Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
Chương 92: Giám đốc Hoắc tham dự cuộc họp ký kết của K
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Cao Lãng xoa xoa ngón tay không
nhận, ngược lại vươn tay cầm lấy chai nước
khoáng nói "Không cân đâu, cám ơn."
Người đàn ông không nói gì, khẽ cười một
tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, nhưng đôi mắt
không hề rời khỏi Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng cảm thấy không thoải mái,
lắng lặng chống tay lên xe lăn, giả bộ muốn đi vệ
sinh để rời đi "Tôi đi trước đây"
Người đàn ông nhướng mày: "Có cân tôi đưa
cậu đi không?”
Hoäc Cao Lãng không có kinh nghiệm giao
tiếp với mọi người, lúc này không biết nói gì nữa,
may mà bác sĩ tâm lý của cậu ấy là Dư Cơ Uyển
chạy đến đúng lúc, đứng trước mặt cậu ấy chắn
tâm nhìn của người đàn ông kia. Cô ta cười nói
"Không sao, để tôi giúp cậu ta là được rồi'
Vừa dứt lời, Dư Cơ Uyển đẩy lưng xe của Hoắc
Cao Lãng xoay người rời đi.
Nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông dần
tắt, anh ta vươn tay đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt híp
lại nhìn bóng lưng Hoắc Cao Lãng, trong mắt hiện
lên tia xúc động.
Vì hứa với em trai nên hôm nay Hoắc Anh
Tuấn mới đến, ngồi nửa tiếng liền đuổi hết những
người tới gân anh, anh có chút buôn chán, định
nói với nó rằng anh sẽ về.
Anh đứng dậy chỉnh lại áo khoác, đột nhiên
một người phục vụ đi tới với một phong thư nói:
"Anh Hoắc, cái này vừa được đưa đến, có ghi là
gửi cho anh”
Hoắc Tư Noãn cau mày cầm lấy phong thư, là
ai gửi thứ này đến tận đây cho anh?
Sau khi đuổi người phục vụ đi, Hoắc Anh
Tuấn xé phong thư ra, trong đó có một tấm bìa
cứng màu vàng ấm áp, bên trên đó có viết một
địa chỉ cùng với lời nhắn “Trong vòng một tiếng
phải đến, sẽ tìm được báu vật "
Ồ, lừa trẻ con ba tuổi chắc?
Hoắc Anh Tuấn muốn vứt nó đi, nhưng trong
đầu lại lóe lên một vài ý nghĩ, bàn tay lại cứng rắn
buông xuống, cẩn thận đọc lại từng chữ một.
Nét chữ này... rất quen thuộc, anh phải thừa
nhận, đây là chữ viết tay của Đường Hoa Nguyệt!
Ánh mắt anh đảo qua nhìn lại tấm thiệp mấy lần
vẫn chưa đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì.
Nét mực còn chưa khô hẳn, chắc hôm nay mới
được viết.
Có thể là trò đùa của cô, hoặc cũng có thể...
cô gặp phải nguy hiểm nào đó. Dù thế nào thì anh
cũng phải đi.
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra kêu tài
xế lái xe ra cửa, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp bước ra
ngoài.
Buổi tối gió nhẹ mát mẻ, mặt trời đã lặn, ba
anh em nhà họ Đường thoải mái ngôi trên xích đu
trong sân ăn kem.
Một chấm đỏ trên điện thoại di động của cậu
bé Cận Minh đang nhấp nháy di chuyển, cô bé
Vân Thi kêu lên "wow", "Các anh thật lợi hại,
nhanh như vậy mà đã lừa được ông chú xấu xa!”
Cận Minh chịu trách nhiệm gửi địa chỉ cho chú
xấu xa còn Cận Khánh lừa mẹ mình viết một tấm
thiệp. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo! "
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Cao Lãng xoa xoa ngón tay không
nhận, ngược lại vươn tay cầm lấy chai nước
khoáng nói "Không cân đâu, cám ơn."
Người đàn ông không nói gì, khẽ cười một
tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, nhưng đôi mắt
không hề rời khỏi Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng cảm thấy không thoải mái,
lắng lặng chống tay lên xe lăn, giả bộ muốn đi vệ
sinh để rời đi "Tôi đi trước đây"
Người đàn ông nhướng mày: "Có cân tôi đưa
cậu đi không?”
Hoäc Cao Lãng không có kinh nghiệm giao
tiếp với mọi người, lúc này không biết nói gì nữa,
may mà bác sĩ tâm lý của cậu ấy là Dư Cơ Uyển
chạy đến đúng lúc, đứng trước mặt cậu ấy chắn
tâm nhìn của người đàn ông kia. Cô ta cười nói
"Không sao, để tôi giúp cậu ta là được rồi'
Vừa dứt lời, Dư Cơ Uyển đẩy lưng xe của Hoắc
Cao Lãng xoay người rời đi.
Nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông dần
tắt, anh ta vươn tay đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt híp
lại nhìn bóng lưng Hoắc Cao Lãng, trong mắt hiện
lên tia xúc động.
Vì hứa với em trai nên hôm nay Hoắc Anh
Tuấn mới đến, ngồi nửa tiếng liền đuổi hết những
người tới gân anh, anh có chút buôn chán, định
nói với nó rằng anh sẽ về.
Anh đứng dậy chỉnh lại áo khoác, đột nhiên
một người phục vụ đi tới với một phong thư nói:
"Anh Hoắc, cái này vừa được đưa đến, có ghi là
gửi cho anh”
Hoắc Tư Noãn cau mày cầm lấy phong thư, là
ai gửi thứ này đến tận đây cho anh?
Sau khi đuổi người phục vụ đi, Hoắc Anh
Tuấn xé phong thư ra, trong đó có một tấm bìa
cứng màu vàng ấm áp, bên trên đó có viết một
địa chỉ cùng với lời nhắn “Trong vòng một tiếng
phải đến, sẽ tìm được báu vật "
Ồ, lừa trẻ con ba tuổi chắc?
Hoắc Anh Tuấn muốn vứt nó đi, nhưng trong
đầu lại lóe lên một vài ý nghĩ, bàn tay lại cứng rắn
buông xuống, cẩn thận đọc lại từng chữ một.
Nét chữ này... rất quen thuộc, anh phải thừa
nhận, đây là chữ viết tay của Đường Hoa Nguyệt!
Ánh mắt anh đảo qua nhìn lại tấm thiệp mấy lần
vẫn chưa đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì.
Nét mực còn chưa khô hẳn, chắc hôm nay mới
được viết.
Có thể là trò đùa của cô, hoặc cũng có thể...
cô gặp phải nguy hiểm nào đó. Dù thế nào thì anh
cũng phải đi.
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra kêu tài
xế lái xe ra cửa, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp bước ra
ngoài.
Buổi tối gió nhẹ mát mẻ, mặt trời đã lặn, ba
anh em nhà họ Đường thoải mái ngôi trên xích đu
trong sân ăn kem.
Một chấm đỏ trên điện thoại di động của cậu
bé Cận Minh đang nhấp nháy di chuyển, cô bé
Vân Thi kêu lên "wow", "Các anh thật lợi hại,
nhanh như vậy mà đã lừa được ông chú xấu xa!”
Cận Minh chịu trách nhiệm gửi địa chỉ cho chú
xấu xa còn Cận Khánh lừa mẹ mình viết một tấm
thiệp. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo! "
- ---------------------------
Bình luận facebook