Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 87: Công nghệ của nhà họ Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba ngày sau.
Bãi đậu xe ngầm của khách sạn Vạn Lạc, Một
chiếc Mercedes-Benz Maybach khiêm tốn đậu
trong góc.
Lạc Cơ Vị Y ngồi ở vị trí phụ lái, báo cáo cho
Hoắc Anh Tuấn người phụ nữ điều tra được dựa
theo biển số xe ở sân bay ngày hôm đó.
Theo dữ liệu điều tra được, người phụ nữ này
họ Đàm, tên Đàm Ngôn, năm nay 28 tuổi, từ nhỏ
đã mồ côi cha mẹ, lớn lên ở nước ngoài, 6 tuổi
được một vợ chông Hoa kiêu nhận nuôi. Nhưng
trong ô phần vợ chồng lại không thấy có thông
tin, chỉ biết chông cô ấy đã mất cách đây năm
năm.
Đàm Ngôn?
Có một người chồng đã khuất, năm năm...
Ngón tay Hoäc Tuấn Anh nhẹ nhàng lướt từng
dòng chữ trên giấy.
Không có thông tin nào ăn khớp với Đường
Hoa Nguyệt, lẽ nào thật sự không phải là cô ấy?
Ánh mắt của Hoäc Tuấn Anh hiện lên vài tia
ẩn ý không thể giải thích được.
Năm năm này, anh tìm Đường Hoa Nguyệt ở
khắp nơi, dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian
này, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm thấy cô!
“Đúng rồi, cô ấy không có con sao?”
Hôm đó Hoắc Tuấn Anh nhìn thấy đứa trẻ làm
mặt xấu ở sân bay, hỏi Lạc Cơ Vị Y.
Lạc Cơ Vị Y lắc đầu: “Không điều tra được cô
gái họ Đường này có con.”
Hoắc Tuấn Anh gật đầu.
Lạc Cơ Vị Y thấy anh không nói gì, xác nhận
thông tin mấy hạng mục một lúc nữa đấu giá.
Cuộc giao dịch hôm nay được coi là giao dịch
ngâm, thế giới ngâm của thành phố Yên Hòa lớn
như vậy, trong mỗi gia tộc lớn đều có đều có thứ
không thể để lộ ra ánh sáng, lâu dài, ở đây hình
thành nên một trung tâm giao dịch gọi là đấu giá,
thực chất là nơi tụ họp trao đổi lợi ích của các gia
tộc.
Hôm nay đồ vật Hoắc Tuấn Anh muốn đấu
giá không được người khác coi trọng cho lắm,
nhưng nó là tài sản của bố Đường Hoa Nguyệt.
Rất nhiều năm trước nhà họ Đường phất lên
nhờ làm game, cũng chính điều này đã bôi dưỡng
nên một lập trình viên xuất sắc Đường Hàn Khiết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không
được bao lâu, tập đoàn nhà họ Đường tuột đốc,
dự án cuối cùng đã không hoàn thành trước khi
phá sản, là một trò chơi kinh dị lấy nội dung gia
đình làm cốt lõi.
Hoäc Tuấn Anh biết cô vẫn canh cánh trong
lòng chuyện này, Đường Hoa Nguyệt từng có một
ước mơ, chính là giúp bố gây dựng lại công ty,
muốn trò chơi gia đình đó được phát hành.
Vì vậy anh nhất định phải giành được công
nghệ của nhà họ Đường!
Anh biết, chỉ cân cô còn sống trên thế giới
này, nhất định sẽ quay lại tìm mọi cách để lấy
được nó.
Hoắc Tuấn Anh vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp
út, một tia sáng u ám xẹt qua đôi mắt lạnh lùng.
Hội đấu giá lần này, Đường Hoa Nguyệt có
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba ngày sau.
Bãi đậu xe ngầm của khách sạn Vạn Lạc, Một
chiếc Mercedes-Benz Maybach khiêm tốn đậu
trong góc.
Lạc Cơ Vị Y ngồi ở vị trí phụ lái, báo cáo cho
Hoắc Anh Tuấn người phụ nữ điều tra được dựa
theo biển số xe ở sân bay ngày hôm đó.
Theo dữ liệu điều tra được, người phụ nữ này
họ Đàm, tên Đàm Ngôn, năm nay 28 tuổi, từ nhỏ
đã mồ côi cha mẹ, lớn lên ở nước ngoài, 6 tuổi
được một vợ chông Hoa kiêu nhận nuôi. Nhưng
trong ô phần vợ chồng lại không thấy có thông
tin, chỉ biết chông cô ấy đã mất cách đây năm
năm.
Đàm Ngôn?
Có một người chồng đã khuất, năm năm...
Ngón tay Hoäc Tuấn Anh nhẹ nhàng lướt từng
dòng chữ trên giấy.
Không có thông tin nào ăn khớp với Đường
Hoa Nguyệt, lẽ nào thật sự không phải là cô ấy?
Ánh mắt của Hoäc Tuấn Anh hiện lên vài tia
ẩn ý không thể giải thích được.
Năm năm này, anh tìm Đường Hoa Nguyệt ở
khắp nơi, dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian
này, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm thấy cô!
“Đúng rồi, cô ấy không có con sao?”
Hôm đó Hoắc Tuấn Anh nhìn thấy đứa trẻ làm
mặt xấu ở sân bay, hỏi Lạc Cơ Vị Y.
Lạc Cơ Vị Y lắc đầu: “Không điều tra được cô
gái họ Đường này có con.”
Hoắc Tuấn Anh gật đầu.
Lạc Cơ Vị Y thấy anh không nói gì, xác nhận
thông tin mấy hạng mục một lúc nữa đấu giá.
Cuộc giao dịch hôm nay được coi là giao dịch
ngâm, thế giới ngâm của thành phố Yên Hòa lớn
như vậy, trong mỗi gia tộc lớn đều có đều có thứ
không thể để lộ ra ánh sáng, lâu dài, ở đây hình
thành nên một trung tâm giao dịch gọi là đấu giá,
thực chất là nơi tụ họp trao đổi lợi ích của các gia
tộc.
Hôm nay đồ vật Hoắc Tuấn Anh muốn đấu
giá không được người khác coi trọng cho lắm,
nhưng nó là tài sản của bố Đường Hoa Nguyệt.
Rất nhiều năm trước nhà họ Đường phất lên
nhờ làm game, cũng chính điều này đã bôi dưỡng
nên một lập trình viên xuất sắc Đường Hàn Khiết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không
được bao lâu, tập đoàn nhà họ Đường tuột đốc,
dự án cuối cùng đã không hoàn thành trước khi
phá sản, là một trò chơi kinh dị lấy nội dung gia
đình làm cốt lõi.
Hoäc Tuấn Anh biết cô vẫn canh cánh trong
lòng chuyện này, Đường Hoa Nguyệt từng có một
ước mơ, chính là giúp bố gây dựng lại công ty,
muốn trò chơi gia đình đó được phát hành.
Vì vậy anh nhất định phải giành được công
nghệ của nhà họ Đường!
Anh biết, chỉ cân cô còn sống trên thế giới
này, nhất định sẽ quay lại tìm mọi cách để lấy
được nó.
Hoắc Tuấn Anh vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp
út, một tia sáng u ám xẹt qua đôi mắt lạnh lùng.
Hội đấu giá lần này, Đường Hoa Nguyệt có
- ---------------------------
Bình luận facebook