Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Sao thời gian trôi đi chậm thế? Lần thứ N, Phương Tử Ninh nhìn đồng hồ báo thức.
Không có biện pháp nha, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên ra nước ngoài, lần đầu tiên được ngắm hoa Anh Đào, nhiều lần đầu tiên như vậy, làm sao cô có thể ngủ được?
Khi ánh bình minh vừa ló dạng ở phía đông, Phương Tử Ninh liền rời giường, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
Đúng giờ hẹn, Lâm Hạo Vũ dừng xe trước cửa nhà cô.
"Sao lại đợi ở đây? Không phải tôi nói tới giờ sẽ gọi cho cô sao?" Lâm Hạo Vũ xuống xe, cầm hành lý trên tay cô giao cho tài xế, quở trách Phương Tử Ninh.
"Tôi không ngủ được!" Phương Tử Ninh thấy tinh thần Lâm Hạo Vũ sảng khoái, trong khi mình bởi vì hưng phấn mà mất ngủ, tinh thần có chút uể oải, cảm thấy rất chướng mắt,
"Tại sao? Nhớ tới tôi?" Lâm Hạo Vũ không đứng đắn thử dò xét.
"Anh có gì tốt mà tôi phải nhớ." Phương Tử Ninh vừa phản đối, vừa chui vào xe.
"Ăn sáng." Lên xe ngồi, Lâm Hạo Vũ cầm bữa sáng đưa cho Phương Tử Ninh.
Thật là cô gái ngốc nghếch, Lâm Hạo Vũ không khỏi thở dài.
"Cám ơn!" Yeah! Bánh ngọt yêu thích của cô, "Anh mua ở đâu vậy?" Tại sao cô tìm thật lâu, cũng không có cửa hàng bán loại bánh ngọt tuyệt vời này!
"Tự sản xuất."
"Oa! Tự sản xuất? Vậy không phải anh thường được ăn thức ăn ngon rồi sao?" Phương tử Ninh thật sự rất hâm mộ hắn.
"Nếu như cô thích, cô cũng có thể." Trong lời nói của Lâm Hạo Vũ mang ý đồ sâu xa.
"Ý của anh là, tôi có thể đến nhà anh ăn chùa?" Phương Tử Ninh hỏi có vẻ không tin được.
Trên đời này hóa ra cũng có nhiều người làm việc thiện! Song, nếu người đó là Lâm Hạo Vũ, cũng không lạ lẫm gì, hắn có thừa tiền mà!
"Ăn không, ở không cũng không có vấn đề gì." Lần này, Lâm Hạo Vũ cho cô câu trả lời rõ ràng.
"Muôn năm!" Phương tử Ninh hưng phấn kêu.
Đến phi trường, làm xong thủ tục, bọn họ thuận lợi lên máy bay.
"Thì ra đi máy bay là như vậy." Phương Tử Ninh tự nhủ nói.
So với ngồi xe buýt cũng không khác biệt lắm nha! Chỉ là trên xe buýt không có nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người như thế.
"Nếu không cô tưởng như thế nào?" Lâm Hạo Vũ bị lời của cô chọc cười.
Cô bé này, cho tới bây giờ cũng không giấu được vẻ ngây thơ ngốc nghếch! Nhưng cứ như thế, hắn mới dễ dàng đánh cắp trái tim cô.
"Tôi không tưởng gì hết" Phương Tử Ninh tự nhiên kéo tay Lâm Hạo Vũ, vòng qua vai của mình, đầu tựa lên bả vai rộng lớn của hắn, chuẩn bị ngủ bù.
Thật thoải mái! Phương Tử Ninh trong nháy mắt đã rơi vào giấc ngủ.
Lâm Hạo Vũ cúi đầu cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của cô. Sao cô lại có dáng vẻ ngây thơ, động lòng người như thế, có lẽ còn quá sớm để cô hiểu được tình cảm của hắn, nhưng không sao, hắn không vội, hắn có thể đợi đến khi cô hiểu rõ trái tim hắn.
"Ngài cần gì không?" Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn tới gần hỏi.
"Tạm thời không cần, cám ơn!" Lâm Hạo Vũ nhẹ giọng.
Vài sợi tóc nhẹ rơi vương trên mặt Phương Tử Ninh. Mái tóc đen dài ngang vai, nhìn cô tràn đầy vẻ trẻ trung và căng tràn sức sống.
Khó có thể nói hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng Lâm Hạo Vũ. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn đã bị vẻ hồn nhiên, trong sáng đến ngờ nghệch của cô thu hút, bởi hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang quyền thế, nhìn các tiểu thư khuê các lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt con nhà gia giáo và cử chỉ lịch sự, trang nhã đúng mực. Hắn biết, đó chính là khuôn phép ràng buộc cả thể xác lẫn tinh thần của giới thượng lưu để nhận được sự đánh giá tốt đẹp của xã hội. Các quý ông, quý bà trong tầng lớp này, mỗi người đều mang một mặt nạ đẹp đẽ, khéo léo khác nhau. Hắn vĩnh viễn không cách nào biết được dưới lớp mặt nạ đó chứa đựng những gì.
Hắn nhìn thấu, cũng nhìn chán rồi. Hắn thường nghĩ, những phụ nữ kia luôn nói thương hắn, yêu hắn đến tan nát cõi lòng, phải chăng vì dáng vẻ và gia thế của hắn, nếu có một ngày hắn mất tất cả, họ còn nói như thế nữa không?
Hắn không dám tùy tiện nói yêu, cũng không tin trên đời thật sự có chuyện tình yêu gây xúc động lòng người, càng không tin tình yêu sẽ xuất hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên (tình yêu sét đánh)
Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Ninh trốn ở một góc ăn ngấu ăn nghiến, trái tim 28 năm qua luôn yên ổn của hắn lại có thể nổi lên gợn sóng.
Hắn thừa nhận rằng, tình yêu có thể xuất hiện từ cái nhìn đầu tiên!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lần đầu tiên nhìn thấy hoa Anh đào ẩn hiện như mây, như sương, Phương Tử Ninh cảm giác cả người lâng lâng, trái tim muốn bay lên đậu trên những cành hoa đó.
Cô hoàn toàn bị biển hoa trước mắt mê hoặc. Kia, anh đào màu trắng, đây anh đào màu hồng làm cho cô thấy lòng xúc động không thôi.
Làn gió thổi qua, từng cánh hoa nương theo làn gió, rơi trên tóc cô, vương vào mi mắt, phớt qua môi, xuyên qua kẽ ngón tay trượt dài trên thảm cỏ, Phương Tử Ninh không kềm được kích động, cùng nhảy múa theo chúng.
Chợt, mười mấy chiếc máy chụp hình không hẹn mà gặp, liên tiếp bấm nhanh, ghi lại thời khắc nàng tiên hoa đi lạc xuống phàm trần đang cùng bay lượn với những cánh hoa Anh Đào.
Lâm Hạo Vũ chỉ lẳng lặng nhìn người trong mộng của mình đang nhảy múa dưới làn mưa hoa, trái tim vì cô mà rung động.
Chưa bao giờ hắn thấy Anh Đào đẹp như lúc này, rất đẹp, chỉ vì Anh Đào làm vui lòng người hắn yêu.
Nhảy múa đến khi mệt mỏi, Phương Tử Ninh mới dừng lại, ngồi xổm xuống, nhìn những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất.
Những cánh hoa kia rải đều trên cỏ, tựa như một tấm thảm thiên nhiên trắng như tuyết, cô thậm chí không dám bước lên một bước, chỉ sợ phá hủy vẻ đẹp của nó.
"Chúng ta nên quay về thôi" Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Phương Tử Ninh đang đứng ngẩn người.
"Nhưng, tôi không đành lòng dẫm lên những cánh hoa này" Phương tử Ninh chần chờ nói.
Những cánh hoa này vừa mới cùng cô nhảy múa, cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương chúng sao? Mặc dù chỉ là những cánh hoa, nhưng trong suy nghĩ của Phương Tử Ninh, chúng cũng có sinh mạng.
"Phải chăng cô nên bắt chước Lâm Đại Ngọc, đem những cánh hoa này đi chôn cất?" Lâm Hạo Vũ nói đùa. Bước nhanh tới, đem máy chụp hình trước ngực chuyển ra sau lưng, xoay người ôm Phương Tử Ninh.
"Hạo Vũ, về sau mỗi năm chúng ta đều tới đây ngắm hoa Anh Đào, có được hay không?" Vòng tay ôm cổ hắn, vẻ mặt Phương Tử Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Hạo Vũ.
"Được" Lâm Hạo Vũ cho cô một câu trả lời chắc chắn.
Lâm Hạo Vũ ôm cô, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng những cánh hoa Anh Đào rơi trên người họ. Cảnh tượng này huyền ảo như chỉ có trong tiểu thuyết, những cánh Anh Đào bay xuống tựa như trời cao đang giáng chiếu phước lành, chúc phúc cho họ.
"Thưa anh, xin chờ một chút." Đột nhiên có người đuổi theo dùng tiếng Nhật gọi Lâm Hạo Vũ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Chuyện gì?" Lâm Hạo Vũ cũng dùng tiếng Nhật hỏi lại.
"Tôi muốn hỏi hai bạn, có hứng thú tham gia vào ngành Giải Trí Nhật Bản không? Hai bạn rất có khí chất, nên suy nghĩ cẩn thận một chút."
"Thật xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú." Lâm Hạo Vũ lạnh nhạt từ chối.
"Đây là danh thiếp của tôi và tấm hình tôi mới chụp hai bạn, Hai bạn có thể xem chúng trước khi quyết định. Tôi tin tưởng hai bạn tuyệt đối có thể nhanh chóng trở thành những ngôi sao nổi tiếng mới trong ngành điện ảnh." Người đàn ông Nhật Bản đưa ra danh thiếp cùng tấm hình.
Phương Tử Ninh không hiểu gì về tiếng Nhật, nhưng dựa vào cử chỉ của người kia, cũng đoán được hắn muốn đưa cho họ một món đồ gì đó, Theo trực giác, cô đưa tay ra nhận.
Lâm Hạo Vũ không để ý tới lời dụ dỗ của người đàn ông, tiếp tục bước đi.
"Anh giỏi quá! Nói tiếng nhật rất lưu loát, tôi thậm chí một từ cũng không hiểu." Phương Tử Ninh le lưỡi nói.
Gọi tắc xi, Lâm Hạo Vũ chỉ cười không nói, đem cô bỏ vào sau xe, hắn cũng ngồi xuống.
"Hai người vừa nói gì?" Nhìn hắn, Phương Tử Ninh hỏi.
"Anh ta hỏi cô có muốn tham gia vào giới điện ảnh Nhật Bản không." Lâm Hạo Vũ gỡ máy chụp hình xuống, nói.
"Dáng vẻ của tôi cũng theo nghiệp điện ảnh được sao?" Phương Tử Ninh không thể tin, nhìn vào bộ ngực lép kẹp của mình.
Rất nhiều nữ diễn viên Nhật Bản đều dựa vào dung mạo mà nổi danh! So với những phụ nữ có bộ ngực đẹp tựa như núi Phú Sĩ, ngực Phương Tử Ninh bằng phẳng giống đường bay ở phi trường a!
"Không cần tự phỉ báng bản thân" Lâm Hạo Vũ căn bản cũng không hiểu Phương Tử Ninh nói gì, chỉ theo bản năng an ủi cô.
Ánh mắt của hắn lúc này mới nhìn vào tấm hình vừa nhận được. Ừ, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình quả nhiên xuất sắc!
"Quên đi ngực mình nhỏ bé? Tôi đang nói sự thật, vóc dáng của tôi thật tệ, nếu lẫn vào đám đông sẽ tìm không ra, tin tôi đi, bất kỳ người đàn ông nào cũng thích những vùng đất núi non trù phú, chứ không thích vùng đất bằng phẳng khô cằn" Phương Tử Ninh càng nói càng cảm thấy đau lòng.
Lâm Hạo Vũ bây giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Tử Ninh, không khỏi liếc nhìn vào ngực cô.
Mặc dù không phải là "Ba đào mãnh liệt", nhưng cô vẫn còn đang ở tuổi dậy thì. . . . . .Trời! Hắn nghĩ gì thế? Lâm Hạo Vũ vội vàng quay đầu đi.
"So với những phụ nữ có bộ ngực đầy đặn khác, tôi căn bản là bằng phẳng, phải không?" Phương Tử Ninh lại đau lòng hỏi.
Trời! Cô có thể hỏi một người đàn ông hoàn toàn bình thường như hắn loại vấn đề này sao? Lâm Hạo Vũ không biết là nên tức hay nên cười.
"Anh có thích những phụ nữ có bộ ngực lớn không?" Phương Tử Ninh tò mò hỏi.
Trong lớp cô, con trai mười người thì có chín sẽ thích phụ nữ có bộ ngực lớn, mặc dù cô cảm thấy ngực lớn có gì mà đẹp, nhưng xu hướng của đàn ông đều như thế mà!
Lâm Hạo Vũ nhìn phong cảnh ngoài xe, phớt lờ câu hỏi của Phương Tử Ninh.
"A, tôi nói trúng ý rồi nên anh xấu hổ?" Phương Tử Ninh ghé vào tai Lâm Hạo Vũ nói.
Lâm Hạo Vũ vẫn không để ý đến cô, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến nơi, thanh toán tiền xong, Lâm Hạo Vũ kéo Phương Tử Ninh xuống xe.
"Chúng ta đi ăn món ăn Nhật Bản."
Vừa nói, hắn vừa hướng một nhà hàng kiểu Nhật có vẻ rất cao cấp đi tới.
"Phụ nữ Nhật Bản thật sự rất dịu dàng." Đến phòng ăn, ngồi xuống, Phương Tử Ninh nhìn một phụ nữ Nhật Bản đang mặc kimônô nói.
Lâm Hạo Vũ chau mày, không lên tiếng.
Không có biện pháp nha, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên ra nước ngoài, lần đầu tiên được ngắm hoa Anh Đào, nhiều lần đầu tiên như vậy, làm sao cô có thể ngủ được?
Khi ánh bình minh vừa ló dạng ở phía đông, Phương Tử Ninh liền rời giường, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
Đúng giờ hẹn, Lâm Hạo Vũ dừng xe trước cửa nhà cô.
"Sao lại đợi ở đây? Không phải tôi nói tới giờ sẽ gọi cho cô sao?" Lâm Hạo Vũ xuống xe, cầm hành lý trên tay cô giao cho tài xế, quở trách Phương Tử Ninh.
"Tôi không ngủ được!" Phương Tử Ninh thấy tinh thần Lâm Hạo Vũ sảng khoái, trong khi mình bởi vì hưng phấn mà mất ngủ, tinh thần có chút uể oải, cảm thấy rất chướng mắt,
"Tại sao? Nhớ tới tôi?" Lâm Hạo Vũ không đứng đắn thử dò xét.
"Anh có gì tốt mà tôi phải nhớ." Phương Tử Ninh vừa phản đối, vừa chui vào xe.
"Ăn sáng." Lên xe ngồi, Lâm Hạo Vũ cầm bữa sáng đưa cho Phương Tử Ninh.
Thật là cô gái ngốc nghếch, Lâm Hạo Vũ không khỏi thở dài.
"Cám ơn!" Yeah! Bánh ngọt yêu thích của cô, "Anh mua ở đâu vậy?" Tại sao cô tìm thật lâu, cũng không có cửa hàng bán loại bánh ngọt tuyệt vời này!
"Tự sản xuất."
"Oa! Tự sản xuất? Vậy không phải anh thường được ăn thức ăn ngon rồi sao?" Phương tử Ninh thật sự rất hâm mộ hắn.
"Nếu như cô thích, cô cũng có thể." Trong lời nói của Lâm Hạo Vũ mang ý đồ sâu xa.
"Ý của anh là, tôi có thể đến nhà anh ăn chùa?" Phương Tử Ninh hỏi có vẻ không tin được.
Trên đời này hóa ra cũng có nhiều người làm việc thiện! Song, nếu người đó là Lâm Hạo Vũ, cũng không lạ lẫm gì, hắn có thừa tiền mà!
"Ăn không, ở không cũng không có vấn đề gì." Lần này, Lâm Hạo Vũ cho cô câu trả lời rõ ràng.
"Muôn năm!" Phương tử Ninh hưng phấn kêu.
Đến phi trường, làm xong thủ tục, bọn họ thuận lợi lên máy bay.
"Thì ra đi máy bay là như vậy." Phương Tử Ninh tự nhủ nói.
So với ngồi xe buýt cũng không khác biệt lắm nha! Chỉ là trên xe buýt không có nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người như thế.
"Nếu không cô tưởng như thế nào?" Lâm Hạo Vũ bị lời của cô chọc cười.
Cô bé này, cho tới bây giờ cũng không giấu được vẻ ngây thơ ngốc nghếch! Nhưng cứ như thế, hắn mới dễ dàng đánh cắp trái tim cô.
"Tôi không tưởng gì hết" Phương Tử Ninh tự nhiên kéo tay Lâm Hạo Vũ, vòng qua vai của mình, đầu tựa lên bả vai rộng lớn của hắn, chuẩn bị ngủ bù.
Thật thoải mái! Phương Tử Ninh trong nháy mắt đã rơi vào giấc ngủ.
Lâm Hạo Vũ cúi đầu cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của cô. Sao cô lại có dáng vẻ ngây thơ, động lòng người như thế, có lẽ còn quá sớm để cô hiểu được tình cảm của hắn, nhưng không sao, hắn không vội, hắn có thể đợi đến khi cô hiểu rõ trái tim hắn.
"Ngài cần gì không?" Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn tới gần hỏi.
"Tạm thời không cần, cám ơn!" Lâm Hạo Vũ nhẹ giọng.
Vài sợi tóc nhẹ rơi vương trên mặt Phương Tử Ninh. Mái tóc đen dài ngang vai, nhìn cô tràn đầy vẻ trẻ trung và căng tràn sức sống.
Khó có thể nói hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng Lâm Hạo Vũ. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn đã bị vẻ hồn nhiên, trong sáng đến ngờ nghệch của cô thu hút, bởi hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang quyền thế, nhìn các tiểu thư khuê các lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt con nhà gia giáo và cử chỉ lịch sự, trang nhã đúng mực. Hắn biết, đó chính là khuôn phép ràng buộc cả thể xác lẫn tinh thần của giới thượng lưu để nhận được sự đánh giá tốt đẹp của xã hội. Các quý ông, quý bà trong tầng lớp này, mỗi người đều mang một mặt nạ đẹp đẽ, khéo léo khác nhau. Hắn vĩnh viễn không cách nào biết được dưới lớp mặt nạ đó chứa đựng những gì.
Hắn nhìn thấu, cũng nhìn chán rồi. Hắn thường nghĩ, những phụ nữ kia luôn nói thương hắn, yêu hắn đến tan nát cõi lòng, phải chăng vì dáng vẻ và gia thế của hắn, nếu có một ngày hắn mất tất cả, họ còn nói như thế nữa không?
Hắn không dám tùy tiện nói yêu, cũng không tin trên đời thật sự có chuyện tình yêu gây xúc động lòng người, càng không tin tình yêu sẽ xuất hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên (tình yêu sét đánh)
Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Ninh trốn ở một góc ăn ngấu ăn nghiến, trái tim 28 năm qua luôn yên ổn của hắn lại có thể nổi lên gợn sóng.
Hắn thừa nhận rằng, tình yêu có thể xuất hiện từ cái nhìn đầu tiên!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lần đầu tiên nhìn thấy hoa Anh đào ẩn hiện như mây, như sương, Phương Tử Ninh cảm giác cả người lâng lâng, trái tim muốn bay lên đậu trên những cành hoa đó.
Cô hoàn toàn bị biển hoa trước mắt mê hoặc. Kia, anh đào màu trắng, đây anh đào màu hồng làm cho cô thấy lòng xúc động không thôi.
Làn gió thổi qua, từng cánh hoa nương theo làn gió, rơi trên tóc cô, vương vào mi mắt, phớt qua môi, xuyên qua kẽ ngón tay trượt dài trên thảm cỏ, Phương Tử Ninh không kềm được kích động, cùng nhảy múa theo chúng.
Chợt, mười mấy chiếc máy chụp hình không hẹn mà gặp, liên tiếp bấm nhanh, ghi lại thời khắc nàng tiên hoa đi lạc xuống phàm trần đang cùng bay lượn với những cánh hoa Anh Đào.
Lâm Hạo Vũ chỉ lẳng lặng nhìn người trong mộng của mình đang nhảy múa dưới làn mưa hoa, trái tim vì cô mà rung động.
Chưa bao giờ hắn thấy Anh Đào đẹp như lúc này, rất đẹp, chỉ vì Anh Đào làm vui lòng người hắn yêu.
Nhảy múa đến khi mệt mỏi, Phương Tử Ninh mới dừng lại, ngồi xổm xuống, nhìn những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất.
Những cánh hoa kia rải đều trên cỏ, tựa như một tấm thảm thiên nhiên trắng như tuyết, cô thậm chí không dám bước lên một bước, chỉ sợ phá hủy vẻ đẹp của nó.
"Chúng ta nên quay về thôi" Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Phương Tử Ninh đang đứng ngẩn người.
"Nhưng, tôi không đành lòng dẫm lên những cánh hoa này" Phương tử Ninh chần chờ nói.
Những cánh hoa này vừa mới cùng cô nhảy múa, cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương chúng sao? Mặc dù chỉ là những cánh hoa, nhưng trong suy nghĩ của Phương Tử Ninh, chúng cũng có sinh mạng.
"Phải chăng cô nên bắt chước Lâm Đại Ngọc, đem những cánh hoa này đi chôn cất?" Lâm Hạo Vũ nói đùa. Bước nhanh tới, đem máy chụp hình trước ngực chuyển ra sau lưng, xoay người ôm Phương Tử Ninh.
"Hạo Vũ, về sau mỗi năm chúng ta đều tới đây ngắm hoa Anh Đào, có được hay không?" Vòng tay ôm cổ hắn, vẻ mặt Phương Tử Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Hạo Vũ.
"Được" Lâm Hạo Vũ cho cô một câu trả lời chắc chắn.
Lâm Hạo Vũ ôm cô, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng những cánh hoa Anh Đào rơi trên người họ. Cảnh tượng này huyền ảo như chỉ có trong tiểu thuyết, những cánh Anh Đào bay xuống tựa như trời cao đang giáng chiếu phước lành, chúc phúc cho họ.
"Thưa anh, xin chờ một chút." Đột nhiên có người đuổi theo dùng tiếng Nhật gọi Lâm Hạo Vũ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Chuyện gì?" Lâm Hạo Vũ cũng dùng tiếng Nhật hỏi lại.
"Tôi muốn hỏi hai bạn, có hứng thú tham gia vào ngành Giải Trí Nhật Bản không? Hai bạn rất có khí chất, nên suy nghĩ cẩn thận một chút."
"Thật xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú." Lâm Hạo Vũ lạnh nhạt từ chối.
"Đây là danh thiếp của tôi và tấm hình tôi mới chụp hai bạn, Hai bạn có thể xem chúng trước khi quyết định. Tôi tin tưởng hai bạn tuyệt đối có thể nhanh chóng trở thành những ngôi sao nổi tiếng mới trong ngành điện ảnh." Người đàn ông Nhật Bản đưa ra danh thiếp cùng tấm hình.
Phương Tử Ninh không hiểu gì về tiếng Nhật, nhưng dựa vào cử chỉ của người kia, cũng đoán được hắn muốn đưa cho họ một món đồ gì đó, Theo trực giác, cô đưa tay ra nhận.
Lâm Hạo Vũ không để ý tới lời dụ dỗ của người đàn ông, tiếp tục bước đi.
"Anh giỏi quá! Nói tiếng nhật rất lưu loát, tôi thậm chí một từ cũng không hiểu." Phương Tử Ninh le lưỡi nói.
Gọi tắc xi, Lâm Hạo Vũ chỉ cười không nói, đem cô bỏ vào sau xe, hắn cũng ngồi xuống.
"Hai người vừa nói gì?" Nhìn hắn, Phương Tử Ninh hỏi.
"Anh ta hỏi cô có muốn tham gia vào giới điện ảnh Nhật Bản không." Lâm Hạo Vũ gỡ máy chụp hình xuống, nói.
"Dáng vẻ của tôi cũng theo nghiệp điện ảnh được sao?" Phương Tử Ninh không thể tin, nhìn vào bộ ngực lép kẹp của mình.
Rất nhiều nữ diễn viên Nhật Bản đều dựa vào dung mạo mà nổi danh! So với những phụ nữ có bộ ngực đẹp tựa như núi Phú Sĩ, ngực Phương Tử Ninh bằng phẳng giống đường bay ở phi trường a!
"Không cần tự phỉ báng bản thân" Lâm Hạo Vũ căn bản cũng không hiểu Phương Tử Ninh nói gì, chỉ theo bản năng an ủi cô.
Ánh mắt của hắn lúc này mới nhìn vào tấm hình vừa nhận được. Ừ, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình quả nhiên xuất sắc!
"Quên đi ngực mình nhỏ bé? Tôi đang nói sự thật, vóc dáng của tôi thật tệ, nếu lẫn vào đám đông sẽ tìm không ra, tin tôi đi, bất kỳ người đàn ông nào cũng thích những vùng đất núi non trù phú, chứ không thích vùng đất bằng phẳng khô cằn" Phương Tử Ninh càng nói càng cảm thấy đau lòng.
Lâm Hạo Vũ bây giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Tử Ninh, không khỏi liếc nhìn vào ngực cô.
Mặc dù không phải là "Ba đào mãnh liệt", nhưng cô vẫn còn đang ở tuổi dậy thì. . . . . .Trời! Hắn nghĩ gì thế? Lâm Hạo Vũ vội vàng quay đầu đi.
"So với những phụ nữ có bộ ngực đầy đặn khác, tôi căn bản là bằng phẳng, phải không?" Phương Tử Ninh lại đau lòng hỏi.
Trời! Cô có thể hỏi một người đàn ông hoàn toàn bình thường như hắn loại vấn đề này sao? Lâm Hạo Vũ không biết là nên tức hay nên cười.
"Anh có thích những phụ nữ có bộ ngực lớn không?" Phương Tử Ninh tò mò hỏi.
Trong lớp cô, con trai mười người thì có chín sẽ thích phụ nữ có bộ ngực lớn, mặc dù cô cảm thấy ngực lớn có gì mà đẹp, nhưng xu hướng của đàn ông đều như thế mà!
Lâm Hạo Vũ nhìn phong cảnh ngoài xe, phớt lờ câu hỏi của Phương Tử Ninh.
"A, tôi nói trúng ý rồi nên anh xấu hổ?" Phương Tử Ninh ghé vào tai Lâm Hạo Vũ nói.
Lâm Hạo Vũ vẫn không để ý đến cô, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến nơi, thanh toán tiền xong, Lâm Hạo Vũ kéo Phương Tử Ninh xuống xe.
"Chúng ta đi ăn món ăn Nhật Bản."
Vừa nói, hắn vừa hướng một nhà hàng kiểu Nhật có vẻ rất cao cấp đi tới.
"Phụ nữ Nhật Bản thật sự rất dịu dàng." Đến phòng ăn, ngồi xuống, Phương Tử Ninh nhìn một phụ nữ Nhật Bản đang mặc kimônô nói.
Lâm Hạo Vũ chau mày, không lên tiếng.
Bình luận facebook