Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 101: Cô ta không có ý nghĩa gì
Lâm Gia Nghi nói đến chuyện Quân Nhật Đình bảo vệ Hứa Thanh Khê, sắc mặt khổ sở nói: "Bây giờ có anh Nhật Đình làm chỗ dựa cho cô ta, chỉ sợ là ai cũng không lay chuyển được vị trí mợ chủ nhà họ Quân của cô ta rồi."
Quân Phong Lan cười lạnh.
"Chỉ bằng Hứa Thanh Tuệ, cũng xứng làm mợ chủ nhà họ Quân ấy hả? Có điều hiện tại giả vờ dịu hiền ngay trước mặt Nhật Đình thôi."
Cô ta nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, không có ý tốt nói: "Tôi nhớ trước kia cô ta rất thích đi dạo hộp đêm, thường hay lượn lờ ở những chỗ đó, hiện tại chỉ sợ là ngại vì Nhật Đình kiềm chế, không chừng muốn đi lắm ấy, quay về tôi nghĩ biện pháp dẫn cô ta đi, khẳng định lộ nguyên hình ngay ấy mà!"
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Còn không đợi cô ta mở miệng, chợt nghe Quân Phong Lan tiếp tục nói: "Đến lúc đó lại gọi cả mấy người trước kia lêu lổng với cô ta nữa, bất ngờ kéo bừa người nào, cũng có thể khiến cô ta không thể quay đầu!"
"Thế nhưng như thế có thể bị Nhật Đình điều tra ra không, đến lúc đó liên luỵ Phong Lan cô."
Trong lòng Lâm Gia Nghi đồng ý cách làm của cô ta, có điều trên mặt vẫn phải làm bộ quan tâm.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho Nhật Đình điều tra đến tôi đâu, cho dù có tra được, tôi sẽ đổ hết lên người con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, dù sao cô ta nhiều tiền án như vậy, không tin Nhật Đình không tin."
Lâm Gia Nghi thấy cô ta nghĩ kỹ cả đường lui rồi, vội vàng nịnh nọt nói: "Phong Lan, cô thật tốt, quan tâm đến chuyện của tôi như thế."
Quân Phong Lan xem thường: "Cái này có cái gì, cô là bạn tốt của tôi, lại là cháu dâu mà tôi nhìn trúng, tôi không giúp cô thì giúp ai?"
...
Bên nhà mới, Hứa Thanh Khê cũng không biết Quân Phong Lan cũng định ra tay với cô.
Lúc này cô đang nghe Quân Nhật Đình dặn dò: "Hai ngày này, cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa Lê Ngọc Mỹ sẽ tới công ty quay chụp, trải qua bàn bạc, quần áo cô thiết kế sẽ là một trong số những bộ chủ đạo, đến lúc đó cần cô đích thân lên phối hợp."
"Tôi biết, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cam đoan không chậm trễ chuyện của công ty."
Hứa Thanh Khê khó nén nụ cười trên mặt, nói một cách bảo đảm.
Dù sao bất luận nhà thiết kế nào, thành tựu lớn nhất chính là tác phẩm mình thiết kế ra đạt được sự khen ngợi.
Quân Nhật Đình cũng hiểu, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, kìm lòng không được cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi tới phòng sách xử lý công việc."
Anh nói xong, đứng dậy rời đi, lưu lại Hứa Thanh Khê sững sờ ngồi một mình trên giường.
Sự mềm mại đụng chạm trên trán vẫn còn vương vấn đâu đó làm cô cô không nhịn được giơ tay lên vuốt ve.
Trái tim cô lại càng không khống chế được mà đập nhanh, tựa như cục đá rơi vào trong nước, gây ra từng đợt gợn sóng nối tiếp.
Qua một hồi lâu cô mới tỉnh táo lại.
Cô vỗ gương mặt nóng hổi của mình: "Hứa Thanh Khê, mày đang suy nghĩ gì đấy hả, đừng quên thân phận của mày!"
Cũng không biết có phải do lần cảnh cáo này của cô có tác dụng hay không mà trái tim rối loạn dần dần bình phục.
Cô dự định tìm chút chuyện để dời đi sự chú ý của mình.
Sau đó cô nhìn bản thiết kế đã vẽ xong trên bàn, chợt đứng dậy cầm lấy tiếp tục vẽ.
Thật ra bây giờ cô vẫn còn hơi chóng mặt, bởi vậy cô vẽ một lúc, chờ tâm trạng bình tĩnh lại thì không kiên trì nữa, uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Dù sao trong nội tâm cô còn băn khoăn chuyện hai ngày sau.
Hai ngày sau, bệnh cảm của Hứa Thanh Khê đã khỏi hẳn.
Mà ngày này cũng chính là thời gian Lê Ngọc Mỹ tới công ty quay chụp.
"Đợi chút nữa tôi đi với cô tới công ty."
Ngay lúc hai người ăn cơm, Quân Nhật Đình chủ động đề nghị cùng Hứa Thanh Khê tới công ty.
"Được!"
Hứa Thanh Khê gật đầu.
Không đến một lát, hai người ăn cơm xong, rồi lập tức tới công ty.
Hứa Thanh Khê vẫn xuống xe ở đầu phố như cũ.
Đợi cô đến công ty, hỏi thăm nhân viên công tác rồi đi thang máy tới phòng chụp ảnh.
Phòng chụp ảnh ở trong một văn phòng trên tầng mười, chiếm diện tích rất rộng, bên trong bố trí đủ loại phong cách trong phòng.
Âu Mỹ, cổ điển, nhà ở.
Dù sao công ty quần áo lệ thuộc vào tập đoàn tập đoàn Phong Quân nên đầy đủ những thiết bị nên có.
Cũng là những thứ cần thiết đối với quần áo hàng hiệu.
Mà khi Hứa Thanh Khê tiến vào phòng chụp ảnh, bên trong đã sớm bận bịu hỗn loạn.
Nhân viên sắp xếp bối cảnh, điều chỉnh thử thiết bị các thứ đi lại kiểm tra.
Lê Ngọc Mỹ cũng đang trang điểm, bên cạnh cô ta là một đám người vây quanh.
Có trợ lý, giám đốc công ty Lý Dương Châu, còn có Lâm Gia Nghi và nhóm chuyên gia thiết kế thời trang Hà Thanh Vận.
Ngay cả Quân Nhật Đình cũng có mặt.
Anh ngồi bên cạnh Lê Ngọc Mỹ, sắc mặt dịu dàng không biết nói gì đó.
Lê Ngọc Mỹ cũng mỉm cười đáp lại.
Hai người này thân quen và tương tác với nhau, Hứa Thanh Khê cũng không ngoài ý muốn, có điều lại khiến Lâm Gia Nghi ghen ghét nắm chặt nắm đấm.
Cô ta sinh sống nhiều năm ở nhà họ Quân cũng không thể trò chuyện thân thiết với anh Nhật Đình như thế.
Ở nhà họ Quân, anh Nhật Đình luôn thẳng thắn kiệm lời, lạnh lùng đến dọa người.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại có thể khiến Nhật Đình dịu dàng, nhẹ giọng thì thầm với cô ta.
Cô ta bại bởi con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, chẳng lẽ lại còn phải bại bởi người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện này nữa sao?
Cô không cam lòng gào thét dưới đáy lòng, Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ cũng không chú ý.
Chủ đề nói chuyện của hai người là lần quay chụp này.
Quân Nhật Đình dặn dò: "Lát nữa lúc quay chụp, em cố gắng làm nổi bật ưu điểm của quần áo của công ty nhé."
Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế, vừa đúng lúc hóa trang xong, mở mắt ra, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, không ngờ nhìn thấy Hứa Thanh Khê ở phía sau đám người.
Cô ta nhớ lại lời Quân Nhật Đình mới nói, đôi mắt đảo một vòng, lại cười nói: "Ý anh là chỉ tất cả thiết kế của công ty, hay là cô ấy..."
Quân Nhật Đình nhìn theo tầm mắt của cô ta, tự nhiên cũng nhìn thấy Hứa Thanh Khê, ngược lại hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của cô ta.
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Tất cả mọi người, ở chỗ này, mọi chuyện lấy chuyện công làm chủ."
Lê Ngọc Mỹ nhận được đáp án ngoài dự đoán, hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn.
"Như thế, nếu anh đồng ý tối nay mời em ăn tối, em sẽ đồng ý với anh."
Quân Nhật Đình không chút suy nghĩ đáp lại: "Buổi tối công ty sẽ tổ chức liên hoan, anh cũng sẽ đi."
Đôi mắt của Lê Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
"Liên hoan sao? Cũng được, vậy thì liên hoan."
Cô ta nói xong thì rời khỏi phòng hóa trang, chuẩn bị bắt đầu quay chụp.
Cũng theo sự xuất hiện của cô ta, bên trong phòng chụp ảnh xuất hiện không ít tiếng hít hà.
Trước đó đã nói Lê Ngọc Mỹ là quý cô số một, khuôn mặt tất nhiên không thể kém, quan trọng nhất là khí chất trên người cô ta.
Lúc này cô ta mặc thiết kế chủ đạo của công ty, lạnh lùng cao quý lại xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt, làm người ta không dời mắt nổi.
Đặc biệt là cô ta đứng trước ống kính, cảm giác ống kính càng hoàn hảo nổi bật rõ ưu điểm của quần áo, hận không thể mặc bộ quần áo đó lên người mình.
Hơn nữa càng tuyệt vời hơn chính là, cô ta có thể thay đổi phong cách của mình bất cứ lúc nào.
Lạnh lùng, dịu dàng, duyên dáng.
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, bội phục không thôi, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Lâm Gia Nghi thì lại phức tạp hơn, vừa ghen ghét đến điên lên và khó nói lên lời.
Bởi vì cô ta phát hiện thân phận mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng lại đứng trước Lê Ngọc Mỹ lại có vẻ không có ý nghĩa.
Nhưng dù cho như thế, cô ta cũng không cam chịu tâm.
Cô ta nhìn Quân Nhật Đình vẫn đứng bên ngoài nhìn vào phòng chụp ảnh, đôi mắt lấp lóe, tiến lên ra vẻ tán thưởng nói: "Anh Nhật Đình, vẫn là anh nghĩ chu đáo, tìm cô Ngọc Mỹ làm người đại diện, nghĩ đến có cô Ngọc Mỹ đại diện, quần áo mà chúng ta đưa ra chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn."
Quân Phong Lan cười lạnh.
"Chỉ bằng Hứa Thanh Tuệ, cũng xứng làm mợ chủ nhà họ Quân ấy hả? Có điều hiện tại giả vờ dịu hiền ngay trước mặt Nhật Đình thôi."
Cô ta nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, không có ý tốt nói: "Tôi nhớ trước kia cô ta rất thích đi dạo hộp đêm, thường hay lượn lờ ở những chỗ đó, hiện tại chỉ sợ là ngại vì Nhật Đình kiềm chế, không chừng muốn đi lắm ấy, quay về tôi nghĩ biện pháp dẫn cô ta đi, khẳng định lộ nguyên hình ngay ấy mà!"
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Còn không đợi cô ta mở miệng, chợt nghe Quân Phong Lan tiếp tục nói: "Đến lúc đó lại gọi cả mấy người trước kia lêu lổng với cô ta nữa, bất ngờ kéo bừa người nào, cũng có thể khiến cô ta không thể quay đầu!"
"Thế nhưng như thế có thể bị Nhật Đình điều tra ra không, đến lúc đó liên luỵ Phong Lan cô."
Trong lòng Lâm Gia Nghi đồng ý cách làm của cô ta, có điều trên mặt vẫn phải làm bộ quan tâm.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho Nhật Đình điều tra đến tôi đâu, cho dù có tra được, tôi sẽ đổ hết lên người con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, dù sao cô ta nhiều tiền án như vậy, không tin Nhật Đình không tin."
Lâm Gia Nghi thấy cô ta nghĩ kỹ cả đường lui rồi, vội vàng nịnh nọt nói: "Phong Lan, cô thật tốt, quan tâm đến chuyện của tôi như thế."
Quân Phong Lan xem thường: "Cái này có cái gì, cô là bạn tốt của tôi, lại là cháu dâu mà tôi nhìn trúng, tôi không giúp cô thì giúp ai?"
...
Bên nhà mới, Hứa Thanh Khê cũng không biết Quân Phong Lan cũng định ra tay với cô.
Lúc này cô đang nghe Quân Nhật Đình dặn dò: "Hai ngày này, cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa Lê Ngọc Mỹ sẽ tới công ty quay chụp, trải qua bàn bạc, quần áo cô thiết kế sẽ là một trong số những bộ chủ đạo, đến lúc đó cần cô đích thân lên phối hợp."
"Tôi biết, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cam đoan không chậm trễ chuyện của công ty."
Hứa Thanh Khê khó nén nụ cười trên mặt, nói một cách bảo đảm.
Dù sao bất luận nhà thiết kế nào, thành tựu lớn nhất chính là tác phẩm mình thiết kế ra đạt được sự khen ngợi.
Quân Nhật Đình cũng hiểu, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, kìm lòng không được cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi tới phòng sách xử lý công việc."
Anh nói xong, đứng dậy rời đi, lưu lại Hứa Thanh Khê sững sờ ngồi một mình trên giường.
Sự mềm mại đụng chạm trên trán vẫn còn vương vấn đâu đó làm cô cô không nhịn được giơ tay lên vuốt ve.
Trái tim cô lại càng không khống chế được mà đập nhanh, tựa như cục đá rơi vào trong nước, gây ra từng đợt gợn sóng nối tiếp.
Qua một hồi lâu cô mới tỉnh táo lại.
Cô vỗ gương mặt nóng hổi của mình: "Hứa Thanh Khê, mày đang suy nghĩ gì đấy hả, đừng quên thân phận của mày!"
Cũng không biết có phải do lần cảnh cáo này của cô có tác dụng hay không mà trái tim rối loạn dần dần bình phục.
Cô dự định tìm chút chuyện để dời đi sự chú ý của mình.
Sau đó cô nhìn bản thiết kế đã vẽ xong trên bàn, chợt đứng dậy cầm lấy tiếp tục vẽ.
Thật ra bây giờ cô vẫn còn hơi chóng mặt, bởi vậy cô vẽ một lúc, chờ tâm trạng bình tĩnh lại thì không kiên trì nữa, uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Dù sao trong nội tâm cô còn băn khoăn chuyện hai ngày sau.
Hai ngày sau, bệnh cảm của Hứa Thanh Khê đã khỏi hẳn.
Mà ngày này cũng chính là thời gian Lê Ngọc Mỹ tới công ty quay chụp.
"Đợi chút nữa tôi đi với cô tới công ty."
Ngay lúc hai người ăn cơm, Quân Nhật Đình chủ động đề nghị cùng Hứa Thanh Khê tới công ty.
"Được!"
Hứa Thanh Khê gật đầu.
Không đến một lát, hai người ăn cơm xong, rồi lập tức tới công ty.
Hứa Thanh Khê vẫn xuống xe ở đầu phố như cũ.
Đợi cô đến công ty, hỏi thăm nhân viên công tác rồi đi thang máy tới phòng chụp ảnh.
Phòng chụp ảnh ở trong một văn phòng trên tầng mười, chiếm diện tích rất rộng, bên trong bố trí đủ loại phong cách trong phòng.
Âu Mỹ, cổ điển, nhà ở.
Dù sao công ty quần áo lệ thuộc vào tập đoàn tập đoàn Phong Quân nên đầy đủ những thiết bị nên có.
Cũng là những thứ cần thiết đối với quần áo hàng hiệu.
Mà khi Hứa Thanh Khê tiến vào phòng chụp ảnh, bên trong đã sớm bận bịu hỗn loạn.
Nhân viên sắp xếp bối cảnh, điều chỉnh thử thiết bị các thứ đi lại kiểm tra.
Lê Ngọc Mỹ cũng đang trang điểm, bên cạnh cô ta là một đám người vây quanh.
Có trợ lý, giám đốc công ty Lý Dương Châu, còn có Lâm Gia Nghi và nhóm chuyên gia thiết kế thời trang Hà Thanh Vận.
Ngay cả Quân Nhật Đình cũng có mặt.
Anh ngồi bên cạnh Lê Ngọc Mỹ, sắc mặt dịu dàng không biết nói gì đó.
Lê Ngọc Mỹ cũng mỉm cười đáp lại.
Hai người này thân quen và tương tác với nhau, Hứa Thanh Khê cũng không ngoài ý muốn, có điều lại khiến Lâm Gia Nghi ghen ghét nắm chặt nắm đấm.
Cô ta sinh sống nhiều năm ở nhà họ Quân cũng không thể trò chuyện thân thiết với anh Nhật Đình như thế.
Ở nhà họ Quân, anh Nhật Đình luôn thẳng thắn kiệm lời, lạnh lùng đến dọa người.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại có thể khiến Nhật Đình dịu dàng, nhẹ giọng thì thầm với cô ta.
Cô ta bại bởi con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, chẳng lẽ lại còn phải bại bởi người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện này nữa sao?
Cô không cam lòng gào thét dưới đáy lòng, Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ cũng không chú ý.
Chủ đề nói chuyện của hai người là lần quay chụp này.
Quân Nhật Đình dặn dò: "Lát nữa lúc quay chụp, em cố gắng làm nổi bật ưu điểm của quần áo của công ty nhé."
Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế, vừa đúng lúc hóa trang xong, mở mắt ra, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, không ngờ nhìn thấy Hứa Thanh Khê ở phía sau đám người.
Cô ta nhớ lại lời Quân Nhật Đình mới nói, đôi mắt đảo một vòng, lại cười nói: "Ý anh là chỉ tất cả thiết kế của công ty, hay là cô ấy..."
Quân Nhật Đình nhìn theo tầm mắt của cô ta, tự nhiên cũng nhìn thấy Hứa Thanh Khê, ngược lại hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của cô ta.
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Tất cả mọi người, ở chỗ này, mọi chuyện lấy chuyện công làm chủ."
Lê Ngọc Mỹ nhận được đáp án ngoài dự đoán, hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn.
"Như thế, nếu anh đồng ý tối nay mời em ăn tối, em sẽ đồng ý với anh."
Quân Nhật Đình không chút suy nghĩ đáp lại: "Buổi tối công ty sẽ tổ chức liên hoan, anh cũng sẽ đi."
Đôi mắt của Lê Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
"Liên hoan sao? Cũng được, vậy thì liên hoan."
Cô ta nói xong thì rời khỏi phòng hóa trang, chuẩn bị bắt đầu quay chụp.
Cũng theo sự xuất hiện của cô ta, bên trong phòng chụp ảnh xuất hiện không ít tiếng hít hà.
Trước đó đã nói Lê Ngọc Mỹ là quý cô số một, khuôn mặt tất nhiên không thể kém, quan trọng nhất là khí chất trên người cô ta.
Lúc này cô ta mặc thiết kế chủ đạo của công ty, lạnh lùng cao quý lại xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt, làm người ta không dời mắt nổi.
Đặc biệt là cô ta đứng trước ống kính, cảm giác ống kính càng hoàn hảo nổi bật rõ ưu điểm của quần áo, hận không thể mặc bộ quần áo đó lên người mình.
Hơn nữa càng tuyệt vời hơn chính là, cô ta có thể thay đổi phong cách của mình bất cứ lúc nào.
Lạnh lùng, dịu dàng, duyên dáng.
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, bội phục không thôi, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Lâm Gia Nghi thì lại phức tạp hơn, vừa ghen ghét đến điên lên và khó nói lên lời.
Bởi vì cô ta phát hiện thân phận mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng lại đứng trước Lê Ngọc Mỹ lại có vẻ không có ý nghĩa.
Nhưng dù cho như thế, cô ta cũng không cam chịu tâm.
Cô ta nhìn Quân Nhật Đình vẫn đứng bên ngoài nhìn vào phòng chụp ảnh, đôi mắt lấp lóe, tiến lên ra vẻ tán thưởng nói: "Anh Nhật Đình, vẫn là anh nghĩ chu đáo, tìm cô Ngọc Mỹ làm người đại diện, nghĩ đến có cô Ngọc Mỹ đại diện, quần áo mà chúng ta đưa ra chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn."
Bình luận facebook