, không hề keo kiệt mà giải thích "Nghe nói là con gái ông lớn A đó, bị người ta chuốc thuốc hấp diêm trong này!"
"Éc, con gái ông A?" Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là vị quan chức có danh trong bộ chính trị. Ông ta âm trầm, tính tình quái gở, với người ngoài thì khó khăn nhưng con cái lại luôn bao che khuyết điểm. Chính vì điều này mà con trai ông ta đứa nào cũng nát, còn con gái thì không phải hàng gái bao cũng là đ* có đẳng cấp, la liếm không biết qua bao nhiều cái giường!
Loại con gái đó cũng có người muốn chuốc thuốc để hấp diêm? Có ma mới tin! Cô ta không rửng mỡ đi lừa gạt trai ngon lăn giường với mình thì thôi..
"Chẳng phải cô ta.. Ây, làm lớn kiểu này mục đích muốn lấy chồng đúng không?"
"Không rõ! Hình như người kia không chịu nhận trách nhiệm nên cô ta mới gọi mách bố.." Vài người lắc đầu, giờ này cảnh sát vẫn còn ngăn không cho họ tiến tới, thông tin họ nắm được cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.. "Rùm beng hết cả lên.. Xem ra anh chàng kia cũng không phải loại đàn ông vớ vẩn đâu!"
"Vớ vẩn là thế nào? Vớ vẩn mà lại bị cô ta chài? Khả năng suy luận quá kém!"
"Tôi phải post ngay một bài mới được!"
"Ha ha ha, kéo view cho báo nào.."
"..."
Bên ngoài loạn thật loạn, phía trong còn sắp sửa biến thành một mớ hỗn tạp đủ thứ trên đời.
Trần Duy mặc lại quần áo, khiến bản thân mình từ một kẻ trần như nhộng trở thành soái car đậm chất thư hương thường ngày. Anh nhìn quanh căn phòng xa lạ một lần, đầu óc trống rỗng đau thật đau, đau tới mức khiến anh khó chịu cùng cực. Vì sao Trần Duy lại ở chỗ này? Bình thường anh không đi bar, không lên sàn, cũng không uống rượu bia gì hết. Ngày hôm qua cũng tương tự, Trần Duy chạy quanh tìm cách cứu vớt muộn màng cho tập đoàn của gia đình. Chạy đến mệt nhoài sau đó.. Sau đó thế nào nhỉ? Anh không tài nào nhớ được là sao?
"Anh nha ~ Hôm qua thật hư hỏng!" Giọng nói ngọt lịm xuyên thẳng vào đầu óc rối ren của anh. Trần Duy giật nảy mình, xoay người về phía sau. Chỉ thấy một cô gái lạ mặt đang đứng đó, cô ta khá xinh đẹp, thân hình bốc lửa vô cùng.. Và quan trọng hơn, cô ta đang trong tình trạng không-mảnh-vải-che-thân! "Khiến người ta sáng nay đứng vẫn còn run chân!"
"Cô là ai?" Trần Duy trầm giọng, cố gắng tỏ ra lạnh lùng trấn định hết mức có thể.
Có trời mới biết bây giờ trong lòng anh loạn thế nào? Đừng đùa! Trần Duy sống theo lối cũ, thân thể anh gìn giữ bao năm cũng chỉ để dành đến đêm tân hôn hiến dâng cho người anh yêu thương nhất. Làm sao lại thế này, làm sao lại có chuyện anh tự dưng lăn giường với gái lạ, còn nhiệt tình đến mức khiến người ta run cả chân?
Điều này chứng tỏ khả năng đàn ông của Trần Duy rất tốt, mặc dù mới lần đầu nhưng chẳng hề bỡ ngỡ, còn đủ sức khiến cho.. Ấy, nghĩ cái khỉ gì kia? Anh dĩ nhiên tốt! Cái cần thiết bây giờ chính là nên làm gì để giải quyết rõ ràng chuyện này này!
"Vì sao chúng ta lại ở đây?"
"Anh Duy quên sao?" Cô gái sáp lại gần, bộ ngực trần đầy đặn áp thẳng vào lưng Trần Duy. Mặc cho anh đã mặc áo sơ mi, hơi ấm từ nơi mềm mại đó vẫn không hề bị ngăn trở, truyền thẳng đến "Tối qua xe em hỏng, chính anh là người cho em đi nhờ.."
"Đi nhờ?" Trần Duy mờ mịt, có chuyện này sao? Nhưng vì sao cô ta phải đi nhờ? Đoạn đường anh đi thường ngày đều là đường chính, taxi qua lại nhiều như mắc cửi. Hoặc nếu không có thì cô ta là người hiện đại cơ mà, một chiếc điện thoại chẳng lẽ cũng không đem theo? "Vậy thì vì sao cuối cùng chúng ta lại ở đây? Hình như chỗ này không phải nhà riêng của cô!"
"Anh đưa em tới Bảo Bối mà, còn hỏi lại người ta cái gì chứ?" Cô nàng cười tình, kéo tung chăn lên để lộ tấm ga trải giường trắng bóc phía dưới. Trên nền trắng tinh ấy đột ngột xuất hiện một vệt đỏ thâm diễm lệ, thể như gián tiếp tố cáo Trần Duy đã làm một việc vô cùng cầm thú "Lần đầu của người ta, anh cũng đã hứa chịu trách nhiêm rồi!"
"Xin lỗi!" Trần Duy nhíu mày, khó chịu dâng đầy trong mắt. Anh lấy từ trong ví ra một xấp tiền, đưa tới "Chúng ta không quen không biết, chuyện chịu trách nhiệm gì đó cho qua đi!" Hơn nữa, loại con gái đi nhờ xe cũng có thể phát sinh 419 với người ta lại có thể là người tử tế sao?
Chắc chắn cô ta chỉ muốn tiền, hoặc chính là loại thèm giai đến mờ mắt!
"Đây là chút bồi thường tổn thất tinh thần, cô cầm rồi quên đêm qua đi được không?"
"Tiền?" Cô gái nhếch môi cười khẩy, mặt cũng xụ xuống. Cô nắm lấy chỗ tiền Trần Duy đưa tới, nhìn qua một lượt sau đó phá ra cười, tung sạch đám giấy lộn đó lên cao "Tôi cần tiền của anh làm gì? Nhà tôi đầy tiền! Tùy thích một món đồ trên người tôi lúc này cũng đủ để đè chết anh!"
"Cô làm trò gì vậy?" Trần Duy nhìn những đồng tiền cuối cùng của mình bay tung lên, vẻ mặt nghiêm trọng càng trở nên khó đăm đăm.
Hừ, cô ta không chỉ lăng loàn dâm loạn, còn là kẻ không biết coi trọng đồng tiền!
Dơ bẩn!
Không bằng một nửa cái móng tay của Hồng Ngọc!
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Khi nãy thích anh chịu trách nhiệm.." Cô ta vẫn không thèm nhấc chân mặc lại đồ, ưỡn ẹo ngồi ra giường, ngón tay nhỏ cuốn vào lọn tóc xoăn xinh đẹp "..Nhưng giờ tôi phát hiện anh cũng chẳng tốt đẹp như vẻ ngoài nên thôi đi!"
"Nói ra điều kiện của cô!"
"Chỗ này đến lượt anh lên tiếng?" Đôi mắt của người nào đó híp lại, cợt nhả hỏi lại. Cô ta nói xong một câu này lập tức đứng dậy, mông tuyết trắng quay về phía Trần Duy lúc lắc "Trò chơi của tôi, tự tôi quyết định mọi thứ hiểu không?"
"..."
"Bố A ~ Con gái nè!" Không đợi Trần Duy tỉnh lại từ cú sốc mất zin, cô ta đã với lấy điện thoại lập tức kết nối. Ông A? Cái tên này sao nghe quen thật quen vậy ta? "Con.. Hức hức, con nè! Đúng đó bố.. Con nhà họ Trần! Anh ta dám lừa gạt làm trò đồi bại với con!.. Phải đó, con còn chưa đủ mười sáu nữa.. Không thèm lấy anh ta! Bố, bố phải giúp con.."
"Này!" Trần Duy sững người suy nghĩ mất mấy giây vậy mà người này đã thêu dệt xong cả một vở kịch truyền hình rồi! Anh quát lớn, lao đến đè cô ta xuống giật đi điện thoại trên tay "Cô đừng bôi nhọ người khác, là ai lừa gạt ai còn chưa biết đâu!"
"A.." Tiếng rên rỉ dâm đãng lập tức vang vọng, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng quát lớn. Trần Duy hốt hoảng nhìn đến màn hình, thấy đường truyền vẫn thông lập tức đưa tay tắt ngóm đi. Thở phào liếc mắt xuống dưới.. Thân thể trần như nhộng của ai đó lập tức lọt vào mắt "Anh lại muốn nữa? Tôi có nên suy nghĩ lại về chuyện sẽ cưới anh hay không nhỉ?"
"Cô.. NẰM MƠ!"
"Hahaha.. Còn tỏ ra ngây thơ với ai? Đàn ông ba mấy rồi mà cứ thích giả bộ!" Cô ta vung tay, tóm lấy chỗ yếu hại dưới chân Trần Duy. Anh ta giật nảy mình, lập tức giang tay tát cho người dưới thân một phát thật mạnh! "Khốn khiếp! Dám đánh tao? Mẹ kiếp! Hôm nay bà không cho mày nát thân trong tù thì bà không phải XX!"
"..."
Sau đó.. Không còn sau đó nữa, bởi đến khi Trần Duy nhận thức xong xuôi tình hình, cảnh sát đã ập tới chỗ anh, tóm lấy tay anh mà tra vào chiếc còng số 8 lạnh ngắt. Lúc bị giải xuống đại sảnh, không hiểu vì lí do gì nơi này hôm nay lại đầy nhóc phóng viên săn tin. Vừa thoáng thấy bóng anh, kẻ nào kẻ nấy giống như sói đói lao vào vừa chụp ảnh vừa đưa ra mấy câu phỏng vấn đầy tính mỉa mai.
Trần Duy ngồi vào xe, cảm xúc lạnh lẽo từ tay truyền thẳng lên não bộ.
Hết rồi..
Tất cả đều hết rồi!
Một khi anh vào tù, Trần gia nhất định sẽ không xong!
Không thể nào là con đ*ếm kia tự dưng nhìn trúng sau đó săn đón lừa gạt anh. Nhất định phía sau nó còn thế lực khác điều khiển!
Kẻ muốn hạ gục anh nhất lúc này là ai? Trần Duy chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, thế nên chắc chắn không phải người ngoài. Duy chỉ có Văn Minh đó.. Văn Minh!
TRỊNH VĂN MINH!
*Ngược hết nhân vật phụ =))
Bao giờ các em ý rớt hết xuống đài có nghĩa là truyện đã kết thúc tốt đẹp!
Bao giờ.. Bao giờ??...
Điều đáng tiếc chính là bệnh viện này không phải TL, nếu không từ ngày hôm nay kiểu gì Hạ Lam cũng sẽ thường xuyên "được" gặp mặt nữ chính. Ai bảo Hồng Ngọc người ta có ý với chồng cô làm gì chứ? Dù hai người có không muốn, cô nàng cũng tự mình tìm tới cửa làm phiền!
Văn Minh bế xốc Hạ Lam xuống khỏi xe, đặt cô lên xe giường bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, đưa thẳng cô đến khoa cấp cứu đặc biệt. Bởi vì thế lực phía sau không hề nhỏ nên Hạ Lam nhanh chóng được gặp mặt những y bác sĩ đầu ngành có chuyên môn giỏi nhất. Đang lúc tất bật chuẩn bị khám lâm sàng, người bệnh đang thiêm thiếp trên giường đột ngột tỉnh giấc!
"Hạ Lam, em cảm thấy trong người thế nào?" Văn Minh gạt phắt y sĩ vừa lấy máu cho cô xong, lao đến hỏi dồn "Sức khỏe của em có vấn đề? Là mới hay từ khi nào? Bây giờ còn choáng không? Có đói không? Có.."
"Xin anh hãy bình tĩnh!" Bác sĩ thấy bệnh nhân lại có dấu hiệu bí thở muốn xỉu tiếp liền nhanh chóng nhảy vào can thiệp "Để cho bệnh nhân thoải mái một chút!"
"Tôi biết rồi!" Văn Minh nén lòng, không cãi bác sĩ mà chậm rãi gật đầu "Mọi người cứ ra ngoài trước đi, một chút nữa chúng ta tiếp tục cũng được!"
"Vâng!"
Mấy người vừa tụ đầy trong căn phòng nhỏ lập tức tản ra, không khí được hồi lại không ít khiến Hạ Lam thoải mái hơn nhiều. Văn Minh thấy vậy liền đứng lên, kéo rèm và mở he hé cánh cửa sổ đối diện giường nằm. Cậu nhẹ nhàng đến cạnh Hạ Lam, đôi mắt chất chứa lo lắng và yêu thương nhìn về phía cô, bàn tay lớn khẽ đưa lên, vén những lọn tóc nhỏ bên má cô ra sau tai.
"Không sao.." Hạ Lam cười mỉm, tự dưng thấy mình yếu ớt lạ thường "Chỉ hơi choáng chút, chắc tại sáng nay ăn ít quá!"
"Tự dưng em chạy đến Trịnh gia làm gì?" Văn Minh gật đầu "Nếu anh không đến kịp chẳng phải Văn Hóa đó sẽ khiến em thảm hay sao?"
"..." Ai mà biết vì sao?
Hạ Lam nhún vai, nếu Thanh Tùng vì tò mò không biết "người bí ẩn" là ai nên đến đó rình xem còn đỡ. Cô thì thế nào? Rõ ràng cô đã biết rõ người ấy chính là Văn Minh, còn muốn chạy qua xem phản ứng của Văn Hóa làm gì? Thỏa mãn tâm lý chắc?
Kì quái thật..
Bây giờ nhớ lại mới thấy, Hạ Lam dường như đã thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi ấy diễn ra chầm chậm, từng ngày, từng ngày nên cô không hề để tâm. Mãi đến bây giờ, khi đã phạm phải sai lầm lớn mới bình tĩnh nhớ lại toàn bộ.
Hạ Lam của ba tháng trước đâu?
Con người lý tính, luôn hành động vì bản thân, vì lợi ích, làm gì cũng suy nghĩ kĩ càng trước sau đâu rồi? Dường như nó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cô của hiện tại, dễ xúc động, hay cáu gắt, hành động nông nổi...
"Lần này phải phạt!" Văn Minh cười khẽ, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ "Từ lần sau bữa sáng em còn không ăn đủ khẩu phần anh sẽ không cho em đứng dậy!"
"Tôi biết rồi mà!" Cô đỏ mặt, bao lần vẫn không quen nổi với kiểu thân mật này "Cơ mà cậu xem, mới có mấy ngày bụng tôi đã tích đầy mỡ, nhô ra thế này rồi.."
"Mập một chút mới đẹp!" Văn Minh nhìn ngấn mỡ bụng nho nhỏ trên người Hạ Lam, không nhịn được bật cười. Cũng vì cái này mà mấy ngày nay cô không thể mặc nổi mấy chiếc váy công sở bó sát nữa, lúc nào cũng phải diện đồ suông. Đã vậy cậu còn lôi kéo Hạ Lam nghỉ ngơi dài hạn, khiến cô muốn tập thể dục cường độ cao cũng không được. Cùng lắm cũng chỉ có thể đi bộ nhẹ nhàng, hoặc cầm vòi tưới rau..
Ai bảo.. Văn Minh xót vợ làm gì chứ? Cô cứ suốt ngày hùng hục như vậy, nhỡ tập tành quá độ xảy ra vấn đề thì sao?
"Anh thích như vậy, và em cũng hợp với dáng ấy!"
"Xì, có phải dáng cậu đâu mà cậu lo?" Hạ Lam bĩu môi, tự dưng lại thấy ông giời bất công. Vì lẽ gì bạn Minh này ăn như hạm, tập tành không có gì.. vậy mà cơ bụng cơ ngực vẫn cứ rắn chắc cuồn cuộn? Còn cô ăn uống đúng kế hoạch, có tập tành mà người lại cứ ngày một béo lên? "Hôm trước đi siêu thị người ta còn nói nhường tôi tính tiền trước vì tôi là bà bầu!"
"Nhầm lẫn này không vui đâu!" Văn Minh véo véo má phính của cô, trêu trọc "Nhưng thế cũng được đấy nhỉ, thân thể này của anh đủ tuổi làm bố rồi!"
"==!!!"
"Đợi vỗ béo em xong.." Văn Minh bí ẩn cười "..Anh thịt!"
Không đợi Hạ Lam phản ứng với câu đùa đấy hàm ý ám chỉ kia, điện thoại của Văn Minh đã rung lên nhè nhẹ. Cậu áy náy mở máy, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn khẩn cấp. Chuyện ở Trịnh gia lúc này đang rất rắc rối, yêu cầu cậu đến ngay để giải quyết cho xong!
Văn Minh nhíu mày, không vui chút nào! Có biết lúc này chính là lúc Hạ Lam yếu đuối nhất, dễ dàng ngã vào vòng tay của cậu nhất không hả? Nói cậu đi bây giờ khác nào tước bỏ một cơ hội bồi dưỡng tình cảm của hai người?
"Cậu đi đi, chắc bên kia bận lắm hả?" Hạ Lam không cần đọc nội dung tin nhắn đến cũng biết ngay ai vừa làm phiền hai người. Ầy, biết ngất thế này cô chẳng đến Trịnh gia cho xong, giờ Văn Minh - con át chủ bài - rời đi, nhỡ Văn Hóa bày trò thì mất vui lắm.
Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể không nói, nguyên chuyện không được nhìn tên đó sững sờ đau đớn đã phí lắm rồi!
"Mau đi đi, tôi tự khám được!"
"Tự khám làm sao được?" Văn Minh không đồng ý, dứt khoát nhét điện thoại trở lại túi "Anh ở đây với em, bao giờ xong lại về bên kia!"
"Hâm! Đi giải quyết Văn Hóa đó cho xong đi!" Hạ Lam nhíu mày, giả bộ bực bội "Hắn ta dùng những lời lẽ đó nói vợ cậu, chẳng lẽ cậu không tức à? Không muốn giúp tôi xả cơn tức này hay thế nào?"
"Không phải.." Văn Minh dường như nhớ đến cái gì đó, hai bàn tay xiết chặt lại. Lúc ấy cũng chỉ vì Văn Hóa này ngứa mồm nói linh tinh mới khiến Hạ Lam tức giận ngất xỉu. Chung quy lại, nhóc em này của cậu không có lỗi lớn cũng có lỗi nhỏ! Nếu không dằn mặt để nó tự biết bản thân đang đứng ở đâu.. Văn Minh sẽ không còn là Văn Minh nữa!
"Luật sư bên kia đủ khả năng giải quyết ổn thoả mọi thứ, em yên tâm, anh nhất định đòi lại đủ công bằng cho em!"
"Tôi không tin tưởng đám người đó!" Hạ Lam hất cằm, quyết tâm đuổi người "Đi đi! Cậu làm xong xuôi quay lại đón tôi.."
"Không là không!"
"Chồng ~~"
"Hạ Lam.."
"Chồng à ~~"
"..."
*
Khách sạn Bảo Bối đầy chật những người. Nếu là ngày có dạ tiệc hoặc tổ chức sự kiện gì đó thì điều này vô cùng bình thường. Bởi nơi này chính là một trong những khách sạn nhà hàng xx sao, nổi danh thế giới. Thế nhưng hôm nay lại khác, Bảo Bối không có hoạt động gì hết, vậy mà số người tụ tập trước cửa lại đông nghìn nghịt.
Phóng viên, nhà báo, máy quay, máy ảnh, ánh sáng đèn flash chớp tắt.. Nườm nượp như chuẩn bị đón minh tinh nổi danh nào đó. Có điều như cũng chỉ là như mà thôi, vì ở trong đó không có lấy nửa idol nào hết, toàn là sĩ quan mặc cảnh phục mà thôi.
"Sao thế?" Một phóng viên nữ tất tả chạy tới từ xe chuyên dụng, vẻ mặt hóng chuyện vui ngàn năm bất biến "Có gì hot mà anh em ở đây cả thế này?"
"Bây giờ mới tới?" Một người khác khinh thường thông tin của cô kém nhanh nhạy, không hề keo kiệt mà giải thích "Nghe nói là con gái ông lớn A đó, bị người ta chuốc thuốc hấp diêm trong này!"
"Éc, con gái ông A?" Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là vị quan chức có danh trong bộ chính trị. Ông ta âm trầm, tính tình quái gở, với người ngoài thì khó khăn nhưng con cái lại luôn bao che khuyết điểm. Chính vì điều này mà con trai ông ta đứa nào cũng nát, còn con gái thì không phải hàng gái bao cũng là đ* có đẳng cấp, la liếm không biết qua bao nhiều cái giường!
Loại con gái đó cũng có người muốn chuốc thuốc để hấp diêm? Có ma mới tin! Cô ta không rửng mỡ đi lừa gạt trai ngon lăn giường với mình thì thôi..
"Chẳng phải cô ta.. Ây, làm lớn kiểu này mục đích muốn lấy chồng đúng không?"
"Không rõ! Hình như người kia không chịu nhận trách nhiệm nên cô ta mới gọi mách bố.." Vài người lắc đầu, giờ này cảnh sát vẫn còn ngăn không cho họ tiến tới, thông tin họ nắm được cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.. "Rùm beng hết cả lên.. Xem ra anh chàng kia cũng không phải loại đàn ông vớ vẩn đâu!"
"Vớ vẩn là thế nào? Vớ vẩn mà lại bị cô ta chài? Khả năng suy luận quá kém!"
"Tôi phải post ngay một bài mới được!"
"Ha ha ha, kéo view cho báo nào.."
"..."
Bên ngoài loạn thật loạn, phía trong còn sắp sửa biến thành một mớ hỗn tạp đủ thứ trên đời.
Trần Duy mặc lại quần áo, khiến bản thân mình từ một kẻ trần như nhộng trở thành soái car đậm chất thư hương thường ngày. Anh nhìn quanh căn phòng xa lạ một lần, đầu óc trống rỗng đau thật đau, đau tới mức khiến anh khó chịu cùng cực. Vì sao Trần Duy lại ở chỗ này? Bình thường anh không đi bar, không lên sàn, cũng không uống rượu bia gì hết. Ngày hôm qua cũng tương tự, Trần Duy chạy quanh tìm cách cứu vớt muộn màng cho tập đoàn của gia đình. Chạy đến mệt nhoài sau đó.. Sau đó thế nào nhỉ? Anh không tài nào nhớ được là sao?
"Anh nha ~ Hôm qua thật hư hỏng!" Giọng nói ngọt lịm xuyên thẳng vào đầu óc rối ren của anh. Trần Duy giật nảy mình, xoay người về phía sau. Chỉ thấy một cô gái lạ mặt đang đứng đó, cô ta khá xinh đẹp, thân hình bốc lửa vô cùng.. Và quan trọng hơn, cô ta đang trong tình trạng không-mảnh-vải-che-thân! "Khiến người ta sáng nay đứng vẫn còn run chân!"
"Cô là ai?" Trần Duy trầm giọng, cố gắng tỏ ra lạnh lùng trấn định hết mức có thể.
Có trời mới biết bây giờ trong lòng anh loạn thế nào? Đừng đùa! Trần Duy sống theo lối cũ, thân thể anh gìn giữ bao năm cũng chỉ để dành đến đêm tân hôn hiến dâng cho người anh yêu thương nhất. Làm sao lại thế này, làm sao lại có chuyện anh tự dưng lăn giường với gái lạ, còn nhiệt tình đến mức khiến người ta run cả chân?
Điều này chứng tỏ khả năng đàn ông của Trần Duy rất tốt, mặc dù mới lần đầu nhưng chẳng hề bỡ ngỡ, còn đủ sức khiến cho.. Ấy, nghĩ cái khỉ gì kia? Anh dĩ nhiên tốt! Cái cần thiết bây giờ chính là nên làm gì để giải quyết rõ ràng chuyện này này!
"Vì sao chúng ta lại ở đây?"
"Anh Duy quên sao?" Cô gái sáp lại gần, bộ ngực trần đầy đặn áp thẳng vào lưng Trần Duy. Mặc cho anh đã mặc áo sơ mi, hơi ấm từ nơi mềm mại đó vẫn không hề bị ngăn trở, truyền thẳng đến "Tối qua xe em hỏng, chính anh là người cho em đi nhờ.."
"Đi nhờ?" Trần Duy mờ mịt, có chuyện này sao? Nhưng vì sao cô ta phải đi nhờ? Đoạn đường anh đi thường ngày đều là đường chính, taxi qua lại nhiều như mắc cửi. Hoặc nếu không có thì cô ta là người hiện đại cơ mà, một chiếc điện thoại chẳng lẽ cũng không đem theo? "Vậy thì vì sao cuối cùng chúng ta lại ở đây? Hình như chỗ này không phải nhà riêng của cô!"
"Anh đưa em tới Bảo Bối mà, còn hỏi lại người ta cái gì chứ?" Cô nàng cười tình, kéo tung chăn lên để lộ tấm ga trải giường trắng bóc phía dưới. Trên nền trắng tinh ấy đột ngột xuất hiện một vệt đỏ thâm diễm lệ, thể như gián tiếp tố cáo Trần Duy đã làm một việc vô cùng cầm thú "Lần đầu của người ta, anh cũng đã hứa chịu trách nhiêm rồi!"
"Xin lỗi!" Trần Duy nhíu mày, khó chịu dâng đầy trong mắt. Anh lấy từ trong ví ra một xấp tiền, đưa tới "Chúng ta không quen không biết, chuyện chịu trách nhiệm gì đó cho qua đi!" Hơn nữa, loại con gái đi nhờ xe cũng có thể phát sinh 419 với người ta lại có thể là người tử tế sao?
Chắc chắn cô ta chỉ muốn tiền, hoặc chính là loại thèm giai đến mờ mắt!
"Đây là chút bồi thường tổn thất tinh thần, cô cầm rồi quên đêm qua đi được không?"
"Tiền?" Cô gái nhếch môi cười khẩy, mặt cũng xụ xuống. Cô nắm lấy chỗ tiền Trần Duy đưa tới, nhìn qua một lượt sau đó phá ra cười, tung sạch đám giấy lộn đó lên cao "Tôi cần tiền của anh làm gì? Nhà tôi đầy tiền! Tùy thích một món đồ trên người tôi lúc này cũng đủ để đè chết anh!"
"Cô làm trò gì vậy?" Trần Duy nhìn những đồng tiền cuối cùng của mình bay tung lên, vẻ mặt nghiêm trọng càng trở nên khó đăm đăm.
Hừ, cô ta không chỉ lăng loàn dâm loạn, còn là kẻ không biết coi trọng đồng tiền!
Dơ bẩn!
Không bằng một nửa cái móng tay của Hồng Ngọc!
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Khi nãy thích anh chịu trách nhiệm.." Cô ta vẫn không thèm nhấc chân mặc lại đồ, ưỡn ẹo ngồi ra giường, ngón tay nhỏ cuốn vào lọn tóc xoăn xinh đẹp "..Nhưng giờ tôi phát hiện anh cũng chẳng tốt đẹp như vẻ ngoài nên thôi đi!"
"Nói ra điều kiện của cô!"
"Chỗ này đến lượt anh lên tiếng?" Đôi mắt của người nào đó híp lại, cợt nhả hỏi lại. Cô ta nói xong một câu này lập tức đứng dậy, mông tuyết trắng quay về phía Trần Duy lúc lắc "Trò chơi của tôi, tự tôi quyết định mọi thứ hiểu không?"
"..."
"Bố A ~ Con gái nè!" Không đợi Trần Duy tỉnh lại từ cú sốc mất zin, cô ta đã với lấy điện thoại lập tức kết nối. Ông A? Cái tên này sao nghe quen thật quen vậy ta? "Con.. Hức hức, con nè! Đúng đó bố.. Con nhà họ Trần! Anh ta dám lừa gạt làm trò đồi bại với con!.. Phải đó, con còn chưa đủ mười sáu nữa.. Không thèm lấy anh ta! Bố, bố phải giúp con.."
"Này!" Trần Duy sững người suy nghĩ mất mấy giây vậy mà người này đã thêu dệt xong cả một vở kịch truyền hình rồi! Anh quát lớn, lao đến đè cô ta xuống giật đi điện thoại trên tay "Cô đừng bôi nhọ người khác, là ai lừa gạt ai còn chưa biết đâu!"
"A.." Tiếng rên rỉ dâm đãng lập tức vang vọng, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng quát lớn. Trần Duy hốt hoảng nhìn đến màn hình, thấy đường truyền vẫn thông lập tức đưa tay tắt ngóm đi. Thở phào liếc mắt xuống dưới.. Thân thể trần như nhộng của ai đó lập tức lọt vào mắt "Anh lại muốn nữa? Tôi có nên suy nghĩ lại về chuyện sẽ cưới anh hay không nhỉ?"
"Cô.. NẰM MƠ!"
"Hahaha.. Còn tỏ ra ngây thơ với ai? Đàn ông ba mấy rồi mà cứ thích giả bộ!" Cô ta vung tay, tóm lấy chỗ yếu hại dưới chân Trần Duy. Anh ta giật nảy mình, lập tức giang tay tát cho người dưới thân một phát thật mạnh! "Khốn khiếp! Dám đánh tao? Mẹ kiếp! Hôm nay bà không cho mày nát thân trong tù thì bà không phải XX!"
"..."
Sau đó.. Không còn sau đó nữa, bởi đến khi Trần Duy nhận thức xong xuôi tình hình, cảnh sát đã ập tới chỗ anh, tóm lấy tay anh mà tra vào chiếc còng số 8 lạnh ngắt. Lúc bị giải xuống đại sảnh, không hiểu vì lí do gì nơi này hôm nay lại đầy nhóc phóng viên săn tin. Vừa thoáng thấy bóng anh, kẻ nào kẻ nấy giống như sói đói lao vào vừa chụp ảnh vừa đưa ra mấy câu phỏng vấn đầy tính mỉa mai.
Trần Duy ngồi vào xe, cảm xúc lạnh lẽo từ tay truyền thẳng lên não bộ.
Hết rồi..
Tất cả đều hết rồi!
Một khi anh vào tù, Trần gia nhất định sẽ không xong!
Không thể nào là con đ*ếm kia tự dưng nhìn trúng sau đó săn đón lừa gạt anh. Nhất định phía sau nó còn thế lực khác điều khiển!
Kẻ muốn hạ gục anh nhất lúc này là ai? Trần Duy chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, thế nên chắc chắn không phải người ngoài. Duy chỉ có Văn Minh đó.. Văn Minh!
TRỊNH VĂN MINH!
*Ngược hết nhân vật phụ =))
Bao giờ các em ý rớt hết xuống đài có nghĩa là truyện đã kết thúc tốt đẹp!
Bao giờ.. Bao giờ??...
Bình luận facebook