Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Ghi âm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Cơ Vị Y nhận được điện thoại của cảnh sát,
nói bác sĩ Lương đang chạy trồn, cảnh sát đang
đuổi theo.
Cảnh sát sẽ thông báo nếu có bất kỳ thông tin
nào.
Sau khi anh ta trở về, liên chạy tới phòng bệnh
của Từ Uyển Nhan.
Nhưng bên trong lại trống rỗng không có một
bóng người.
Anh ta chạy đi hỏi y tá, y tá nhìn anh ta, lịch sự
nói: "Thưa anh, người phụ nữ anh hỏi đã được
xuất viện." ”
Xuất viện?
Lông mày La Cơ Vị Y nhíu lại, gọi điện thoại
cho Từ Uyển Nhan.
Đối phương tiếp nhận, thanh âm rất nhạt: “Tôi
ở bên ngoài, anh không cần đón tôi, tôi sẽ tự mình
trở về muộn một chút”
La Cơ Vị Y đáp một tiếng, lại hỏi: "Có cần tôi
an bài nhân thủ bảo vệ cô Từ Hay không?”
"Không cần" Nói xong, Từ Uyển Nhan liền cúp
điện thoại.
Trong giọng điệu ít nhiều có chút oán niệm.
Dù sao cô nhập viện cũng đã mấy ngày,
nhưng Hoắc Anh Tuấn lại chưa từng đến thăm cô
lân nào.
La Cơ Vị Y đứng tại chỗ, trên mặt không có
quá nhiều biểu tình biến hóa.
Anh ta trâm tư một lúc, báo cáo tình hình
công việc cho Hoäc Anh Tuấn.
Vê chuyện bác sĩ Lương, còn có chuyện Từ
Uyển Nhan đã xuất viện, sắp xếp thông tin, gửi
cho Hoắc Anh Tuấn.
Sau đó, anh ta xoay người, cất bước rời đi...
Mà Từ Uyển Nhan bên này, cô ta vừa cúp điện
thoại xong, liên đến thang máy bấm tầng cô ta
muốn đi.
Cô ta trang điểm tỉnh xảo, đi giày cao gót, bàn
tay mảnh khảnh ngay cả cửa cũng không gõ, trực
tiếp đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh, Đường Hoa Nguyệt vừa
uõng thuốc xong đang nằm trên giường bệnh
nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Xem ra cuộc sống còn rất thoải mái, Đường
Hoa Nguyệt, tôi tưởng cô sẽ ngủ không yên chứ”
ml thanh quen thuộc truyên vào tai, Đường
Hoa Nguyệt thoáng cái liền mở mắt ra, vẻ mặt
lạnh lùng, bàn tay lạnh lẽo lại bất động thanh sắc
sờ về phía điện thoại di động.
"Cô không phải bị thương rất nặng không thể
rời giường hay sao? Tôi thấy cô vẫn còn nguyên
vẹn đấy nhỉ”
"Đó là do tôi khôi phục nhanh” Từ Uyển Nhan
một tay xách túi xách, đánh giá phòng bệnh, so
với phòng bệnh của cô ta còn lớn hơn một chút,
hoàn cảnh cũng không sai biệt lắm, trong lòng cô
ta lúc này mới không có sự mất cân bằng đặc
biệt: "Nhìn thấy tin tức anh trai của cô đã trốn
thoát chưa?”
Đường Hoa Nguyệt trong nháy mắt liền đề
phòng, cô chậm rãi ngồi dậy.
"Mặc kệ anh trai của tôi có thật sự trốn thoát
hay không, cũng không liên quan gì đến cô, chân
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Cơ Vị Y nhận được điện thoại của cảnh sát,
nói bác sĩ Lương đang chạy trồn, cảnh sát đang
đuổi theo.
Cảnh sát sẽ thông báo nếu có bất kỳ thông tin
nào.
Sau khi anh ta trở về, liên chạy tới phòng bệnh
của Từ Uyển Nhan.
Nhưng bên trong lại trống rỗng không có một
bóng người.
Anh ta chạy đi hỏi y tá, y tá nhìn anh ta, lịch sự
nói: "Thưa anh, người phụ nữ anh hỏi đã được
xuất viện." ”
Xuất viện?
Lông mày La Cơ Vị Y nhíu lại, gọi điện thoại
cho Từ Uyển Nhan.
Đối phương tiếp nhận, thanh âm rất nhạt: “Tôi
ở bên ngoài, anh không cần đón tôi, tôi sẽ tự mình
trở về muộn một chút”
La Cơ Vị Y đáp một tiếng, lại hỏi: "Có cần tôi
an bài nhân thủ bảo vệ cô Từ Hay không?”
"Không cần" Nói xong, Từ Uyển Nhan liền cúp
điện thoại.
Trong giọng điệu ít nhiều có chút oán niệm.
Dù sao cô nhập viện cũng đã mấy ngày,
nhưng Hoắc Anh Tuấn lại chưa từng đến thăm cô
lân nào.
La Cơ Vị Y đứng tại chỗ, trên mặt không có
quá nhiều biểu tình biến hóa.
Anh ta trâm tư một lúc, báo cáo tình hình
công việc cho Hoäc Anh Tuấn.
Vê chuyện bác sĩ Lương, còn có chuyện Từ
Uyển Nhan đã xuất viện, sắp xếp thông tin, gửi
cho Hoắc Anh Tuấn.
Sau đó, anh ta xoay người, cất bước rời đi...
Mà Từ Uyển Nhan bên này, cô ta vừa cúp điện
thoại xong, liên đến thang máy bấm tầng cô ta
muốn đi.
Cô ta trang điểm tỉnh xảo, đi giày cao gót, bàn
tay mảnh khảnh ngay cả cửa cũng không gõ, trực
tiếp đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh, Đường Hoa Nguyệt vừa
uõng thuốc xong đang nằm trên giường bệnh
nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Xem ra cuộc sống còn rất thoải mái, Đường
Hoa Nguyệt, tôi tưởng cô sẽ ngủ không yên chứ”
ml thanh quen thuộc truyên vào tai, Đường
Hoa Nguyệt thoáng cái liền mở mắt ra, vẻ mặt
lạnh lùng, bàn tay lạnh lẽo lại bất động thanh sắc
sờ về phía điện thoại di động.
"Cô không phải bị thương rất nặng không thể
rời giường hay sao? Tôi thấy cô vẫn còn nguyên
vẹn đấy nhỉ”
"Đó là do tôi khôi phục nhanh” Từ Uyển Nhan
một tay xách túi xách, đánh giá phòng bệnh, so
với phòng bệnh của cô ta còn lớn hơn một chút,
hoàn cảnh cũng không sai biệt lắm, trong lòng cô
ta lúc này mới không có sự mất cân bằng đặc
biệt: "Nhìn thấy tin tức anh trai của cô đã trốn
thoát chưa?”
Đường Hoa Nguyệt trong nháy mắt liền đề
phòng, cô chậm rãi ngồi dậy.
"Mặc kệ anh trai của tôi có thật sự trốn thoát
hay không, cũng không liên quan gì đến cô, chân
- ---------------------------
Bình luận facebook