Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Nhíu mày thật sâu nhìn người trước mắt một cái, cuối cùng Hạ Lam vẫn quyết định "ân sủng" cho Trần Duy 5 phút!
Haha, nói cho oai vậy thôi chứ thật ra cô đang muốn gặp anh ta lắm đây.
Mấy ngày trước khi cô rời khỏi khu biệt thự kia Trần Duy đã nói sẽ đưa cô phương thức liên lạc với đám người cao tầng. Mà lúc này thì vừa tầm tới giai đoạn hồ sơ đấu thầu đất đã vượt qua vòng sơ loại. Nhưng sơ loại chỉ là phụ, đấu giá trực tiếp mới quan trọng kìa. Chuyện mua bán này của nhà nước, họ chú trọng chuyện giá thầu cao, nhưng càng quan tâm đến ai là kẻ chống lưng của chủ thầu. Hơn nữa Hạ Lam và Văn Hóa đều chỉ được dùng một mức giá thầu thỏa thuận, nếu lúc này cô không có ai chống lưng cho.. Đảm bảo rớt thảm!
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Lam mỉa mai, nói thật, cứ nhìn Trần Duy là cô lại thấy nhức nách, khó chịu không để đâu cho hết! "Chẳng phải anh bận chăm sóc Văn Minh à? Để cậu ta một mình trở về, các vị cũng liều mạng quá nhỉ?"
"Quyết định của cậu Minh không đến lượt cô quan tâm đâu!" Trần Duy khuấy tách cafe đen của mình lên, nhíu mày khó chịu. Chung quy lại chuyện Văn Minh mất tín nhiệm anh cũng có liên quan đến cô ta ít nhiều. Mẹ kiếp, nếu Nguyễn Hạ Lam này không tồn tại thì tốt quá rồi! "Cầm lấy!"
"Đây là.." Hạ Lam ngạc nhiên nhìn điện thoại đen bóng được Trần Duy thảy tới trước mặt cô. Nhíu mày nghi hoặc một cái, sau đó Hạ Lam vẫn quyết định cầm lên xem thử. Màn hình hiển thị một tập tin tài liệu, trong đó có dữ liệu thống kê tên tuổi, số điện thoại, đặc tính, sở thích, sở ghét.. Của một số người.
Dĩ nhiên những người này không hề bình thường rồi!
Xem, đây chẳng phải chủ tịch thành phố hay sao? Còn đây nữa, là bí thư, vị này...
"Phương thức liên lạc đều đã có đủ!" Trần Duy nhấp một ngụm cafe nhỏ, sau đó dứt khoát đứng dậy xoay người "Cô tự mình xử lí cho tốt đi!"
"Này, còn người trung gian.. Anh.."
"Trần Duy!"
"Đứng lại!"
"Ê.."
*
Hạ Lam trở về phòng làm việc đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cô bực bội gọi cho Trần Duy đến nóng máy, hết pin suýt sập nguồn mới dừng lại. Người này giống như muốn trả thù cô vậy, dùng phương thức giống y hệt cô khi nãy mà tiến hành: mặc cho cô gọi, không tắt máy, càng không thèm nghe!
Hạ Lam cuối cùng cũng giờ tay đầu hàng, cô chăm chú tập trung mày mò tìm hiểu toàn bộ tài liệu Trần Duy chuyển cho, sau đó dùng cách thức được hướng dẫn mà gọi tới xin lịch hẹn với những vị này. Thế nhưng đúng như sự suy đoán của cô, nếu không có người trung gian dẫn đường đáng tin cậy, những người này nhất định không thèm để ý tới con gà nhép Hạ Lam!
Mẹ kiếp!
Trần Duy làm ăn tắc trách thế này là ý gì?
Anh ta cố ý ngáng chân nhằm mục đích phán án tử cho vụ đấu thầu lần này của cô sao? Vì lẽ gì Trần Duy phải làm như vậy? Lệnh của Văn Minh hay đơn giản vì anh ta thấy cô ngứa mắt, không xứng hợp tác với Văn Minh nên mới làm thế này để đá cô đi?
Đừng hòng!
Văn Minh còn ở chỗ tui, tối nay tui trở về nhất định sẽ hỏi cậu ta cho rõ ràng! Nếu đây thật sự là ý của Văn Minh, Hạ Lam sẽ không thèm quan tâm tới vụ thầu này nữa. Còn nếu không.. Hô hô, Trần Duy, anh chuẩn bị chịu phạt đi!
Nhưng... Còn bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Tìm đâu ra mối quan hệ đáng tin cậy để dựa dẫm?
Thanh Tùng.. Anh ta là..
"Hạ Lam, họp khẩn cấp!" Vừa nghĩ người người lập tức xuất hiện! Thanh Tùng từ bên ngoài thò mặt vào thông báo khiến Hạ Lam vốn đang nghĩ bậy phải giật mình tỉnh lại. Cô giả bộ trầm tĩnh, gật gật đầu với anh ta sau đó cũng đứng dậy "Tới phòng chủ tịch!"
"Đã biết!"
Cô ậm ừ một chút sau đó cẩn thận cất lại điện thoại Trần Duy đưa vào túi xách, nhét vào tủ cá nhân khóa lại. Theo chân Thanh Tùng nhanh chóng đi tới phòng chủ tịch, tự hỏi không biết cuộc họp khẩn cấp này sẽ do ai chủ trì đây?
Ông nội Trịnh lúc này hiển nhiên vẫn còn nằm yên trên giường bệnh thế nên không thể nào phân thân chạy tới đây. Chẳng lẽ là bố Trịnh? Hừ, trong tập đoàn này tóm bừa một cổ đông cũng có nhiều cổ phần hơn, nhiều quyền lên tiếng hơn ông ta. Hay Văn Hóa? Không thể nào là hắn ta, Văn Hóa lấy tư cách gì triệu tập mọi người đến phòng chủ tịch họp khẩn cấp chứ? Quyền chủ tịch* chắc?
(*Quyền chủ tịch: người được bổ nhiệm làm chủ tịch tạm thời)
Thôi được rồi, cứ đến nơi là biết!
Mất thời gian suy đoán lung tung cũng chẳng để làm gì.
Cánh cửa phòng chủ tịch ở ngay trước mặt, Hạ Lam vươn tay đẩy nhẹ, không khí ồn ào bên trong lập tức tràn ra ngoài. Ai da, hiệu quả cách âm của nơi này cũng thật tốt, đóng cửa một cái bên ngoài liền chẳng nghe thấy dù chỉ một chút!
"Chào mọi người!" Hạ Lam điều chỉnh lại tư thái và tâm trạng, bình tĩnh tiến vào phía trong. Nơi này đã có khoảng gần chục người ngồi lại, ai nấy đều treo trên mặt thái độ căng thẳng và mệt mỏi.
Cô liếc mắt nhìn qua một lượt, mặc dù không phân ra người chủ trì hôm nay nhưng có thể nhận ra ngay tất cả đều xoay quanh hai nhân vật: Trần Trụi và Sân Siu! Hai cổ đông có cổ phần lớn nhất, đồng thời cũng là những người có năng lực nhất trong công ti - chỉ sau ông nôi Trịnh. Ừm, hai người này lãnh đạo tạm thời không có gì đáng để tâm, cái mà Hạ Lam lưu ý chỉ có một vấn đề duy nhất chính là cả hai vị này đều về phe Văn Hóa!
OMG, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn!
Mới đi vào nửa bàn chân Hạ Lam đã cảm thấy bên dưới có kẻ ngáng đường rồi.
"Làm việc không giờ giấc!" Sân Siu không nể mặt lên tiếng thẳng thắn trách móc "Cô Lam đây cũng coi thường mọi người quá đi!"
"Cô Siu quá khen rồi!" Hạ Lam gượng cười xua tay "Tôi thật sự không dám múa rìu qua mắt thợ, những vị vui lên liền triệu tập họp khẩn mới chân chính là coi thường người khác!"
"Cô.." Trần Trụi vốn tính nóng nảy, thấy Hạ Lam đã tới muộn còn trả treo liền vỗ bàn đứng phắt dậy "Sinh ra nơi nào, giáo dưỡng nơi đó! Không hiểu chủ tịch Trịnh nhìn thấy điểm gì hay ho ở thứ phế phẩm như cô nữa!"
"Có khả năng nhìn thấy điểm mạnh ở cả những cơ hội người khác bỏ đi mới đủ sức ngồi trên ghế chủ tịch chứ!" Cô tiến đến cạnh Thanh Tùng, kéo ghế ngồi xuống "Còn những kẻ chưa nhìn đã đánh giá phế phẩm này nọ ấy mà.. vĩnh viễn chỉ có thể làm tay chân cho người khác sai bảo mà thôi!"
"Thôi đi!" Văn Hóa chướng mắt nhìn qua Hạ Lam, cuối cùng vẫn mở miệng cắt ngang "Hôm nay chúng ta ở đây để họp, không phải để tranh cãi! Nếu các vị muốn cãi nhau mời ra ngoài!"
"Cậu Văn Hóa nói đúng đấy.." Mấy cổ đông còn lại gật gù đồng tình, sau đó ai nấy đều đồng loạt mở sổ sách cùng nhau bàn bạc vài vấn đề.
Tất cả những vấn đề này đều liên quan trực tiếp tới những kĩ năng thường sử dụng ở nơi đấu thầu. Trước đây Hạ Lam trải qua không ít những khóa huấn luyện kiểu này nên rất quen thuộc, thậm chí cô còn nhìn ra những cái sai cơ bản về mặt lí thuyết mà những "người hướng dẫn" này truyền đạt nữa. Giả ngốc coi như không biết gì, Hạ Lam vẫn tiếp tục chăm chú lắng nghe, vừa thu lại sự thích thú vì lừa gạt được người của ai đó.
Ai da ~
Cứ vui đi! Chung quy lại ai gạt ai còn chưa biết đâu!
Cuộc họp khẩn còn thông báo vài chuyện liên quan tới người tại chức tạm thời của Trịnh gia. Cũng bởi ông nội đột ngột ngã bệnh nên dĩ nhiên bố Trịnh cùng vài cổ đông chủ chốt sẽ trở thành người cầm quyền. Hạ Lam ghi nhận chuyện này, không dám nêu ý kiến và dĩ nhiên chỗ này cũng không đến lượt cô được phép nêu ý kiến đâu!
"Hi, anh Thanh Tùng là sướng nhất đó!" Mấy cổ đông sau khi họp xong đều đồng loạt đứng dậy rời đi, cả Trần Trụi và Sân Siu cũng không ngoại lệ, vừa dặn dò đôi ba câu với Văn Hóa vừa xoay người trở ra cửa phòng. Nhất thời căn phòng lớn trở nên trống trải, ngoài chiếc bàn dài cùng với vài ba người trẻ tuổi thì chẳng còn gì nữa.
Hạ Lam nghe thấy mấy lời châm chọc hướng về phía trợ lí thân yêu của mình, không tự chủ mà nhìn qua hướng đó. Chỉ thấy một cô gái cực kì xinh đẹp, thân hình bốc lửa, thái độ ngạo mạn đang ung dung ngồi cạnh "địch nhân" của cô - Trịnh Văn Hóa!
Mỗi người đều được phân chia một trợ lí có năng lực để giúp đỡ công việc. Hạ Lam nhận bạn Thanh Tùng, vậy thì cô gái trước mặt đây.. Hẳn là thuộc quyền sở hữu của Văn Hóa nhỉ?
Hô hô, nếu bạn Hóa này không phải nam phụ thì cam đoan 100% sẽ xảy ra chuyện tình công sở cho coi! Đáng tiếc bạn ấy tâm trong sạch chung thủy, vĩnh viễn chỉ hướng về nữ chính mà thôi. Ấy, cũng đâu thể nói thế được, chẳng phải nam phụ này vẫn lên giường nói chuyện yêu đương.. Với "Nguyễn Hạ Lam" hay sao? Mặc dù đó chỉ là giả vờ, nhưng ai biết được với cô thư kí này hắn ta có hứng thú tiếp tục diễn kịch hay không? Với tính cách của Trịnh Văn Hóa thì khó nói lắm nha..
"Sướng ở chỗ nào?" Thanh Tùng dường như không ưa trợ lí của Văn Hóa lắm, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vô cùng, miễn cưỡng giữ lịch sự mà hỏi lại "Chúng ta đều làm việc như nhau, lương cũng đâu có gì khác biệt?"
"Lại còn không sướng?" Cô nàng che miệng cười lớn một cách khó hiểu "Anh Tùng nha, ai nói chúng ta làm việc như nhau chứ? Bên phòng các anh một chút chuyển biến cũng không có, giống như nằm im chờ chết vậy!"
"Liên quan gì đến cô?" Thanh Tùng không vui, nhíu mày gắt gỏng. Đúng lúc nhìn sang thấy vẻ mặt nhìn xem náo nhiệt của Hạ Lam, sự bực bội trong người lại càng tăng vọt.
Mấy ngày hôm nay cô ta luôn tìm cách công kích khả năng làm việc của anh và Hạ Lam, còn dùng những lời lẽ chẳng hề hay ho gì mà nói về hai người nữa chứ. Gì mà bọn họ có gian tình, suốt ngày ra ngoài cùng nhau, đi mua nhà rồi đó... Hạ Lam ngu ngốc này có thể không biết, nhưng cả cái Trịnh gia này đều bị mấy tin đồn do cô trợ lí xinh đẹp này khiến cho nhũng loạn rồi!
Hừ, mấy hôm nay chạy đôn chạy đáo bên ngoài nên Thanh Tùng cũng không biết gì. Cũng may khi nãy trở về, một vài người bạn làm việc bên phòng thư kí nhỏ giọng thông báo cho anh. Cô ta muốn bôi nhọ thanh danh của anh và Hạ Lam! Nói cho mà biết, Hạ Lam này đen sẵn, cô thích thì cứ bôi, nhưng tôi đây trắng, trắng lắm biết chưa! Đừng hòng làm vậy!
"Sao không liên quan được chứ?" Trợ lí tiếp tục cợt nhả, trên tay lúc này đã nhiều thêm mấy phần tài liệu "Đối thủ chưa hành động đã chịu thua, vô dụng đến mức đó chúng tôi cũng chẳng vui vẻ gì! Anh Tùng, anh phải nhắc chủ nhân của anh cố gắng lên nha!"
"Cố gắng cái gì?" Hạ Lam haha cười nhạo, đôi mắt hẹp lại nhìn kiểu khinh thường. Mẹ kiếp, cái thân thể này quá thấp, cô còn đi giày thấp gót nên lúc này trừng người chả có uy gì hết trơn!
Thôi, không sao, mình có phong thái!
Đúng vậy!
Mình có phong thái!
"Đưa Thanh Tùng đi giao lưu à? Thôi, bạn Tùng nhà tôi còn nhỏ, đâu đủ sức làm quy tắc ngầm với các quý ông!"
"Này, miệng bớt bẩn!" Văn Hóa không thèm nhìn qua, mỉa mai nhỏ giọng. Bên kia sắc mặt trợ lí của cậu ta đã tái mét cả rồi, này, thế có phải Hạ Lam nói bừa lại trúng cái tim đen nào của bọn họ không vậy? "Chó đừng có chê mèo lắm lông!"
"Cậu Hóa bảo vệ người của mình thật tốt!" Hạ Lam cười gằn, vẫn nhìn xoáy vào trợ lí của hắn ta không buông "Nói cho cô hay, cô gái! Tôi có thể vô dụng, nhưng ít nhất tôi sẽ không ép nhân viên của tôi bán thân!"
"Cô hắt nước bẩn vào người tôi!" Mắt thấy mấy người đứng cạnh đó bắt đầu nhỏ giọng xì xào, trợ lí của Văn Hóa cắn môi, căm phẫn đi tới "Cái loại người trơ tráo như cô cũng đủ tư cách hay sao?"
"Nước bẩn cô ngấm ngầm hắt vào tôi cũng không ít đâu!" Hạ Lam xoay người, đá ghế sang một bên, thuận đà của trợ lí mà tiến tới chỗ cô ta, ép sát "Tin đồn cô tự sáng tạo phải đủ viết được thành mấy kì báo rồi ấy! Không biết tôi có nên kiện cô vì tội danh bôi nhọ nhân phẩm người khác không đây?"
"Cô.. Cô.."
"Đi về, Thanh Tùng!" Hạ Lam bĩu môi nhanh chóng bước ra cửa. Nhân lúc địch chưa hoàn hồn bỏ đi mới là tốt nhất, một màn tranh cãi diễn ra quá lâu thì kịch tính cũng không còn, người xem sẽ cảm thấy nhàm chán lắm đó! "Lần sau đừng giao du với loại người thiếu sĩ diện thế này!"
"Khốn.. Đợi tới khi cậu Hóa giành được khu Đông xem mấy người còn cao ngạo được không?"
"..."
"Một lũ vô dụng! Không có tài năng!"
"..."
Haha, nói cho oai vậy thôi chứ thật ra cô đang muốn gặp anh ta lắm đây.
Mấy ngày trước khi cô rời khỏi khu biệt thự kia Trần Duy đã nói sẽ đưa cô phương thức liên lạc với đám người cao tầng. Mà lúc này thì vừa tầm tới giai đoạn hồ sơ đấu thầu đất đã vượt qua vòng sơ loại. Nhưng sơ loại chỉ là phụ, đấu giá trực tiếp mới quan trọng kìa. Chuyện mua bán này của nhà nước, họ chú trọng chuyện giá thầu cao, nhưng càng quan tâm đến ai là kẻ chống lưng của chủ thầu. Hơn nữa Hạ Lam và Văn Hóa đều chỉ được dùng một mức giá thầu thỏa thuận, nếu lúc này cô không có ai chống lưng cho.. Đảm bảo rớt thảm!
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Lam mỉa mai, nói thật, cứ nhìn Trần Duy là cô lại thấy nhức nách, khó chịu không để đâu cho hết! "Chẳng phải anh bận chăm sóc Văn Minh à? Để cậu ta một mình trở về, các vị cũng liều mạng quá nhỉ?"
"Quyết định của cậu Minh không đến lượt cô quan tâm đâu!" Trần Duy khuấy tách cafe đen của mình lên, nhíu mày khó chịu. Chung quy lại chuyện Văn Minh mất tín nhiệm anh cũng có liên quan đến cô ta ít nhiều. Mẹ kiếp, nếu Nguyễn Hạ Lam này không tồn tại thì tốt quá rồi! "Cầm lấy!"
"Đây là.." Hạ Lam ngạc nhiên nhìn điện thoại đen bóng được Trần Duy thảy tới trước mặt cô. Nhíu mày nghi hoặc một cái, sau đó Hạ Lam vẫn quyết định cầm lên xem thử. Màn hình hiển thị một tập tin tài liệu, trong đó có dữ liệu thống kê tên tuổi, số điện thoại, đặc tính, sở thích, sở ghét.. Của một số người.
Dĩ nhiên những người này không hề bình thường rồi!
Xem, đây chẳng phải chủ tịch thành phố hay sao? Còn đây nữa, là bí thư, vị này...
"Phương thức liên lạc đều đã có đủ!" Trần Duy nhấp một ngụm cafe nhỏ, sau đó dứt khoát đứng dậy xoay người "Cô tự mình xử lí cho tốt đi!"
"Này, còn người trung gian.. Anh.."
"Trần Duy!"
"Đứng lại!"
"Ê.."
*
Hạ Lam trở về phòng làm việc đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cô bực bội gọi cho Trần Duy đến nóng máy, hết pin suýt sập nguồn mới dừng lại. Người này giống như muốn trả thù cô vậy, dùng phương thức giống y hệt cô khi nãy mà tiến hành: mặc cho cô gọi, không tắt máy, càng không thèm nghe!
Hạ Lam cuối cùng cũng giờ tay đầu hàng, cô chăm chú tập trung mày mò tìm hiểu toàn bộ tài liệu Trần Duy chuyển cho, sau đó dùng cách thức được hướng dẫn mà gọi tới xin lịch hẹn với những vị này. Thế nhưng đúng như sự suy đoán của cô, nếu không có người trung gian dẫn đường đáng tin cậy, những người này nhất định không thèm để ý tới con gà nhép Hạ Lam!
Mẹ kiếp!
Trần Duy làm ăn tắc trách thế này là ý gì?
Anh ta cố ý ngáng chân nhằm mục đích phán án tử cho vụ đấu thầu lần này của cô sao? Vì lẽ gì Trần Duy phải làm như vậy? Lệnh của Văn Minh hay đơn giản vì anh ta thấy cô ngứa mắt, không xứng hợp tác với Văn Minh nên mới làm thế này để đá cô đi?
Đừng hòng!
Văn Minh còn ở chỗ tui, tối nay tui trở về nhất định sẽ hỏi cậu ta cho rõ ràng! Nếu đây thật sự là ý của Văn Minh, Hạ Lam sẽ không thèm quan tâm tới vụ thầu này nữa. Còn nếu không.. Hô hô, Trần Duy, anh chuẩn bị chịu phạt đi!
Nhưng... Còn bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Tìm đâu ra mối quan hệ đáng tin cậy để dựa dẫm?
Thanh Tùng.. Anh ta là..
"Hạ Lam, họp khẩn cấp!" Vừa nghĩ người người lập tức xuất hiện! Thanh Tùng từ bên ngoài thò mặt vào thông báo khiến Hạ Lam vốn đang nghĩ bậy phải giật mình tỉnh lại. Cô giả bộ trầm tĩnh, gật gật đầu với anh ta sau đó cũng đứng dậy "Tới phòng chủ tịch!"
"Đã biết!"
Cô ậm ừ một chút sau đó cẩn thận cất lại điện thoại Trần Duy đưa vào túi xách, nhét vào tủ cá nhân khóa lại. Theo chân Thanh Tùng nhanh chóng đi tới phòng chủ tịch, tự hỏi không biết cuộc họp khẩn cấp này sẽ do ai chủ trì đây?
Ông nội Trịnh lúc này hiển nhiên vẫn còn nằm yên trên giường bệnh thế nên không thể nào phân thân chạy tới đây. Chẳng lẽ là bố Trịnh? Hừ, trong tập đoàn này tóm bừa một cổ đông cũng có nhiều cổ phần hơn, nhiều quyền lên tiếng hơn ông ta. Hay Văn Hóa? Không thể nào là hắn ta, Văn Hóa lấy tư cách gì triệu tập mọi người đến phòng chủ tịch họp khẩn cấp chứ? Quyền chủ tịch* chắc?
(*Quyền chủ tịch: người được bổ nhiệm làm chủ tịch tạm thời)
Thôi được rồi, cứ đến nơi là biết!
Mất thời gian suy đoán lung tung cũng chẳng để làm gì.
Cánh cửa phòng chủ tịch ở ngay trước mặt, Hạ Lam vươn tay đẩy nhẹ, không khí ồn ào bên trong lập tức tràn ra ngoài. Ai da, hiệu quả cách âm của nơi này cũng thật tốt, đóng cửa một cái bên ngoài liền chẳng nghe thấy dù chỉ một chút!
"Chào mọi người!" Hạ Lam điều chỉnh lại tư thái và tâm trạng, bình tĩnh tiến vào phía trong. Nơi này đã có khoảng gần chục người ngồi lại, ai nấy đều treo trên mặt thái độ căng thẳng và mệt mỏi.
Cô liếc mắt nhìn qua một lượt, mặc dù không phân ra người chủ trì hôm nay nhưng có thể nhận ra ngay tất cả đều xoay quanh hai nhân vật: Trần Trụi và Sân Siu! Hai cổ đông có cổ phần lớn nhất, đồng thời cũng là những người có năng lực nhất trong công ti - chỉ sau ông nôi Trịnh. Ừm, hai người này lãnh đạo tạm thời không có gì đáng để tâm, cái mà Hạ Lam lưu ý chỉ có một vấn đề duy nhất chính là cả hai vị này đều về phe Văn Hóa!
OMG, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn!
Mới đi vào nửa bàn chân Hạ Lam đã cảm thấy bên dưới có kẻ ngáng đường rồi.
"Làm việc không giờ giấc!" Sân Siu không nể mặt lên tiếng thẳng thắn trách móc "Cô Lam đây cũng coi thường mọi người quá đi!"
"Cô Siu quá khen rồi!" Hạ Lam gượng cười xua tay "Tôi thật sự không dám múa rìu qua mắt thợ, những vị vui lên liền triệu tập họp khẩn mới chân chính là coi thường người khác!"
"Cô.." Trần Trụi vốn tính nóng nảy, thấy Hạ Lam đã tới muộn còn trả treo liền vỗ bàn đứng phắt dậy "Sinh ra nơi nào, giáo dưỡng nơi đó! Không hiểu chủ tịch Trịnh nhìn thấy điểm gì hay ho ở thứ phế phẩm như cô nữa!"
"Có khả năng nhìn thấy điểm mạnh ở cả những cơ hội người khác bỏ đi mới đủ sức ngồi trên ghế chủ tịch chứ!" Cô tiến đến cạnh Thanh Tùng, kéo ghế ngồi xuống "Còn những kẻ chưa nhìn đã đánh giá phế phẩm này nọ ấy mà.. vĩnh viễn chỉ có thể làm tay chân cho người khác sai bảo mà thôi!"
"Thôi đi!" Văn Hóa chướng mắt nhìn qua Hạ Lam, cuối cùng vẫn mở miệng cắt ngang "Hôm nay chúng ta ở đây để họp, không phải để tranh cãi! Nếu các vị muốn cãi nhau mời ra ngoài!"
"Cậu Văn Hóa nói đúng đấy.." Mấy cổ đông còn lại gật gù đồng tình, sau đó ai nấy đều đồng loạt mở sổ sách cùng nhau bàn bạc vài vấn đề.
Tất cả những vấn đề này đều liên quan trực tiếp tới những kĩ năng thường sử dụng ở nơi đấu thầu. Trước đây Hạ Lam trải qua không ít những khóa huấn luyện kiểu này nên rất quen thuộc, thậm chí cô còn nhìn ra những cái sai cơ bản về mặt lí thuyết mà những "người hướng dẫn" này truyền đạt nữa. Giả ngốc coi như không biết gì, Hạ Lam vẫn tiếp tục chăm chú lắng nghe, vừa thu lại sự thích thú vì lừa gạt được người của ai đó.
Ai da ~
Cứ vui đi! Chung quy lại ai gạt ai còn chưa biết đâu!
Cuộc họp khẩn còn thông báo vài chuyện liên quan tới người tại chức tạm thời của Trịnh gia. Cũng bởi ông nội đột ngột ngã bệnh nên dĩ nhiên bố Trịnh cùng vài cổ đông chủ chốt sẽ trở thành người cầm quyền. Hạ Lam ghi nhận chuyện này, không dám nêu ý kiến và dĩ nhiên chỗ này cũng không đến lượt cô được phép nêu ý kiến đâu!
"Hi, anh Thanh Tùng là sướng nhất đó!" Mấy cổ đông sau khi họp xong đều đồng loạt đứng dậy rời đi, cả Trần Trụi và Sân Siu cũng không ngoại lệ, vừa dặn dò đôi ba câu với Văn Hóa vừa xoay người trở ra cửa phòng. Nhất thời căn phòng lớn trở nên trống trải, ngoài chiếc bàn dài cùng với vài ba người trẻ tuổi thì chẳng còn gì nữa.
Hạ Lam nghe thấy mấy lời châm chọc hướng về phía trợ lí thân yêu của mình, không tự chủ mà nhìn qua hướng đó. Chỉ thấy một cô gái cực kì xinh đẹp, thân hình bốc lửa, thái độ ngạo mạn đang ung dung ngồi cạnh "địch nhân" của cô - Trịnh Văn Hóa!
Mỗi người đều được phân chia một trợ lí có năng lực để giúp đỡ công việc. Hạ Lam nhận bạn Thanh Tùng, vậy thì cô gái trước mặt đây.. Hẳn là thuộc quyền sở hữu của Văn Hóa nhỉ?
Hô hô, nếu bạn Hóa này không phải nam phụ thì cam đoan 100% sẽ xảy ra chuyện tình công sở cho coi! Đáng tiếc bạn ấy tâm trong sạch chung thủy, vĩnh viễn chỉ hướng về nữ chính mà thôi. Ấy, cũng đâu thể nói thế được, chẳng phải nam phụ này vẫn lên giường nói chuyện yêu đương.. Với "Nguyễn Hạ Lam" hay sao? Mặc dù đó chỉ là giả vờ, nhưng ai biết được với cô thư kí này hắn ta có hứng thú tiếp tục diễn kịch hay không? Với tính cách của Trịnh Văn Hóa thì khó nói lắm nha..
"Sướng ở chỗ nào?" Thanh Tùng dường như không ưa trợ lí của Văn Hóa lắm, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vô cùng, miễn cưỡng giữ lịch sự mà hỏi lại "Chúng ta đều làm việc như nhau, lương cũng đâu có gì khác biệt?"
"Lại còn không sướng?" Cô nàng che miệng cười lớn một cách khó hiểu "Anh Tùng nha, ai nói chúng ta làm việc như nhau chứ? Bên phòng các anh một chút chuyển biến cũng không có, giống như nằm im chờ chết vậy!"
"Liên quan gì đến cô?" Thanh Tùng không vui, nhíu mày gắt gỏng. Đúng lúc nhìn sang thấy vẻ mặt nhìn xem náo nhiệt của Hạ Lam, sự bực bội trong người lại càng tăng vọt.
Mấy ngày hôm nay cô ta luôn tìm cách công kích khả năng làm việc của anh và Hạ Lam, còn dùng những lời lẽ chẳng hề hay ho gì mà nói về hai người nữa chứ. Gì mà bọn họ có gian tình, suốt ngày ra ngoài cùng nhau, đi mua nhà rồi đó... Hạ Lam ngu ngốc này có thể không biết, nhưng cả cái Trịnh gia này đều bị mấy tin đồn do cô trợ lí xinh đẹp này khiến cho nhũng loạn rồi!
Hừ, mấy hôm nay chạy đôn chạy đáo bên ngoài nên Thanh Tùng cũng không biết gì. Cũng may khi nãy trở về, một vài người bạn làm việc bên phòng thư kí nhỏ giọng thông báo cho anh. Cô ta muốn bôi nhọ thanh danh của anh và Hạ Lam! Nói cho mà biết, Hạ Lam này đen sẵn, cô thích thì cứ bôi, nhưng tôi đây trắng, trắng lắm biết chưa! Đừng hòng làm vậy!
"Sao không liên quan được chứ?" Trợ lí tiếp tục cợt nhả, trên tay lúc này đã nhiều thêm mấy phần tài liệu "Đối thủ chưa hành động đã chịu thua, vô dụng đến mức đó chúng tôi cũng chẳng vui vẻ gì! Anh Tùng, anh phải nhắc chủ nhân của anh cố gắng lên nha!"
"Cố gắng cái gì?" Hạ Lam haha cười nhạo, đôi mắt hẹp lại nhìn kiểu khinh thường. Mẹ kiếp, cái thân thể này quá thấp, cô còn đi giày thấp gót nên lúc này trừng người chả có uy gì hết trơn!
Thôi, không sao, mình có phong thái!
Đúng vậy!
Mình có phong thái!
"Đưa Thanh Tùng đi giao lưu à? Thôi, bạn Tùng nhà tôi còn nhỏ, đâu đủ sức làm quy tắc ngầm với các quý ông!"
"Này, miệng bớt bẩn!" Văn Hóa không thèm nhìn qua, mỉa mai nhỏ giọng. Bên kia sắc mặt trợ lí của cậu ta đã tái mét cả rồi, này, thế có phải Hạ Lam nói bừa lại trúng cái tim đen nào của bọn họ không vậy? "Chó đừng có chê mèo lắm lông!"
"Cậu Hóa bảo vệ người của mình thật tốt!" Hạ Lam cười gằn, vẫn nhìn xoáy vào trợ lí của hắn ta không buông "Nói cho cô hay, cô gái! Tôi có thể vô dụng, nhưng ít nhất tôi sẽ không ép nhân viên của tôi bán thân!"
"Cô hắt nước bẩn vào người tôi!" Mắt thấy mấy người đứng cạnh đó bắt đầu nhỏ giọng xì xào, trợ lí của Văn Hóa cắn môi, căm phẫn đi tới "Cái loại người trơ tráo như cô cũng đủ tư cách hay sao?"
"Nước bẩn cô ngấm ngầm hắt vào tôi cũng không ít đâu!" Hạ Lam xoay người, đá ghế sang một bên, thuận đà của trợ lí mà tiến tới chỗ cô ta, ép sát "Tin đồn cô tự sáng tạo phải đủ viết được thành mấy kì báo rồi ấy! Không biết tôi có nên kiện cô vì tội danh bôi nhọ nhân phẩm người khác không đây?"
"Cô.. Cô.."
"Đi về, Thanh Tùng!" Hạ Lam bĩu môi nhanh chóng bước ra cửa. Nhân lúc địch chưa hoàn hồn bỏ đi mới là tốt nhất, một màn tranh cãi diễn ra quá lâu thì kịch tính cũng không còn, người xem sẽ cảm thấy nhàm chán lắm đó! "Lần sau đừng giao du với loại người thiếu sĩ diện thế này!"
"Khốn.. Đợi tới khi cậu Hóa giành được khu Đông xem mấy người còn cao ngạo được không?"
"..."
"Một lũ vô dụng! Không có tài năng!"
"..."
Bình luận facebook