Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Vấn đề đó dĩ nhiên Hạ Lam không dám mở miệng trả lời ngay, Văn Minh cũng tỏ ra mình là quý sờ ông lịch sự, yêu cầu cô để chuyện này ra sau, việc cần lo bây giờ là đi ăn trước đã!
Căn phòng ăn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và nến khi nãy chỉ khiến Hạ Lam cảm thấy khó chịu. Bây giờ khi nghe mấy câu kia của Văn Minh, tự dưng Hạ Lam cảm thấy nó.. thật kì quái!
Không khí lãng mạn này Văn Minh dành cho cô, vì cô mà làm ra, vì cô mà cố gắng?
Cậu ta.. Chẳng lẽ cậu ta thật sự nghiêm túc trong việc "theo đuổi" kia hay sao? Vì cái gì chứ? Từ lúc nào trong đầu Văn Minh lại tồn tại thứ suy nghĩ lạ lùng này? Nói thật, cô đâu có gì đặc biệt để khiến cậu ta bị hấp dẫn?
Nhưng nếu không phải thật tâm nghiêm túc thì cậu ta hành xử như vậy làm chi?
Muốn đùa giỡn cô cho vui? Văn Minh cũng không đến mức buồn chán như thế!
Muốn lợi dụng thứ gì đó từ cô? Cô có gì đáng để cậu ta ra tâm thế chứ? Tiền tài không, địa vị không, nhan sắc và trí thông minh tàm tạm.. Nhưng ngoài những thứ đó ra cũng đâu còn gì khiến cậu ta được lợi, bởi ngay cả vụ khu Đông Văn Minh cũng đã ra lệnh Hạ Lam không cần nhúng tay vào rồi..
Trời ơi!
Rối quá!
Cậu ta thật hay giả đây ta?
Ơ..
Mà Văn Minh thật tâm hay giả dối có liên quan gì mà cô cứ cuống lên nãy giờ? Trước đây Hạ Lam là tiểu thư Hạ gia, xinh đẹp có thừa, tài năng vô hạn.. Người theo đuổi cô không phải không có mà còn xếp hàng dài thật dài. Những người này ai là kẻ không muốn làm vừa lòng cô chứ? Thơ ca lãng mạn, thư tình ngọt ngào, hoa hồng nến đỏ.. Có thứ gì cô chưa từng trải nghiệm qua đâu?
Thế nhưng vì sao khi ấy Hạ Lam không có cảm giác nửa bối rối nửa.. ngại ngùng thế này?
Là do cô có một Đăng Khoa để theo đuổi nên không hề động tâm với họ đúng không?
Vậy bây giờ thì sao? Lẽ nào Đăng Khoa trong lòng cô đã không còn đủ sức chống cự lại một nam chính ngôn tình hoàn mỹ thế này?
Hạ Lam đang động tâm với cậu ta sao?
Cô.. Thích Trịnh Văn Minh?
Không! Ngàn vạn lần không thể!
Dù không biết lí do tại sao, nhưng nội tâm Hạ Lam đang kêu gào với cô rằng: lưới tình do Văn Minh giăng ra, cô tuyệt đối không được sa chân!
"Sao vậy? Em không thoải mái?" Nhân lúc đồ ăn còn chưa bị nguội, Văn Minh đưa Hạ Lam rời khỏi phòng, trở lại ghế ngồi. Hai người mặc dù bị chi phối bởi đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, nhưng vì đã trải qua đạo tạo từ nhỏ nên ai cũng giữ vững phong thái tao nhã, lấy thìa đũa chuẩn bị dùng bữa "Những đồ ăn này Hạ Lam không thích sao?"
"Không phải!" Hạ Lam cười gượng, nếu đã xác định không thể, cô có nên nói thẳng với cậu ta không?
Nhưng vì sao lại không nhỉ? Đau hết cả ngực!
"Tôi thích! Cảm ơn cậu! Nhưng lần sau cậu không cần làm thế này vì tôi đâu!"
"Bởi đây không phải đồ ăn tôi nấu nên em không hài lòng?" Văn Minh nửa đùa nửa thật đem bát của Hạ Lam chất đầy. Dĩ nhiên trên mặt bàn lúc này đều là món cô thích, gì chứ cái này Văn Minh đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi! "Yên tâm đi, lần sau trở về tôi sẽ tự mình vào bếp nấu cho em ăn!"
"Cậu chuẩn bị đi rồi à?" Hạ Lam nheo mắt nhớ lại, hình như sáng nay Văn Minh có nói với cô chuyện này rồi thì phải.. "Cậu biết chuyện của ông nội không?"
"Tôi còn nghĩ Hạ Lam sẽ buồn bã hỏi tôi bao giờ về cơ.." Cậu ta tỏ ra thất vọng, nhún vai một cái sau đó kết luận "Đúng là vô tình!"
"Bớt bớt lại giùm tôi cái!" Hạ Lam đè xuống cảm giác ngượng ngùng, đanh mặt lại "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc!"
"Thôi được rồi!" Văn Minh miễn cưỡng thẳng người, gật đầu "Vậy trước khi nói về chuyện của ông nội, tôi hỏi em một vấn đề được không?"
"Được!" Lúc này có gì quan trọng hơn mạng người à? Văn Minh khó hiểu này mang vẻ mặt kiểu kia, có phải cậu ta đã biết trước chuyện của ông Trịnh rồi hay không?
Biết mà không hành động.. Cậu ta có thể tuyệt tình đến thế sao? Ai mà hiểu được chứ, chuyện ông bệnh cần người chăm sóc cậu ta còn không để tâm gì đến, lúc cô yêu cầu mới tới thăm một lần.. Chắc sau thái độ này là ẩn tình gì đó, Hạ Lam vẫn không dám tin Văn Minh thật sự là loại người không nhận cả thân thích như thế!
"Cậu mau nói đi!"
"Hôm nay em gặp riêng Ngô Ngọc Thái?" Không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng khi nhắc đến vị bác sĩ này, giọng nói của Văn Minh có chút khó chịu "Hai người thật sự thân thiết như thế?"
"Đây là chuyện riêng của tôi!" Tôi và bạn Thái chả có quan hệ gì sất, thế nhưng nhìn thái độ lồi lõm của cậu tôi không thích nói đấy có được không? "Hừ, không phải cậu theo dõi tôi sao? Nội dung câu chuyện cũng không nghe lén được, đúng là vô dụng!"
"Em cũng không cần cay nghiệt như vậy!" Văn Minh dịu xuống, chuyện đưa người bảo vệ phía sau Hạ Lam từ lúc cậu trở về đây vẫn luôn duy trì. Nhưng trước đây chỉ nhằm bảo vệ vòng ngoài, người không nguy hiểm tính mạng không can thiệp. Còn hiện tại một chút ảnh hưởng đến từ bên ngoài xảy đến với Hạ Lam cậu cũng không thể chịu đựng nổi. Thế nên Văn Minh đã tăng cường vệ sĩ đi theo phía sau Hạ Lam, chỉ cần thấy mối nguy lập tức loại bỏ.
Ít người cô có thể không nhận ra, nhưng nhiều người như vậy, muốn cô ấy không biết chính là điều không thể!
"Tôi cũng chỉ muốn đảm bảo em an toàn!"
"Trước đây không có cậu tôi cũng vẫn an toàn đây thôi!" Hạ Lam cười khẩy, thật sự mà nói, chỉ có dính vào cậu tôi mới gặp nguy hiểm mà thôi. Nếu như Hạ Lam đây không có chút quan hệ nào với Trịnh Văn Minh, đảm bảo cuộc đời tôi sẽ không chút sóng gió! "Ở lâu với Bạch Liên tự dưng cậu cũng lây được chút thánh mẫu đấy nhỉ?"
"Cảm giác của tôi giống như cảm giác của em bây giờ vậy!" Văn Minh tự dưng đáp một câu không đầu không cuối, sau đó đột ngột chuyển chủ đề "Thật ra hôm nay Ngọc Thái kia đã gọi cho tôi trình bày toàn bộ sự việc, anh ta nói muốn chuyển ông nội đi vì vài lí do đặc thù!"
"Vậy sao?" Chó má gì vậy? Ngô Ngọc Thái! Tôi tuyên bố chính thức mất lòng tin vào TL của anh! Khốn khiếp, rõ ràng vừa cam đoan bí mật tuyệt đối, cô quay mặt đi lập tức thông báo cho người ngoài là sao?
Hừ, nể mặt anh đẹp trai, nếu không tôi nhất định kiện chết anh!
"Chuyện này liên quan gì đến cậu? Ngọc Thái biết cậu không phải kẻ ngốc rồi? Nhưng như vậy thì sao chứ? Người anh ta nên thông báo phải là người phụ trách điều trị bên ML!"
"Em nghĩ sao?" Giọng nói của Văn Minh tự dưng cao lên, có thêm mấy phần tự hào khó diễn tả. Thế là thế nào.. Phụ trách điều trị ML, chủ tịch ẩn danh..
"Haha.." Hạ Lam tự dưng vỡ lẽ, cô nửa đùa nửa thật thăm dò "ML, nghe như kiểu Minh Lam ấy nhỉ!"
"Trước đây tôi còn chưa quen em, sao là Minh Lam được chứ?" Văn Minh có chút suy ngẫm nhưng cuối cùng vẫn thật thà "Là Mai Lan! Tên của mẹ tôi!"
"ML thuộc sở hữu của cậu, thế nên mấy cái thực nghiệm kia thực chất đều là do cậu bày ra?" Hạ Lam vốn đoán định Văn Minh nhất định sâu, nhưng sâu đến mức đủ sức nắm trong tay cả một cái đầu rồng thế này có hơi bị khó tin đấy!
Cô âm thầm nhớ lại thông tin, ML mới thành lập và phát triển trong thời gian vài năm trở lại đây. Khi bắt đầu chủ tịch ẩn danh chỉ có vài triệu đồng khởi nghiệp, vậy mà giờ nó đã biến mình thành khối tài sản kếch xù. Nói vậy.. Chẳng phải Trịnh Văn Minh khởi nghiệp rất sớm hay sao? Cách đây vài năm thì cậu ta cũng chỉ mới mười mấy mà thôi!
Đáng sợ thật!
Bàn tay vàng chói lóa! Chói sắp mù mắt cô rồi!
Khả năng của người này quả thật vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại!
Mà này.. Cái tên Mai Lan sai nghe quen dữ vậy nhỉ? Hình như Hạ Lam có nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải. Khách hàng của cô? Hay quan chức cao cấp?..
Nhất thời không tài nào nhớ ra được!
"Sao em có thể dùng từ bày ra chứ?" Văn Minh hờn dỗi, ghét bỏ sự nhận xét của cô. Cậu làm việc đều có kế hoạch cả đấy, đâu phải cứ hứng lên liền làm đâu? "Tôi phải suy nghĩ rất rất rất lâu đấy!"
"Chuyện bệnh tim tôi có thể hiểu được, nhưng còn việc của ông nội.. Nếu nói cậu suy nghĩ kĩ mới làm thì chứng tỏ cậu đã biết chuyện đó từ lâu rồi nhỉ?" Hạ Lam nhanh chóng kết luận "Càng ở cạnh cậu, tôi càng cảm thấy cậu giống như có thể đoán trước được tương lai!"
"Linh hồn em có thể xuyên qua, vì sao tôi không thể trở lại?" Văn Minh mập mờ cười, rồi tiếp tục lật lại vấn đề cậu thắc mắc đã lâu "Chuyện hôm trước em gọi Hồng Ngọc là nữ chính, em còn chưa giải thích rõ ràng với tôi đâu!"
"Có gì cần chứ?" Nói cho cậu đây là một cuốn sách liệu thế giới quan của cậu có nát không đây? Ha ha, thôi bỏ qua đi, đợi khi nào chúng ta thật sự rảnh rỗi thâm thự tôi sẽ thông báo tin tức này sau! "Vậy hôm nay Ngọc Thái nói gì?"
"Anh ta muốn chuyển ông nội tới TL để tiện điều trị!" Văn Minh thấy cô không muốn tiếp tục chủ đề cũng không ép buộc, trở lại chuyện chính "Vậy cũng tốt, nếu em đột nhiên muốn đi thăm ông cũng đỡ phải đụng mặt với đám người kia!"
"..." Nói như thể cô tùy hứng lắm không bằng! Hạ Lam đây làm gì cũng có mục đích rõ ràng biết chưa?
"Hạ Lam, tôi vẫn muốn nhắc lại với em chuyện này.." Văn Minh dừng đũa, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng "..Ngô Ngọc Thái không đơn giản, em không nên tiếp xúc thêm với anh ta nữa!"
*
Chủ đề bữa tối thay đổi, Văn Minh cố ý không nhắc đến những vấn đề hai người thường nói ví như kinh tế hoặc Trịnh gia. Cậu xoay vần chủ đề tới những điều thường nhật nhất của.. những cặp đôi chuẩn bị hoặc đã và đang yêu nhau. Sở thích, món ăn vặt nào đó, một bộ phim mới ra.. Những điều này đối với Hạ Lam là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, thế nên cô cố ý hưởng thụ cả quá trình.
Sau bữa ăn Văn Minh là người rửa bát chính, Hạ Lam nhìn cậu ta làm liền tự thấy mình vô dụng. Cô không dám ngồi phỗng, tự giác le ve đến cạnh giúp cậu ta tráng và úp bát. Không khí giữa hai người lúc này hòa hợp chẳng khác nào đôi vợ chồng trẻ bình thường. Nếu như phía sau hai người không có chút toan tính nào, cũng không có bất kì bẫy rập kinh tế nào.. Câu chuyện này nhất định sẽ trở thành chuyện tình yêu nhẹ nhàng ngọt ngào nhất.
Đáng tiếc, mọi việc đều không đi theo định tuyến đường mật rải đầy, vì vị tác giả nào đó còn đang học làm mẹ kế, quyết tâm ngược con!
"Chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi!" Văn Minh lau tay vào khăn, dựa lên thành bồn sạch sẽ, nhẹ nhàng đề nghị "Vừa ăn cơm xong nên vận động tiêu năng lượng!"
"Hình như cái này không khoa học!" Hạ Lam cũng học theo người ta, lau tay sạch sẽ. Lần đầu tiên trong đời rửa bát phụ khiến cô có cái nhìn khác về công việc này. Ây gô, bát đũa cũng không mong manh như cô nghĩ, và làm việc nhà cũng không hẳn là điều vô vị!
Nếu sau này có thời gian, Hạ Lam nhất định sẽ học một lớp nữ công gia chánh!
"Tôi nghe nói ăn xong phải nghỉ ngơi nếu không sẽ đau bụng!"
"Vấn đề gì chứ?" Văn Minh không cho là đúng, đi thẳng ra ngoài. Nhưng đen đủi thay, ngay khi chân cậu bước đến cửa, lập tức có tiếng rào rào ầm ĩ! "Mưa? Giờ này sao lại mưa được?"
"Nắng bao lâu rồi mưa một bữa có gì lạ?" Ha! Ha! Ha! Trời cũng có lúc không chiều lòng cậu! Nam chính, ra cậu cũng không bá đạo được đến mức như tôi nghĩ!
Đúng lúc Hạ Lam vui vẻ đến bên ghế sa lon cầm điều khiển bật ti vi, Văn Minh cũng quay người lại. Nụ cười gian trá nở trên môi cậu ta khiến cô nghi hoặc, lẽ nào việc đi bộ không phải mục đích chính của Văn Minh?
"Cậu làm gì vậy?"
"Tắt đèn!" Văn Minh cười cười, hứng thú nhìn cả căn phòng mờ tối chỉ có duy nhất chút nguồn sáng nhè nhẹ phát ra từ ti vi. Cậu đi đến cạnh đầu DVD, lấy ra mấy đĩa phim dường như đã được chuẩn bị sẵn "Không khí này xem phim ma mới thích hợp này!"
"Não có bệnh!"
"Tim mới bệnh!" Cậu nhanh chóng cự lại, đem đĩa phim bỏ vào trong "Từ nhỏ đến giờ bác sĩ không cho phép xem cái này nên tôi rất tò mò.." Ngưng một chút, sau đó cậu chăm chú nhìn qua Hạ Lam cười kiểu khiêu khích "Này, đừng bảo em không có bệnh nhưng cũng không dám xem cái này đấy nhé!"
"Thứ tầm thường này ai thèm sợ chứ?" Hạ Lam vỗ bàn, khinh thường tiếp nhận khiêu khích. Gì chứ cô có anh sinh đôi đó, và Hạ Vũ chính là trùm bày trò. Chuyện xem phim ma này từ lúc cả hai còn nhỏ xíu đã chơi qua đến chán rồi.
Không biết thế giới này thế nào, chứ bên kia Hạ Lam có thể vỗ ngực tự tin không một bộ phim nào có thể làm cô sợ hãi được nữa!
"Tôi chỉ lo cậu lần đầu làm chuyện ấy lại run tới mức bệnh tim tái phát trở lại thôi!"
"Miệng em đúng là có gai!" Văn Minh bật xong xuôi liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Hạ Lam ngồi xuống. Cậu trai mét tám tinh nghịch co chân ngồi cạnh cô, nửa đùa nửa thật đầy cưng chiều "Cô gái dũng cảm, em nhất định phải bảo vệ tôi thật tốt!"
"..."
Hạ Lam có chút không thực tự lén cấu mình một cái. Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy chuyện này giống như đang trong mộng cảnh rồi. Lúc này khi nhìn thấy hình ảnh một cậu trai mười tám tươi cười ngọt ngào, vui vẻ nói mấy câu làm nũng ngốc nghếch với mình.. cảm giác ảo diệu càng tăng lên vô cấp.
Đây là nam chính cao cao tại thượng đấy sao?
Đây là vị tổng giám đốc trẻ tuổi một tay nắm giữ cả một tập đoàn kinh tế lớn đó sao?
Đây là Văn Minh lãnh khốc vô tình mà cô vốn biết thật sao?
Cảnh báo! Cảnh báo! Hình tượng nam chính cool ngầu hắc hóa đang có nguy cơ sụp đổ!
Căn phòng ăn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và nến khi nãy chỉ khiến Hạ Lam cảm thấy khó chịu. Bây giờ khi nghe mấy câu kia của Văn Minh, tự dưng Hạ Lam cảm thấy nó.. thật kì quái!
Không khí lãng mạn này Văn Minh dành cho cô, vì cô mà làm ra, vì cô mà cố gắng?
Cậu ta.. Chẳng lẽ cậu ta thật sự nghiêm túc trong việc "theo đuổi" kia hay sao? Vì cái gì chứ? Từ lúc nào trong đầu Văn Minh lại tồn tại thứ suy nghĩ lạ lùng này? Nói thật, cô đâu có gì đặc biệt để khiến cậu ta bị hấp dẫn?
Nhưng nếu không phải thật tâm nghiêm túc thì cậu ta hành xử như vậy làm chi?
Muốn đùa giỡn cô cho vui? Văn Minh cũng không đến mức buồn chán như thế!
Muốn lợi dụng thứ gì đó từ cô? Cô có gì đáng để cậu ta ra tâm thế chứ? Tiền tài không, địa vị không, nhan sắc và trí thông minh tàm tạm.. Nhưng ngoài những thứ đó ra cũng đâu còn gì khiến cậu ta được lợi, bởi ngay cả vụ khu Đông Văn Minh cũng đã ra lệnh Hạ Lam không cần nhúng tay vào rồi..
Trời ơi!
Rối quá!
Cậu ta thật hay giả đây ta?
Ơ..
Mà Văn Minh thật tâm hay giả dối có liên quan gì mà cô cứ cuống lên nãy giờ? Trước đây Hạ Lam là tiểu thư Hạ gia, xinh đẹp có thừa, tài năng vô hạn.. Người theo đuổi cô không phải không có mà còn xếp hàng dài thật dài. Những người này ai là kẻ không muốn làm vừa lòng cô chứ? Thơ ca lãng mạn, thư tình ngọt ngào, hoa hồng nến đỏ.. Có thứ gì cô chưa từng trải nghiệm qua đâu?
Thế nhưng vì sao khi ấy Hạ Lam không có cảm giác nửa bối rối nửa.. ngại ngùng thế này?
Là do cô có một Đăng Khoa để theo đuổi nên không hề động tâm với họ đúng không?
Vậy bây giờ thì sao? Lẽ nào Đăng Khoa trong lòng cô đã không còn đủ sức chống cự lại một nam chính ngôn tình hoàn mỹ thế này?
Hạ Lam đang động tâm với cậu ta sao?
Cô.. Thích Trịnh Văn Minh?
Không! Ngàn vạn lần không thể!
Dù không biết lí do tại sao, nhưng nội tâm Hạ Lam đang kêu gào với cô rằng: lưới tình do Văn Minh giăng ra, cô tuyệt đối không được sa chân!
"Sao vậy? Em không thoải mái?" Nhân lúc đồ ăn còn chưa bị nguội, Văn Minh đưa Hạ Lam rời khỏi phòng, trở lại ghế ngồi. Hai người mặc dù bị chi phối bởi đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, nhưng vì đã trải qua đạo tạo từ nhỏ nên ai cũng giữ vững phong thái tao nhã, lấy thìa đũa chuẩn bị dùng bữa "Những đồ ăn này Hạ Lam không thích sao?"
"Không phải!" Hạ Lam cười gượng, nếu đã xác định không thể, cô có nên nói thẳng với cậu ta không?
Nhưng vì sao lại không nhỉ? Đau hết cả ngực!
"Tôi thích! Cảm ơn cậu! Nhưng lần sau cậu không cần làm thế này vì tôi đâu!"
"Bởi đây không phải đồ ăn tôi nấu nên em không hài lòng?" Văn Minh nửa đùa nửa thật đem bát của Hạ Lam chất đầy. Dĩ nhiên trên mặt bàn lúc này đều là món cô thích, gì chứ cái này Văn Minh đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi! "Yên tâm đi, lần sau trở về tôi sẽ tự mình vào bếp nấu cho em ăn!"
"Cậu chuẩn bị đi rồi à?" Hạ Lam nheo mắt nhớ lại, hình như sáng nay Văn Minh có nói với cô chuyện này rồi thì phải.. "Cậu biết chuyện của ông nội không?"
"Tôi còn nghĩ Hạ Lam sẽ buồn bã hỏi tôi bao giờ về cơ.." Cậu ta tỏ ra thất vọng, nhún vai một cái sau đó kết luận "Đúng là vô tình!"
"Bớt bớt lại giùm tôi cái!" Hạ Lam đè xuống cảm giác ngượng ngùng, đanh mặt lại "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc!"
"Thôi được rồi!" Văn Minh miễn cưỡng thẳng người, gật đầu "Vậy trước khi nói về chuyện của ông nội, tôi hỏi em một vấn đề được không?"
"Được!" Lúc này có gì quan trọng hơn mạng người à? Văn Minh khó hiểu này mang vẻ mặt kiểu kia, có phải cậu ta đã biết trước chuyện của ông Trịnh rồi hay không?
Biết mà không hành động.. Cậu ta có thể tuyệt tình đến thế sao? Ai mà hiểu được chứ, chuyện ông bệnh cần người chăm sóc cậu ta còn không để tâm gì đến, lúc cô yêu cầu mới tới thăm một lần.. Chắc sau thái độ này là ẩn tình gì đó, Hạ Lam vẫn không dám tin Văn Minh thật sự là loại người không nhận cả thân thích như thế!
"Cậu mau nói đi!"
"Hôm nay em gặp riêng Ngô Ngọc Thái?" Không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng khi nhắc đến vị bác sĩ này, giọng nói của Văn Minh có chút khó chịu "Hai người thật sự thân thiết như thế?"
"Đây là chuyện riêng của tôi!" Tôi và bạn Thái chả có quan hệ gì sất, thế nhưng nhìn thái độ lồi lõm của cậu tôi không thích nói đấy có được không? "Hừ, không phải cậu theo dõi tôi sao? Nội dung câu chuyện cũng không nghe lén được, đúng là vô dụng!"
"Em cũng không cần cay nghiệt như vậy!" Văn Minh dịu xuống, chuyện đưa người bảo vệ phía sau Hạ Lam từ lúc cậu trở về đây vẫn luôn duy trì. Nhưng trước đây chỉ nhằm bảo vệ vòng ngoài, người không nguy hiểm tính mạng không can thiệp. Còn hiện tại một chút ảnh hưởng đến từ bên ngoài xảy đến với Hạ Lam cậu cũng không thể chịu đựng nổi. Thế nên Văn Minh đã tăng cường vệ sĩ đi theo phía sau Hạ Lam, chỉ cần thấy mối nguy lập tức loại bỏ.
Ít người cô có thể không nhận ra, nhưng nhiều người như vậy, muốn cô ấy không biết chính là điều không thể!
"Tôi cũng chỉ muốn đảm bảo em an toàn!"
"Trước đây không có cậu tôi cũng vẫn an toàn đây thôi!" Hạ Lam cười khẩy, thật sự mà nói, chỉ có dính vào cậu tôi mới gặp nguy hiểm mà thôi. Nếu như Hạ Lam đây không có chút quan hệ nào với Trịnh Văn Minh, đảm bảo cuộc đời tôi sẽ không chút sóng gió! "Ở lâu với Bạch Liên tự dưng cậu cũng lây được chút thánh mẫu đấy nhỉ?"
"Cảm giác của tôi giống như cảm giác của em bây giờ vậy!" Văn Minh tự dưng đáp một câu không đầu không cuối, sau đó đột ngột chuyển chủ đề "Thật ra hôm nay Ngọc Thái kia đã gọi cho tôi trình bày toàn bộ sự việc, anh ta nói muốn chuyển ông nội đi vì vài lí do đặc thù!"
"Vậy sao?" Chó má gì vậy? Ngô Ngọc Thái! Tôi tuyên bố chính thức mất lòng tin vào TL của anh! Khốn khiếp, rõ ràng vừa cam đoan bí mật tuyệt đối, cô quay mặt đi lập tức thông báo cho người ngoài là sao?
Hừ, nể mặt anh đẹp trai, nếu không tôi nhất định kiện chết anh!
"Chuyện này liên quan gì đến cậu? Ngọc Thái biết cậu không phải kẻ ngốc rồi? Nhưng như vậy thì sao chứ? Người anh ta nên thông báo phải là người phụ trách điều trị bên ML!"
"Em nghĩ sao?" Giọng nói của Văn Minh tự dưng cao lên, có thêm mấy phần tự hào khó diễn tả. Thế là thế nào.. Phụ trách điều trị ML, chủ tịch ẩn danh..
"Haha.." Hạ Lam tự dưng vỡ lẽ, cô nửa đùa nửa thật thăm dò "ML, nghe như kiểu Minh Lam ấy nhỉ!"
"Trước đây tôi còn chưa quen em, sao là Minh Lam được chứ?" Văn Minh có chút suy ngẫm nhưng cuối cùng vẫn thật thà "Là Mai Lan! Tên của mẹ tôi!"
"ML thuộc sở hữu của cậu, thế nên mấy cái thực nghiệm kia thực chất đều là do cậu bày ra?" Hạ Lam vốn đoán định Văn Minh nhất định sâu, nhưng sâu đến mức đủ sức nắm trong tay cả một cái đầu rồng thế này có hơi bị khó tin đấy!
Cô âm thầm nhớ lại thông tin, ML mới thành lập và phát triển trong thời gian vài năm trở lại đây. Khi bắt đầu chủ tịch ẩn danh chỉ có vài triệu đồng khởi nghiệp, vậy mà giờ nó đã biến mình thành khối tài sản kếch xù. Nói vậy.. Chẳng phải Trịnh Văn Minh khởi nghiệp rất sớm hay sao? Cách đây vài năm thì cậu ta cũng chỉ mới mười mấy mà thôi!
Đáng sợ thật!
Bàn tay vàng chói lóa! Chói sắp mù mắt cô rồi!
Khả năng của người này quả thật vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại!
Mà này.. Cái tên Mai Lan sai nghe quen dữ vậy nhỉ? Hình như Hạ Lam có nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải. Khách hàng của cô? Hay quan chức cao cấp?..
Nhất thời không tài nào nhớ ra được!
"Sao em có thể dùng từ bày ra chứ?" Văn Minh hờn dỗi, ghét bỏ sự nhận xét của cô. Cậu làm việc đều có kế hoạch cả đấy, đâu phải cứ hứng lên liền làm đâu? "Tôi phải suy nghĩ rất rất rất lâu đấy!"
"Chuyện bệnh tim tôi có thể hiểu được, nhưng còn việc của ông nội.. Nếu nói cậu suy nghĩ kĩ mới làm thì chứng tỏ cậu đã biết chuyện đó từ lâu rồi nhỉ?" Hạ Lam nhanh chóng kết luận "Càng ở cạnh cậu, tôi càng cảm thấy cậu giống như có thể đoán trước được tương lai!"
"Linh hồn em có thể xuyên qua, vì sao tôi không thể trở lại?" Văn Minh mập mờ cười, rồi tiếp tục lật lại vấn đề cậu thắc mắc đã lâu "Chuyện hôm trước em gọi Hồng Ngọc là nữ chính, em còn chưa giải thích rõ ràng với tôi đâu!"
"Có gì cần chứ?" Nói cho cậu đây là một cuốn sách liệu thế giới quan của cậu có nát không đây? Ha ha, thôi bỏ qua đi, đợi khi nào chúng ta thật sự rảnh rỗi thâm thự tôi sẽ thông báo tin tức này sau! "Vậy hôm nay Ngọc Thái nói gì?"
"Anh ta muốn chuyển ông nội tới TL để tiện điều trị!" Văn Minh thấy cô không muốn tiếp tục chủ đề cũng không ép buộc, trở lại chuyện chính "Vậy cũng tốt, nếu em đột nhiên muốn đi thăm ông cũng đỡ phải đụng mặt với đám người kia!"
"..." Nói như thể cô tùy hứng lắm không bằng! Hạ Lam đây làm gì cũng có mục đích rõ ràng biết chưa?
"Hạ Lam, tôi vẫn muốn nhắc lại với em chuyện này.." Văn Minh dừng đũa, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng "..Ngô Ngọc Thái không đơn giản, em không nên tiếp xúc thêm với anh ta nữa!"
*
Chủ đề bữa tối thay đổi, Văn Minh cố ý không nhắc đến những vấn đề hai người thường nói ví như kinh tế hoặc Trịnh gia. Cậu xoay vần chủ đề tới những điều thường nhật nhất của.. những cặp đôi chuẩn bị hoặc đã và đang yêu nhau. Sở thích, món ăn vặt nào đó, một bộ phim mới ra.. Những điều này đối với Hạ Lam là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, thế nên cô cố ý hưởng thụ cả quá trình.
Sau bữa ăn Văn Minh là người rửa bát chính, Hạ Lam nhìn cậu ta làm liền tự thấy mình vô dụng. Cô không dám ngồi phỗng, tự giác le ve đến cạnh giúp cậu ta tráng và úp bát. Không khí giữa hai người lúc này hòa hợp chẳng khác nào đôi vợ chồng trẻ bình thường. Nếu như phía sau hai người không có chút toan tính nào, cũng không có bất kì bẫy rập kinh tế nào.. Câu chuyện này nhất định sẽ trở thành chuyện tình yêu nhẹ nhàng ngọt ngào nhất.
Đáng tiếc, mọi việc đều không đi theo định tuyến đường mật rải đầy, vì vị tác giả nào đó còn đang học làm mẹ kế, quyết tâm ngược con!
"Chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi!" Văn Minh lau tay vào khăn, dựa lên thành bồn sạch sẽ, nhẹ nhàng đề nghị "Vừa ăn cơm xong nên vận động tiêu năng lượng!"
"Hình như cái này không khoa học!" Hạ Lam cũng học theo người ta, lau tay sạch sẽ. Lần đầu tiên trong đời rửa bát phụ khiến cô có cái nhìn khác về công việc này. Ây gô, bát đũa cũng không mong manh như cô nghĩ, và làm việc nhà cũng không hẳn là điều vô vị!
Nếu sau này có thời gian, Hạ Lam nhất định sẽ học một lớp nữ công gia chánh!
"Tôi nghe nói ăn xong phải nghỉ ngơi nếu không sẽ đau bụng!"
"Vấn đề gì chứ?" Văn Minh không cho là đúng, đi thẳng ra ngoài. Nhưng đen đủi thay, ngay khi chân cậu bước đến cửa, lập tức có tiếng rào rào ầm ĩ! "Mưa? Giờ này sao lại mưa được?"
"Nắng bao lâu rồi mưa một bữa có gì lạ?" Ha! Ha! Ha! Trời cũng có lúc không chiều lòng cậu! Nam chính, ra cậu cũng không bá đạo được đến mức như tôi nghĩ!
Đúng lúc Hạ Lam vui vẻ đến bên ghế sa lon cầm điều khiển bật ti vi, Văn Minh cũng quay người lại. Nụ cười gian trá nở trên môi cậu ta khiến cô nghi hoặc, lẽ nào việc đi bộ không phải mục đích chính của Văn Minh?
"Cậu làm gì vậy?"
"Tắt đèn!" Văn Minh cười cười, hứng thú nhìn cả căn phòng mờ tối chỉ có duy nhất chút nguồn sáng nhè nhẹ phát ra từ ti vi. Cậu đi đến cạnh đầu DVD, lấy ra mấy đĩa phim dường như đã được chuẩn bị sẵn "Không khí này xem phim ma mới thích hợp này!"
"Não có bệnh!"
"Tim mới bệnh!" Cậu nhanh chóng cự lại, đem đĩa phim bỏ vào trong "Từ nhỏ đến giờ bác sĩ không cho phép xem cái này nên tôi rất tò mò.." Ngưng một chút, sau đó cậu chăm chú nhìn qua Hạ Lam cười kiểu khiêu khích "Này, đừng bảo em không có bệnh nhưng cũng không dám xem cái này đấy nhé!"
"Thứ tầm thường này ai thèm sợ chứ?" Hạ Lam vỗ bàn, khinh thường tiếp nhận khiêu khích. Gì chứ cô có anh sinh đôi đó, và Hạ Vũ chính là trùm bày trò. Chuyện xem phim ma này từ lúc cả hai còn nhỏ xíu đã chơi qua đến chán rồi.
Không biết thế giới này thế nào, chứ bên kia Hạ Lam có thể vỗ ngực tự tin không một bộ phim nào có thể làm cô sợ hãi được nữa!
"Tôi chỉ lo cậu lần đầu làm chuyện ấy lại run tới mức bệnh tim tái phát trở lại thôi!"
"Miệng em đúng là có gai!" Văn Minh bật xong xuôi liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Hạ Lam ngồi xuống. Cậu trai mét tám tinh nghịch co chân ngồi cạnh cô, nửa đùa nửa thật đầy cưng chiều "Cô gái dũng cảm, em nhất định phải bảo vệ tôi thật tốt!"
"..."
Hạ Lam có chút không thực tự lén cấu mình một cái. Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy chuyện này giống như đang trong mộng cảnh rồi. Lúc này khi nhìn thấy hình ảnh một cậu trai mười tám tươi cười ngọt ngào, vui vẻ nói mấy câu làm nũng ngốc nghếch với mình.. cảm giác ảo diệu càng tăng lên vô cấp.
Đây là nam chính cao cao tại thượng đấy sao?
Đây là vị tổng giám đốc trẻ tuổi một tay nắm giữ cả một tập đoàn kinh tế lớn đó sao?
Đây là Văn Minh lãnh khốc vô tình mà cô vốn biết thật sao?
Cảnh báo! Cảnh báo! Hình tượng nam chính cool ngầu hắc hóa đang có nguy cơ sụp đổ!
Bình luận facebook