Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158: Rời đi
Đường Hoa Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không trở về làm bóng đèn: “Không sao, em sẽ báo cáo với anh sau. Em đang ở -= Tần Dương cau mày: “Anh ta lại quấy rầy em sao?”
“Cứ xem là thế đi… Không sao đâu, em sẽ chỉnh đốn anh ta.”
Lúc Đường Hoa Nguyệt trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Anh Tuấn đã chuẩn bị xong hai cái máy chơi game thượng hạng, trên màn hình hiện lên hình ảnh động mở đầu của TDT.
Cô không nói gì ngồi xuống chiếc ghế có vẻ thoải mái hơn và theo thói quen chuyển động làm nóng cổ tay phải trước khi đỡ con chuột.
Hoắc Anh Tuấn đặt tay trái lên lưng ghế sau lưng cô, hơi nghiêng người, đặt tay phải lên cổ tay đang cầm chuột của cô, vừa di chuyển tay của Đường Hoa Nguyệt vừa lần lượt giới thiệu các nhân vật trong trò chơi.
*Á Tư Bách Đường này là nhân vật phù hợp với cô nhất, nhanh nhẹn, hoạt bát và bộc trực”
Anh đứng rất gần, hơi thở lúc có lúc không phả vào tai Đường Hoa Nguyệt khiến cô có chút cáu kỉnh. Không biết có phải chịu ảnh hưởng tâm lý hay không mà bàn tay bị Hoäc Anh Tuấn nằm bắt đầu tê rần như bị kim châm.
Đường Hoa Nguyệt không thể chịu đựng nổi nữa mà dùng bả vai đụng vào thân thể của Hoäc Anh Tuấn đang đứng phía sau, Hoäc.
Anh Tuấn chợt nhận ra nên buông tay cô nhưng tâm mắt của anh vẫn dừng trên cổ tay cô.
Chỉ thấy lòng bàn tay trái của Đường Hoa Nguyệt nằm chặt cổ tay phải của mình, sau đó xoay lên lật xuống chuyển trái chuyến phải vài lần, lại dùng sức duõi thẳng ngón tay ra, bắt đầu kéo duỗi.
Bây giờ, Hoắc Anh Tuấn có thể hoàn toàn chắc chẳn rằng tay cô thực sự có vết thương cũ.
Đường Hoa Nguyệt không quan tâm, trực tiếp nhấn bàn phím bắt đầu một ván mới, ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nặng nề dừng trên người cô.
Cô bị thương khi nào?
Hoäc Anh Tuấn còn nhớ rõ, sau khi ở cùng Đường Hoa Nguyệt, hai người thường xuyên cùng nhau chơi trò chơi. Lúc đó Đường Hoa Nguyệt chưa bao giờ tỏ ra khó chịu, lần nào cũng chơi cực kỳ tốt, thậm chí có đôi khi Hoäc Anh Tuấn còn chủ động đầu hàng trước.
Và họ đã không thể tách rời khi đó, vì vậy vết thương của cô ấy chắc chẳn không phải là quá sớm.
Chẳng lẽ là… trong bốn năm anh không ở đó?
Nghĩ đến những ngày đen tối trong mấy năm đó, sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn lập tức trở nên u ám.
Anh chưa bao giờ chính miệng hỏi Đường Hoa Nguyệt rằng cô đã làm gì trong những năm đó, anh không muốn nghe những lời kể tan nát cối lòng về cuộc sống hạnh phúc của cô với Lục Xuyên Mạn.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như giữa Đường Hoa Nguyệt và Lục Xuyên Mạn đã tồn tại một số vấn đề. Hơn nữa, nếu Lục Xuyên Mạn thực sự tốt với Đường Hoa Nguyệt như vậy thì sao lại có thể để đôi tay cô ấy luôn kiêu hãnh bị thương?
Hay là sau khi Đường Hoa Nguyệt trốn sang nước ngoài ẩn danh?
Hoäc Anh Tuấn nhìn bộ dạng hoạt động nghiêm túc của Đường Hoa Nguy: tiên anh có cảm giác mình không thể nhìn rõ cô.
Trong tòa nhà B bên sông Lam, Tân Dương lau khô tóc, thay áo choàng tắm rồi rót rượu đỏ vào bình gạn, chờ Elly đến.
Đứng trước tủ quần áo, Tân Dương đột nhiên nhớ tới trước đây cô ta từng nói thích anh ta mặc quần áo màu trắng.
Nhưng từ khi Tân Dương trở về Hà Nội, gần như tất cả quần áo mà anh ta mặc đều là màu tối.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tân Dương không hiểu sao mình lại đột nhiên nghĩ đến mấy thứ nhàm chán này. Anh ta tiện tay cầm lấy, cuối cùng mặc vào một bộ đồ mặc nhà màu trẳng sữa.
Elly biết mật khẩu ở đây, cũng không có nhắn trước cho anh ta mà trực tiếp ấn mật khẩu mở cửa đi vào. Cô ta vào nhà đã thấy Tân Dương vừa thay quần áo bước ra khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn màu vàng ấm áp quanh trần phòng khách chiếu vào mái tóc đen tuyên vừa mới gội sạch của Tân Dương.
Elly nhìn anh ta trong bộ đồ trắng sữa trông như một sinh viên đại học điển trai, khóe miệng vô thức nhếch cao trước khi cô ta kịp nhận ra.
Tân Dương treo áo khoác và túi xách của cô ta lên, kêu người giúp việc dọn đồ ăn lên.
Trong số đó còn có một món đuôi bò do anh †a tự làm.
Elly ngồi bên tay phải của Tân Dương với tâm trạng vô cùng phức tạp, cô ta không biết mình nên nói lời dạo đầu đã chuẩn bị từ trước như thế nào.
Sự thúc giục của dòng họ Rutgers đối với cô ta đã đến tình trạng đồn ép. Cho dù cô ta có tự do phóng khoáng đến đâu cũng không thể từ bỏ địa vị người thừa kế gia tộc để làm một người vô danh không tên không họ vì một người đàn ông không yêu cô ta ở đây được.
Lần trước, cô ta chính tai nghe được lời chúc cô ta và cậu chủ nhà Sears hạnh phúc của Tân Dương. Đêm đó sau khi cô ta rời khỏi nhà Tân Dương, cô ta không biết mình đã uống hết bao nhiêu rượu.
Vào khoảnh khắc bình minh, cô ta đã tự nhủ mình phải từ bỏ.
Nhưng ngày này qua ngày khác, cô ta vẫn ở Hà Nội cho đến tận bây giờ.
Elly cười tự giễu bản thân, thôi được rồi.
Ngay cả khi cô ta nói với anh ta mình ở đây để nói lời tạm biệt, ngay cả khi cô ta nói với anh ta răng đây có thể là lần cuối cùng cô 1a ở lại Hà Nội để gặp anh ta thì mọi chuyện cũng không khác gì.
Người đàn ông Tần Dương này, anh ta có đôi mắt thâm tình mê người nhất thế giới, cũng có trái tim lạnh lung và cứng rằn nhất trên đời.
Cho dù là chính Elly, cô ta cũng phải thừa nhận rẵng mình không hề hâm nóng được trái tim anh ta.
- ---------------------------
Đường Hoa Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không trở về làm bóng đèn: “Không sao, em sẽ báo cáo với anh sau. Em đang ở -= Tần Dương cau mày: “Anh ta lại quấy rầy em sao?”
“Cứ xem là thế đi… Không sao đâu, em sẽ chỉnh đốn anh ta.”
Lúc Đường Hoa Nguyệt trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Anh Tuấn đã chuẩn bị xong hai cái máy chơi game thượng hạng, trên màn hình hiện lên hình ảnh động mở đầu của TDT.
Cô không nói gì ngồi xuống chiếc ghế có vẻ thoải mái hơn và theo thói quen chuyển động làm nóng cổ tay phải trước khi đỡ con chuột.
Hoắc Anh Tuấn đặt tay trái lên lưng ghế sau lưng cô, hơi nghiêng người, đặt tay phải lên cổ tay đang cầm chuột của cô, vừa di chuyển tay của Đường Hoa Nguyệt vừa lần lượt giới thiệu các nhân vật trong trò chơi.
*Á Tư Bách Đường này là nhân vật phù hợp với cô nhất, nhanh nhẹn, hoạt bát và bộc trực”
Anh đứng rất gần, hơi thở lúc có lúc không phả vào tai Đường Hoa Nguyệt khiến cô có chút cáu kỉnh. Không biết có phải chịu ảnh hưởng tâm lý hay không mà bàn tay bị Hoäc Anh Tuấn nằm bắt đầu tê rần như bị kim châm.
Đường Hoa Nguyệt không thể chịu đựng nổi nữa mà dùng bả vai đụng vào thân thể của Hoäc Anh Tuấn đang đứng phía sau, Hoäc.
Anh Tuấn chợt nhận ra nên buông tay cô nhưng tâm mắt của anh vẫn dừng trên cổ tay cô.
Chỉ thấy lòng bàn tay trái của Đường Hoa Nguyệt nằm chặt cổ tay phải của mình, sau đó xoay lên lật xuống chuyển trái chuyến phải vài lần, lại dùng sức duõi thẳng ngón tay ra, bắt đầu kéo duỗi.
Bây giờ, Hoắc Anh Tuấn có thể hoàn toàn chắc chẳn rằng tay cô thực sự có vết thương cũ.
Đường Hoa Nguyệt không quan tâm, trực tiếp nhấn bàn phím bắt đầu một ván mới, ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nặng nề dừng trên người cô.
Cô bị thương khi nào?
Hoäc Anh Tuấn còn nhớ rõ, sau khi ở cùng Đường Hoa Nguyệt, hai người thường xuyên cùng nhau chơi trò chơi. Lúc đó Đường Hoa Nguyệt chưa bao giờ tỏ ra khó chịu, lần nào cũng chơi cực kỳ tốt, thậm chí có đôi khi Hoäc Anh Tuấn còn chủ động đầu hàng trước.
Và họ đã không thể tách rời khi đó, vì vậy vết thương của cô ấy chắc chẳn không phải là quá sớm.
Chẳng lẽ là… trong bốn năm anh không ở đó?
Nghĩ đến những ngày đen tối trong mấy năm đó, sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn lập tức trở nên u ám.
Anh chưa bao giờ chính miệng hỏi Đường Hoa Nguyệt rằng cô đã làm gì trong những năm đó, anh không muốn nghe những lời kể tan nát cối lòng về cuộc sống hạnh phúc của cô với Lục Xuyên Mạn.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như giữa Đường Hoa Nguyệt và Lục Xuyên Mạn đã tồn tại một số vấn đề. Hơn nữa, nếu Lục Xuyên Mạn thực sự tốt với Đường Hoa Nguyệt như vậy thì sao lại có thể để đôi tay cô ấy luôn kiêu hãnh bị thương?
Hay là sau khi Đường Hoa Nguyệt trốn sang nước ngoài ẩn danh?
Hoäc Anh Tuấn nhìn bộ dạng hoạt động nghiêm túc của Đường Hoa Nguy: tiên anh có cảm giác mình không thể nhìn rõ cô.
Trong tòa nhà B bên sông Lam, Tân Dương lau khô tóc, thay áo choàng tắm rồi rót rượu đỏ vào bình gạn, chờ Elly đến.
Đứng trước tủ quần áo, Tân Dương đột nhiên nhớ tới trước đây cô ta từng nói thích anh ta mặc quần áo màu trắng.
Nhưng từ khi Tân Dương trở về Hà Nội, gần như tất cả quần áo mà anh ta mặc đều là màu tối.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tân Dương không hiểu sao mình lại đột nhiên nghĩ đến mấy thứ nhàm chán này. Anh ta tiện tay cầm lấy, cuối cùng mặc vào một bộ đồ mặc nhà màu trẳng sữa.
Elly biết mật khẩu ở đây, cũng không có nhắn trước cho anh ta mà trực tiếp ấn mật khẩu mở cửa đi vào. Cô ta vào nhà đã thấy Tân Dương vừa thay quần áo bước ra khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn màu vàng ấm áp quanh trần phòng khách chiếu vào mái tóc đen tuyên vừa mới gội sạch của Tân Dương.
Elly nhìn anh ta trong bộ đồ trắng sữa trông như một sinh viên đại học điển trai, khóe miệng vô thức nhếch cao trước khi cô ta kịp nhận ra.
Tân Dương treo áo khoác và túi xách của cô ta lên, kêu người giúp việc dọn đồ ăn lên.
Trong số đó còn có một món đuôi bò do anh †a tự làm.
Elly ngồi bên tay phải của Tân Dương với tâm trạng vô cùng phức tạp, cô ta không biết mình nên nói lời dạo đầu đã chuẩn bị từ trước như thế nào.
Sự thúc giục của dòng họ Rutgers đối với cô ta đã đến tình trạng đồn ép. Cho dù cô ta có tự do phóng khoáng đến đâu cũng không thể từ bỏ địa vị người thừa kế gia tộc để làm một người vô danh không tên không họ vì một người đàn ông không yêu cô ta ở đây được.
Lần trước, cô ta chính tai nghe được lời chúc cô ta và cậu chủ nhà Sears hạnh phúc của Tân Dương. Đêm đó sau khi cô ta rời khỏi nhà Tân Dương, cô ta không biết mình đã uống hết bao nhiêu rượu.
Vào khoảnh khắc bình minh, cô ta đã tự nhủ mình phải từ bỏ.
Nhưng ngày này qua ngày khác, cô ta vẫn ở Hà Nội cho đến tận bây giờ.
Elly cười tự giễu bản thân, thôi được rồi.
Ngay cả khi cô ta nói với anh ta mình ở đây để nói lời tạm biệt, ngay cả khi cô ta nói với anh ta răng đây có thể là lần cuối cùng cô 1a ở lại Hà Nội để gặp anh ta thì mọi chuyện cũng không khác gì.
Người đàn ông Tần Dương này, anh ta có đôi mắt thâm tình mê người nhất thế giới, cũng có trái tim lạnh lung và cứng rằn nhất trên đời.
Cho dù là chính Elly, cô ta cũng phải thừa nhận rẵng mình không hề hâm nóng được trái tim anh ta.
- ---------------------------
Bình luận facebook