Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
Chương 112: Vạch mặt Dư Cơ Uyển
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngực Tần Kỳ Tân phập phồng lên xuống,
trừng mắt nhìn đăm đăm vào Hoäc Anh Tuấn, anh
ta đã nhẫn nhịn rất lâu rôi, hôm nay Hoắc Anh
Tuấn lại tự mình tìm đến cửa, Tân Kỳ Tân cũng
chẳng có chút sợ hãi nào.
Nhiều năm như vậy, anh ta chính mắt nhìn
thấy Đường Hoa Nguyệt thay đổi, từ một đàn em
chung trường hoạt bát, đáng yêu biến thành một
người lúc nào cũng phải lo được lo mất, lúc nào
cũng do dự không dám quyết định, thậm chí lúc
trong người mắc bệnh nặng cũng phải chấp nhận
để Hoắc Anh Tuấn có mắt như mù này ngày ngày
hành hạ, giày vò.
Anh ta vĩnh viễn cũng không quên được
Đường Hoa Nguyệt làm sao trốn được đến đây,
lúc đó dường như chỉ cần chậm thêm một giây
nữa thôi, cô ấy đã bị lửa thiêu tan xát, nát thịt tan
xương rồi. Lúc đó, chỉ cân chậm thêm một chút,
thì thứ đang chờ đợi cô ấy ở phía trước, có thể sự
giam cầm vĩnh viễn của Lục Xuyên Mạn.
Nhưng không sao, Hoắäc Anh Tuấn không biết
trân trọng cô, thì anh ta vốn dĩ cũng không xứng
với cô. Mấy năm nay sống ở nước ngoài, chính là
Tần Kỳ Tân chăm sóc cho Đường Hoa Nguyệt,
cùng cô nuôi ba đứa nhỏ lớn lên, lo lắng từng
miếng ăn giấc ngủ cho mẹ con họ. Bây giờ, người
mà Đường Hoa Nguyệt tin tưởng và dựa vào
chính là anh ta.
Cho dù Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa nảy sinh
tình cảm đặc biệt với anh ta, anh ta cũng tình
nguyện im lặng chăm lo cho cô, chờ đến một
ngày nào đó...
Nhưng Tần Kỳ Tân sẽ không cho phép Hoặc
Anh Tuấn đến đây tìm Đường Hoa Nguyệt gây
hấn, chỉ trích thêm một lân nào nữa. Tần Kỳ Tân là
một người có tính tình rất tốt, vẫn luôn rất bình
tĩnh, thế nhưng tuyệt đối không phải là người nhịn
rồi thì sẽ nhịn tới.
Hoắc Anh Tuấn bị cú đấm bất ngờ này của
Tần Kỳ Tân làm cho sững sờ, sự tức giận bỗng
chốc lên đến cực điểm, giống như đã vô tình
chọc đến điểm tử huyệt của Hoắc Anh Tuấn. Anh
sống đến từng tuổi này nhưng từ trước đến nay
chưa có một ai dám đánh anh như thế này.
Đường Hoa Nguyệt lo lắng nhìn hai người đàn
ông trước mặt, cô thừa biết, mỗi khi Hoắc Anh
Tuấn xuất hiện thì chắc chắn chẳng có chuyện gì
tốt đẹp xảy ra.
Hoắc Anh Tuấn làm sao có thể bỏ qua cho
hành động này của Tần Kỳ Tân, nhưng anh cũng
không vội vàng đánh trả lại, chỉ thấy anh thong
thả cởi bỏ mãy chiếc cúc áo, quay đầu lạnh lùng
cười một tiếng, sự phân nộ trong đôi mắt anh có
thể khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải run
rấy sợ hãi.
Nếu như hai người này thực sự đánh nhau, thì
Tần Kỳ Tân chắc chắn không thể nào thắng được
Hoäc Anh Tuấn. Đường Hoa Nguyệt căng thẳng
nuốt một ngụm nước bọt, trước khi Hoắc Anh
Tuấn ra tay cô đã vội vàng nói: “Hoắc Anh Tuấn,
nếu như anh muốn làm cho tôi càng căm ghét
anh hơn thì cứ việc ra tay!”
Ba đưa trẻ ở trong phòng ngủ đang tập trung
lại gần cánh cửa, vểnh tai lên nghe ngóng tình
hình đang xảy ra ở bên ngoài. Nói như vậy thì có
lẽ chú bác sĩ Tần đã đánh Hoắc Anh Tuấn rồi,
Hoắc Anh Tuấn bây giờ đang muốn đánh trả.
Vân Thư có chút sợ hãi, cô bé đã lớn thế này
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngực Tần Kỳ Tân phập phồng lên xuống,
trừng mắt nhìn đăm đăm vào Hoäc Anh Tuấn, anh
ta đã nhẫn nhịn rất lâu rôi, hôm nay Hoắc Anh
Tuấn lại tự mình tìm đến cửa, Tân Kỳ Tân cũng
chẳng có chút sợ hãi nào.
Nhiều năm như vậy, anh ta chính mắt nhìn
thấy Đường Hoa Nguyệt thay đổi, từ một đàn em
chung trường hoạt bát, đáng yêu biến thành một
người lúc nào cũng phải lo được lo mất, lúc nào
cũng do dự không dám quyết định, thậm chí lúc
trong người mắc bệnh nặng cũng phải chấp nhận
để Hoắc Anh Tuấn có mắt như mù này ngày ngày
hành hạ, giày vò.
Anh ta vĩnh viễn cũng không quên được
Đường Hoa Nguyệt làm sao trốn được đến đây,
lúc đó dường như chỉ cần chậm thêm một giây
nữa thôi, cô ấy đã bị lửa thiêu tan xát, nát thịt tan
xương rồi. Lúc đó, chỉ cân chậm thêm một chút,
thì thứ đang chờ đợi cô ấy ở phía trước, có thể sự
giam cầm vĩnh viễn của Lục Xuyên Mạn.
Nhưng không sao, Hoắäc Anh Tuấn không biết
trân trọng cô, thì anh ta vốn dĩ cũng không xứng
với cô. Mấy năm nay sống ở nước ngoài, chính là
Tần Kỳ Tân chăm sóc cho Đường Hoa Nguyệt,
cùng cô nuôi ba đứa nhỏ lớn lên, lo lắng từng
miếng ăn giấc ngủ cho mẹ con họ. Bây giờ, người
mà Đường Hoa Nguyệt tin tưởng và dựa vào
chính là anh ta.
Cho dù Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa nảy sinh
tình cảm đặc biệt với anh ta, anh ta cũng tình
nguyện im lặng chăm lo cho cô, chờ đến một
ngày nào đó...
Nhưng Tần Kỳ Tân sẽ không cho phép Hoặc
Anh Tuấn đến đây tìm Đường Hoa Nguyệt gây
hấn, chỉ trích thêm một lân nào nữa. Tần Kỳ Tân là
một người có tính tình rất tốt, vẫn luôn rất bình
tĩnh, thế nhưng tuyệt đối không phải là người nhịn
rồi thì sẽ nhịn tới.
Hoắc Anh Tuấn bị cú đấm bất ngờ này của
Tần Kỳ Tân làm cho sững sờ, sự tức giận bỗng
chốc lên đến cực điểm, giống như đã vô tình
chọc đến điểm tử huyệt của Hoắc Anh Tuấn. Anh
sống đến từng tuổi này nhưng từ trước đến nay
chưa có một ai dám đánh anh như thế này.
Đường Hoa Nguyệt lo lắng nhìn hai người đàn
ông trước mặt, cô thừa biết, mỗi khi Hoắc Anh
Tuấn xuất hiện thì chắc chắn chẳng có chuyện gì
tốt đẹp xảy ra.
Hoắc Anh Tuấn làm sao có thể bỏ qua cho
hành động này của Tần Kỳ Tân, nhưng anh cũng
không vội vàng đánh trả lại, chỉ thấy anh thong
thả cởi bỏ mãy chiếc cúc áo, quay đầu lạnh lùng
cười một tiếng, sự phân nộ trong đôi mắt anh có
thể khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải run
rấy sợ hãi.
Nếu như hai người này thực sự đánh nhau, thì
Tần Kỳ Tân chắc chắn không thể nào thắng được
Hoäc Anh Tuấn. Đường Hoa Nguyệt căng thẳng
nuốt một ngụm nước bọt, trước khi Hoắc Anh
Tuấn ra tay cô đã vội vàng nói: “Hoắc Anh Tuấn,
nếu như anh muốn làm cho tôi càng căm ghét
anh hơn thì cứ việc ra tay!”
Ba đưa trẻ ở trong phòng ngủ đang tập trung
lại gần cánh cửa, vểnh tai lên nghe ngóng tình
hình đang xảy ra ở bên ngoài. Nói như vậy thì có
lẽ chú bác sĩ Tần đã đánh Hoắc Anh Tuấn rồi,
Hoắc Anh Tuấn bây giờ đang muốn đánh trả.
Vân Thư có chút sợ hãi, cô bé đã lớn thế này
- ---------------------------
Bình luận facebook