Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Khu vực hội trường chật kín người, trên bục vang vọng tiếng nhạc nhẹ vui vẻ cùng với vài bóng hồng đang uyển chuyển nhảy múa. Hạ Lam và Thanh Tùng là hai kẻ lội nước theo sau, thế nên ngay khi vào đến đại sảnh, tất cả ghế trên cao đã bị người ta ngồi sạch. Cô thở dài nhìn quanh một cái, bóng dáng mấy vị "tai to mặt lớn" đều được người người vây lấy hệt như vệ tinh xoay quanh Trái Đất. Dù lúc này không thể lợi dụng xin xỏ cái gì liên quan đến vụ đấu thầu khu Đông nữa, nhưng bắt quen để lấy mối quan hệ cũng tốt cho con đường sau này của họ lắm. Nhất quyền, nhì mới đến tiền, những người làm kinh doanh có ai không hiểu điều này chứ?
Yên tâm vì lời cam đoan của Văn Minh, Hạ Lam ngồi trật tự xem hết một lượt những sự việc đang diễn ra trên đài. Thật ra buổi ngày hôm nay không quá quan trọng, nó chỉ là lễ trình diễn bình thường mà thôi. Mục đích thứ nhất là để xoa dịu các nhà đầu tư trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Tiếp theo chính là để công bố với giới truyền thông rằng công cuộc thu hồ sơ và hoàn thiện đã xong, chuẩn bị đưa ra kết quả chính thức về chủ sở hữu mới của khu đất ngon lành này.
Đấu thầu xây dựng không giống như đấu giá các món đồ quý giá. Nếu như đấu giá bình thường người muốn mua đồ sẽ cùng nhau tập trung tại một địa điểm nào đó, sau đó đưa ra giá thành trực tiếp, người trả số tiền lớn nhất sẽ giành được đồ thì đấu thầu xây dựng lại làm theo hình thức gián tiếp. Bên phát thầu sẽ gửi thư mời các nhà đầu tư, sau đó các nhà đầu tư cùng lúc tiến hành làm hồ sơ gửi tới nơi phát thầu. Bọn họ sẽ xem xét, kiểm duyệt các hồ sơ xem có đủ tiêu chuẩn đưa ra hay không, sau đó sẽ gửi kết quả trở lại cho các nhà đầu tư.
Hạ Lam đoán rằng, chỉ sau buổi sáng ngày hôm nay thôi, khi tiệc tàn, người tan, cô và Văn Hóa trở về tập đoàn Trịnh gia, kết quả đã có sẵn trên mặt bàn của hai người. Người được, kẻ thua đã được định rõ, hi vọng lúc ấy cô đủ thời gian chạy qua xem thằng nhóc đó khóc hận thế nào!
"Này, Thanh Tùng!" Hạ Lam miên man suy nghĩ chán chê, bỗng dưng nhìn thấy hai hình bóng mình tưởng niệm đã lâu. Cô cười lạnh, xấu xa gọi vị trợ lí điển trai của mình lại "Kia có phải nữ thần của anh không?"
"Hồng Ngọc?" Thanh Tùng ngạc nhiên nhìn theo bóng tay chỉ của Hạ Lam. Lúc đầu anh còn tưởng cô nàng này chán quá nên đùa dai, nào giờ khi nhìn theo bóng tay chỉ của Hạ Lam, lại thấy được đúng người mình muốn thấy!
Hồng Ngọc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mái tóc đen dài được thả sau lưng, một bộ đồ đơn giản mà thanh khiết tôn lên sự cao quý của cô. Nét đẹp mang theo sự tinh tế và ôn nhuận khiến bất kì người đàn ông nào vô tình nhìn thấy cũng không thể rời mắt được nữa.
Quả nhiên là cô ấy!
Nhưng Hồng Ngọc tới đây làm gì? Chẳng phải cô vẫn luôn ở cạnh Văn Minh, làm y tá chăm sóc đặc biệt cho cậu chàng hay sao? Thanh Tùng hơi động tâm, sau đó sực nhớ ra Hồng Ngọc cũng như mình, là một sinh viên của Hê Hê. Hơn thế, cô còn ham học hỏi hơn bất cứ ai hết, thế nên ngày hôm nay tới đây hẳn là để tìm tòi, tích lũy thêm kinh nghiệm.
Mặc dù buổi tiệc này không có quá nhiều giá trị, nhưng với sinh viên chưa ra trường như cô hẳn cũng là một lần va chạm tốt. Thanh Tùng khẽ cười, sau đó nhận ra dạo này mình quá không quan tâm đến cô. Tiếp theo khi vụ khu Đông hoàn thiện, nhất định anh phải tìm cách đưa Hồng Ngọc đi nhiều tiệc, nhiều hội thảo hơn để cô học tập mới được! Nhất định khi ấy cô sẽ vui lắm đây! Nghĩ đến nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt cong cong như trăng non của Hồng Ngọc, trong lòng anh không nhịn được dâng lên một trận sóng lũ ngọt ngào khó tả.
"Đúng rồi! Này, tôi gọi cô ấy xuống đây nhé!"
"Mơ tưởng!" Hạ Lam nhướn mày nhìn người này đi từ cảm xúc A sang cảm xúc B, cảm thấy thú zị hết sức. Mặc dù đã khen một lần rồi nhưng cô vẫn muốn nhắc lại lần nữa, Thanh Tùng đúng là thiếu nam đáng yêu nhất cuốn tiểu thuyết này! Anh ta tuy là kẻ giết người, nhưng thái độ ngây ngô thiếu hiểu biết với cuộc đời lại dễ thương hết sức!
Đáng tiếc thíu nam này cũng giống như bao nam phụ khác, bị nữ chính thu hút, yêu điên cuồng, không dứt ra nổi, cũng không đủ khả năng nhìn thấy bộ mặt thật của cô nàng..
"Anh xem đi, bên cạnh người ta đã có người khác rồi đó nha~"
"Người khác?" Quả nhiên vừa lúc cậu trai bên cạnh cũng kết thúc cuộc nói chuyện với người bên cạnh, vui vẻ quay mặt sang cười với Hồng Ngọc. Hai người họ cúi đầu thân mật thì thầm gì đó, mãi lúc lâu sau mới tách nhau ra, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ như mới tắm gió xuân "Này, đó chẳng phải Trịnh Văn Hóa hay sao?"
"Nói lớn tiếng như vậy làm gì?" Hạ Lam thẳng người, giả bộ không quen biết Thanh Tùng. Anh xem đi, bên trên đang diễn, anh ở phía dưới không tập trung coi, la to như thế khiến bao người quay lại lườm nguýt rồi kìa! "Người ta cũng có thèm để ý anh đâu!"
"Nhưng vì sao Hồng Ngọc lại đi cùng Văn Hóa?" Thanh Tùng có vẻ sốc, run rẩy chỉ tay. Mối quan hệ rắc rối này là thế nào?
Hạ Lam và Hồng Ngọc là bạn thân, trước đây Hạ Lam đã từng là người yêu người đương gì đó của Văn Hóa. Xét về tình thì một bên là bạn thân, một bên là bạn trai cũ của bạn thân.. dù thế nào cũng không nên gần gũi thế kia mới phải! Còn xét về lý, thì lúc này Văn Hóa còn là đối tượng cạnh tranh chính của Hạ Lam, Hồng Ngọc lại ngồi cạnh hắn ta, ra sức cười đùa lấy lòng thế kia là thế nào?
U uây! Rối rắm hết cả lên rồi!
"Không phải cô lại nhờ Hồng Ngọc thực hiện âm mưu nào đấy chứ?"
"Xì, đây thèm vào!" Nhờ được cô ta làm được nửa việc cho tôi thì mai kiểu gì cũng bão lớn! Người đó á, chỉ chăm chăm nghĩ có mình, không có thời gian xem xét việc của kẻ khác đâu! "Chúng tôi cắt đứt lâu rồi! Cô ta ra sao, làm gì.. Hoàn toàn không liên quan đến tôi!"
"Cắt đứt?" Thanh Tùng khó tin nhìn lại, trong đầu bùng nổ hàng loạt các tình huống hi hữu, sau đó được anh liên kết lại thành vài câu chuyện với những tình huống máu chó ngập đầu.. "Vì sao lại cắt đứt? Hai người rất thân với nhau cơ mà? Thân đã hai mươi năm.."
"Cái gì cũng có hạn sử dụng!" Hạ Lam nhếch môi, cảm giác chua xót của nguyên chủ lại dâng đầy trong lòng. Cô đè nén sự khó chịu bằng cách chăm chú nhìn lên sàn diễn. Lúc này không còn nhạc, không còn nhảy múa.. Chỉ đơn giản là một vị dẫn chương trình đi tới, chiếu bản đồ khu Đông giới thiệu lại một lượt toàn thể địa thế nơi này "Tình bạn cũng không ngoại lệ!"
"Không ngoại lệ.." Giọng nói của Thanh Tùng nhỏ dần, anh nhìn đôi mắt vốn ngoan độc của Hạ Lam tràn lên một tia cảm xúc thất vọng và đau lòng, không hiểu vì sao trái tim cũng vô thức nhói theo. Liếc mắt về phía người con gái thanh khiết vốn được tôn vinh là nữ thần trong lòng mình, Thanh Tùng chợt lạnh tâm. Cô ấy đang cười với một kẻ khác, giống hệt như đêm hôm đó đã cười với anh..
*
Buổi trình diễn kết thúc khá muộn, Hạ Lam không muốn trở về nhà một mình nên quyết định mời Thanh Tùng đi ăn uống một bữa. Hai người cùng nhau tới một nhà hàng bình dân có tiếng gần đó.. chén lẩu giữa mùa hè! Cùng là người trẻ tuổi, hơn nữa còn quái dị y như nhau, thế nên việc làm ra những hành động điên rồ như vậy là vô cùng bình thường.
Ngồi trước nồi lẩu thập cẩm nghi ngút khói, Hạ Lam tự dưng có cảm giác thiếu thốn kì lạ. Trước đây mỗi lần ăn lẩu, cả gia đình cô đều tụ họp lại, đông đúc, vui vẻ vô cùng. Vậy mà bây giờ, đối diện Hạ Lam chỉ có duy nhất một người, và người ấy còn chẳng phải người cô muốn, cũng càng không muốn cô!
Thôi vậy!
Coi như ăn mừng sớm chuyện đoạt Trịnh gia về tay! Ra sức lấp đầy bụng một chút sau đó về tập đoàn rình coi Văn Hóa khóc lóc. Còn con mắm trợ lí kia nữa, hôm nay Hạ Lam nhất định trù dập nó, hành hạ cho nó biết thế nào mới là địa ngục thực sự!
Hai người cứ như vậy cũng nhau ăn uống sau đó bàn luận mấy vấn đề vui vẻ. Thanh Tùng dường như biết Hạ Lam không thích nên luôn tránh đi không nhắc gì đến bạn bè hoặc công việc. Nhất thời không khí trên bàn ăn dễ chịu hơn hẳn, thoải mái giống như hai người chỉ là bạn bè bình thường, có thời gian liền hẹn nhau ra ngoài ăn trưa một bữa!
Lúc nước lẩu cạn thấy đáy cũng là khi đồng hồ điểm đúng 1h 30 phút. Từ chỗ này đến tập đoàn Trịnh gia đi bộ mất khoảng 10 phút. Hạ Lam không ngồi xe nữa mà quyết định dùng đến đôi chân của mình, chậm rãi thả bước.
Thanh Tùng với cô cũng không thân thiết tới mức ăn xong cùng nhau đi dạo, thế nên sau khi anh ta mời mọc cô không được liền tự động đánh xe trở về tập đoàn trước, quay đầu một cái cũng không buồn.
Lâu không ăn lẩu nên nhét có hơi nhiều, Hạ Lam nhìn xuống dưới, vì ăn no nên bụng cô có hơi hơi nhô ra ngoài. Hôm nay Hạ Lam còn mặc váy suông chứ không mặc chân váy giống như mọi ngày. Nhìn qua có cảm giác cô chẳng khác nào một bà bầu ba tháng!
Ầy, không tốt tí nào!
Thân thể Nguyễn Hạ Lam vốn không cao, đã vậy khả năng tích mỡ còn lớn nữa chứ. Nếu cứ để thế này chẳng mấy mà Hạ Lam phải đi hút mỡ bụng mất thôi. Cũng tại từ đợt bị thương tới giờ cô sợ đụng tới vết băng trên ngực nên không dám tập nhiều. Nếu có cũng chỉ là vài ba bài nhẹ nhàng hoặc chạy mà thôi. Tới đây khi vết thương này khỏi hẳn, Hạ Lam phải lên kế hoạch giảm béo, giữ gìn thân thể hoàn mỹ mới được. Con gái ấy mà, gì thì gì cũng phải giữ cho bản thân xinh đẹp trước đã! Có đẹp mới tự tin làm những việc khác được chứ!
Vừa thong dong thả bước, vừa lôi điện thoại từ trong túi xách ra kiểm tra một lần. Trên màn hình ngoài thông báo giờ giấc, ngày tháng hoàn toàn không còn gì khác nữa. Không hiểu là bản thân thất vọng thứ gì, Hạ Lam nhét lại nó vào túi, cúi mặt nặng nề đi tiếp.
Cô đang chờ đợi đấy ư?
Chờ một tin nhắn hoặc một cuộc gọi nào đó từ cậu ta?
Sự mơ hồ và mông lung này là gì đây?
Tâm tư con người thật sự phức tạp và khó hiểu, mọi thứ đều vượt quá khả năng kiểm soát của Hạ Lam!
"Ủa, chờ tôi đấy à?" Vừa đến đại sảnh tập đoàn Trịnh gia đã bắt gặp Thanh Tùng đang đứng lặng tại đó. Trước mặt anh ta còn có vài vị bảo vệ cao lớn cùng lễ tân vây quanh, thái độ ai nấy đều mang điểm kì quái dị biệt hẳn với mọi ngày. Hạ Lam nhanh chân đi tới, chỉ thấy vẻ mặt của chính Thanh Tùng cũng âm trầm khác lạ.. Rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì? "Này, làm sao vậy?"
"Của mấy người đây!" Không đợi Hạ Lam chờ lâu, cũng không cần Thanh Tùng giải thích, một bóng dáng xinh đẹp, yêu kiều đã thướt tha đã nhanh chóng nhào tới. Trên tay cô ta ôm tập tài liệu nặng nề, chưa đi đến nơi đã khinh bỉ ném thẳng xuống sàn nhà sáng bóng.
Con mắm trợ lí của Văn Hóa!
Nó định làm cái trò quỷ quái gì nữa đây?
"Hừ, cuốn gói thì cuốn cho nhanh, đừng đứng đây làm bẩn mắt người khác!"
"Này, cô lấy tư cách gì nói người khác như vậy?" Hạ Lam muốn tiến đến phía trước, nhưng đáng tiếc lại bị một bàn tay lớn ngăn trở.
Nhíu mày tự bình tâm lại, lúc này Hạ Lam mới nhận ra tình huống của hai người. Cả cô và Thanh Tùng đều đang bị một đám người vây quanh, mục đích không phải hỏi han, nói chuyện quái quỷ gì cả, chỉ đơn giản là họ muốn chặn không cho phép hai người bước vào Trịnh gia mà thôi!
Điều này có nghĩa là gì?..
"Thư đã gửi đến rồi?"
"Kết quả đã công bố xong! Họp cổ đông cũng ổn thỏa hết rồi!" Trợ lí Văn Hóa vênh mặt cười lạnh, gót giày cao nhọn hoắt gõ xuống nền gạch tạo thành âm thanh chói tai "Cô đến muộn, thế nên không được dự và cũng chẳng bao giờ còn cơ hội dự! Thật đáng tiếc!"
"Tiếc hay không đến lượt một trợ lý nho nhỏ như cô quản sao?" Hạ Lam nhíu mày, triệu tập họp khẩn cấp mục đích khiến cô trở tay không kịp? Trịnh Văn Hóa cũng mau mắn quá nhỉ! Thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu lúc 1h30 phút, cũng tương ứng với khoảng thời gian cô từ quán lầu trở về đây. Chỉ vỏn vẹn vài phút đồng hồ đã đủ cho hắn ta triệu tập cổ đông, công bố kết quả, còn đặc biệt sai phái làm ra một màn: đuổi người kinh điển thế này.
Xem ra hắn cũng hay ảo tưởng lắm đây, còn có sức ngồi suy nghĩ xem vẻ mặt thất bại của đối thủ thế nào. Giống hệt cô vậy..
"Nguyễn Hạ Lam, giọng cô vẫn còn cao gớm nhỉ?" Trợ lí của Văn Hóa khẽ hất mái tóc dài xinh đẹp, vênh mặt khoanh tay "Cô nghĩ mình vẫn còn đủ khả năng ngồi ở Trịnh gia sai bảo người khác sao? Thời thế thay đổi rồi, giờ này ở đây cô một chút giá trị cũng không có!"
"Cô.." Thanh Tùng nhăn nhúm mặt mày, tức giận muốn bước lên một bước. Đáng tiếc xung quanh đều là bảo vệ có qua đào tạo, việc họ có thể kìm giữ một người như anh ta là điều quá hiển nhiên "Mau thả tay, các người làm trò gì vậy"
"Phường vô dụng còn suốt ngày giả thanh cao!" Cô ta cười khẩy, vẻ mặt hết sạch kiên nhẫn "Chính các người mới đang diễn trò ấy! Cậu Hóa có lệnh, tất cả những kẻ không phận sự miễn vào Trịnh gia! Kéo hết bọn họ cùng đồ đạc ra ngoài!"
"Này.."
"..."
* Luật đấu thầu kinh tế gì đó tui không biết.. Nếu ai đó am hiểu, làm ơn vô sửa giùm tui được không
Yên tâm vì lời cam đoan của Văn Minh, Hạ Lam ngồi trật tự xem hết một lượt những sự việc đang diễn ra trên đài. Thật ra buổi ngày hôm nay không quá quan trọng, nó chỉ là lễ trình diễn bình thường mà thôi. Mục đích thứ nhất là để xoa dịu các nhà đầu tư trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Tiếp theo chính là để công bố với giới truyền thông rằng công cuộc thu hồ sơ và hoàn thiện đã xong, chuẩn bị đưa ra kết quả chính thức về chủ sở hữu mới của khu đất ngon lành này.
Đấu thầu xây dựng không giống như đấu giá các món đồ quý giá. Nếu như đấu giá bình thường người muốn mua đồ sẽ cùng nhau tập trung tại một địa điểm nào đó, sau đó đưa ra giá thành trực tiếp, người trả số tiền lớn nhất sẽ giành được đồ thì đấu thầu xây dựng lại làm theo hình thức gián tiếp. Bên phát thầu sẽ gửi thư mời các nhà đầu tư, sau đó các nhà đầu tư cùng lúc tiến hành làm hồ sơ gửi tới nơi phát thầu. Bọn họ sẽ xem xét, kiểm duyệt các hồ sơ xem có đủ tiêu chuẩn đưa ra hay không, sau đó sẽ gửi kết quả trở lại cho các nhà đầu tư.
Hạ Lam đoán rằng, chỉ sau buổi sáng ngày hôm nay thôi, khi tiệc tàn, người tan, cô và Văn Hóa trở về tập đoàn Trịnh gia, kết quả đã có sẵn trên mặt bàn của hai người. Người được, kẻ thua đã được định rõ, hi vọng lúc ấy cô đủ thời gian chạy qua xem thằng nhóc đó khóc hận thế nào!
"Này, Thanh Tùng!" Hạ Lam miên man suy nghĩ chán chê, bỗng dưng nhìn thấy hai hình bóng mình tưởng niệm đã lâu. Cô cười lạnh, xấu xa gọi vị trợ lí điển trai của mình lại "Kia có phải nữ thần của anh không?"
"Hồng Ngọc?" Thanh Tùng ngạc nhiên nhìn theo bóng tay chỉ của Hạ Lam. Lúc đầu anh còn tưởng cô nàng này chán quá nên đùa dai, nào giờ khi nhìn theo bóng tay chỉ của Hạ Lam, lại thấy được đúng người mình muốn thấy!
Hồng Ngọc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mái tóc đen dài được thả sau lưng, một bộ đồ đơn giản mà thanh khiết tôn lên sự cao quý của cô. Nét đẹp mang theo sự tinh tế và ôn nhuận khiến bất kì người đàn ông nào vô tình nhìn thấy cũng không thể rời mắt được nữa.
Quả nhiên là cô ấy!
Nhưng Hồng Ngọc tới đây làm gì? Chẳng phải cô vẫn luôn ở cạnh Văn Minh, làm y tá chăm sóc đặc biệt cho cậu chàng hay sao? Thanh Tùng hơi động tâm, sau đó sực nhớ ra Hồng Ngọc cũng như mình, là một sinh viên của Hê Hê. Hơn thế, cô còn ham học hỏi hơn bất cứ ai hết, thế nên ngày hôm nay tới đây hẳn là để tìm tòi, tích lũy thêm kinh nghiệm.
Mặc dù buổi tiệc này không có quá nhiều giá trị, nhưng với sinh viên chưa ra trường như cô hẳn cũng là một lần va chạm tốt. Thanh Tùng khẽ cười, sau đó nhận ra dạo này mình quá không quan tâm đến cô. Tiếp theo khi vụ khu Đông hoàn thiện, nhất định anh phải tìm cách đưa Hồng Ngọc đi nhiều tiệc, nhiều hội thảo hơn để cô học tập mới được! Nhất định khi ấy cô sẽ vui lắm đây! Nghĩ đến nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt cong cong như trăng non của Hồng Ngọc, trong lòng anh không nhịn được dâng lên một trận sóng lũ ngọt ngào khó tả.
"Đúng rồi! Này, tôi gọi cô ấy xuống đây nhé!"
"Mơ tưởng!" Hạ Lam nhướn mày nhìn người này đi từ cảm xúc A sang cảm xúc B, cảm thấy thú zị hết sức. Mặc dù đã khen một lần rồi nhưng cô vẫn muốn nhắc lại lần nữa, Thanh Tùng đúng là thiếu nam đáng yêu nhất cuốn tiểu thuyết này! Anh ta tuy là kẻ giết người, nhưng thái độ ngây ngô thiếu hiểu biết với cuộc đời lại dễ thương hết sức!
Đáng tiếc thíu nam này cũng giống như bao nam phụ khác, bị nữ chính thu hút, yêu điên cuồng, không dứt ra nổi, cũng không đủ khả năng nhìn thấy bộ mặt thật của cô nàng..
"Anh xem đi, bên cạnh người ta đã có người khác rồi đó nha~"
"Người khác?" Quả nhiên vừa lúc cậu trai bên cạnh cũng kết thúc cuộc nói chuyện với người bên cạnh, vui vẻ quay mặt sang cười với Hồng Ngọc. Hai người họ cúi đầu thân mật thì thầm gì đó, mãi lúc lâu sau mới tách nhau ra, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ như mới tắm gió xuân "Này, đó chẳng phải Trịnh Văn Hóa hay sao?"
"Nói lớn tiếng như vậy làm gì?" Hạ Lam thẳng người, giả bộ không quen biết Thanh Tùng. Anh xem đi, bên trên đang diễn, anh ở phía dưới không tập trung coi, la to như thế khiến bao người quay lại lườm nguýt rồi kìa! "Người ta cũng có thèm để ý anh đâu!"
"Nhưng vì sao Hồng Ngọc lại đi cùng Văn Hóa?" Thanh Tùng có vẻ sốc, run rẩy chỉ tay. Mối quan hệ rắc rối này là thế nào?
Hạ Lam và Hồng Ngọc là bạn thân, trước đây Hạ Lam đã từng là người yêu người đương gì đó của Văn Hóa. Xét về tình thì một bên là bạn thân, một bên là bạn trai cũ của bạn thân.. dù thế nào cũng không nên gần gũi thế kia mới phải! Còn xét về lý, thì lúc này Văn Hóa còn là đối tượng cạnh tranh chính của Hạ Lam, Hồng Ngọc lại ngồi cạnh hắn ta, ra sức cười đùa lấy lòng thế kia là thế nào?
U uây! Rối rắm hết cả lên rồi!
"Không phải cô lại nhờ Hồng Ngọc thực hiện âm mưu nào đấy chứ?"
"Xì, đây thèm vào!" Nhờ được cô ta làm được nửa việc cho tôi thì mai kiểu gì cũng bão lớn! Người đó á, chỉ chăm chăm nghĩ có mình, không có thời gian xem xét việc của kẻ khác đâu! "Chúng tôi cắt đứt lâu rồi! Cô ta ra sao, làm gì.. Hoàn toàn không liên quan đến tôi!"
"Cắt đứt?" Thanh Tùng khó tin nhìn lại, trong đầu bùng nổ hàng loạt các tình huống hi hữu, sau đó được anh liên kết lại thành vài câu chuyện với những tình huống máu chó ngập đầu.. "Vì sao lại cắt đứt? Hai người rất thân với nhau cơ mà? Thân đã hai mươi năm.."
"Cái gì cũng có hạn sử dụng!" Hạ Lam nhếch môi, cảm giác chua xót của nguyên chủ lại dâng đầy trong lòng. Cô đè nén sự khó chịu bằng cách chăm chú nhìn lên sàn diễn. Lúc này không còn nhạc, không còn nhảy múa.. Chỉ đơn giản là một vị dẫn chương trình đi tới, chiếu bản đồ khu Đông giới thiệu lại một lượt toàn thể địa thế nơi này "Tình bạn cũng không ngoại lệ!"
"Không ngoại lệ.." Giọng nói của Thanh Tùng nhỏ dần, anh nhìn đôi mắt vốn ngoan độc của Hạ Lam tràn lên một tia cảm xúc thất vọng và đau lòng, không hiểu vì sao trái tim cũng vô thức nhói theo. Liếc mắt về phía người con gái thanh khiết vốn được tôn vinh là nữ thần trong lòng mình, Thanh Tùng chợt lạnh tâm. Cô ấy đang cười với một kẻ khác, giống hệt như đêm hôm đó đã cười với anh..
*
Buổi trình diễn kết thúc khá muộn, Hạ Lam không muốn trở về nhà một mình nên quyết định mời Thanh Tùng đi ăn uống một bữa. Hai người cùng nhau tới một nhà hàng bình dân có tiếng gần đó.. chén lẩu giữa mùa hè! Cùng là người trẻ tuổi, hơn nữa còn quái dị y như nhau, thế nên việc làm ra những hành động điên rồ như vậy là vô cùng bình thường.
Ngồi trước nồi lẩu thập cẩm nghi ngút khói, Hạ Lam tự dưng có cảm giác thiếu thốn kì lạ. Trước đây mỗi lần ăn lẩu, cả gia đình cô đều tụ họp lại, đông đúc, vui vẻ vô cùng. Vậy mà bây giờ, đối diện Hạ Lam chỉ có duy nhất một người, và người ấy còn chẳng phải người cô muốn, cũng càng không muốn cô!
Thôi vậy!
Coi như ăn mừng sớm chuyện đoạt Trịnh gia về tay! Ra sức lấp đầy bụng một chút sau đó về tập đoàn rình coi Văn Hóa khóc lóc. Còn con mắm trợ lí kia nữa, hôm nay Hạ Lam nhất định trù dập nó, hành hạ cho nó biết thế nào mới là địa ngục thực sự!
Hai người cứ như vậy cũng nhau ăn uống sau đó bàn luận mấy vấn đề vui vẻ. Thanh Tùng dường như biết Hạ Lam không thích nên luôn tránh đi không nhắc gì đến bạn bè hoặc công việc. Nhất thời không khí trên bàn ăn dễ chịu hơn hẳn, thoải mái giống như hai người chỉ là bạn bè bình thường, có thời gian liền hẹn nhau ra ngoài ăn trưa một bữa!
Lúc nước lẩu cạn thấy đáy cũng là khi đồng hồ điểm đúng 1h 30 phút. Từ chỗ này đến tập đoàn Trịnh gia đi bộ mất khoảng 10 phút. Hạ Lam không ngồi xe nữa mà quyết định dùng đến đôi chân của mình, chậm rãi thả bước.
Thanh Tùng với cô cũng không thân thiết tới mức ăn xong cùng nhau đi dạo, thế nên sau khi anh ta mời mọc cô không được liền tự động đánh xe trở về tập đoàn trước, quay đầu một cái cũng không buồn.
Lâu không ăn lẩu nên nhét có hơi nhiều, Hạ Lam nhìn xuống dưới, vì ăn no nên bụng cô có hơi hơi nhô ra ngoài. Hôm nay Hạ Lam còn mặc váy suông chứ không mặc chân váy giống như mọi ngày. Nhìn qua có cảm giác cô chẳng khác nào một bà bầu ba tháng!
Ầy, không tốt tí nào!
Thân thể Nguyễn Hạ Lam vốn không cao, đã vậy khả năng tích mỡ còn lớn nữa chứ. Nếu cứ để thế này chẳng mấy mà Hạ Lam phải đi hút mỡ bụng mất thôi. Cũng tại từ đợt bị thương tới giờ cô sợ đụng tới vết băng trên ngực nên không dám tập nhiều. Nếu có cũng chỉ là vài ba bài nhẹ nhàng hoặc chạy mà thôi. Tới đây khi vết thương này khỏi hẳn, Hạ Lam phải lên kế hoạch giảm béo, giữ gìn thân thể hoàn mỹ mới được. Con gái ấy mà, gì thì gì cũng phải giữ cho bản thân xinh đẹp trước đã! Có đẹp mới tự tin làm những việc khác được chứ!
Vừa thong dong thả bước, vừa lôi điện thoại từ trong túi xách ra kiểm tra một lần. Trên màn hình ngoài thông báo giờ giấc, ngày tháng hoàn toàn không còn gì khác nữa. Không hiểu là bản thân thất vọng thứ gì, Hạ Lam nhét lại nó vào túi, cúi mặt nặng nề đi tiếp.
Cô đang chờ đợi đấy ư?
Chờ một tin nhắn hoặc một cuộc gọi nào đó từ cậu ta?
Sự mơ hồ và mông lung này là gì đây?
Tâm tư con người thật sự phức tạp và khó hiểu, mọi thứ đều vượt quá khả năng kiểm soát của Hạ Lam!
"Ủa, chờ tôi đấy à?" Vừa đến đại sảnh tập đoàn Trịnh gia đã bắt gặp Thanh Tùng đang đứng lặng tại đó. Trước mặt anh ta còn có vài vị bảo vệ cao lớn cùng lễ tân vây quanh, thái độ ai nấy đều mang điểm kì quái dị biệt hẳn với mọi ngày. Hạ Lam nhanh chân đi tới, chỉ thấy vẻ mặt của chính Thanh Tùng cũng âm trầm khác lạ.. Rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì? "Này, làm sao vậy?"
"Của mấy người đây!" Không đợi Hạ Lam chờ lâu, cũng không cần Thanh Tùng giải thích, một bóng dáng xinh đẹp, yêu kiều đã thướt tha đã nhanh chóng nhào tới. Trên tay cô ta ôm tập tài liệu nặng nề, chưa đi đến nơi đã khinh bỉ ném thẳng xuống sàn nhà sáng bóng.
Con mắm trợ lí của Văn Hóa!
Nó định làm cái trò quỷ quái gì nữa đây?
"Hừ, cuốn gói thì cuốn cho nhanh, đừng đứng đây làm bẩn mắt người khác!"
"Này, cô lấy tư cách gì nói người khác như vậy?" Hạ Lam muốn tiến đến phía trước, nhưng đáng tiếc lại bị một bàn tay lớn ngăn trở.
Nhíu mày tự bình tâm lại, lúc này Hạ Lam mới nhận ra tình huống của hai người. Cả cô và Thanh Tùng đều đang bị một đám người vây quanh, mục đích không phải hỏi han, nói chuyện quái quỷ gì cả, chỉ đơn giản là họ muốn chặn không cho phép hai người bước vào Trịnh gia mà thôi!
Điều này có nghĩa là gì?..
"Thư đã gửi đến rồi?"
"Kết quả đã công bố xong! Họp cổ đông cũng ổn thỏa hết rồi!" Trợ lí Văn Hóa vênh mặt cười lạnh, gót giày cao nhọn hoắt gõ xuống nền gạch tạo thành âm thanh chói tai "Cô đến muộn, thế nên không được dự và cũng chẳng bao giờ còn cơ hội dự! Thật đáng tiếc!"
"Tiếc hay không đến lượt một trợ lý nho nhỏ như cô quản sao?" Hạ Lam nhíu mày, triệu tập họp khẩn cấp mục đích khiến cô trở tay không kịp? Trịnh Văn Hóa cũng mau mắn quá nhỉ! Thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu lúc 1h30 phút, cũng tương ứng với khoảng thời gian cô từ quán lầu trở về đây. Chỉ vỏn vẹn vài phút đồng hồ đã đủ cho hắn ta triệu tập cổ đông, công bố kết quả, còn đặc biệt sai phái làm ra một màn: đuổi người kinh điển thế này.
Xem ra hắn cũng hay ảo tưởng lắm đây, còn có sức ngồi suy nghĩ xem vẻ mặt thất bại của đối thủ thế nào. Giống hệt cô vậy..
"Nguyễn Hạ Lam, giọng cô vẫn còn cao gớm nhỉ?" Trợ lí của Văn Hóa khẽ hất mái tóc dài xinh đẹp, vênh mặt khoanh tay "Cô nghĩ mình vẫn còn đủ khả năng ngồi ở Trịnh gia sai bảo người khác sao? Thời thế thay đổi rồi, giờ này ở đây cô một chút giá trị cũng không có!"
"Cô.." Thanh Tùng nhăn nhúm mặt mày, tức giận muốn bước lên một bước. Đáng tiếc xung quanh đều là bảo vệ có qua đào tạo, việc họ có thể kìm giữ một người như anh ta là điều quá hiển nhiên "Mau thả tay, các người làm trò gì vậy"
"Phường vô dụng còn suốt ngày giả thanh cao!" Cô ta cười khẩy, vẻ mặt hết sạch kiên nhẫn "Chính các người mới đang diễn trò ấy! Cậu Hóa có lệnh, tất cả những kẻ không phận sự miễn vào Trịnh gia! Kéo hết bọn họ cùng đồ đạc ra ngoài!"
"Này.."
"..."
* Luật đấu thầu kinh tế gì đó tui không biết.. Nếu ai đó am hiểu, làm ơn vô sửa giùm tui được không
Bình luận facebook