Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Si Tình xuất thân từ thôn quê, cô sống mười mấy năm ở đó cùng gia đình của mình, mãi đến khi thi đại học mới rời đi. Hiện tại cô đã ra trường đi làm được một thời gian, tuy rằng lương của y tá tại TL tuy cao gấp năm sáu lần lương y tá bình thường, nhưng để cô trang trải cuộc sống, gửi về nuôi em vẫn có chút thiếu thốn. Chính vì vậy nên chẳng bao giờ cô dám hi vọng bản thân đủ khả năng mua một ngôi nhà cho riêng mình ở nơi đắt đỏ này. Cô chỉ mong muốn có thể trải qua những ngày bình an, kiếm một tình yêu tốt, một tấm chồng tốt.. yên ổn sống một đời an nhiên.
Và nếu như người đó có thể là Ngô Ngọc Thái thì tốt quá, còn không, cô cũng chỉ đành chấp nhận số phận, cố quên anh đi mà dồn toàn tâm toàn ý cho chồng của mình.
Si Tình thở dài, cứ nghĩ đến Ngọc Thái là cô lại có tâm trạng bất bình thường như vây. Tưởng tượng ra khuôn mặt anh ấy khiến cô vui vẻ, nhưng ngẫm đến thái độ không rõ ràng của anh cô lại đau đớn. Ngọc Thái như gần như xa, mỗi một lần chạm mặt anh đều có thể làm tim cô thắt lại, khó chịu vô cùng. Nhưng dù khó chịu cũng chẳng bằng nỗi khó chịu khi không được gặp anh mỗi ngày. Hôm nay Si Tình chỉ được ở cạnh Ngọc Thái có một lúc sáng sớm, sau khi cô tới chỗ nhà họ Trịnh về hoàn toàn không thấy bóng anh đâu nữa. Chuyện ở nơi đó cô chưa "báo cáo" lại được với anh, cũng chưa bàn bạc được với anh tiếp theo phải hành động thế nào..
Nhíu mày rút điện thoại ra, phía trên báo một con số không lớn không nhỏ. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ trực của anh ấy, Si Tình có nên gọi điện làm phiền anh không đây?
"Cô em! Đi đâu về muộn quá vậy?" Đang mải miết xem điện thoại, Si Tình đã đi đến khúc quanh sắp về nhà cô đến nơi.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, Si Tình hốt hoảng nhìn quanh một lượt lại một lượt.
Cô làm y tá nên rất coi trọng an toàn của bản thân, chính vì coi trọng tính mạng của mình mà việc chọn nhà ở với một người có thời gian làm việc thất thường như cô rất được đề cao. Si Tình còn trẻ, còn đẹp lại chưa có ai đón đưa bảo vệ nên quyết định bỏ ra một số tiền lớn thuê một căn nhà gần TL. Căn hộ này không chỉ gần nơi làm việc của cô mà còn nằm ngay trong lòng khu dân cư sầm uất, bình thường giờ này trong khu vẫn còn đèn điện sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập. Còn hôm nay.. Hôm nay..
"Ôi cha, xinh đẹp thật nha!"
"Xin phép cho tôi qua!" Si Tình hốt hoảng di chuyển nhanh, bên cạnh không hiểu vì sao xuất hiện một đám người kì lạ, những dân thường bình thường hôm nay một bóng cũng không thấy. Đã vậy đèn điện xung quanh đường đi cũng bị tắt bớt khiến cho tổng thể cả khu hôm nay vô cùng u ám "Tôi còn có việc gấp!"
"Đi đâu mà gấp chứ?" Bọn họ còn chưa dừng lại, tiếp tục đùa dai. Vài người áp sát, như có như không cọ qua lại vài điểm nhạy cảm trên người Si Tình. Cô sợ hãi co rúm người lại, sau đó bất ngờ vung người lao nhanh "Ê này em gái, gì mà chạy tít thế?"
"Kích thích ghê ha ~ "
"Ha ha ha.."
"..."
Không còn quan tâm giờ giấc nữa, Si Tình đem điện thoại ra, dứt khoát gọi đến cho Ngọc Thái. Cô gọi, cứ gọi, cuộc này nối tiếp cuộc kia nhưng chẳng có ai nhấc máy cả. Đưa mắt về phía sau, đám người kì lạ kia vẫn cứ như có như không đeo đuổi.
"Kia, xem đi!" Phía trên ban công một nhà gần đó tự dưng thò ra hai gương mặt người. Si Tình mừng húm nhìn lên, tính toán mở miệng cầu cứu "Đóng phim đấy! Nhìn cô gái kia không? Nhân vật chính đó!"
"Sao xấu thế?" Người còn lại bĩu môi chán ghét "Loại phim phọt gì thế này? Chán chả buồn xem!"
"Cậu biết cái gì? Đó là do trang điểm!" Người bên kia không phục, mở miệng tranh luận "Thôi cất mặt đi, người ta đã nhờ vả còn cố tình phá... chẳng lịch sự chút nào!"
"Khoan hãy đi!" Si Tình ơ a một lúc mới thoát sốc, cô nhìn lên phía trên xua tay "Làm ơn giúp tôi, phía bên kia có mấy người kì lạ lắm!"
"Haha, nói với bọn mình kìa! Có khi nào được lên tivi không?"
"Thôi kệ cô ta! Vào đi, tí quay xong nói tiếp!"
"Không.. Không phải đóng phim gì cả! Bọn họ.. Này, làm ơn mở cửa giúp tôi với!"
"..."
Thế.. Thế này là thế nào?
Lẽ nào bọn họ thật sự nhắm vào cô? Không chỉ nhằm vào cô mà còn có cả kế hoạch hẳn hoi nữa chứ. Trước khi Si Tình về khu này họ đã làm cách nào đó khiến toàn bộ người dân trong khu vực tin rằng chỗ này chuẩn bị được "mượn" để đóng phim. Và dường như cả nội dung bộ phim cũng đã được bật mí không ít rồi. Theo ngu kiến của cô, chắc chắn kịch bản là: nữ chính (hoặc nữ phụ) đi làm về muộn bị lưu manh dồn ép, lúc này mọi người đều đã đóng cửa thả chó nên dù cô có kêu gào thế nào cũng không ai tới giúp đỡ..
Nếu là như vậy thật..
Sống lưng Si Tình không nhịn được lạnh ngắt, cô cứng người, càng chạy bước chân càng nhanh, càng loạn. Tiếp tục ấn gọi đi nơi khác nhằm cầu cứu, Si Tình đau đớn phát hiện danh bạ của cô ít người đến đáng thương. Nếu không phải là người thân đang ở xa thì chính là đồng nghiệp đang máy bận. Xiết chặt bàn tay, phòng ở của cô đã rất gần rồi, đám người kia vẫn không nhanh không chậm di chuyển bên dưới. Có khi nào họ chỉ muốn đùa giỡn hoặc làm một chương trình thực tế nào đó không nhỉ? Hmm.. Dễ thế lắm, dù sao trước nay Si Tình cũng chưa từng đắc tội ai nên chắc chắn không phải bị trả thù đâu. Hơn nữa cũng phải là chương trình của đài truyền hình mới có thể khiến mọi người tin tưởng nghe theo răm rắp thế này chứ..
Nghĩ vậy, tâm cô vững lại không ít, đúng lúc này Ngọc Thái vừa rồi bận bịu chưa nhấc máy gọi lại cho cô. Màn hình điện thoại chớp sáng cùng âm thanh báo cuộc gọi vui vẻ vang lên khiến Si Tình mừng húm. Cô vội nhấc máy, không đợi người bên kia nói đã giành nói trước: "Ngọc Thái, anh qua chỗ em một chút được không? Làm ơn giúp em với, có mấy người kì lạ cứ theo em suốt nãy giờ!"
"Người kì lạ?" Ngọc Thái nhỏ giọng, kiên nhẫn hỏi lại "Cô vẫn ở căn nhà gần bệnh viện kia? Được rồi, đợi chút tôi sang bên đó ngay!"
"Được sao? Khi nào đến anh gọi điện thoại cho em nhé!" Si Tình nhìn quanh sau đó chạy nhanh khỏi góc khuất cầu thang. Không hiểu sao hôm nay khu trọ của cô vắng vẻ như thế, mấy căn nhà bên cạnh đều không mở đèn. Thật đáng sợ.. Biết trước thế này thà cô chẳng thèm về đây, ở tạm bệnh viện trực còn hơn! "Lúc này em đã vào nhà rồi, nhưng bọn họ vẫn còn chưa đi!"
"Gọi báo cảnh sát đi!" Ngọc Thái ừ nhẹ, bên kia vang vọng âm thanh lục cục di chuyển, có lẽ anh đã bắt đầu đến chỗ cô rồi "Không cần sợ!"
"Em hiểu rồi!" Si Tình gật mạnh, loay hoay mở cửa đi vào phòng. Vừa vào đến nơi cô đã đóng chốt cài then, đem điện thoại trên tay nhét trở lại túi xách. Không đợi nhịp tim của mình bình ổn trở lại cô đã vội vàng kéo tủ giầy nặng trịch gần đó ra, chèn thẳng vào cửa!
Xem xem giờ này các người làm thế nào phá được tôi nữa!
Mở đèn vàng, cô đi quanh phòng kiểm tra một lượt mọi thứ. Cửa sổ vẫn đóng chặt, ban công không mở, phòng tắm, phòng ngủ.. mọi thứ đều thật bình thường.
Tốt rồi, thế này là tạm yên tâm.
Cô chỉ cần đợi thêm một chút khi Ngọc Thái đến là có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Aii, thôi chết rồi! Ngọc Thái! Là Ngọc Thái - người cô thích nhất chuẩn bị đến thăm quan nơi này đó! Phải dọn dẹp qua loa mới được! Cô vô tâm vô tính quá thể, đã mời anh ấy đến nhà lần đầu tiên phải cố tạo ra ấn tượng tốt mới đúng chứ. Nhà thì có thể dọn ngay, nhưng đồ uống chọn ra sao đây? Bình thường cô cũng chỉ uống nước lọc, còn Ngọc Thái, anh ấy ưa cafe hoặc trà nóng.. Bên ngoài rất đáng sợ, lúc này cô không thể đi mua được đâu. Kiểu này có lẽ đành để anh ấy thiệt thòi vậy, mời anh ấy nước lọc hoặc chanh đá, nhà cô vẫn còn rất nhiều chanh..
Uống nước xong có thể làm gì tiếp theo nhỉ? Si Tình tự dưng đỏ mặt, cô không dám tiếp tục tưởng tượng chuyện chuẩn bị xảy ra sau đó nên đành trốn tránh bằng cách ôm quần áo đi tắm!
Được rồi, chuyện gì tới cứ việc tới, miễn là Ngọc Thái xuất hiện ở đây..
*
Hồng Ngọc đặt trả đồ sau đó một đường đi thẳng ra gara ô tô mà không ai phát hiện. Cô nấp trong bóng tối một lúc lâu mới nghe thấy giọng nam tranh cãi ngoài tường bao biệt thự. Hồng Ngọc biết, cuối cùng thì Văn Hóa cũng đã lái xe đến đón cô rồi.
Lâu thật!
Tên thối tha này dám để Hồng Ngọc đợi nửa tiếng đồng hồ! Nếu không phải Trịnh gia sạch sẽ, khử trùng thường xuyên thì đảm bảo với thời gian chờ lâu như vậy Hồng Ngọc đã bị muỗi thịt rồi. Hừ, nếu dám khiến đôi chân ngà cô giữ gìn bao lâu bị một vết muỗi đốt, nhất định cô sẽ không tha cho hắn ta!
Văn Hóa vượt qua đám bảo vệ, nhanh chóng đi vào nơi Hồng Ngọc đang chờ. Chẳng đợi hắn mở cửa, cô đã vội vàng chạy ra gõ gõ kính: "Mở cho em!"
"Sao lại chờ ở đây?" Văn Hóa xoay kính xuống, ngạc nhiên ấn nút mở cửa xe. Hồng Ngọc vội vã ngồi luôn lên ghế sau mà không cần hắn phục vụ mở cửa như mọi khi. Ôm nghi hoặc trong lòng, Văn Hóa không hỏi ngay mà đóng toàn bộ cửa kính lại, khởi động xe chạy đi "Dưới này vừa tối vừa ẩm thấp, em xuống làm gì, đợi trên phòng là được!"
"Trong nhà toàn là máu!" Hồng Ngọc lắc đầu, có chút ngập ngừng "Em không dám ở lại đâu!"
"Có máu là thế nào?" Văn Hóa phóng xe ngược trở lại cổng chính, xoay người hất tay với bảo vệ rồi ngạo nghễ rời đi.
Qua gương chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng gương mặt đầy ngạc nhiên của bọn chúng. Haha, thấy cậu chưa vào đã đi nên không hiểu gì chứ gì? Cho các em suy nghĩ nát óc! "Em có vấn đề gì không?"
"Không có!" Hồng Ngọc lắc đầu sau đó nhíu mày nằm xuống ghế sau, vẻ mặt mệt mỏi "Lúc đó em thấy động nên đi ra ngoài, ai ngờ lại gặp Hạ Lam kia đứng trên cầu thang.."
"Cô ta muốn làm gì?"
"Cô ấy nói mình có thai..." Cô bặm môi, dáng vẻ suy tư vô cùng "..Lúc nói ra chuyện đó vẻ mặt nhìn em còn rất hận thù, rất chán ghét.. Em hơi sợ nên chỉ hỏi thăm cô ấy một chút sau đó tính chạy về phòng.. Ai ngờ.. Ai ngờ cô ấy lại kéo em sau đó tự mình trượt chân lăn xuống dưới.."
"Hạ Lam đó có thai?" Văn Hóa nghiền ngẫm một chút rồi cười khẩy "Còn dám kéo tay em, ngã thế là đáng đời!"
"Cô ấy là bạn thân của em!" Hồng Ngọc lắc đầu, hơi nức nở "Anh đừng nói vậy!"
"Bạn thân? Cô ta coi em là bạn thân hay sao?" Văn Hóa xua tay khinh thường "Con người vong ân bội nghĩa đó em tiếc làm gì, cô ta chết là đáng lắm! À, thế cô ta chết chưa?"
"Em sợ máu nên không dám nhìn.." Cô rớt nước mắt, đáng thương tiếp tục "..Chỉ biết sau đó Văn Minh đến đưa cô ấy đi viện rồi, chắc là sẽ không sao đâu!"
"Tiếc quá.."
"Văn Hóa.. Tất cả đều là lỗi của em! Em đã hại Hạ Lam ra nông nỗi này.. Cô ấy mất máu nhiều lắm, em sợ đứa bé trong bụng không giữ được. Hơn nữa giờ cô ấy rất ghét em, có khi nào cô ấy sẽ nói em đẩy cô ấy xuống dưới không? Nếu vậy.. Nếu vậy.."
"Em đừng lo! Cũng không cần áy náy vì thứ nghiệt chủng ấy!" Văn Hóa an ủi, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm vỡ trái tim thủy tinh của thiếu nữ nào đó "Chỗ này đã có anh, nếu như cô ta dám nói em làm, anh cũng sẽ có cách tạo cho em bằng chứng ngoại phạm!"
"Được.. Được sao?" Hồng Ngọc vui mừng ngồi bật dậy, lại lừa phỉnh được tên ngốc này! Tốt rồi, giờ Hạ Lam đó có muốn cô đi tù cũng khó lắm nhé! "Vậy tất cả nhờ anh nhé, chồng ~"
"Ghét thật!" Văn Hóa dừng kít xe lại, quay người đưa tay véo má Hồng Ngọc một cái "Em có tin anh ăn em ngay trên xe này không?"
"Thôi mà.." Cô cười tình, không tránh bàn tay lớn đang xoa nắn mặt mình ra "Bây giờ chúng ta đi đâu anh? Lại quay về khách sạn bên kia à?"
"Không cần! Ở khách sạn mãi cũng đâu có tiện!" Văn Hóa lấy từ trong ngăn tủ ô tô ra một chùm chìa khóa, đưa vào tay cô "Anh mới lấy được ở chỗ luật sư cũ của ông nội, căn chung cư này không tệ, chúng ta ở tạm một thời gian đi!"
"Vâng!" Hồng Ngọc nhìn thấy địa chỉ ghi trên móc chìa khóa, trong lòng lập tức nở hoa.
Đừng thấy nó là chung cư mà khinh thường, đây chính là khu cao cấp đó, nếu không có rất rất rất nhiều tiền đừng mơ có được!
Nhà rộng, nội thất sang trọng, có bảo vệ và cảnh quan đi tuần thường xuyên, gần trung tâm và sát cạnh bệnh viện lớn.. Ai da, đúng là hàng hịn, nếu cô mà có được căn chung cư này thì tốt quá!
"Văn Hóa, anh có điện thoại hay sao ấy, em thấy rung rung!"
"Phải rồi!" Hắn liếc qua ngăn tủ, rất nhanh lôi ra chiếc điện thoại còn đang rung tít. Đưa lên tai, Văn Hóa căng thẳng chờ đợi "Tôi đây!"
Hồng Ngọc im lặng để mặc Văn Hóa vừa lái xe vừa nghe điện thoại. Cô dỏng tai lên thu thập thông tin, dường như cuộc gọi này cung cấp cho Văn Hóa vài tin tức liên quan đến Đào Nương và Dung Dung. Chẳng phải họ vẫn ở trong tù sao, ngày mai đến thẳng đó đăng kí là gặp được, cần gì mất công điều tra kia chứ?
Hừ, Đào Nương giết người, Dung Dung dùng chất kích thích.. Đảm bảo nếu không chạy án thì hai người này sẽ thảm! Nhưng chạy án tốn tiền lắm, nhất định sẽ "ngốn" của Văn Hóa một khoản không nhỏ đâu.. Vì chuyện vớ vẩn ngu ngốc đó mà mất tiền, Hồng Ngọc cắn môi, có chút không cam lòng. Tiền, là tiền đó.. Chẳng lẽ cô lại tìm cách khuyên Văn Hóa chấp nhận để mẹ và em gái lĩnh án bây giờ?
"Em sao vậy?" Trong lúc cô còn mải mê, Văn Hóa đã xong việc. Hắn dừng xe trước cổng lớn một khu chung cư cao cấp, ngay sát bốt bảo vệ sau đó áy náy nói nhỏ "Hồng Ngọc, em nhờ bảo vệ đưa về phòng được không, anh phải đi nơi này gấp!"
"Gấp đến thế hả?"
"Ừ.." Văn Hóa gật đầu, đôi mắt đẹp cười tít "Em cứ lên đi, nơi đó đầy đủ hết đồ ăn và quần áo, nếu thiếu gì cứ gọi nhân viên phòng phục vụ mang lên là được!"
"Em hiểu rồi.."
Cô không ương bướng, ngoan ngoãn cầm chặt chùm chìa khóa quý giá và điện thoại của mình sau đó xuống khỏi xe. Văn Hóa nhìn Hồng Ngọc bước vào bốt bảo vệ an toàn sau đó mới phóng xe rời đi. Cô không quan tâm lắm, vừa nhìn số phòng trên chìa khóa của mình vừa sực nhớ ra một chuyện: hình như Ngọc Thái kia cũng ở khu này.. Có khi nào hai người sẽ có duyên gặp lại nhau không nhỉ?
Hoặc giả không có duyên.. Hồng Ngọc sẽ tạo ra duyên vậy!
"Chào cô!" Bảo vệ lịch sự đứng dậy, nụ cười trên môi chuyên nghiệp vô cùng "Không hiểu tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn đến phòng này!" Hồng Ngọc đưa chìa khóa ra, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn qua. Ui, đúng là cao cấp! Đến bảo vệ cũng đẹp thế này thì tôi chịu thua rồi! "Anh có thể chỉ cho tôi đi hướng nào hay không?"
"Phòng này?" Bảo vệ nhìn cô đầy nghi hoặc, một lúc sau mới ậm ừ "Trước đây nó là tài sản của ông Trịnh - chủ tịch Trịnh gia đúng không ạ?"
"Phải.."
"Tiểu thư.." Bảo vệ nhỏ giọng, có vẻ cảm thông "Hình như cô vẫn chưa biết, sau khi ông ấy mất, theo đúng di chúc ông ấy để lại, chúng tôi đã bán căn hộ này để lấy kinh phí quyên góp cho quỹ trẻ em rồi!"
"Bán rồi?"
"Đúng vậy!"
"Có nghĩa là.."
"Bây giờ căn hộ này thuộc quyền sở hữu của người khác, chiếc chìa khóa này.. Vô giá trị!"
*Sắp tết rồi, uhuhu, tui sắp "mất tích" trên wap đến nơi, hi vọng không ai quên mất tui và Hạ Lam bé cưng nhà tui..
Và nếu như người đó có thể là Ngô Ngọc Thái thì tốt quá, còn không, cô cũng chỉ đành chấp nhận số phận, cố quên anh đi mà dồn toàn tâm toàn ý cho chồng của mình.
Si Tình thở dài, cứ nghĩ đến Ngọc Thái là cô lại có tâm trạng bất bình thường như vây. Tưởng tượng ra khuôn mặt anh ấy khiến cô vui vẻ, nhưng ngẫm đến thái độ không rõ ràng của anh cô lại đau đớn. Ngọc Thái như gần như xa, mỗi một lần chạm mặt anh đều có thể làm tim cô thắt lại, khó chịu vô cùng. Nhưng dù khó chịu cũng chẳng bằng nỗi khó chịu khi không được gặp anh mỗi ngày. Hôm nay Si Tình chỉ được ở cạnh Ngọc Thái có một lúc sáng sớm, sau khi cô tới chỗ nhà họ Trịnh về hoàn toàn không thấy bóng anh đâu nữa. Chuyện ở nơi đó cô chưa "báo cáo" lại được với anh, cũng chưa bàn bạc được với anh tiếp theo phải hành động thế nào..
Nhíu mày rút điện thoại ra, phía trên báo một con số không lớn không nhỏ. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ trực của anh ấy, Si Tình có nên gọi điện làm phiền anh không đây?
"Cô em! Đi đâu về muộn quá vậy?" Đang mải miết xem điện thoại, Si Tình đã đi đến khúc quanh sắp về nhà cô đến nơi.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, Si Tình hốt hoảng nhìn quanh một lượt lại một lượt.
Cô làm y tá nên rất coi trọng an toàn của bản thân, chính vì coi trọng tính mạng của mình mà việc chọn nhà ở với một người có thời gian làm việc thất thường như cô rất được đề cao. Si Tình còn trẻ, còn đẹp lại chưa có ai đón đưa bảo vệ nên quyết định bỏ ra một số tiền lớn thuê một căn nhà gần TL. Căn hộ này không chỉ gần nơi làm việc của cô mà còn nằm ngay trong lòng khu dân cư sầm uất, bình thường giờ này trong khu vẫn còn đèn điện sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập. Còn hôm nay.. Hôm nay..
"Ôi cha, xinh đẹp thật nha!"
"Xin phép cho tôi qua!" Si Tình hốt hoảng di chuyển nhanh, bên cạnh không hiểu vì sao xuất hiện một đám người kì lạ, những dân thường bình thường hôm nay một bóng cũng không thấy. Đã vậy đèn điện xung quanh đường đi cũng bị tắt bớt khiến cho tổng thể cả khu hôm nay vô cùng u ám "Tôi còn có việc gấp!"
"Đi đâu mà gấp chứ?" Bọn họ còn chưa dừng lại, tiếp tục đùa dai. Vài người áp sát, như có như không cọ qua lại vài điểm nhạy cảm trên người Si Tình. Cô sợ hãi co rúm người lại, sau đó bất ngờ vung người lao nhanh "Ê này em gái, gì mà chạy tít thế?"
"Kích thích ghê ha ~ "
"Ha ha ha.."
"..."
Không còn quan tâm giờ giấc nữa, Si Tình đem điện thoại ra, dứt khoát gọi đến cho Ngọc Thái. Cô gọi, cứ gọi, cuộc này nối tiếp cuộc kia nhưng chẳng có ai nhấc máy cả. Đưa mắt về phía sau, đám người kì lạ kia vẫn cứ như có như không đeo đuổi.
"Kia, xem đi!" Phía trên ban công một nhà gần đó tự dưng thò ra hai gương mặt người. Si Tình mừng húm nhìn lên, tính toán mở miệng cầu cứu "Đóng phim đấy! Nhìn cô gái kia không? Nhân vật chính đó!"
"Sao xấu thế?" Người còn lại bĩu môi chán ghét "Loại phim phọt gì thế này? Chán chả buồn xem!"
"Cậu biết cái gì? Đó là do trang điểm!" Người bên kia không phục, mở miệng tranh luận "Thôi cất mặt đi, người ta đã nhờ vả còn cố tình phá... chẳng lịch sự chút nào!"
"Khoan hãy đi!" Si Tình ơ a một lúc mới thoát sốc, cô nhìn lên phía trên xua tay "Làm ơn giúp tôi, phía bên kia có mấy người kì lạ lắm!"
"Haha, nói với bọn mình kìa! Có khi nào được lên tivi không?"
"Thôi kệ cô ta! Vào đi, tí quay xong nói tiếp!"
"Không.. Không phải đóng phim gì cả! Bọn họ.. Này, làm ơn mở cửa giúp tôi với!"
"..."
Thế.. Thế này là thế nào?
Lẽ nào bọn họ thật sự nhắm vào cô? Không chỉ nhằm vào cô mà còn có cả kế hoạch hẳn hoi nữa chứ. Trước khi Si Tình về khu này họ đã làm cách nào đó khiến toàn bộ người dân trong khu vực tin rằng chỗ này chuẩn bị được "mượn" để đóng phim. Và dường như cả nội dung bộ phim cũng đã được bật mí không ít rồi. Theo ngu kiến của cô, chắc chắn kịch bản là: nữ chính (hoặc nữ phụ) đi làm về muộn bị lưu manh dồn ép, lúc này mọi người đều đã đóng cửa thả chó nên dù cô có kêu gào thế nào cũng không ai tới giúp đỡ..
Nếu là như vậy thật..
Sống lưng Si Tình không nhịn được lạnh ngắt, cô cứng người, càng chạy bước chân càng nhanh, càng loạn. Tiếp tục ấn gọi đi nơi khác nhằm cầu cứu, Si Tình đau đớn phát hiện danh bạ của cô ít người đến đáng thương. Nếu không phải là người thân đang ở xa thì chính là đồng nghiệp đang máy bận. Xiết chặt bàn tay, phòng ở của cô đã rất gần rồi, đám người kia vẫn không nhanh không chậm di chuyển bên dưới. Có khi nào họ chỉ muốn đùa giỡn hoặc làm một chương trình thực tế nào đó không nhỉ? Hmm.. Dễ thế lắm, dù sao trước nay Si Tình cũng chưa từng đắc tội ai nên chắc chắn không phải bị trả thù đâu. Hơn nữa cũng phải là chương trình của đài truyền hình mới có thể khiến mọi người tin tưởng nghe theo răm rắp thế này chứ..
Nghĩ vậy, tâm cô vững lại không ít, đúng lúc này Ngọc Thái vừa rồi bận bịu chưa nhấc máy gọi lại cho cô. Màn hình điện thoại chớp sáng cùng âm thanh báo cuộc gọi vui vẻ vang lên khiến Si Tình mừng húm. Cô vội nhấc máy, không đợi người bên kia nói đã giành nói trước: "Ngọc Thái, anh qua chỗ em một chút được không? Làm ơn giúp em với, có mấy người kì lạ cứ theo em suốt nãy giờ!"
"Người kì lạ?" Ngọc Thái nhỏ giọng, kiên nhẫn hỏi lại "Cô vẫn ở căn nhà gần bệnh viện kia? Được rồi, đợi chút tôi sang bên đó ngay!"
"Được sao? Khi nào đến anh gọi điện thoại cho em nhé!" Si Tình nhìn quanh sau đó chạy nhanh khỏi góc khuất cầu thang. Không hiểu sao hôm nay khu trọ của cô vắng vẻ như thế, mấy căn nhà bên cạnh đều không mở đèn. Thật đáng sợ.. Biết trước thế này thà cô chẳng thèm về đây, ở tạm bệnh viện trực còn hơn! "Lúc này em đã vào nhà rồi, nhưng bọn họ vẫn còn chưa đi!"
"Gọi báo cảnh sát đi!" Ngọc Thái ừ nhẹ, bên kia vang vọng âm thanh lục cục di chuyển, có lẽ anh đã bắt đầu đến chỗ cô rồi "Không cần sợ!"
"Em hiểu rồi!" Si Tình gật mạnh, loay hoay mở cửa đi vào phòng. Vừa vào đến nơi cô đã đóng chốt cài then, đem điện thoại trên tay nhét trở lại túi xách. Không đợi nhịp tim của mình bình ổn trở lại cô đã vội vàng kéo tủ giầy nặng trịch gần đó ra, chèn thẳng vào cửa!
Xem xem giờ này các người làm thế nào phá được tôi nữa!
Mở đèn vàng, cô đi quanh phòng kiểm tra một lượt mọi thứ. Cửa sổ vẫn đóng chặt, ban công không mở, phòng tắm, phòng ngủ.. mọi thứ đều thật bình thường.
Tốt rồi, thế này là tạm yên tâm.
Cô chỉ cần đợi thêm một chút khi Ngọc Thái đến là có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Aii, thôi chết rồi! Ngọc Thái! Là Ngọc Thái - người cô thích nhất chuẩn bị đến thăm quan nơi này đó! Phải dọn dẹp qua loa mới được! Cô vô tâm vô tính quá thể, đã mời anh ấy đến nhà lần đầu tiên phải cố tạo ra ấn tượng tốt mới đúng chứ. Nhà thì có thể dọn ngay, nhưng đồ uống chọn ra sao đây? Bình thường cô cũng chỉ uống nước lọc, còn Ngọc Thái, anh ấy ưa cafe hoặc trà nóng.. Bên ngoài rất đáng sợ, lúc này cô không thể đi mua được đâu. Kiểu này có lẽ đành để anh ấy thiệt thòi vậy, mời anh ấy nước lọc hoặc chanh đá, nhà cô vẫn còn rất nhiều chanh..
Uống nước xong có thể làm gì tiếp theo nhỉ? Si Tình tự dưng đỏ mặt, cô không dám tiếp tục tưởng tượng chuyện chuẩn bị xảy ra sau đó nên đành trốn tránh bằng cách ôm quần áo đi tắm!
Được rồi, chuyện gì tới cứ việc tới, miễn là Ngọc Thái xuất hiện ở đây..
*
Hồng Ngọc đặt trả đồ sau đó một đường đi thẳng ra gara ô tô mà không ai phát hiện. Cô nấp trong bóng tối một lúc lâu mới nghe thấy giọng nam tranh cãi ngoài tường bao biệt thự. Hồng Ngọc biết, cuối cùng thì Văn Hóa cũng đã lái xe đến đón cô rồi.
Lâu thật!
Tên thối tha này dám để Hồng Ngọc đợi nửa tiếng đồng hồ! Nếu không phải Trịnh gia sạch sẽ, khử trùng thường xuyên thì đảm bảo với thời gian chờ lâu như vậy Hồng Ngọc đã bị muỗi thịt rồi. Hừ, nếu dám khiến đôi chân ngà cô giữ gìn bao lâu bị một vết muỗi đốt, nhất định cô sẽ không tha cho hắn ta!
Văn Hóa vượt qua đám bảo vệ, nhanh chóng đi vào nơi Hồng Ngọc đang chờ. Chẳng đợi hắn mở cửa, cô đã vội vàng chạy ra gõ gõ kính: "Mở cho em!"
"Sao lại chờ ở đây?" Văn Hóa xoay kính xuống, ngạc nhiên ấn nút mở cửa xe. Hồng Ngọc vội vã ngồi luôn lên ghế sau mà không cần hắn phục vụ mở cửa như mọi khi. Ôm nghi hoặc trong lòng, Văn Hóa không hỏi ngay mà đóng toàn bộ cửa kính lại, khởi động xe chạy đi "Dưới này vừa tối vừa ẩm thấp, em xuống làm gì, đợi trên phòng là được!"
"Trong nhà toàn là máu!" Hồng Ngọc lắc đầu, có chút ngập ngừng "Em không dám ở lại đâu!"
"Có máu là thế nào?" Văn Hóa phóng xe ngược trở lại cổng chính, xoay người hất tay với bảo vệ rồi ngạo nghễ rời đi.
Qua gương chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng gương mặt đầy ngạc nhiên của bọn chúng. Haha, thấy cậu chưa vào đã đi nên không hiểu gì chứ gì? Cho các em suy nghĩ nát óc! "Em có vấn đề gì không?"
"Không có!" Hồng Ngọc lắc đầu sau đó nhíu mày nằm xuống ghế sau, vẻ mặt mệt mỏi "Lúc đó em thấy động nên đi ra ngoài, ai ngờ lại gặp Hạ Lam kia đứng trên cầu thang.."
"Cô ta muốn làm gì?"
"Cô ấy nói mình có thai..." Cô bặm môi, dáng vẻ suy tư vô cùng "..Lúc nói ra chuyện đó vẻ mặt nhìn em còn rất hận thù, rất chán ghét.. Em hơi sợ nên chỉ hỏi thăm cô ấy một chút sau đó tính chạy về phòng.. Ai ngờ.. Ai ngờ cô ấy lại kéo em sau đó tự mình trượt chân lăn xuống dưới.."
"Hạ Lam đó có thai?" Văn Hóa nghiền ngẫm một chút rồi cười khẩy "Còn dám kéo tay em, ngã thế là đáng đời!"
"Cô ấy là bạn thân của em!" Hồng Ngọc lắc đầu, hơi nức nở "Anh đừng nói vậy!"
"Bạn thân? Cô ta coi em là bạn thân hay sao?" Văn Hóa xua tay khinh thường "Con người vong ân bội nghĩa đó em tiếc làm gì, cô ta chết là đáng lắm! À, thế cô ta chết chưa?"
"Em sợ máu nên không dám nhìn.." Cô rớt nước mắt, đáng thương tiếp tục "..Chỉ biết sau đó Văn Minh đến đưa cô ấy đi viện rồi, chắc là sẽ không sao đâu!"
"Tiếc quá.."
"Văn Hóa.. Tất cả đều là lỗi của em! Em đã hại Hạ Lam ra nông nỗi này.. Cô ấy mất máu nhiều lắm, em sợ đứa bé trong bụng không giữ được. Hơn nữa giờ cô ấy rất ghét em, có khi nào cô ấy sẽ nói em đẩy cô ấy xuống dưới không? Nếu vậy.. Nếu vậy.."
"Em đừng lo! Cũng không cần áy náy vì thứ nghiệt chủng ấy!" Văn Hóa an ủi, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm vỡ trái tim thủy tinh của thiếu nữ nào đó "Chỗ này đã có anh, nếu như cô ta dám nói em làm, anh cũng sẽ có cách tạo cho em bằng chứng ngoại phạm!"
"Được.. Được sao?" Hồng Ngọc vui mừng ngồi bật dậy, lại lừa phỉnh được tên ngốc này! Tốt rồi, giờ Hạ Lam đó có muốn cô đi tù cũng khó lắm nhé! "Vậy tất cả nhờ anh nhé, chồng ~"
"Ghét thật!" Văn Hóa dừng kít xe lại, quay người đưa tay véo má Hồng Ngọc một cái "Em có tin anh ăn em ngay trên xe này không?"
"Thôi mà.." Cô cười tình, không tránh bàn tay lớn đang xoa nắn mặt mình ra "Bây giờ chúng ta đi đâu anh? Lại quay về khách sạn bên kia à?"
"Không cần! Ở khách sạn mãi cũng đâu có tiện!" Văn Hóa lấy từ trong ngăn tủ ô tô ra một chùm chìa khóa, đưa vào tay cô "Anh mới lấy được ở chỗ luật sư cũ của ông nội, căn chung cư này không tệ, chúng ta ở tạm một thời gian đi!"
"Vâng!" Hồng Ngọc nhìn thấy địa chỉ ghi trên móc chìa khóa, trong lòng lập tức nở hoa.
Đừng thấy nó là chung cư mà khinh thường, đây chính là khu cao cấp đó, nếu không có rất rất rất nhiều tiền đừng mơ có được!
Nhà rộng, nội thất sang trọng, có bảo vệ và cảnh quan đi tuần thường xuyên, gần trung tâm và sát cạnh bệnh viện lớn.. Ai da, đúng là hàng hịn, nếu cô mà có được căn chung cư này thì tốt quá!
"Văn Hóa, anh có điện thoại hay sao ấy, em thấy rung rung!"
"Phải rồi!" Hắn liếc qua ngăn tủ, rất nhanh lôi ra chiếc điện thoại còn đang rung tít. Đưa lên tai, Văn Hóa căng thẳng chờ đợi "Tôi đây!"
Hồng Ngọc im lặng để mặc Văn Hóa vừa lái xe vừa nghe điện thoại. Cô dỏng tai lên thu thập thông tin, dường như cuộc gọi này cung cấp cho Văn Hóa vài tin tức liên quan đến Đào Nương và Dung Dung. Chẳng phải họ vẫn ở trong tù sao, ngày mai đến thẳng đó đăng kí là gặp được, cần gì mất công điều tra kia chứ?
Hừ, Đào Nương giết người, Dung Dung dùng chất kích thích.. Đảm bảo nếu không chạy án thì hai người này sẽ thảm! Nhưng chạy án tốn tiền lắm, nhất định sẽ "ngốn" của Văn Hóa một khoản không nhỏ đâu.. Vì chuyện vớ vẩn ngu ngốc đó mà mất tiền, Hồng Ngọc cắn môi, có chút không cam lòng. Tiền, là tiền đó.. Chẳng lẽ cô lại tìm cách khuyên Văn Hóa chấp nhận để mẹ và em gái lĩnh án bây giờ?
"Em sao vậy?" Trong lúc cô còn mải mê, Văn Hóa đã xong việc. Hắn dừng xe trước cổng lớn một khu chung cư cao cấp, ngay sát bốt bảo vệ sau đó áy náy nói nhỏ "Hồng Ngọc, em nhờ bảo vệ đưa về phòng được không, anh phải đi nơi này gấp!"
"Gấp đến thế hả?"
"Ừ.." Văn Hóa gật đầu, đôi mắt đẹp cười tít "Em cứ lên đi, nơi đó đầy đủ hết đồ ăn và quần áo, nếu thiếu gì cứ gọi nhân viên phòng phục vụ mang lên là được!"
"Em hiểu rồi.."
Cô không ương bướng, ngoan ngoãn cầm chặt chùm chìa khóa quý giá và điện thoại của mình sau đó xuống khỏi xe. Văn Hóa nhìn Hồng Ngọc bước vào bốt bảo vệ an toàn sau đó mới phóng xe rời đi. Cô không quan tâm lắm, vừa nhìn số phòng trên chìa khóa của mình vừa sực nhớ ra một chuyện: hình như Ngọc Thái kia cũng ở khu này.. Có khi nào hai người sẽ có duyên gặp lại nhau không nhỉ?
Hoặc giả không có duyên.. Hồng Ngọc sẽ tạo ra duyên vậy!
"Chào cô!" Bảo vệ lịch sự đứng dậy, nụ cười trên môi chuyên nghiệp vô cùng "Không hiểu tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn đến phòng này!" Hồng Ngọc đưa chìa khóa ra, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn qua. Ui, đúng là cao cấp! Đến bảo vệ cũng đẹp thế này thì tôi chịu thua rồi! "Anh có thể chỉ cho tôi đi hướng nào hay không?"
"Phòng này?" Bảo vệ nhìn cô đầy nghi hoặc, một lúc sau mới ậm ừ "Trước đây nó là tài sản của ông Trịnh - chủ tịch Trịnh gia đúng không ạ?"
"Phải.."
"Tiểu thư.." Bảo vệ nhỏ giọng, có vẻ cảm thông "Hình như cô vẫn chưa biết, sau khi ông ấy mất, theo đúng di chúc ông ấy để lại, chúng tôi đã bán căn hộ này để lấy kinh phí quyên góp cho quỹ trẻ em rồi!"
"Bán rồi?"
"Đúng vậy!"
"Có nghĩa là.."
"Bây giờ căn hộ này thuộc quyền sở hữu của người khác, chiếc chìa khóa này.. Vô giá trị!"
*Sắp tết rồi, uhuhu, tui sắp "mất tích" trên wap đến nơi, hi vọng không ai quên mất tui và Hạ Lam bé cưng nhà tui..
Bình luận facebook